Chương 20: Mưu sát.
NTTU@.@
02/11/2019
Sáng hôm sau tỉnh dậy cả người cô đau âm ỉ có lẽ là do tối qua nằm ngủ trên
sofa hơi lâu, gần sáng anh mới bế cô vào giường. Thật ra thì anh cũng
không hề xấu như cô nghĩ, vẫn còn chút ga lăng. Suy nghĩ còn chưa dứt
khỏi đầu thì bên tai đã nghe một lời phán xanh rờn.
" Ngủ ngon không, chân của tôi sắp gãi rồi. Người của cô gì mà nặng như heo vậy."
Cô xin rút lại cái suy nghĩ cô về nghĩ. Cái con người này hình như không chê người khác thì anh ta sẽ chết thì phải. Cô nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn. Nhưng mà cũng không ngờ ôm anh ngủ ngon thật.
" Hôm nay tôi phải bàn công chuyện, cô cũng đi luôn đi."
" Việc gì tôi phải đi theo anh." Nói như đúng rồi, tránh xa anh còn không kịp, được dịp anh đi bàn việc cớ gì cô phải đi cùng.
" Mẹ."
- - - - - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nơi anh tới bàn công việc là một khu vườn bên ngoài đầy hoa, bên trong là một toà nhà cổ kính. Cô sống ở Colombia lâu năm nhưng lại chưa từng đi tới chỗ này. Nơi này thật sự rất đẹp nhưng cô cứ cảm thấy mùi nguy hiểm. Cô không nói gì chỉ im lặng theo sát anh.
" Cô ở đây bàn xong công việc tôi sẽ trở ra. Nên nhớ không được đi lung tung."
Nói xong anh liền trở vào trong. Cô thì trước giờ đều không nghe lời liền đi xung quanh ngôi nhà. Những tên vệ sĩ kia cứ nhìn chằm chằm vào cô cứ như thể nếu cô có hành động gì bất thường họ sẽ nổ súng nghe lập tức. Cô không để ý tới ánh mắt của họ vẫn cứ đi về phía trước. Đột nhiên chiếc nhẫn trên tay cô phát sáng. Cô bắt đầu cảnh giác nhưng vì những người vệ sĩ kia vẫn còn thăm dò hành động của cô nên cô không thể trực tiếp xem xét tình hình. Cô vẫn đi về phía trước chiếc nhẫn ngày càng sáng hơn. Cô nhìn bước tường trước mặt, trông rất bình thường nhưng chắc chắn sau nó sẽ là hàng tấn thuốc nổ. Cô bây giờ phải tìm cách để báo cho anh biết nếu không tất cả ở đây sẽ chôn vùi. Cô lần này trực tiếp đi vào đại sảnh nhìn cuộc nói chuyện bên trong có vẻ rất căng thẳng. Cô hiện tại cũng không biết điều khiển để cho nổ tung tất cả chỉ đành im lặng chờ giặc. Cô bước vào trong phòng, vẻ mặt buồn hiu, nhìn anh đầy đáng thương.
" Chồng à." Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ sau một thời gian ngắn mà cô như biến thành người khác. Anh im lặng không nói gì cứ nhìn cô. Thấy vậy cô liền chạy lại ngồi lên người anh.
" Em á, cảm thấy hơi mệt hay là em về trước nha."
Anh nghe cô nói vậy đột nhiên nhíu mày, sau đó vẻ mặt bình thường lại nhìn người đàn ông đối diện.
" Bây giờ ông muốn hợp tác với công ty chúng tôi?"
" Đúng vậy."
Cô từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông kia. Bên ngoài nhìn có vẻ kính cẩn nhưng có thể thấy ra vẻ mặt không mấy thiện cảm.
" Nếu tôi không hợp tác thì sao."
Anh nói đến đây vẻ mặt ông ta liền nở một nụ cười đắc chí. Tay bắt đầu lần mò xuống đệm ở ghế sofa. Cô chắc chắn rằng dưới kia chính là thiết bị điều khiển. Cảm thấy không khí bắt đầu căng thẳng cũng nghe thấy mùi thuốc súng cô bắt đầu liên tiếng hoà giải.
" Hai người có gì cứ từ từ nói, sao phải căng thẳng như thế."
" Ý của cô là..." Người đàn ông kia nhìn cô với vẻ mặt mừng rỡ.
" Ý của tôi là.." cô nhìn người đàn ông kia rồi nở một nụ cười ma mị nhưng cũng không kém phần quỷ dị. " Ông phải chết." Một phát súng bán vào đầu ông ta không có nòng giảm thanh, một âm thanh như pháo nổ vang lên. Chỉ một phát súng đã trúng ngay giữa trán của người đàn ông kia. Anh lúc này không nghĩ ngợi nhiều liền kéo cô chạy ra ngoài. Để lắp đặt cả một tấn thuốc nổ thì đó chắc chắn không phải là việc của một người, chắc chắn còn một người ở trong ngôi nhà này. Anh biết cô hành động như vậy không phải là không biết mà là ngay từ khi bước vào phòng đã có rất nhiều thiết bị theo dõi.
" Nhanh lên, thiết bị đã được kích hoạt. 1 phút."
Anh mặc dù không biết cô dựa vào đâu để nói nhưng trước mắt thoát thân là trên hết.
Ra đến cửa cô và anh dùng súng một mình một phát bắn sạch tất cả.
" Toàn bộ ở đây chỉ một lối ra nhưng khi chúng ta vào nó đã bị chặn." Lúc này đi xung quanh cô đã quan sát rất kĩ.
" Không còn một lối nào nữa sao."
" Không còn." Giọng cô lạnh đi vài phần. Bây giờ chỉ còn một cách chạy ra cổng nơi ô tô vừa vào.
" Theo sát tôi." Cô chạy một mạch về hướng cổng chính. Không biết từ bao giờ trong không khí những tiếng súng bắt đầu vang lên.
" Cẩn thận." Anh phát giác ra được nguy hiểm, cái lũ này đúng là trang bị kĩ thật.
" Chỉ còn 30 giây."
Anh phóng xe đi, cô ở bên yểm trợ.
" Nhanh lên, chạy theo hướng 10 giờ."
Trong không khí chỉ còn nghe thấy tiếng súng nổ không còn nghe thấy bất cứ một thứ âm thanh gì. Cô nhìn anh, với tay lái như thế này căn bản sẽ không thoát được.
" Tránh ra." Cô hét lên, anh cũng bắt đầu chuyển ra phía sau. Chiếc xe chạy vun vút trong gió. Phía trước là cái cổng sắt rất lớn nếu đâm vào xe không nát thì người cô cũng nát. Chỉ còn cách duy nhất, vượt qua nó!!! Còn đám người phía sau, chỉ với hai người họ căn bản không thể đối phó!!
Cô bắt đầu tăng tốc, hướng về cánh cổng chỉ còn mười lăm giây, sống hay chết tất cả đều nằm ở trong tay cô. Khoảng cách giữa xe cô và cánh cổng chỉ còn cách nhau ba mét. Chiếc xe đang đi với tốc độ tử thần đột nhiên phanh gấp. Tiếng ma sát giữa lòng đường và bánh xe kêu lên một cách rít tai. Cô lao vào tảng đá bên cạnh, chiếc xe dựng lên với khoảng cách bốn mươi lăm độ. Theo quán tính chiếc xe lao ra cánh cổng cao gần hai mét.
" Đoàng." Một phát súng bắn ngay cửa kính bên tay lái, trúng ngay ở tay cô những mảnh vỡ vương ra khắp nơi găm lên da thịt nhiều nhất vẫn là vùng bụng.
" Mẹ kiếp." Cô và anh đồng thời chửi thề, mặt của anh khó coi đến cực điểm. Anh cầm súng bắn một phát vào ngực trái của người vừa bắn cô.
Chiếc xe từ từ lao xuống, dựng thẳng với mặt đường sáu mươi độ. Trong đầu cô tiếng hẹn giờ như vang lên. Mười giây đếm ngược cô vẫn giữ vững tay lái chạy về phía trước. Từng giây trôi qua như tiếng gọi của tử thần. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.
" Bùm." Căn nhà hoành tráng mĩ lệ ở phía sau đều chìm trong biển lửa, xe của cô đã chạy xa nhưng cô thật sự không chịu nổi nữa. Tất cả kí ức đều trở nên mơ màng. Trước khi ngất đi chỉ cảm thấy cả thân thể của mình được một bàn tay ấm áp ôm vào người.
" Ngủ ngon không, chân của tôi sắp gãi rồi. Người của cô gì mà nặng như heo vậy."
Cô xin rút lại cái suy nghĩ cô về nghĩ. Cái con người này hình như không chê người khác thì anh ta sẽ chết thì phải. Cô nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn. Nhưng mà cũng không ngờ ôm anh ngủ ngon thật.
" Hôm nay tôi phải bàn công chuyện, cô cũng đi luôn đi."
" Việc gì tôi phải đi theo anh." Nói như đúng rồi, tránh xa anh còn không kịp, được dịp anh đi bàn việc cớ gì cô phải đi cùng.
" Mẹ."
- - - - - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nơi anh tới bàn công việc là một khu vườn bên ngoài đầy hoa, bên trong là một toà nhà cổ kính. Cô sống ở Colombia lâu năm nhưng lại chưa từng đi tới chỗ này. Nơi này thật sự rất đẹp nhưng cô cứ cảm thấy mùi nguy hiểm. Cô không nói gì chỉ im lặng theo sát anh.
" Cô ở đây bàn xong công việc tôi sẽ trở ra. Nên nhớ không được đi lung tung."
Nói xong anh liền trở vào trong. Cô thì trước giờ đều không nghe lời liền đi xung quanh ngôi nhà. Những tên vệ sĩ kia cứ nhìn chằm chằm vào cô cứ như thể nếu cô có hành động gì bất thường họ sẽ nổ súng nghe lập tức. Cô không để ý tới ánh mắt của họ vẫn cứ đi về phía trước. Đột nhiên chiếc nhẫn trên tay cô phát sáng. Cô bắt đầu cảnh giác nhưng vì những người vệ sĩ kia vẫn còn thăm dò hành động của cô nên cô không thể trực tiếp xem xét tình hình. Cô vẫn đi về phía trước chiếc nhẫn ngày càng sáng hơn. Cô nhìn bước tường trước mặt, trông rất bình thường nhưng chắc chắn sau nó sẽ là hàng tấn thuốc nổ. Cô bây giờ phải tìm cách để báo cho anh biết nếu không tất cả ở đây sẽ chôn vùi. Cô lần này trực tiếp đi vào đại sảnh nhìn cuộc nói chuyện bên trong có vẻ rất căng thẳng. Cô hiện tại cũng không biết điều khiển để cho nổ tung tất cả chỉ đành im lặng chờ giặc. Cô bước vào trong phòng, vẻ mặt buồn hiu, nhìn anh đầy đáng thương.
" Chồng à." Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ sau một thời gian ngắn mà cô như biến thành người khác. Anh im lặng không nói gì cứ nhìn cô. Thấy vậy cô liền chạy lại ngồi lên người anh.
" Em á, cảm thấy hơi mệt hay là em về trước nha."
Anh nghe cô nói vậy đột nhiên nhíu mày, sau đó vẻ mặt bình thường lại nhìn người đàn ông đối diện.
" Bây giờ ông muốn hợp tác với công ty chúng tôi?"
" Đúng vậy."
Cô từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông kia. Bên ngoài nhìn có vẻ kính cẩn nhưng có thể thấy ra vẻ mặt không mấy thiện cảm.
" Nếu tôi không hợp tác thì sao."
Anh nói đến đây vẻ mặt ông ta liền nở một nụ cười đắc chí. Tay bắt đầu lần mò xuống đệm ở ghế sofa. Cô chắc chắn rằng dưới kia chính là thiết bị điều khiển. Cảm thấy không khí bắt đầu căng thẳng cũng nghe thấy mùi thuốc súng cô bắt đầu liên tiếng hoà giải.
" Hai người có gì cứ từ từ nói, sao phải căng thẳng như thế."
" Ý của cô là..." Người đàn ông kia nhìn cô với vẻ mặt mừng rỡ.
