Bẫy Tình Đơn Phương

Chương 18: Bữa ăn ép buộc

Ha Tu Mi

08/01/2025

Triệu Tư Minh không đến công ty mà lại đi thẳng đến quán rượu quen thuộc. Anh nốc từng ly rượu đầy ắp vào cơ thể, dạ dày nóng rang lên như thể đang dằn xé tâm can đầy tội lỗi của anh.

Bóng dáng thư sinh của Triệu Tư Minh đã lọt vào tầm ngắm của những cô gái trẻ đứng gần đó. Họ bàn tán ríu rít với nhau cuối cùng một cô gái trong nhóm đó quyết định đến mời Triệu Tư Minh một ly rượu.

“Hello! Chúng ta có thể làm bạn không? Trông anh đang có chuyện buồn à?”

Chưa để cho cô gái kia nói hết câu, Triệu Tư Minh liền cất giọng đuổi ả đi ngay.

“Cút!” Anh nốc tiếp một ly rượu khác vào kể cả việc đưa mắt nhìn người phụ nữ đó cũng không bận tâm đến.

Một phen bẽ mặt, cô gái kia vừa ngại ngùng vừa tức điên lên.

“Nghĩ mình là ai vậy? Hứm”

Nói hết câu cô gái lạ mặt kia cũng bỏ đi. Đúng lúc Hoàng Kiến Phúc đến, cậu ta đưa mắt nhìn một vòng quán rượu.

Vừa trông thấy Triệu Tư Minh, Hoàng Kiến Phúc liền hối hả chạy đến nhưng lúc này Triệu Tư Minh đã say khướt và ngủ gục trên bàn.

Trước khi đến đây Triệu Tư Minh đã gọi cho Hoàng Kiến Phúc. Ngoài Hoàng Kiến Phúc ra thì Triệu Tư Minh chẳng có bạn bè nào cả. Sỡ dĩ suốt ngày ngoài công việc ra thì anh chẳng có lấy thời gian rảnh rỗi để giao du như những người khác.

Hoàng Kiến Phúc tặc lưỡi, cũng khá lâu rồi cậu ta mới chứng kiến Triệu Tư Minh đến quán rượu này. Chẳng phải là từ lúc có Lạc Lạc thì anh ta chẳng bao giờ đếm xỉa đến mấy chỗ này hay sao.

“Này! Cậu say rồi à?”

Đợi một lúc Hoàng Kiến Phúc vẫn chưa thấy giọng Triệu Tư Minh. Cậu ta đâu còn cách nào khác ngoài việc vác thân người này về nhà.

Hoàng Kiến Phúc đưa Triệu Tư Minh ra xe, chật vật mãi mới vác thân người cao to này vào xe được.

“Sao? Bây giờ cậu muốn về với Lạc Lạc đúng không?” Hoàng Kiến Phúc ngồi vào vô lăng, cậu ta thắt dây an toàn lại.

Cổ họng Triệu Tư Minh khô cứng nhưng vẫn cố gượng sức nói:

“Không! Đưa về căn hộ riêng của tôi đi! Lạc Lạc không thích mùi rượu.”

Hoàng Kiến Phúc liếc mắt nhìn về phía sau. Đến lúc say Triệu Tư Minh vẫn nghĩ cho Lạc Lạc.

“Hay nhỉ! Đúng là thứ mê gái bỏ bạn mà.”



Nói xong hết câu, Hoàng Kiến Phúc lái xe di chuyển đến căn hộ riêng của Triệu Tư Minh.

Tại toà nhà VinWood, tầng 52.

“Cái thằng này sao mà nặng thế chứ? Ưm…” Hoàng Kiến Phúc đẩy người Triệu Tư Minh lên giường. Cậu ta vừa mệt vừa khát nhưng khi nhìn bạn của mình đang say mèm như vậy lại không nỡ bỏ đi.

Sau khi thay quần áo cho Triệu Tư Minh xong, Hoàng Kiến Phúc định bụng sẽ đi kiếm gì đó ăn nhưng vừa đi được vài bước thì chuông điện thoại của Triệu Tư Minh bỗng nhiên vang lên.

Hoàng Kiến Phúc cắn răng, cậu ta đành lòng phải đến xem ai là người gọi đến vào lúc trễ như thế này.

Không ai khác chính là quản gia.

