Chương 22: Không giận!!!
NTTU@.@
02/11/2019
Sau lần đó cô càng thê thảm hơn, càng bị quản
chặt hơn. Làm cái gì cũng bị quản, ai đến thăm cũng phải để quà ở dưới
không được đưa cho cô, tháng ba mươi ngày, năm mười hai tháng đều phải
ăn cháo trắng, cô bây giờ sắp điên luôn rồi.
" Hàn Vũ, anh muốn tạo phản phải không. Anh như này là muốn tôi chết hả."
Đang ngồi ở ghế sofa xem phim thấy anh vừa đúng lúc đi làm về cô liền hét lên. Anh không thèm để ý tới cô liền trực tiếp đi lên phòng. Cô bực mình chạy theo anh, vừa đi được mấy bước thì dẫm phải thảm chùi chân không kịp đề phòng ngã một phát chỏng vó.
" A...a...a.."
Anh đang đi thấy tiếng hét phía sau cứ nghĩ cô lại dở trò, quay lại muốn chửi một trận thì thấy máu bắt đầu chảy, các vết thương dần dần nứt ra làm máu thấm qua áo, anh nhìn cô bằng khuôn mặt khó coi nhất, cô không dám nói gì chỉ nhìn anh. Anh chạy lại đỡ cô ngồi trên ghế sofa, vừa cầm điện thoại gọi cho Đồng Lệ vừa châm điếu thuốc. Cô chưa bao giờ bắt gặp anh hút thuốc, chẳng lẽ quá tức giận. Cô không dám nói gì cả không khí đều bao trùm bởi mùi thuốc, cô rất ghét mùi này này muốn nói cái gì đó lại sợ sự tức giận của anh bộc phát thế là đành im lặng. Không khí im lặng một cách quỷ dị. Cô chỉ ngồi nhìn anh, khói thuốc cứ nhả ra không khí làm hình ảnh của anh rất mê người nhưng cũng rất quỷ dị.
" Hàn Vũ, có chuyện gì gọi tôi đến gấp như vậy." Đồng Lệ bước vào nhà thấy không khí không ổn, anh còn hút thuốc. Bên cạnh Hàn Vũ bao nhiêu năm chẳng lẽ anh còn không biết vì sao anh hút thuốc hay sao. Hàn Vũ rất ít khi hút thuốc, nhưng mỗi lần hút đều rất tức giận phải có chuyện gì đó mới có thể khiến anh tức giận như vậy. Thấy Đồng Lệ tới nhưng lại không dám bước vào, anh nhìn anh ta một cái khiến anh ta giật bắn người, như muốn một bước chạy khỏi chỗ này. Khác ngược với Đồng Lệ, Vương San San cô như cảm thấy được cứu, tâm trạng liền thoải mái hơn hẳn.
" Dụng cụ y tế đâu?" Một câu nói cắt đứt hết tất cả suy nghĩ của hai người kia.
" Đây." Đồng Lệ đi lại chỗ anh đưa mấy hộp đựng dụng cụ y tế theo lời anh nói.
" Để đấy, cậu vào trong phòng làm việc đợi tôi."
Sau khi cậu vào phòng, không khí lại về tình trạng ban đầu. Cô im lặng, im lặng trong lo sợ.
" Lại đây."
" Hả..."
Anh nhìn cô, một ánh mắt lạnh lẽo khiến cô phải rùng mình. Não không cần load, chân đi là được rồi. Ở giữa thanh thiên bạch nhật, giữa cái phòng khách to lớn vậy mà anh lại xé áo cô ra.
" Anh làm cái gì vậy hả, tôi còn đang bị thương đó."
" Im miệng." Nói xong anh lại tiếp tục xé áo cô ra, cô muốn phản kháng lại nhưng cũng không phản kháng lại. Sau một lúc cô mới phát hiện ra thì ra anh muốn tự tay băng bó vết thương cho cô.
" A...a...đau...anh nhẹ tay chút đi được không hả."
" A...mẹ ơi...đau chết mất."
" Hàn Vũ, nếu anh muốn tôi chết thì nói một câu chứ không cần hành hạ tôi như thế này đâu."