" Ý của tôi là.." cô nhìn người đàn ông kia rồi nở một nụ cười ma mị nhưng cũng không kém phần quỷ dị. " Ông phải chết." Một phát súng bán vào đầu ông ta không có nòng giảm thanh, một âm thanh như pháo nổ vang lên. Chỉ một phát súng đã trúng ngay giữa trán của người đàn ông kia. Anh lúc này không nghĩ ngợi nhiều liền kéo cô chạy ra ngoài. Để lắp đặt cả một tấn thuốc nổ thì đó chắc chắn không phải là việc của một người, chắc chắn còn một người ở trong ngôi nhà này. Anh biết cô hành động như vậy không phải là không biết mà là ngay từ khi bước vào phòng đã có rất nhiều thiết bị theo dõi.
" Nhanh lên, thiết bị đã được kích hoạt. 1 phút."
Anh mặc dù không biết cô dựa vào đâu để nói nhưng trước mắt thoát thân là trên hết.
Ra đến cửa cô và anh dùng súng một mình một phát bắn sạch tất cả.
" Toàn bộ ở đây chỉ một lối ra nhưng khi chúng ta vào nó đã bị chặn." Lúc này đi xung quanh cô đã quan sát rất kĩ.
" Không còn một lối nào nữa sao."
" Không còn." Giọng cô lạnh đi vài phần. Bây giờ chỉ còn một cách chạy ra cổng nơi ô tô vừa vào.
" Theo sát tôi." Cô chạy một mạch về hướng cổng chính. Không biết từ bao giờ trong không khí những tiếng súng bắt đầu vang lên.
" Cẩn thận." Anh phát giác ra được nguy hiểm, cái lũ này đúng là trang bị kĩ thật.
" Chỉ còn 30 giây."
Anh phóng xe đi, cô ở bên yểm trợ.
" Nhanh lên, chạy theo hướng 10 giờ."
Trong không khí chỉ còn nghe thấy tiếng súng nổ không còn nghe thấy bất cứ một thứ âm thanh gì. Cô nhìn anh, với tay lái như thế này căn bản sẽ không thoát được.
" Tránh ra." Cô hét lên, anh cũng bắt đầu chuyển ra phía sau. Chiếc xe chạy vun vút trong gió. Phía trước là cái cổng sắt rất lớn nếu đâm vào xe không nát thì người cô cũng nát. Chỉ còn cách duy nhất, vượt qua nó!!! Còn đám người phía sau, chỉ với hai người họ căn bản không thể đối phó!!
Cô bắt đầu tăng tốc, hướng về cánh cổng chỉ còn mười lăm giây, sống hay chết tất cả đều nằm ở trong tay cô. Khoảng cách giữa xe cô và cánh cổng chỉ còn cách nhau ba mét. Chiếc xe đang đi với tốc độ tử thần đột nhiên phanh gấp. Tiếng ma sát giữa lòng đường và bánh xe kêu lên một cách rít tai. Cô lao vào tảng đá bên cạnh, chiếc xe dựng lên với khoảng cách bốn mươi lăm độ. Theo quán tính chiếc xe lao ra cánh cổng cao gần hai mét.
" Đoàng." Một phát súng bắn ngay cửa kính bên tay lái, trúng ngay ở tay cô những mảnh vỡ vương ra khắp nơi găm lên da thịt nhiều nhất vẫn là vùng bụng.
" Mẹ kiếp." Cô và anh đồng thời chửi thề, mặt của anh khó coi đến cực điểm. Anh cầm súng bắn một phát vào ngực trái của người vừa bắn cô.
Chiếc xe từ từ lao xuống, dựng thẳng với mặt đường sáu mươi độ. Trong đầu cô tiếng hẹn giờ như vang lên. Mười giây đếm ngược cô vẫn giữ vững tay lái chạy về phía trước. Từng giây trôi qua như tiếng gọi của tử thần. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.
" Bùm." Căn nhà hoành tráng mĩ lệ ở phía sau đều chìm trong biển lửa, xe của cô đã chạy xa nhưng cô thật sự không chịu nổi nữa. Tất cả kí ức đều trở nên mơ màng. Trước khi ngất đi chỉ cảm thấy cả thân thể của mình được một bàn tay ấm áp ôm vào người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.