Hoàng Kiến Phúc định sẽ nghe máy và thông báo cho Lạc Lạc biết tình trạng của Triệu Tư Minh nhưng vừa nhấc máy lên nghe thì điện thoại đã sập nguồn.

Cứ nghĩ không có gì quan trọng, Hoàng Kiến Phúc ném điện thoại sang một bên rồi lặng lẽ kiếm gì đó ăn.

Sáng hôm sau.

Vừa mới sáng sớm, trợ Lý Trần nhận được thông tin từ Hoàng Kiến Phúc liền hối hả đến từ sáng sớm. Bởi vì hôm nay Triệu Tư Minh có một cuộc gặp mặt rất quan trọng với phía bên đối tác, lần này không được xảy ra sai sót nào.

Hôm qua, Triệu Tư Minh uống hơi nhiều nên sáng dậy hơi ể oải. Cả người anh vẫn còn mùi rượu ám lên da.

Vừa mới dậy, Triệu Tư Minh đứng dưới vòi sen, anh ngâm mình dưới dòng nước lạnh ngắt để gội rửa hết tất cả mùi rượu trên cơ thể.

Trợ lý Trần đứng trước cửa, hắn đưa khăn tắm cho Triệu Tư Minh không quên nhắc lại lịch trình.

“Giám đốc! Hôm nay anh có buổi gặp mặt với gia đình ông Vương…”

“Bảo với họ là tôi bận!”

“Giám đốc! Lão gia và phu nhân hôm nay cũng có mặt ở đó. Nếu như anh không đến như vậy ông Vương sẽ rất giận.”

Triệu Tư Minh suy nghĩ một lúc, đành phải đến đó một phen cho xong chuyện vậy.

“Chuẩn bị đi!”

“Vâng!”



Triệu Tư Minh đến nơi hẹn như đã hứa. Cuộc gặp mặt diễn ra trong một nhà hàng đồ ăn Nhật.

Xuất hiện trong bộ vest màu đen lịch lãm, Triệu Tư Minh là người cuối cùng bước vào phòng ăn riêng tư nhưng lại là người được săn đón nhất ngày hôm nay.

Vương Nhã Uyên mấy năm nay mới gặp lại Triệu Tư Minh nên rất hớn hở. Không ngờ anh càng ngày càng lịch lãm và quyến rũ quả thật là một người mà cô ham muốn có được.

Vương Nhã Uyên quấn quýt chạy đến khoác tay Triệu Tư Minh. Cô ta cười hớn hở hỏi chuyện:

“Anh, anh có nhớ em không?”

Trái ngược hoàn toàn với mong đợi của Vương Nhã Uyên, Triệu Tư Minh chỉ lẳng lặng đẩy tay Vương Nhã Uyên ra khỏi người mình rồi tiến vào bàn ăn. Anh cũng chẳng hề đoái hoài đến người phụ nữ đó.

Hành động này vô tình lọt vào ánh mắt của Lý Như Lan.

“Chào chú Vương, bố, mẹ con mới đến!”

“Cái thằng này sao bây giờ mới đến hả? Có biết mọi người đợi không?” Triệu Gia viễn trách móc.

“Con phải xử lý vài việc ở công ty nên đến muộn!”

Lão Vương cắt ngang lời Triệu Gia Viễn:

“Thôi ông Triệu đừng trách Tư Minh nữa! Thằng bé chắc bận quá ấy mà! Đến đây dùng bữa đã là vui quá rồi!”

Triệu Gia Viễn thở dài trong lòng vẫn còn ấm ức.

Bữa ăn diễn ra khá suôn sẻ cho đến khi chuyện hôn lễ được nhắc đến.

“Hai ông bà nhìn xem Tư Minh và Nhã Uyên có phải rất xứng đôi vừa lứa không?” Ông Vương đắc ý cười khà khà.

Phía bên nhà trai cũng đồng ý tán thành kết đôi cho hai người họ.

“Đúng đúng! Tôi xem thầy người ta bảo năm nay cưới rất hợp đấy!”

Triệu Tư Minh nghe đến việc cưới xin liền tỏ ý không hài lòng. Anh phải từ chối ngay, trong lòng anh bây giờ chỉ có duy nhất một người phụ nữ mang tên Lạc Lạc.

“Chú Vương, bố mẹ, con không thể…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bẫy Tình Đơn Phương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook