Chương 23: Tôi là người đã có vợ!!!
NTTU@.@
02/11/2019
Sau một thời gian dài nằm liệt giường thì cuối cùng cô cũng đã có thể đi
lại. Ăn uống bắt đầu thoải mái chỉ có mỗi một điều là anh không cho cô
ra khỏi nhà. Một ngày hai ngày còn được chứ cả tuần là không thể chịu
đựng nổi.
" Hàn Vũ, hôm nay tôi muốn tới công ty."
Đang ngồi ăn sáng thì nghe cô nói như vậy, anh liếc mắt nhìn cô một cái sau đó nhàn nhã mở miệng.
" Được thôi, chuẩn bị đi rồi đi cùng với tôi."
" Không muốn, tôi muốn đi một mình." Nghĩ gì vậy cô còn muốn đi shopping, uống cà phê với bạn bè mà.
" Vậy thôi, ở nhà đi cô tới công ty cũng đâu có làm việc gì." Làm sao mà anh không biết, tới công ty chỉ là cái cớ. Anh cũng đâu có mù.
" Ế, ế đi cùng với anh là được chứ gì." Hiếm khi mới được ra ngoài quý trọng trước vậy!!
Ăn uống xong xuôi cô liền đi theo anh tới công ty. Cả buổi ngồi trên xe, chỉ có im lặng và im lặng không ai nói một câu nào. Anh thì câm như hến, cô thì không biết nói với anh chuyện gì, lại sợ nếu có nói cái gì đó không đúng lại chọc giận anh thì khổ tốt nhất vẫn nên im lặng. Cô không làm gì thế nhưng nhất cử nhất động của cô anh đều để ý.
Vừa tới công ty, một loạt nhân viên đứng kính cẩn cúi đầu chào anh. Thật ra thì cũng không có gì lạ, cô nhìn nhiều rồi nên cũng quen. Cô nhìn trời nhìn đất mới cảm thấy thì ra cuộc sống nó lại đẹp đẽ như vậy, không bị nhốt trong nhà là một may mắn.
" Đi sát tôi!!" Một giọng nói đầy uy hiếp cũng như quyền lực vang làm cho đầu óc của cô trở về thực tại. Cô dù gì cũng là Rose, người đứng đầu của một tổ chức xếp thứ ba thế giới vậy mà bây giờ phải nghe lời của một thằng oắt con này. Đúng là không có gì cay bằng. Cô nhìn anh bằng ánh mắt không thể yêu thương nổi, ngậm đắng nuốt cay đi theo anh.
Đến chỗ làm việc, cô còn chưa kịp quay về vị trí của mình thì đã bị anh không thương tiếc lôi vào phòng.
" Cô phải ở trong tầm mắt của tôi, rồi khỏi một giây cũng không được." Anh hung hăng ấn mạnh cả người cô xuống ghế.
" Thế tôi làm gì, ngồi nhìn anh làm việc à."
" Hmm, ý tưởng có vẻ không tồi."
Không tồi cái đầu anh, muốn chửi nhưng lời lại không dám thoát ra khỏi miệng.
" Tôi muốn xem phim, đưa máy tính cho tôi."
" Thư kí Lệ, đưa hộ tôi cái máy tính."
" Tôi muốn ăn bim bim."
" Thư kí Lệ, lấy tôi gói bim bim."
" Tôi hơi khát..."
" Thư kí Lệ, lấy hộ tôi chai nước."
Cả buổi cô cứ ngồi không yên, nằm xong thì ngồi, ngồi xong lại nằm. Lâu lâu lại cứ kêu lên một cái. Toàn bộ anh đều kêu thư kí Lệ đáp ứng cho cô.
" Tôi...."
" Vương San San, cô muốn tạo phản à." Anh hung hăng ngồi ở ghế làm việc nhìn cô.
" Tôi...."
Lời nói còn chưa nói hết thì bị tiếng gõ của bên ngoài cắt ngang.
" Giám đốc, tiểu thư Sử gia muốn gặp."
" Không gặp." Anh dứt khoát lạnh lùng lên tiếng.
" Ê...ê, anh làm cái gì vậy người ta là con gái nhà lành mà. Cho vào đây đi." Không đợi anh lên tiếng, cô liền tự quyết định cho người phụ nữ kia vào. Đúng lúc cô còn đang chán không có ai nói chuyện thêm một cái miệng cho vui. Vậy mà cô quên mất tình nhân của anh ta còn nhiều hơn chuột đồng. Chẳng lẽ nghỉ ngơi lâu quá não cô hỏng rồi.
Cô vừa dứt lời một người phụ nữ bước vào với bộ đồ thiếu vải để lộ cả một khuôn ngực đầy đặn, vòng ba săn chắc váy ngắn tới mức gần như lòi hết nửa mông. Cô nhìn người phụ nữ trước mặt liền cảm thấy mình đã sai nên quyết định vờ như không thấy.
" Hàn Vũ, sao anh lại bỏ rơi người ta vậy hả. Em nhớ anh lắm a~."
Một giọng nói còn ngọt hơn cả mật tràn ra khỏi miệng. Cô ngồi ở ghế sofa nhưng cũng phải rùng mình. Thấy cô có biểu hiện như vậy anh chỉ cười như có như không. Cô ta bắt đầu áp sát anh bằng chiêu thức: ngực cạ vào người, chiêu thức thứ hai là mông cạ vào đùi. Cô nhìn đôi nam nữ kia mà ớn đến tận cổ. Sau năm phút cô không thấy anh có động tĩnh gì chỉ nhìn cô. Cô bây giờ mới biết là cô cản trở hai người họ.
" Hmm, tôi ra ngoài trước..hai người cứ từ từ, từ từ."
Cô còn chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy một giọng ớn lạnh từ bên tai.
" Đứng lại, chẳng phải tôi nói một giây cũng không thể rời khỏi tầm mắt tôi hay sao. Những cảnh như thế này tôi cũng không ngại cô cho xem." Cô nhìn anh mặt đỏ bừng, cái này là loại người gì không biết.
" Còn nữa, Đường tiểu thư tôi là người đàn ông đã có vợ." Chỉ một câu nói cũng đã cho thấy sự cảnh cáo trong đó.
" Hàn Vũ.."
" Cút."
Cô nhìn màn kịch trước mặt chẳng lẽ anh đã thay đổi tính nết. Nhưng mà chơi xong đá người ta như vậy đúng là nhìn đã mắt quá đi!! Cô ta vừa đi được mấy bước thì đã bị anh gọi lại.
" Khoan, vợ tôi đang thiếu người hầu hạ hay là cô ở lại bưng bê cho cô ấy." Cô đang uống trà mà bị câu nói của anh làm cho sặc cả ra.
" Hàn Vũ, hôm nay tôi muốn tới công ty."
Đang ngồi ăn sáng thì nghe cô nói như vậy, anh liếc mắt nhìn cô một cái sau đó nhàn nhã mở miệng.
" Được thôi, chuẩn bị đi rồi đi cùng với tôi."
" Không muốn, tôi muốn đi một mình." Nghĩ gì vậy cô còn muốn đi shopping, uống cà phê với bạn bè mà.
" Vậy thôi, ở nhà đi cô tới công ty cũng đâu có làm việc gì." Làm sao mà anh không biết, tới công ty chỉ là cái cớ. Anh cũng đâu có mù.
" Ế, ế đi cùng với anh là được chứ gì." Hiếm khi mới được ra ngoài quý trọng trước vậy!!
Ăn uống xong xuôi cô liền đi theo anh tới công ty. Cả buổi ngồi trên xe, chỉ có im lặng và im lặng không ai nói một câu nào. Anh thì câm như hến, cô thì không biết nói với anh chuyện gì, lại sợ nếu có nói cái gì đó không đúng lại chọc giận anh thì khổ tốt nhất vẫn nên im lặng. Cô không làm gì thế nhưng nhất cử nhất động của cô anh đều để ý.
Vừa tới công ty, một loạt nhân viên đứng kính cẩn cúi đầu chào anh. Thật ra thì cũng không có gì lạ, cô nhìn nhiều rồi nên cũng quen. Cô nhìn trời nhìn đất mới cảm thấy thì ra cuộc sống nó lại đẹp đẽ như vậy, không bị nhốt trong nhà là một may mắn.
" Đi sát tôi!!" Một giọng nói đầy uy hiếp cũng như quyền lực vang làm cho đầu óc của cô trở về thực tại. Cô dù gì cũng là Rose, người đứng đầu của một tổ chức xếp thứ ba thế giới vậy mà bây giờ phải nghe lời của một thằng oắt con này. Đúng là không có gì cay bằng. Cô nhìn anh bằng ánh mắt không thể yêu thương nổi, ngậm đắng nuốt cay đi theo anh.
Đến chỗ làm việc, cô còn chưa kịp quay về vị trí của mình thì đã bị anh không thương tiếc lôi vào phòng.
" Cô phải ở trong tầm mắt của tôi, rồi khỏi một giây cũng không được." Anh hung hăng ấn mạnh cả người cô xuống ghế.
" Thế tôi làm gì, ngồi nhìn anh làm việc à."
" Hmm, ý tưởng có vẻ không tồi."
Không tồi cái đầu anh, muốn chửi nhưng lời lại không dám thoát ra khỏi miệng.
" Tôi muốn xem phim, đưa máy tính cho tôi."
" Thư kí Lệ, đưa hộ tôi cái máy tính."
" Tôi muốn ăn bim bim."
" Thư kí Lệ, lấy tôi gói bim bim."
" Tôi hơi khát..."
" Thư kí Lệ, lấy hộ tôi chai nước."
Cả buổi cô cứ ngồi không yên, nằm xong thì ngồi, ngồi xong lại nằm. Lâu lâu lại cứ kêu lên một cái. Toàn bộ anh đều kêu thư kí Lệ đáp ứng cho cô.
" Tôi...."
" Vương San San, cô muốn tạo phản à." Anh hung hăng ngồi ở ghế làm việc nhìn cô.
" Tôi...."
Lời nói còn chưa nói hết thì bị tiếng gõ của bên ngoài cắt ngang.
" Giám đốc, tiểu thư Sử gia muốn gặp."
" Không gặp." Anh dứt khoát lạnh lùng lên tiếng.
" Ê...ê, anh làm cái gì vậy người ta là con gái nhà lành mà. Cho vào đây đi." Không đợi anh lên tiếng, cô liền tự quyết định cho người phụ nữ kia vào. Đúng lúc cô còn đang chán không có ai nói chuyện thêm một cái miệng cho vui. Vậy mà cô quên mất tình nhân của anh ta còn nhiều hơn chuột đồng. Chẳng lẽ nghỉ ngơi lâu quá não cô hỏng rồi.
Cô vừa dứt lời một người phụ nữ bước vào với bộ đồ thiếu vải để lộ cả một khuôn ngực đầy đặn, vòng ba săn chắc váy ngắn tới mức gần như lòi hết nửa mông. Cô nhìn người phụ nữ trước mặt liền cảm thấy mình đã sai nên quyết định vờ như không thấy.
" Hàn Vũ, sao anh lại bỏ rơi người ta vậy hả. Em nhớ anh lắm a~."
Một giọng nói còn ngọt hơn cả mật tràn ra khỏi miệng. Cô ngồi ở ghế sofa nhưng cũng phải rùng mình. Thấy cô có biểu hiện như vậy anh chỉ cười như có như không. Cô ta bắt đầu áp sát anh bằng chiêu thức: ngực cạ vào người, chiêu thức thứ hai là mông cạ vào đùi. Cô nhìn đôi nam nữ kia mà ớn đến tận cổ. Sau năm phút cô không thấy anh có động tĩnh gì chỉ nhìn cô. Cô bây giờ mới biết là cô cản trở hai người họ.
" Hmm, tôi ra ngoài trước..hai người cứ từ từ, từ từ."
Cô còn chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy một giọng ớn lạnh từ bên tai.
" Đứng lại, chẳng phải tôi nói một giây cũng không thể rời khỏi tầm mắt tôi hay sao. Những cảnh như thế này tôi cũng không ngại cô cho xem." Cô nhìn anh mặt đỏ bừng, cái này là loại người gì không biết.
" Còn nữa, Đường tiểu thư tôi là người đàn ông đã có vợ." Chỉ một câu nói cũng đã cho thấy sự cảnh cáo trong đó.
" Hàn Vũ.."
" Cút."
Cô nhìn màn kịch trước mặt chẳng lẽ anh đã thay đổi tính nết. Nhưng mà chơi xong đá người ta như vậy đúng là nhìn đã mắt quá đi!! Cô ta vừa đi được mấy bước thì đã bị anh gọi lại.
" Khoan, vợ tôi đang thiếu người hầu hạ hay là cô ở lại bưng bê cho cô ấy." Cô đang uống trà mà bị câu nói của anh làm cho sặc cả ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.