Chương 21: Ám Dạ.
NTTU@.@
02/11/2019
Sau khi tỉnh dậy, cả người cô đau nhức không có chỗ nào là không đau lần
trước bị thương ở bên phải lần này lại bị thương ở bên trái đúng là một
combo đầy đủ. Ít lần như thế này nữa chắc cô xuống báo danh với tổ tiên
luôn mất. Đang nằm suy nghĩ lung tung thì đột nhiên một giọng nói cắt
ngang.
" Tỉnh dậy rồi sao." Anh bước vào với gương mặt lạnh tanh như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt thì lạnh lẽo, cả người không có một chút hơi ấm.
" Chúng ta trở về bằng cách nào." Xe lúc ấy đã chịu hết cỡ rồi chắc chắn là không thể đi được nữa. Không biết trở về bằng cách nào.
" Tôi cõng cô về đấy." Cô trợn tròn mắt nhìn anh, giống kiểu nhìn đừng có đùa. Anh vẫn nhìn cô như cười như không. Thật ra khi sau khi cô ngất đi, máy bay tư nhân của anh tới bao gồm sự xuất hiện của Đồng Lệ và Lệ Ái Vi. Cô còn đang định nói gì thì đúng lúc có người gõ cửa.
" Hàn Vũ." Đồng Lệ đi vào với gương mặt dè dặt.
" Nói đi, là ai?" Thấy anh không có ý gì che dấu với cô nên Đồng Lệ chỉ liếc mắt cô một cái rồi thông báo:
" Hồng Bang." Khi nghe đến cái tên này cô rất sốc. Cô nhớ rất rõ ràng gần đây cô không hề động chạm đến Hồng Bang. Cũng chẳng có nguyên do gì để anh ta khiêu chiến với cô. Đối thủ trước giờ của anh ta đều là Hắc Bang. Với lại chưa ai thấy được khuôn mặt của cô. Thông tin của cô chắc chắn không bị rò rỉ bởi vì nếu bị rò rỉ hay hack thì chắc chắn bọn họ đã báo cho cô biết. Vậy thì vì sao? Cô liền đánh mắt sáng nhìn anh.
Thật ra Hồng Bang không nằm ngoài dự đoán của anh nhưng mà thật sự không nghĩ rằng anh ta lại ra tay nhanh như vậy không sợ anh phản công hay sao. Khuôn mặt anh không một chút cảm xúc nhưng thật ra anh đã nổi giận càng im lặng mới càng chết.
" Hồng Bang?" Cô lặp lại một lần nữa.
" Cô biết tên này?" Anh nhìn cô đầy nguy hoặc.
" Không có gì, chỉ cảm thấy hơi quen quen thôi." Bây giờ vẫn chưa phải là lúc tiết lộ ra thân phận của bản thân. Nếu không hậu quả sẽ khôn lường.
" Vậy được rồi, nếu không có chuyện gì thì cô nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài một chuyến." Anh vừa ra ngoài thì một tin nhắn từ hòm thư trụ sở gửi tới.
" Món quà tôi tặng anh có thích không hả, Ám Dạ!!" Bên trong cô cũng bắt đầu liên lạc với Mạc Hân.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cả ngày cô đều ngồi ở trong phòng, sắc mặt thì nhợt nhạt đến cực điểm. Muốn cử động mạnh cũng không được. Suốt ngày đều phải ăn cháo loãng với rau xanh. Nếu tiếp tục như này nữa có lẽ cô sẽ mất vị giác. Cứ tối bữa ăn là cô nhìn mấy người kia đến chảy cả nước miếng. Tối đến ngủ cũng không ngon, hễ động một xíu là vết thương lại đau. Muốn trở cũng không trở được. Đến cả ngắm trai đẹp cũng không thể xoa dịu được nỗi lòng của cô.
" A...a mình không chịu được nữa, phải ăn thôi." Nếu như bây giờ cô xuống bảo rằng cô muốn ăn thịt gà xiên, thịt vịt quay, cá hấp chảo, thì bò nấu canh,... Chắc chắn sẽ nhận lại được một câu đợi tới lúc nào con khoẻ rồi hẵng ăn. Cô lén lút cầm điện thoại lên gọi cho Phương Vũ Kiệt, bảo chiều nay cậu ta mua tới cho cô. Cô nằm đợi dài cổ cho tới buổi chiều cũng đã tới lúc cậu ta đến nơi. Cô ngồi ở trên giường đợi quá mười lăm phút mới thấy cậu ta ló mặt tới.
" Cậu muộn mười lăm phút."
" Cô nghĩ tôi là thánh chắc, cô xem hoá đơn tôi mua cho cô dài đến đâu." Vừa nói anh vừa lôi từ túi ra một đống hoá đơn, mọi quán của thành phố chắc đều có mặt ở đây cả.
" Cô ăn đi, cô mà ăn không hết tôi cũng sẽ tống vào mồm cô cho hết." Đi mất cả buổi trưa, không động viên an ủi một câu lại còn bị chửi.
" Cậu biết không? Ngoài tiền và trai thức ăn còn là một thứ khiến con người ta không biết chữ liêm sỉ viết thế nào." Nói xong cô không còn nói bất cứ một lời nào nữa chỉ cắm mặt nhìn đống thức ăn. Một đống đồ ngon óng sánh màu vàng, mùi thơm phức, nhìn thôi cũng đã thấy giòn tan. Chỉ liếc mắt qua đã thấy ngon lắm rồi. Cô cầm miếng thịt gà lên cho vào miệng còn chưa kịp ăn thì tiếng cửa phòng mở rằng. Không kịp nghĩ ngợi nhiều cô liền cho vào đống chăn.
" Cô đang làm cái quái gì vậy hả, cô nam quả nữ vậy mà lại ở một phòng."
" Sao đâu, chỉ là bạn lè bình thường thôi mà."
" Mẹ sẽ nhìn cô như thế nào hả."
" Mặc kệ, anh ta là tình nhân của tôi đó thì anh làm được gì hả."
" Cô...anh cút ra ngoài. Nhanh."
Câu nói vừa dứt thì đã không còn thấy bóng dáng của Phương Vũ Kiệt.
" Cô muốn chết phải không. Hả??" Anh vừa nói vừa đè cô xuống giường, theo phản xạ cô liền hét lên.
" A...đồ ăn của tôi." Nói xong cô liền phát hiện mình lỡ lời.
" Tỉnh dậy rồi sao." Anh bước vào với gương mặt lạnh tanh như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt thì lạnh lẽo, cả người không có một chút hơi ấm.
" Chúng ta trở về bằng cách nào." Xe lúc ấy đã chịu hết cỡ rồi chắc chắn là không thể đi được nữa. Không biết trở về bằng cách nào.
" Tôi cõng cô về đấy." Cô trợn tròn mắt nhìn anh, giống kiểu nhìn đừng có đùa. Anh vẫn nhìn cô như cười như không. Thật ra khi sau khi cô ngất đi, máy bay tư nhân của anh tới bao gồm sự xuất hiện của Đồng Lệ và Lệ Ái Vi. Cô còn đang định nói gì thì đúng lúc có người gõ cửa.
" Hàn Vũ." Đồng Lệ đi vào với gương mặt dè dặt.
" Nói đi, là ai?" Thấy anh không có ý gì che dấu với cô nên Đồng Lệ chỉ liếc mắt cô một cái rồi thông báo:
" Hồng Bang." Khi nghe đến cái tên này cô rất sốc. Cô nhớ rất rõ ràng gần đây cô không hề động chạm đến Hồng Bang. Cũng chẳng có nguyên do gì để anh ta khiêu chiến với cô. Đối thủ trước giờ của anh ta đều là Hắc Bang. Với lại chưa ai thấy được khuôn mặt của cô. Thông tin của cô chắc chắn không bị rò rỉ bởi vì nếu bị rò rỉ hay hack thì chắc chắn bọn họ đã báo cho cô biết. Vậy thì vì sao? Cô liền đánh mắt sáng nhìn anh.
Thật ra Hồng Bang không nằm ngoài dự đoán của anh nhưng mà thật sự không nghĩ rằng anh ta lại ra tay nhanh như vậy không sợ anh phản công hay sao. Khuôn mặt anh không một chút cảm xúc nhưng thật ra anh đã nổi giận càng im lặng mới càng chết.
" Hồng Bang?" Cô lặp lại một lần nữa.
" Cô biết tên này?" Anh nhìn cô đầy nguy hoặc.
" Không có gì, chỉ cảm thấy hơi quen quen thôi." Bây giờ vẫn chưa phải là lúc tiết lộ ra thân phận của bản thân. Nếu không hậu quả sẽ khôn lường.
" Vậy được rồi, nếu không có chuyện gì thì cô nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài một chuyến." Anh vừa ra ngoài thì một tin nhắn từ hòm thư trụ sở gửi tới.
" Món quà tôi tặng anh có thích không hả, Ám Dạ!!" Bên trong cô cũng bắt đầu liên lạc với Mạc Hân.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cả ngày cô đều ngồi ở trong phòng, sắc mặt thì nhợt nhạt đến cực điểm. Muốn cử động mạnh cũng không được. Suốt ngày đều phải ăn cháo loãng với rau xanh. Nếu tiếp tục như này nữa có lẽ cô sẽ mất vị giác. Cứ tối bữa ăn là cô nhìn mấy người kia đến chảy cả nước miếng. Tối đến ngủ cũng không ngon, hễ động một xíu là vết thương lại đau. Muốn trở cũng không trở được. Đến cả ngắm trai đẹp cũng không thể xoa dịu được nỗi lòng của cô.
" A...a mình không chịu được nữa, phải ăn thôi." Nếu như bây giờ cô xuống bảo rằng cô muốn ăn thịt gà xiên, thịt vịt quay, cá hấp chảo, thì bò nấu canh,... Chắc chắn sẽ nhận lại được một câu đợi tới lúc nào con khoẻ rồi hẵng ăn. Cô lén lút cầm điện thoại lên gọi cho Phương Vũ Kiệt, bảo chiều nay cậu ta mua tới cho cô. Cô nằm đợi dài cổ cho tới buổi chiều cũng đã tới lúc cậu ta đến nơi. Cô ngồi ở trên giường đợi quá mười lăm phút mới thấy cậu ta ló mặt tới.
" Cậu muộn mười lăm phút."
" Cô nghĩ tôi là thánh chắc, cô xem hoá đơn tôi mua cho cô dài đến đâu." Vừa nói anh vừa lôi từ túi ra một đống hoá đơn, mọi quán của thành phố chắc đều có mặt ở đây cả.
" Cô ăn đi, cô mà ăn không hết tôi cũng sẽ tống vào mồm cô cho hết." Đi mất cả buổi trưa, không động viên an ủi một câu lại còn bị chửi.
" Cậu biết không? Ngoài tiền và trai thức ăn còn là một thứ khiến con người ta không biết chữ liêm sỉ viết thế nào." Nói xong cô không còn nói bất cứ một lời nào nữa chỉ cắm mặt nhìn đống thức ăn. Một đống đồ ngon óng sánh màu vàng, mùi thơm phức, nhìn thôi cũng đã thấy giòn tan. Chỉ liếc mắt qua đã thấy ngon lắm rồi. Cô cầm miếng thịt gà lên cho vào miệng còn chưa kịp ăn thì tiếng cửa phòng mở rằng. Không kịp nghĩ ngợi nhiều cô liền cho vào đống chăn.
" Cô đang làm cái quái gì vậy hả, cô nam quả nữ vậy mà lại ở một phòng."
" Sao đâu, chỉ là bạn lè bình thường thôi mà."
" Mẹ sẽ nhìn cô như thế nào hả."
" Mặc kệ, anh ta là tình nhân của tôi đó thì anh làm được gì hả."
" Cô...anh cút ra ngoài. Nhanh."
Câu nói vừa dứt thì đã không còn thấy bóng dáng của Phương Vũ Kiệt.
" Cô muốn chết phải không. Hả??" Anh vừa nói vừa đè cô xuống giường, theo phản xạ cô liền hét lên.
" A...đồ ăn của tôi." Nói xong cô liền phát hiện mình lỡ lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.