Bẫy Tình Đơn Phương

Chương 19: Hé lộ bí mật

Ha Tu Mi

08/01/2025

Triệu Tư Minh chưa nói hết câu đã bị Lý Như Lan ngăn lại. Bà nắm lấy tay anh ngăn cản, ánh mắt ra hiệu nhắc rằng đây chưa phải là thời điểm thích hợp.

“Vâng! Tụi nhỏ rất xứng đôi! Hai bên gia đình chúng ta thân thiết với nhau từ lâu cũng khá hiểu tính cách của nhau. Sau này Nhã Uyên về làm dâu chắc chắn sẽ rất hợp.”

“Vâng cháu cảm ơn dì!” Vương Nhã Uyên hài lòng với những gì Lý Như Lan vừa nói.

Triệu Tư Minh nhăn mặt, thái độ không hề hợp tác chút nào. Tất cả đều là miễn cưỡng.

*Cốc, cốc, cốc* tiếng gõ cửa làm cho mọi người trong bàn ăn bỗng nhiên chú ý đến.

Trợ lý Trần hớt hải bước vào nhưng hắn vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu cúi đầu chào trước hai vị chủ tịch và phu nhân.

Hắn thầm thì vào tai Triệu Tư Minh.

“Cái gì?”

Nghe những gì Trần Hạo nói Triệu Tư Minh bỗng nhiên bật người đứng dậy, anh không nói lời nào cứ thế bỏ đi trước ánh mắt sững sờ của mọi người.

“Anh Tư Minh!” Vương Nhã Uyên cất tiếng gọi.

Trợ lý Trần hối hả đi theo sau. Hắn cũng chỉ vừa mới nhận được thông tin từ quản gia liền báo cáo lại cho Triệu Tư Minh ngay.

“Tại sao chuyện này bây giờ mới thông báo cho tôi biết? Các người làm ăn kiểu gì vậy?”

“Quản gia báo là không liên lạc được cho anh. Họ cũng đã tìm kiếm khu vực xung quanh nhưng không có. Có thể cô Lạc Lạc đã đi khá xa vị trí biệt thự.”

“Nói gì vậy? Lạc Lạc bị mù làm sao có thể bỏ trốn được?”

“Cũng có thể có người giúp đỡ cô ấy.”

“Cho người kiểm tra camera ngay! Tìm thêm một số vệ sĩ xem xét các khu vực gần biệt thự.”

“Chúng ta không báo cáo công an sao sếp?”

Triệu Tư Minh đang rối ren, anh ngậm ngùi đáp:

“Không! Cứ cho vệ sĩ tìm kiếm trước đã.”

Điều này lại nảy sinh thắc mắc trong đầu Trần Hạo:

“Chẳng phải sếp quan tâm đến Lạc Lạc lắm hay sao? Nếu như đưa thông tin cho công an thì sẽ tìm hơn nhanh hơn mà nhỉ?”

Triệu Tư Minh ngồi vào bên trong xe phóng thẳng đến biệt thự riêng.

Mười hai giờ trước,



Lạc Lạc đứng trước ban công suy nghĩ. Cô thật sự bất lực khi mắt không thể nhìn thấy gì cả. Nếu cô cứ như vậy thì chẳng khác nào một người vô dụng chỉ biết ăn bám Triệu Tư Minh.

Lạc Lạc bị phụ thuộc vào cảm xúc của Triệu Tư Minh. Mỗi khi anh vui thì cô hớn hở còn mỗi khi tâm trạng anh không được tốt thì cô lại cảm thấy mọi tội lỗi đều do mình gây ra.

Giống như chuyện Lạc Lạc vô tình nghe cuộc gọi điện thoại đó…

Bỗng nhiên một suy nghĩ nảy lên trong đầu Lạc Lạc. Có lẽ cô không phù hợp với nơi này, cô muốn đi ra ngoài và khám phá thế giới mới.

Lạc Lạc không dây dưa mất thời gian. Cô vội lấy một chiếc áo len trong tủ quần áo mặc vào, ngoài ra không lấy gì thêm kể cả trang sức và tiền bạc.

Lạc Lạc cầm điện thoại trên tay, cô suy nghĩ mãi nhưng rồi quyết định sẽ không lấy bất cứ thứ gì trong căn nhà này cả. Cô đặt điện thoại lên bàn rồi rời đi.

Trùng hợp lúc này tất cả mọi người đều tập trung ở sau vườn như vậy Lạc Lạc có thể dễ dàng trốn thoát. Cô nhanh chóng chạy thật nhanh ra khỏi cổng biệt thự. Kể từ giây phút này Lạc Lạc sẽ được tự do và làm điều mình thích và quan trọng hơn là không bị Triệu Tư Minh ràng buộc.

*Kít*

Lạc Lạc mất phương hướng ngã nhào xuống nền đất đau điếng. Một chiếc xe ô tô từ xa lao đến đâm vào người Lạc Lạc.

“Aaaa…” Lạc Lạc cầm lấy bàn tay của mình. Cô cảm nhận được làn da đang chảy máu và trầy trước. Chân của Lạc Lạc cũng bị thương, máu dính lên chiếc đầm màu trắng.

Một người đàn ông từ trong xe lập tức chạy xuống đỡ người Lạc Lạc ngồi dậy.

Bởi vì Lạc Lạc từ đâu lao ra làm cho Vũ An mất thắng mà đâm vào người cô. May mà tình trạng không quá nghiêm trọng.

Vũ An đưa mắt nhìn Lạc Lạc rồi khẽ hỏi han:

“Không sao chứ? Tôi xin lỗi!”

Lạc Lạc cố nén cơn đau. Cô lắc đầu:

“Không sao! Tôi chỉ bị trầy xước.”

Vũ An bỗng nhiên mở to mắt nhìn vào khuôn mặt Lạc Lạc. Đây chẳng phải là người bạn thời niên thiếu của Vũ An hay sao.

“Trương Chi Lạc? Cô là Trương Chi Lạc đúng không?”

Vũ An mừng rỡ, gần 5 năm rồi cậu ta mới được gặp lại người bạn này.

Lạc Lạc lúc đầu còn hơi bỡ ngỡ, bởi vì ký ức của cô đâu còn nhớ ra ai.

“Anh là?”

“Là tôi Vũ An đây! Chúng ta là bạn học chung trường phổ thông cậu quên rồi sao?”



Nhìn Lạc Lạc cứ ngơ ngác không tập trung nhìn thẳng vào Vũ An, cậu ta cũng dần hiểu ra vấn đề. Vũ An đưa tay đưa qua đưa lại trước mặt Lạc Lạc nhưng ánh mắt của cô không hề cử động dù chỉ là một cái chớp mắt.

“Chi Lạc mắt của cậu?”

“Tôi bị mù.”

“Vậy bây giờ cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà.”

Lạc Lạc im lặng, cô bây giờ chẳng khác nào người vô gia cư, nhà không có người thân cũng không.

“Tôi không có nhà.”

Vũ An không ngờ chỉ sau năm năm, cô bạn hoa khôi của trường học cũ lại thành ra nông nỗi này. Nhớ ngày nào Trương Chi Lạc là một cô học sinh thuần khiết, ngây thơ lại là người có thành tích học tập tốt nhất trường bao nhiêu người ngưỡng mộ và đem lòng thương mến trong đó có cả Vũ An. Bây giờ khi cả hai gặp lại nhau những ký ức trước kia đều tan biến vào vô vọng.

Nhìn thấy tay chân của Lạc Lạc đang chảy máu, Vũ An đành đưa cô vào bệnh viện để băng bó vết thương.

“Chỉ là trầy xước ngoài da, cố gắng ăn uống đầy đủ và nghỉ dưỡng tốt xe nhanh chóng hồi phục thôi. Tôi có kê thuốc bôi ngoài da nhớ sử dụng đủ liều nhé!”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Vũ An cúi đầu cảm ơn sau đó dìu Lạc Lạc ra ngoài.

Lạc Lạc cảm thấy bản thân mình hơi vô dụng quá rồi. Chuyện ngày hôm nay một phần cũng là lỗi do Lạc Lạc gây ra, cô cũng nên xin lỗi thật chân thành.

“Xin lỗi cậu! Vì tôi mà cậu phải đến đây.”

“Chi Lạc à! Chúng ta là bạn bè sao lại khách sáo như vậy chứ?”

Chuyện Vũ An nói càng làm cho Lạc Lạc nảy sinh nghi ngờ. Chẳng phải Triệu Tư Minh nói rằng cô là trẻ mồ côi từ nhỏ đến bé sống trong trại mồ côi hay sao. Người bạn này có vẻ biết về quá khứ của Lạc Lạc.

Lạc Lạc muốn biết về thân phận thật sự của mình.

“Cậu và tôi quen nhau sao? Cậu biết gì về tôi?”

“Chúng ta không những quen nhau mà còn rất thân thiết với nhau nữa. Trước đây chúng ta ở trong một khu phố tôi còn thỉnh thoảng sang nhà cậu ăn cơm với bố mẹ của cậu nữa mà.”

Lạc Lạc nghe những gì Vũ An nói xong càng nảy sinh tò mò hơn nữa. Người bạn này có đáng tin tưởng hay không?

“Cậu nói thật sao? Tôi có bố mẹ ư? Vậy bây giờ họ đang ở đâu?”

Vũ An ngơ ngác nhìn Lạc Lạc, cô ấy thật sự chẳng còn nhớ chuyện gì nữa cả kể cả bố mẹ của mình.

“Vài năm trước tớ có nghe người trong khu phố kể lại là bố mẹ cậu bị tai nạn và mất rồi. Hình như tôi cũng có nghe được là cậu cũng xảy ra tai nạn vào đêm hôm đó. Tôi cứ nghĩ là cậu cũng đã mất nhưng bây giờ nhìn thấy cậu ở đây tôi thực sự rất vui.”

Tinh thần của Lạc Lạc bắt đầu suy sụp, cô ngã nhào vào lòng của Vũ An rồi ngất lịm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bẫy Tình Đơn Phương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook