Chương 14: Giận dỗi
Ha Tu Mi
08/01/2025
“Ưm…”
Cổ họng Triệu Tư Minh khô cứng. Môi nứt nẻ như sa mạc. Anh bồi hồi mở mắt, lảo đảo nhìn xung quanh.
“May quá mình đang ở phòng của Lạc Lạc.”
Một bên cánh tay của Triệu Tư Minh tê cứng không động đậy được như thể đang có vật gì đó đè nén.
Triệu Tư Minh đưa mắt nhìn sang. Anh phát hiện Lạc Lạc đã nằm trên tay mình suốt đêm hôm qua. Nhìn cô gái nhỏ ngoan ngủ bên cạnh mình, Triệu Tư Minh bất giác khẽ cong miệng cười, anh mãn nguyện. Chỉ cần có Lạc Lạc bên cạnh thì mọi khó khăn hay nguy hiểm nào xảy ra anh vẫn sẵn sàng đối mặt.
Một tia nắng từ cửa chiếu thẳng vào gương mặt hình trái xoan của Lạc Lạc. Triệu Tư Minh loay hoay muốn đi kéo chiếc rèm ở cửa lại nhưng không được, tay của anh đã bị Lạc Lạc nắm chặt. Anh chỉ còn cách dùng bàn tay của mình cản ngăn tia nắng.
“Ưm…”
Lạc Lạc giật mình tỉnh giấc, cô còn chẳng biết trời trăng mây gió như thế nào. Đêm qua cô đã thức trắng đêm để trông chừng Triệu Tư Minh, anh sốt khá cao hầu như chẳng ăn uống được gì cả.
“Dậy rồi à?”
Lạc Lạc nghe thấy giọng của Triệu Tư Minh liền sửng sốt.
“Anh còn cảm thấy mệt ở đâu không?”
“Không… Anh khoẻ lại rồi!”
“Vâng!”
Triệu Tư Minh khẽ cười:
“Đêm qua em đã thức suốt đêm trông chừng anh sao?”
Lạc Lạc gật đầu, vẻ mặt hiền hậu khiến cho trái tim của Triệu Tư Minh muốn được che chở.
“Sao lại ngồi dưới sàn nhà ngủ thế? Nhỡ đâu lại bị cảm lạnh thì sao?”
“Không sao đâu! Em khoẻ lắm!”
“Ừm lần sau cứ nằm bên cạnh anh đừng ngủ dưới sàn nữa nhé! Em bị ốm anh không có thời gian chạy về đây đâu.”
Lạc Lạc ngớ người, có vẻ như mỗi lần cô bị ốm đều làm phiền đến Triệu Tư Minh.
“Xin lỗi!”
“Đừng nói như vậy! Anh tự nguyện mà!”
Bất chợt, Lạc Lạc nhớ đến người phụ nữ đã gọi điện vào đêm qua. Cô cầm lấy điện thoại đưa cho Triệu Tư Minh.
“Điện thoại của anh, có một cô gái đã gọi cho anh…”
Triệu Tư Minh liền kiểm tra điện thoại là số của Vương Nhã Uyên gọi đến. Anh tra khảo Lạc Lạc:
“Em nghe máy rồi à?”
“Xin lỗi! Em không biết tắt máy như thế nào vô tình lướt trúng nên đã chạm vào màn hình điện thoại nghe máy! Vả lại em sợ có người gọi báo chuyện gấp nên đã nghe máy…”
“Cô ta đã nói gì?” Triệu Tư Minh nhau mày.
“Cô ấy bảo muốn gặp anh để cùng ăn tối!”
Triệu Tư Minh chỉ sợ rằng có người phát hiện ra Lạc Lạc việc này sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô. Anh đã giấu cô ở đâu suốt 3 năm qua không thể chỉ vì sai sót nhỏ mà bị người khác phát hiện được.
“Lần sau có ai gọi cho anh thì đừng quan tâm đến biết không?”
Lạc Lạc cứ nghĩ rằng Triệu Tư Minh đang trách mình nên mặt mày cứ thế rủ xuống.
“Vâng! Sẽ không động đến điện thoại của anh nữa!”
“Chỉ là anh sợ sẽ có kẻ xấu làm hại đến em thôi, Lạc Lạc!”
“Hửm… chẳng lẽ chúng ta đang trốn tránh điều gì sao?”
“Không… có nhiều người không thích anh nên e là họ sẽ lấy em ra là con tin để hại anh.”
“Vâng!”
“Cũng không còn sớm nữa! Chúng ta cùng nhau ăn trưa đi!”
“Vâng!”
Sự thay đổi trên nét mặt của Lạc Lạc khiến cho Triệu Tư Minh cũng đủ hiểu cô đang suy nghĩ điều gì. Chắc chắn trong đầu cô đang có hàng trăm suy nghĩ rằng anh không còn thương cô nữa.
Lạc Lạc từ nhỏ đã rất nhạy cảm. Chỉ cần một câu nói vô tình cũng khiến cho cô phải suy nghĩ suốt mấy ngày liền.
Nhìn thấy Lạc Lạc chầm chậm tự mình đi ra khỏi phòng Triệu Tư Minh liền tìm cách trêu ghẹo cô.
“Lạc Lạc đỡ anh dậy!”
“Vâng!”
Thân người nhỏ bé vừa mới đi ra đến cửa lại phải đi vòng lại vào bên trong phòng. Lạc Lạc đi đến bênh cạnh giường cô đưa bàn tay gầy gò của mình ra để cho Triệu Tư Minh có thể nắm lấy.
Triệu Tư Minh quỷ kế đa đoan, anh cầm chặt lấy bàn tay cô chỉ cần dùng một sức nhỏ là cả người Lạc Lạc đã nằm gọn lên người anh.
“Aaaa!” Toàn thân Lạc Lạc nằm đèn lên người Triệu Tư Minh. Cô giật mình vội tìm cách ngồi dậy nhưng không thành, cả người cô đã bị Triệu Tư Minh ôm chặt.
“Ưm…” Lạc Lạc cố tìm cách, cô gượng sức chống hai tay vào ngực của Triệu Tư Minh.
“Năm phút thôi! Chỉ năm phút thôi, anh muốn được gần gũi với em.”
Triệu Tư Minh đưa môi lên sát bờ môi nhỏ xíu của Lạc Lạc, cánh môi hồng hào của cô giống như quả đào chín mọng thật sự khiến cho người khác phải thèm thuồng.
Cơ miệng của Lạc Lạc đã bị Triệu Tư Minh ngậm chặt. Anh nhắm chặt mắt nhẹ nhàng nâng niu cánh môi hồng hào.
Toàn thân Lạc Lạc cứng đờ, cô đâu thể làm gì ngoài việc mặc kệ tay chân của Triệu Tư Minh sờ soạng khắp người mình.
Triệu Tư Minh siết chặt lưỡi của Lạc Lạc, anh ngậm mút chặt khừ. Hai tay sờ soạng khắp người cô không ngừng. Lạc Lạc mặc một chiếc váy thun dài qua đầu gối thế nhưng trong một giây phút nào đó nó đã bị Triệu Tư Minh vén lên cao. Anh nắn bóp hai quả đào căng tròn, lòng bàn tay ấm nóng ma sát lên vòng ba của Lạc Lạc nóng hổi.
Một tay của Triệu Tư Minh luồng vào bên trong quần nhỏ của cô. Anh xoa xoa, ngắt nhéo lên da của cô những vệt đỏ đau điếng.
“Ưm…. dừng lại!”
Triệu Tư Minh không thèm để ý đến những lời nói của Lạc Lạc. Anh quật cô nằm xuống dưới giường, thân người cao lớn của Triệu Tư Minh đè lên người Lạc Lạc. Môi anh ngấu nghiến hôn cô đến mức nghẹt thở. Hai bờ môi nhỏ của Lạc Lạc bám đầy nước bọt của Triệu Tư Minh.
“Ưm… Tư Minh… em không thở được!”
Đến lúc Lạc Lạc không chịu nổi nữa cô mới hét toáng cả lên.
“Aaaa!!!”
Hai mắt của Lạc Lạc rưng rưng như sắp khóc, cô ấm ức mếu máo như mèo con.
Lúc này Triệu Tư Minh mới nhận ra vấn đề. Anh đưa lưỡi liếm sạch lớp nước bọt bám quanh miệng của mình rồi nhẹ nhàng an ủi Lạc Lạc. Cũng tại vì cái tính thích chiếm hữu của anh nên mới khiến mọi thứ ra nông nỗi này.
“Xin lỗi Lạc Lạc! Tại anh không tốt! Đừng khóc mà!”
“Hic… hic…”
“Em ghét anh! Anh đã có vợ sắp cưới rồi sao còn động vào người em?”
Cổ họng Triệu Tư Minh khô cứng. Môi nứt nẻ như sa mạc. Anh bồi hồi mở mắt, lảo đảo nhìn xung quanh.
“May quá mình đang ở phòng của Lạc Lạc.”
Một bên cánh tay của Triệu Tư Minh tê cứng không động đậy được như thể đang có vật gì đó đè nén.
Triệu Tư Minh đưa mắt nhìn sang. Anh phát hiện Lạc Lạc đã nằm trên tay mình suốt đêm hôm qua. Nhìn cô gái nhỏ ngoan ngủ bên cạnh mình, Triệu Tư Minh bất giác khẽ cong miệng cười, anh mãn nguyện. Chỉ cần có Lạc Lạc bên cạnh thì mọi khó khăn hay nguy hiểm nào xảy ra anh vẫn sẵn sàng đối mặt.
Một tia nắng từ cửa chiếu thẳng vào gương mặt hình trái xoan của Lạc Lạc. Triệu Tư Minh loay hoay muốn đi kéo chiếc rèm ở cửa lại nhưng không được, tay của anh đã bị Lạc Lạc nắm chặt. Anh chỉ còn cách dùng bàn tay của mình cản ngăn tia nắng.
“Ưm…”
Lạc Lạc giật mình tỉnh giấc, cô còn chẳng biết trời trăng mây gió như thế nào. Đêm qua cô đã thức trắng đêm để trông chừng Triệu Tư Minh, anh sốt khá cao hầu như chẳng ăn uống được gì cả.
“Dậy rồi à?”
Lạc Lạc nghe thấy giọng của Triệu Tư Minh liền sửng sốt.
“Anh còn cảm thấy mệt ở đâu không?”
“Không… Anh khoẻ lại rồi!”
“Vâng!”
Triệu Tư Minh khẽ cười:
“Đêm qua em đã thức suốt đêm trông chừng anh sao?”
Lạc Lạc gật đầu, vẻ mặt hiền hậu khiến cho trái tim của Triệu Tư Minh muốn được che chở.
“Sao lại ngồi dưới sàn nhà ngủ thế? Nhỡ đâu lại bị cảm lạnh thì sao?”
“Không sao đâu! Em khoẻ lắm!”
“Ừm lần sau cứ nằm bên cạnh anh đừng ngủ dưới sàn nữa nhé! Em bị ốm anh không có thời gian chạy về đây đâu.”
Lạc Lạc ngớ người, có vẻ như mỗi lần cô bị ốm đều làm phiền đến Triệu Tư Minh.
“Xin lỗi!”
“Đừng nói như vậy! Anh tự nguyện mà!”
Bất chợt, Lạc Lạc nhớ đến người phụ nữ đã gọi điện vào đêm qua. Cô cầm lấy điện thoại đưa cho Triệu Tư Minh.
“Điện thoại của anh, có một cô gái đã gọi cho anh…”
Triệu Tư Minh liền kiểm tra điện thoại là số của Vương Nhã Uyên gọi đến. Anh tra khảo Lạc Lạc:
“Em nghe máy rồi à?”
“Xin lỗi! Em không biết tắt máy như thế nào vô tình lướt trúng nên đã chạm vào màn hình điện thoại nghe máy! Vả lại em sợ có người gọi báo chuyện gấp nên đã nghe máy…”
“Cô ta đã nói gì?” Triệu Tư Minh nhau mày.
“Cô ấy bảo muốn gặp anh để cùng ăn tối!”
Triệu Tư Minh chỉ sợ rằng có người phát hiện ra Lạc Lạc việc này sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô. Anh đã giấu cô ở đâu suốt 3 năm qua không thể chỉ vì sai sót nhỏ mà bị người khác phát hiện được.
“Lần sau có ai gọi cho anh thì đừng quan tâm đến biết không?”
Lạc Lạc cứ nghĩ rằng Triệu Tư Minh đang trách mình nên mặt mày cứ thế rủ xuống.
“Vâng! Sẽ không động đến điện thoại của anh nữa!”
“Chỉ là anh sợ sẽ có kẻ xấu làm hại đến em thôi, Lạc Lạc!”
“Hửm… chẳng lẽ chúng ta đang trốn tránh điều gì sao?”
“Không… có nhiều người không thích anh nên e là họ sẽ lấy em ra là con tin để hại anh.”
“Vâng!”
“Cũng không còn sớm nữa! Chúng ta cùng nhau ăn trưa đi!”
“Vâng!”
Sự thay đổi trên nét mặt của Lạc Lạc khiến cho Triệu Tư Minh cũng đủ hiểu cô đang suy nghĩ điều gì. Chắc chắn trong đầu cô đang có hàng trăm suy nghĩ rằng anh không còn thương cô nữa.
Lạc Lạc từ nhỏ đã rất nhạy cảm. Chỉ cần một câu nói vô tình cũng khiến cho cô phải suy nghĩ suốt mấy ngày liền.
Nhìn thấy Lạc Lạc chầm chậm tự mình đi ra khỏi phòng Triệu Tư Minh liền tìm cách trêu ghẹo cô.
“Lạc Lạc đỡ anh dậy!”
“Vâng!”
Thân người nhỏ bé vừa mới đi ra đến cửa lại phải đi vòng lại vào bên trong phòng. Lạc Lạc đi đến bênh cạnh giường cô đưa bàn tay gầy gò của mình ra để cho Triệu Tư Minh có thể nắm lấy.
Triệu Tư Minh quỷ kế đa đoan, anh cầm chặt lấy bàn tay cô chỉ cần dùng một sức nhỏ là cả người Lạc Lạc đã nằm gọn lên người anh.
“Aaaa!” Toàn thân Lạc Lạc nằm đèn lên người Triệu Tư Minh. Cô giật mình vội tìm cách ngồi dậy nhưng không thành, cả người cô đã bị Triệu Tư Minh ôm chặt.
“Ưm…” Lạc Lạc cố tìm cách, cô gượng sức chống hai tay vào ngực của Triệu Tư Minh.
“Năm phút thôi! Chỉ năm phút thôi, anh muốn được gần gũi với em.”
Triệu Tư Minh đưa môi lên sát bờ môi nhỏ xíu của Lạc Lạc, cánh môi hồng hào của cô giống như quả đào chín mọng thật sự khiến cho người khác phải thèm thuồng.
Cơ miệng của Lạc Lạc đã bị Triệu Tư Minh ngậm chặt. Anh nhắm chặt mắt nhẹ nhàng nâng niu cánh môi hồng hào.
Toàn thân Lạc Lạc cứng đờ, cô đâu thể làm gì ngoài việc mặc kệ tay chân của Triệu Tư Minh sờ soạng khắp người mình.
Triệu Tư Minh siết chặt lưỡi của Lạc Lạc, anh ngậm mút chặt khừ. Hai tay sờ soạng khắp người cô không ngừng. Lạc Lạc mặc một chiếc váy thun dài qua đầu gối thế nhưng trong một giây phút nào đó nó đã bị Triệu Tư Minh vén lên cao. Anh nắn bóp hai quả đào căng tròn, lòng bàn tay ấm nóng ma sát lên vòng ba của Lạc Lạc nóng hổi.
Một tay của Triệu Tư Minh luồng vào bên trong quần nhỏ của cô. Anh xoa xoa, ngắt nhéo lên da của cô những vệt đỏ đau điếng.
“Ưm…. dừng lại!”
Triệu Tư Minh không thèm để ý đến những lời nói của Lạc Lạc. Anh quật cô nằm xuống dưới giường, thân người cao lớn của Triệu Tư Minh đè lên người Lạc Lạc. Môi anh ngấu nghiến hôn cô đến mức nghẹt thở. Hai bờ môi nhỏ của Lạc Lạc bám đầy nước bọt của Triệu Tư Minh.
“Ưm… Tư Minh… em không thở được!”
Đến lúc Lạc Lạc không chịu nổi nữa cô mới hét toáng cả lên.
“Aaaa!!!”
Hai mắt của Lạc Lạc rưng rưng như sắp khóc, cô ấm ức mếu máo như mèo con.
Lúc này Triệu Tư Minh mới nhận ra vấn đề. Anh đưa lưỡi liếm sạch lớp nước bọt bám quanh miệng của mình rồi nhẹ nhàng an ủi Lạc Lạc. Cũng tại vì cái tính thích chiếm hữu của anh nên mới khiến mọi thứ ra nông nỗi này.
“Xin lỗi Lạc Lạc! Tại anh không tốt! Đừng khóc mà!”
“Hic… hic…”
“Em ghét anh! Anh đã có vợ sắp cưới rồi sao còn động vào người em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.