Chương 65: Ông ta.
NTTU@.@
05/11/2019
Chờ một lúc thì trong phòng khách đã gần như đầy đủ tất cả mọi người chỉ
thiếu ông ta, ông ta còn chưa đến hay là không đến. Hình như nhìn thấu
tâm tư của cô anh liền hỏi.
" Sao, nhớ người tình một đêm của mình à?"
" Anh nói chuyện càng ngày càng quá đáng rồi đấy nhỉ? Không sợ rồi tôi sẽ cho anh một phát súng rồi lúc ông ta đến tôi sẽ cho ông ta thêm một phát súng nữa hay sao?"
" Em thích bắn là việc của em, còn tôi sẽ không né. Bắt em đền bù bằng cách chăm sóc tôi cả đời."
" Đúng là mơ tưởng." Cô nhìn anh hừ mũi một cái thật mạnh còn đang định đi vào trong thì lại nghe anh nói tiếp.
" Nhưng mà tôi nghĩ em bây giờ nên cầm súng ra bắn tôi một phát, sau đó cầm súng bắn ông ta một phát là nguyện vọng của em có thể thành hiện thực." Cô không hiểu ý anh noid là gì cho tới khi cô nhìn theo tầm mắt của anh thì mới thấy ông ta đi vào. Đúng là nhắc tào tháo cái tào tháo tới luôn. Nhưng mà không đúng tại vì sao ông ta lại ngồi xe lăn? Báo ứng đến sớm vậy sao? Cô dùng ánh mắt trao đổi nhìn anh vậy mà anh lại xem như không biết gì, cũng không có ý trả lời. Trong đầu cô lại xuất hiện suy nghĩ dù gì cũng là việc của gia đình người ta, chắc là lục đục nội bộ gì đấy nên mới xảy ra tranh chấp, người ngoài như cô cũng không nên biết quá nhiều lỡ như sẽ giết người diệt khẩu thì sao? Chắc là do anh khó nói nên anh mới không nói tới cô. Cô không để ý tới anh cùng người ông chú kia nên đi vào trong chơi cùng Tử Thiên.
" Mẹ, sao dạo gần đây mẹ lại không thường xuyên chơi với con. Lâu lắm rồi không được gặp mẹ luôn á. Tiểu gia gia nhớ mẹ đến phát điên luôn rồi"
" Mẹ cũng nhớ tiểu bảo bối của mẹ phát điên luôn rồi. Chỉ một thời gian nữa thôi mẹ sẽ về sống với con. Còn đưa con đi chơi rất là nhiều chỗ. Được không?"
" Được. Nhưng mà cái chú kia là sao? Sao mẹ lại đi cùng với chú kia còn sống chung nhà nữa chứ? Chú kia có phải là bố con không?" Câu cuối Tử Thiên nói hơi lớn nên mẹ cô bất giác ngồi bên cạnh nghe được liền nhíu mày sang nhìn cô rồi lại quay sang cạnh cháu trai của bà nói không cho cô nói một câu nào.
" Tử Thiên của bà ra kia chơi với mấy em nhé. Bà có chuyện cần nói với mẹ cháu có được không?"
" Nhưng mà Tử Thiên rất là nhớ mẹ, cho cháu ngồi chơi với mẹ một lúc được không hả bà?" Nhìn cái ánh mắt muốn khóc kia cô thật sự không nỡ định mở mồm nói thì mẹ cô đã chặn lại.
" Bà nói xong rồi lại cho Tử Thiên ngồi chơi với mẹ có được không? Bà chỉ nói một chút thôi, năm phút đúng năm phút. Tử Thiên ngoan nghe lời bà, lại kia chơi đi con." Mặc dù không muốn nhưng Tử Thiên cũng phải ậm ực đi ra bởi vì sợ không nghe sẽ bị mẹ mắng. Bây giờ không gian riêng tư của hai mẹ con, mẹ cô liền lớn tiếng.
" Như vậy là sao? Con còn chưa nói phải không? Rốt cuộc con định nói cho Hàn Vũ biết đứa trẻ này là con của nó. Mẹ cứ nghĩ rằng con đã nói lâu rồi nhưng không ngờ bây giờ vẫn còn dấu kín."
" Thật ra con cảm thấy chuyện này vẫn chưa nói ra thì hơn giữ im lặng là cách tốt nhất."
" Vậy con cảm thấy Tử Thiên còn bé sao? Một đứa bé luôn nghĩ mình không có bố sẽ như thế nào? Đi học ở trường sẽ ra sao? Con làm mẹ cũng nên nghĩ tới những vấn đề này cho con cái đúng chứ?" Ai bảo cô không nghĩ tới vấn đề này, nhiều lúc cô thật sự rất cảm thấy áy náy với cậu con trai của mình nhưng mà cô đang tìm một nguời tốt với Tử Thiên tốt với mình nhưng mình cũng thật lòng với người đó. Ai bảo cô không muốn chứ, cô thật sự rất muốn là đàng khác chỉ là bao năm rồi vẫn không tìm thấy thôi. Còn quay lại với anh thì cô chưa bao giờ nghĩ đến.
" Chuyện này để lâu sẽ tạo ra tâm lý ám ảnh cho trẻ nhỏ, cái này mẹ nghĩ con nên suy nghĩ từ lâu rồi chứ. Lúc bọn con ly hôn thì mẹ có thể lý giải nhưng bây giờ chẳng phải hai đứa quay lại với nhau rồi sao? Chẳng phải gương vỡ lại lành rồi à?" Mẹ cô nói đến câu này thì cô thật sự không biết nói gì, chẳng lẽ lại nói toàn bộ đều là kịch do con và anh ta dựng ra. Cô không biết nói gì nên đành im lặng.
" Jazz, cái đứa trẻ này. Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn có suy nghĩ chưa chín chắn như thế. Hay là con sợ lúc con nói nó sẽ nghĩ rằng đây chính là con của người khác chứ không phải của nó. Cũng phải, đi năm năm trở về lại còn mang theo một đứa con nếu bây giờ nói đó là con của nó chắc nó cũng không tin. Vậy được để mẹ đi chuẩn bị bản ADN rồi con thông báo sau cho nó cũng được. Bây giờ thì vào chuẩn bị bữa ăn đi không thì ra trông Tử Thiên đi nó nhớ con lắm đó."
" Vâng ạ." Cô thật sự không biết nói gì. Bởi vì mọi chuyện càng ngày càng rối cũng không biết vở kịch này anh dựng lên có mục đích gì.
" Sao, nhớ người tình một đêm của mình à?"
" Anh nói chuyện càng ngày càng quá đáng rồi đấy nhỉ? Không sợ rồi tôi sẽ cho anh một phát súng rồi lúc ông ta đến tôi sẽ cho ông ta thêm một phát súng nữa hay sao?"
" Em thích bắn là việc của em, còn tôi sẽ không né. Bắt em đền bù bằng cách chăm sóc tôi cả đời."
" Đúng là mơ tưởng." Cô nhìn anh hừ mũi một cái thật mạnh còn đang định đi vào trong thì lại nghe anh nói tiếp.
" Nhưng mà tôi nghĩ em bây giờ nên cầm súng ra bắn tôi một phát, sau đó cầm súng bắn ông ta một phát là nguyện vọng của em có thể thành hiện thực." Cô không hiểu ý anh noid là gì cho tới khi cô nhìn theo tầm mắt của anh thì mới thấy ông ta đi vào. Đúng là nhắc tào tháo cái tào tháo tới luôn. Nhưng mà không đúng tại vì sao ông ta lại ngồi xe lăn? Báo ứng đến sớm vậy sao? Cô dùng ánh mắt trao đổi nhìn anh vậy mà anh lại xem như không biết gì, cũng không có ý trả lời. Trong đầu cô lại xuất hiện suy nghĩ dù gì cũng là việc của gia đình người ta, chắc là lục đục nội bộ gì đấy nên mới xảy ra tranh chấp, người ngoài như cô cũng không nên biết quá nhiều lỡ như sẽ giết người diệt khẩu thì sao? Chắc là do anh khó nói nên anh mới không nói tới cô. Cô không để ý tới anh cùng người ông chú kia nên đi vào trong chơi cùng Tử Thiên.