Một loạt tiếng khóc thét của cô vang lên. Cô chắc chắn đây là tra tấn chứ không phải băng bó vết thương. Đôi khi chết còn sướng hơn để anh thay vết thương cho cô. Từ đầu tới cuối anh đều im lặng không nói một lời nào. Cô đau không nhìn được nữa liền cúi xuống cắn tay anh một cái. Lúc này anh mới giật mình, nhìn lại động tác của mình thấy vẻ mặt trắng bệch như sắp chết của cô anh mới biết mình ra tay hơi nặng.
" Đau lắm sao." Anh dịu dàng hỏi cô. Cô trợn tròn mắt nhìn anh. Đây là biểu hiện của sủng quá nhược kinh. Cô bắt đầu nói lặp.
" Không... không đau."
Anh nhìn cô sau đó lại bắt đầu bôi thuốc, sau với ban đầu thì bây giờ đỡ hơn nhiều rồi. Bôi thuốc xong anh liền bế cô vào phòng.
" Ngủ đi, tôi cần có việc phải xử lý."
Anh ra khỏi phòng đi về hướng phòng làm việc.
" Hồng Bang có động tĩnh gì chưa? Sau cái vụ lần đó."
" Hồng Bang bắt đầu có một số hành động như lại không ảnh hưởng nhiều."
" Đúng là nực cười, thế giới không thể có hai người thống trị cũng như rừng không thể có hai hổ."
" Tôi hiểu rồi, cậu cứ yên tâm."
Sau một lúc bàn công việc xong, anh trở về phòng cứ nghĩ giờ này chắc cô ngủ rồi không ngờ vừa mở cửa ra thì vẫn còn thấy cô đang ngồi chơi điện thoại.
" Sao còn chưa ngủ."
" Không ngủ được." Lời này là cô nói thật, không hiểu vì sao cứ cảm thấy thiếu thiếu đã thế còn sợ bị anh giận nên ngồi đợi anh.
" Ngoan, nằm xuống ngủ." Anh đi lại chỗ cô, cầm cất cái điện thoại một tay dìu cô nằm xuống. Đột nhiên cô ôm eo anh nói:
" Đừng giận được không, tôi thật sự không cố ý." Nghe cô nói xong môi anh nở ý cười nói giọng chắc nịch.
" Không giận!!"
" Hàn Vũ, anh muốn tạo phản phải không. Anh như này là muốn tôi chết hả."
Đang ngồi ở ghế sofa xem phim thấy anh vừa đúng lúc đi làm về cô liền hét lên. Anh không thèm để ý tới cô liền trực tiếp đi lên phòng. Cô bực mình chạy theo anh, vừa đi được mấy bước thì dẫm phải thảm chùi chân không kịp đề phòng ngã một phát chỏng vó.
" A...a...a.."
Anh đang đi thấy tiếng hét phía sau cứ nghĩ cô lại dở trò, quay lại muốn chửi một trận thì thấy máu bắt đầu chảy, các vết thương dần dần nứt ra làm máu thấm qua áo, anh nhìn cô bằng khuôn mặt khó coi nhất, cô không dám nói gì chỉ nhìn anh. Anh chạy lại đỡ cô ngồi trên ghế sofa, vừa cầm điện thoại gọi cho Đồng Lệ vừa châm điếu thuốc. Cô chưa bao giờ bắt gặp anh hút thuốc, chẳng lẽ quá tức giận. Cô không dám nói gì cả không khí đều bao trùm bởi mùi thuốc, cô rất ghét mùi này này muốn nói cái gì đó lại sợ sự tức giận của anh bộc phát thế là đành im lặng. Không khí im lặng một cách quỷ dị. Cô chỉ ngồi nhìn anh, khói thuốc cứ nhả ra không khí làm hình ảnh của anh rất mê người nhưng cũng rất quỷ dị.
" Hàn Vũ, có chuyện gì gọi tôi đến gấp như vậy." Đồng Lệ bước vào nhà thấy không khí không ổn, anh còn hút thuốc. Bên cạnh Hàn Vũ bao nhiêu năm chẳng lẽ anh còn không biết vì sao anh hút thuốc hay sao. Hàn Vũ rất ít khi hút thuốc, nhưng mỗi lần hút đều rất tức giận phải có chuyện gì đó mới có thể khiến anh tức giận như vậy. Thấy Đồng Lệ tới nhưng lại không dám bước vào, anh nhìn anh ta một cái khiến anh ta giật bắn người, như muốn một bước chạy khỏi chỗ này. Khác ngược với Đồng Lệ, Vương San San cô như cảm thấy được cứu, tâm trạng liền thoải mái hơn hẳn.
" Dụng cụ y tế đâu?" Một câu nói cắt đứt hết tất cả suy nghĩ của hai người kia.
" Đây." Đồng Lệ đi lại chỗ anh đưa mấy hộp đựng dụng cụ y tế theo lời anh nói.
" Để đấy, cậu vào trong phòng làm việc đợi tôi."
Sau khi cậu vào phòng, không khí lại về tình trạng ban đầu. Cô im lặng, im lặng trong lo sợ.
" Lại đây."
" Hả..."
Anh nhìn cô, một ánh mắt lạnh lẽo khiến cô phải rùng mình. Não không cần load, chân đi là được rồi. Ở giữa thanh thiên bạch nhật, giữa cái phòng khách to lớn vậy mà anh lại xé áo cô ra.
" Anh làm cái gì vậy hả, tôi còn đang bị thương đó."
" Im miệng." Nói xong anh lại tiếp tục xé áo cô ra, cô muốn phản kháng lại nhưng cũng không phản kháng lại. Sau một lúc cô mới phát hiện ra thì ra anh muốn tự tay băng bó vết thương cho cô.
" A...a...đau...anh nhẹ tay chút đi được không hả."
" A...mẹ ơi...đau chết mất."
" Hàn Vũ, nếu anh muốn tôi chết thì nói một câu chứ không cần hành hạ tôi như thế này đâu."
Một loạt tiếng khóc thét của cô vang lên. Cô chắc chắn đây là tra tấn chứ không phải băng bó vết thương. Đôi khi chết còn sướng hơn để anh thay vết thương cho cô. Từ đầu tới cuối anh đều im lặng không nói một lời nào. Cô đau không nhìn được nữa liền cúi xuống cắn tay anh một cái. Lúc này anh mới giật mình, nhìn lại động tác của mình thấy vẻ mặt trắng bệch như sắp chết của cô anh mới biết mình ra tay hơi nặng.
" Đau lắm sao." Anh dịu dàng hỏi cô. Cô trợn tròn mắt nhìn anh. Đây là biểu hiện của sủng quá nhược kinh. Cô bắt đầu nói lặp.
" Không... không đau."
Anh nhìn cô sau đó lại bắt đầu bôi thuốc, sau với ban đầu thì bây giờ đỡ hơn nhiều rồi. Bôi thuốc xong anh liền bế cô vào phòng.
" Ngủ đi, tôi cần có việc phải xử lý."
Anh ra khỏi phòng đi về hướng phòng làm việc.
" Hồng Bang có động tĩnh gì chưa? Sau cái vụ lần đó."
" Hồng Bang bắt đầu có một số hành động như lại không ảnh hưởng nhiều."
" Đúng là nực cười, thế giới không thể có hai người thống trị cũng như rừng không thể có hai hổ."
" Tôi hiểu rồi, cậu cứ yên tâm."
Sau một lúc bàn công việc xong, anh trở về phòng cứ nghĩ giờ này chắc cô ngủ rồi không ngờ vừa mở cửa ra thì vẫn còn thấy cô đang ngồi chơi điện thoại.
" Sao còn chưa ngủ."
" Không ngủ được." Lời này là cô nói thật, không hiểu vì sao cứ cảm thấy thiếu thiếu đã thế còn sợ bị anh giận nên ngồi đợi anh.
" Ngoan, nằm xuống ngủ." Anh đi lại chỗ cô, cầm cất cái điện thoại một tay dìu cô nằm xuống. Đột nhiên cô ôm eo anh nói:
" Đừng giận được không, tôi thật sự không cố ý." Nghe cô nói xong môi anh nở ý cười nói giọng chắc nịch.
" Không giận!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.