" Mẹ, sao dạo gần đây mẹ lại không thường xuyên chơi với con. Lâu lắm rồi không được gặp mẹ luôn á. Tiểu gia gia nhớ mẹ đến phát điên luôn rồi"
" Mẹ cũng nhớ tiểu bảo bối của mẹ phát điên luôn rồi. Chỉ một thời gian nữa thôi mẹ sẽ về sống với con. Còn đưa con đi chơi rất là nhiều chỗ. Được không?"
" Được. Nhưng mà cái chú kia là sao? Sao mẹ lại đi cùng với chú kia còn sống chung nhà nữa chứ? Chú kia có phải là bố con không?" Câu cuối Tử Thiên nói hơi lớn nên mẹ cô bất giác ngồi bên cạnh nghe được liền nhíu mày sang nhìn cô rồi lại quay sang cạnh cháu trai của bà nói không cho cô nói một câu nào.
" Tử Thiên của bà ra kia chơi với mấy em nhé. Bà có chuyện cần nói với mẹ cháu có được không?"
" Nhưng mà Tử Thiên rất là nhớ mẹ, cho cháu ngồi chơi với mẹ một lúc được không hả bà?" Nhìn cái ánh mắt muốn khóc kia cô thật sự không nỡ định mở mồm nói thì mẹ cô đã chặn lại.
" Bà nói xong rồi lại cho Tử Thiên ngồi chơi với mẹ có được không? Bà chỉ nói một chút thôi, năm phút đúng năm phút. Tử Thiên ngoan nghe lời bà, lại kia chơi đi con." Mặc dù không muốn nhưng Tử Thiên cũng phải ậm ực đi ra bởi vì sợ không nghe sẽ bị mẹ mắng. Bây giờ không gian riêng tư của hai mẹ con, mẹ cô liền lớn tiếng.
" Như vậy là sao? Con còn chưa nói phải không? Rốt cuộc con định nói cho Hàn Vũ biết đứa trẻ này là con của nó. Mẹ cứ nghĩ rằng con đã nói lâu rồi nhưng không ngờ bây giờ vẫn còn dấu kín."
" Thật ra con cảm thấy chuyện này vẫn chưa nói ra thì hơn giữ im lặng là cách tốt nhất."
" Vậy con cảm thấy Tử Thiên còn bé sao? Một đứa bé luôn nghĩ mình không có bố sẽ như thế nào? Đi học ở trường sẽ ra sao? Con làm mẹ cũng nên nghĩ tới những vấn đề này cho con cái đúng chứ?" Ai bảo cô không nghĩ tới vấn đề này, nhiều lúc cô thật sự rất cảm thấy áy náy với cậu con trai của mình nhưng mà cô đang tìm một nguời tốt với Tử Thiên tốt với mình nhưng mình cũng thật lòng với người đó. Ai bảo cô không muốn chứ, cô thật sự rất muốn là đàng khác chỉ là bao năm rồi vẫn không tìm thấy thôi. Còn quay lại với anh thì cô chưa bao giờ nghĩ đến.
" Chuyện này để lâu sẽ tạo ra tâm lý ám ảnh cho trẻ nhỏ, cái này mẹ nghĩ con nên suy nghĩ từ lâu rồi chứ. Lúc bọn con ly hôn thì mẹ có thể lý giải nhưng bây giờ chẳng phải hai đứa quay lại với nhau rồi sao? Chẳng phải gương vỡ lại lành rồi à?" Mẹ cô nói đến câu này thì cô thật sự không biết nói gì, chẳng lẽ lại nói toàn bộ đều là kịch do con và anh ta dựng ra. Cô không biết nói gì nên đành im lặng.
" Jazz, cái đứa trẻ này. Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn có suy nghĩ chưa chín chắn như thế. Hay là con sợ lúc con nói nó sẽ nghĩ rằng đây chính là con của người khác chứ không phải của nó. Cũng phải, đi năm năm trở về lại còn mang theo một đứa con nếu bây giờ nói đó là con của nó chắc nó cũng không tin. Vậy được để mẹ đi chuẩn bị bản ADN rồi con thông báo sau cho nó cũng được. Bây giờ thì vào chuẩn bị bữa ăn đi không thì ra trông Tử Thiên đi nó nhớ con lắm đó."
" Vâng ạ." Cô thật sự không biết nói gì. Bởi vì mọi chuyện càng ngày càng rối cũng không biết vở kịch này anh dựng lên có mục đích gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.