Chương 6: Mất tích
Ha Tu Mi
08/01/2025
Hôm nay có quá nhiều thứ khiến cho Triệu Tư Minh phải suy nghĩ. Anh muốn đi một nơi thật xa để có thể nghỉ ngơi và thư giãn mà nơi đó chỉ có thể là nơi có Lạc Lạc.
“Cậu chủ! Cậu có cần tôi chuẩn bị bữa tối không?”
Triệu Tư Minh có tí men trong người nên hơi choáng váng, anh bước từng bước xộc xệch vào biệt thự, mắt ngó qua ngó lại tìm hình bóng Lạc Lạc.
“Lạc Lạc đâu?”
Quản gia cúi đầu đáp:
“Cô ấy hình như ngủ rồi thưa cậu chủ.”
Triệu Tư Minh cứ thế đi lên thẳng phòng của Lạc Lạc mà không nói gì thêm.
Triệu Tư Minh bước vào phòng. Bên trong tối mịt chẳng có lấy một ngọn đèn le lói và cũng chẳng có ai ở trong phòng cả.
Bây giờ muộn như thế này Lạc Lạc lại có thể đi đây?
Triệu Tư Minh bắt đầu đi sâu vào trong, miệng liên tục gọi lớn:
“Lạc Lạc! Lạc Lạc! Em ở đâu vậy?”
Triệu Tư Minh mở toang cửa nhà tắm và tất cả cửa tủ nhưng đều không có cô ở đây. Anh bắt đầu lo lắng thật sự anh không muốn chuyện tồi tệ kia lặp lại một lần nào nữa.
“Lạc Lạc! Em đi đâu vậy? Lạc Lạc!”
Tiếng gọi lớn của Triệu Tư Minh vang khắp ở biệt thự. Người hầu trong nhà cũng bắt đầu chú ý.
Quản gia hấp tấp chạy đến hỏi:
“Cậu chủ! Có chuyện gì sao?”
“Lạc Lạc đâu? Tôi bảo các người trông chừng cô ấy cho cẩn thận mà bây giờ cô ấy đi đâu rồi? Hả?”
Một cô người hầu lúng túng đáp:
“Vừa nãy tôi có lên gọi cô Lạc Lạc nhưng không thấy cô ấy trả lời. Tôi cứ nghĩ cô ấy mệt nên nghỉ ngơi sớm.”
Triệu Tư Minh nhíu mày nhìn đám người hầu. Anh đay nghiến:
“Mấy người làm việc vô trách nhiệm như vậy à? Tôi trả tiền cho mấy người để bây giờ nhận được câu trả lời vô nghĩa như vậy sao? Nếu không vì Lạc Lạc bị mù thì tôi thuê đám ăn hại như mấy người vào đây để làm gì?”
Vẻ mặt của Triệu Tư Minh lúc tức giận trông rất đáng sợ. Anh xốt xoắn đi tìm khắp nơi nhưng kết quả đều vô ích.
“Nếu như không tìm thấy Lạc Lạc thì các người cũng chuẩn bị tinh thần đi. Tôi sẽ không tha cho ai được sống bình yên đâu.”
Vân Trúc nghe đến câu đe dọa của Triệu Tư Minh không khỏi lo sợ. Đến giờ này Vân Trúc mới nhớ ra việc lúc sáng có nhờ Lạc Lạc ra sau vườn phụ giúp mình nhưng sau khi Vân Trúc làm xong việc lại quên bén mất Lạc Lạc đang ở đó.
Vân Trúc vội vã chạy ra sau vườn tìm Lạc Lạc. Trong đầu cô hy vọng Lạc Lạc vẫn còn ở đó. Nếu như Lạc Lạc xảy ra chuyện gì thì có đến 10 mạng Vân Trúc cũng không bù nổi.
Triệu Tư Minh nhìn thấy điều đáng nghi ngờ của Vân Trúc nên liền theo dõi cô ta.
Người hầu trong nhà nhốn nháo đi tìm khắp nơi. Ngọn đèn bắt đầu sáng rực cả một khu biệt thự rộng lớn.
Vân Trúc đi đến sau vườn. Ngoài sau vườn tối thui lại nhiều cây cối um tùm rất nguy hiểm không biết Lạc Lạc đã đi đâu.
Vân Trúc miệng liên tục gọi trong đêm tối:
“Lạc Lạc! Em có ở đây không?”
Triệu Tư Minh theo sau Vân Trúc. Anh lo lắng hỏi:
“Có không?”
“Dạ không! Thật ra lúc chiều tôi có nhờ Lạc Lạc ra sau vườn giúp tôi chút việc nhưng tôi quên bén mất việc em ấy ở đây….”
“Cái gì? Mấy người bắt Lạc Lạc làm việc sao?”
“Xin lỗi cậu chủ! Tôi thật sự không cố ý!” Vân Trúc sợ hãi cúi gằm mặt xuống.
Triệu Tư Minh thở dài. Anh ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy sao rồi thàm cầu nguyện “Lạc Lạc, em đừng bỏ rơi anh mà.”
“Chị ơi! Có ai không giúp với!” Từ xa vọng lên tiếng gọi thảm thiết. Là Lạc Lạc, cô mò mẫm trong bóng tối bước đến. Toàn thân dính đầy bùn lầy, mặt mày lem luốc không khác gì một con mèo hoang.
“Lạc Lạc!”
Triệu Tư Minh hớt hải chạy đến. Lời cầu nguyện của anh đã thành sự thật. Anh ôm chầm người cô vào lòng mà không hề sợ những vết bẩn từ người cô sẽ dính vào chiếc áo sơ mi trắng phau của anh.
“Chị!” Lạc Lạc với tay gọi Vân Trúc.
“Lạc Lạc! Em không sao là chị mừng rồi! Xin lỗi em! Chị thật sự không cố ý.” Vân Trúc mừng trong lòng nhưng cô biết Triệu Tư Minh sẽ không tha cho tội lỗi hôm nay cô đã gây ra.
Triệu Tư Minh vẫn chưa nguôi cơn giận. Anh nhau mày nhìn Lạc Lạc rồi gắt gỏng với cô.
“Anh đã dặn em là không được đi ra khỏi biệt thự rồi cơ mà! Em không nghe lời anh đúng không?”
Giọng nói lớn khiến cho Lạc Lạc có chút hoảng sợ, thật ra từ sau khi sảy ra tai nạn cô rất nhạy cảm với tiếng động lớn.
Vẻ mặt Lạc Lạc hoảng sợ, cô bấu vào tay Vân Trúc cầu cứu.
“Cậu chủ hình như Lạc Lạc bị hoảng, đợi ngày mai mọi chuyện ổn lại rồi anh có thể nói chuyện với Lạc Lạc.”
Không để cho Vân Trúc tiếp tục nói. Triệu Tư Minh bỗng nhiên bế người Lạc Lạc vào lòng rồi đi một mạch lên phòng cô.
Lạc Lạc sợ, cô sợ rằng Triệu Tư Minh sẽ làm lớn chuyện. Bỗng nhiên ở khoé mắt của cô chảy xuống một dòng nước nóng hổi, cô sụt sịt khóc, tay bấu láy áo sơ mi của Triệu Tư Minh.
“Chuẩn bị nước ấm cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Triệu Tư Minh đi thẳng vào phòng của Lạc Lạc, anh đặt cô lên giường. Trong lòng anh vẫn còn hơi tức giận, anh không kiềm nén được mà buông lời nói nặng nề với Lạc Lạc.
“Giỏi nhỉ? Hôm nay còn dám ra sau vườn chơi, em có biết mạng em phải lớn lắm mới có thể ngồi đây không?”
Không biết nói gì ngoài những âm thanh sụt sịt thút thít. Lạc Lạc đưa tay vệt ngang má chùi đi những giọt nước mắt chua chát. Cô đâu thể cãi lại hay làm bất cứ chuyện gì?
Nhìn thấy Lạc Lạc khóc, Triệu Tư Minh bỗng nhiên đau lòng. Anh đáng lý ra không nên nặng lời với cô. Anh làm sao hiểu được một người sẽ bí bách và khó chịu như thế nào khi suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà mà không được bước chân ra bên ngoài dù chỉ một bước.
“Hic hic!”
Triệu Tư Minh ngồi gần Lạc Lạc, anh áp lòng bàn tay nóng hổi lên gò má của cô.
“Anh xin lỗi! Anh nặng lời với em rồi!”
“Không sao! Tôi xin lỗi! Đáng lý ra, thay vì tôi phải đi thẳng thì tôi phải đi ngược đường mới về lại biệt thự. Xin lỗi! Tại tôi không thấy đường nên mới khiến mọi người vất vả như vậy.”
Triệu Tư Minh giữ người Lạc Lạc đối diện với mình, nhìn hai mắt cô long lanh anh lại cảm thấy xót xa. Cô bình an đã là may mắn với anh rồi.
“Lạc Lạc, anh xin lỗi, anh không nên nặng lời với em!”
“Hic… hic…”
“Anh thật sự rất lo cho em. Nếu như em có chuyện gì anh thật sự không sống nổi…”
“Không… không… tôi chỉ là một người bình thường sao có thể có được diễm phúc ấy.”
“Lạc Lạc chúng ta hãy ở bên cạnh nhau nha! Anh hứa sẽ bảo vệ em suốt đời! Từ nay sẽ không có ai có thể ăn hiếp em nữa. Anh hứa!”
“Tư Minh!”
“Hửm?”
“Tôi là ai vậy? Anh có biết rõ về tôi không?”
“Cậu chủ! Cậu có cần tôi chuẩn bị bữa tối không?”
Triệu Tư Minh có tí men trong người nên hơi choáng váng, anh bước từng bước xộc xệch vào biệt thự, mắt ngó qua ngó lại tìm hình bóng Lạc Lạc.
“Lạc Lạc đâu?”
Quản gia cúi đầu đáp:
“Cô ấy hình như ngủ rồi thưa cậu chủ.”
Triệu Tư Minh cứ thế đi lên thẳng phòng của Lạc Lạc mà không nói gì thêm.
Triệu Tư Minh bước vào phòng. Bên trong tối mịt chẳng có lấy một ngọn đèn le lói và cũng chẳng có ai ở trong phòng cả.
Bây giờ muộn như thế này Lạc Lạc lại có thể đi đây?
Triệu Tư Minh bắt đầu đi sâu vào trong, miệng liên tục gọi lớn:
“Lạc Lạc! Lạc Lạc! Em ở đâu vậy?”
Triệu Tư Minh mở toang cửa nhà tắm và tất cả cửa tủ nhưng đều không có cô ở đây. Anh bắt đầu lo lắng thật sự anh không muốn chuyện tồi tệ kia lặp lại một lần nào nữa.
“Lạc Lạc! Em đi đâu vậy? Lạc Lạc!”
Tiếng gọi lớn của Triệu Tư Minh vang khắp ở biệt thự. Người hầu trong nhà cũng bắt đầu chú ý.
Quản gia hấp tấp chạy đến hỏi:
“Cậu chủ! Có chuyện gì sao?”
“Lạc Lạc đâu? Tôi bảo các người trông chừng cô ấy cho cẩn thận mà bây giờ cô ấy đi đâu rồi? Hả?”
Một cô người hầu lúng túng đáp:
“Vừa nãy tôi có lên gọi cô Lạc Lạc nhưng không thấy cô ấy trả lời. Tôi cứ nghĩ cô ấy mệt nên nghỉ ngơi sớm.”
Triệu Tư Minh nhíu mày nhìn đám người hầu. Anh đay nghiến:
“Mấy người làm việc vô trách nhiệm như vậy à? Tôi trả tiền cho mấy người để bây giờ nhận được câu trả lời vô nghĩa như vậy sao? Nếu không vì Lạc Lạc bị mù thì tôi thuê đám ăn hại như mấy người vào đây để làm gì?”
Vẻ mặt của Triệu Tư Minh lúc tức giận trông rất đáng sợ. Anh xốt xoắn đi tìm khắp nơi nhưng kết quả đều vô ích.
“Nếu như không tìm thấy Lạc Lạc thì các người cũng chuẩn bị tinh thần đi. Tôi sẽ không tha cho ai được sống bình yên đâu.”
Vân Trúc nghe đến câu đe dọa của Triệu Tư Minh không khỏi lo sợ. Đến giờ này Vân Trúc mới nhớ ra việc lúc sáng có nhờ Lạc Lạc ra sau vườn phụ giúp mình nhưng sau khi Vân Trúc làm xong việc lại quên bén mất Lạc Lạc đang ở đó.
Vân Trúc vội vã chạy ra sau vườn tìm Lạc Lạc. Trong đầu cô hy vọng Lạc Lạc vẫn còn ở đó. Nếu như Lạc Lạc xảy ra chuyện gì thì có đến 10 mạng Vân Trúc cũng không bù nổi.
Triệu Tư Minh nhìn thấy điều đáng nghi ngờ của Vân Trúc nên liền theo dõi cô ta.
Người hầu trong nhà nhốn nháo đi tìm khắp nơi. Ngọn đèn bắt đầu sáng rực cả một khu biệt thự rộng lớn.
Vân Trúc đi đến sau vườn. Ngoài sau vườn tối thui lại nhiều cây cối um tùm rất nguy hiểm không biết Lạc Lạc đã đi đâu.
Vân Trúc miệng liên tục gọi trong đêm tối:
“Lạc Lạc! Em có ở đây không?”
Triệu Tư Minh theo sau Vân Trúc. Anh lo lắng hỏi:
“Có không?”
“Dạ không! Thật ra lúc chiều tôi có nhờ Lạc Lạc ra sau vườn giúp tôi chút việc nhưng tôi quên bén mất việc em ấy ở đây….”
“Cái gì? Mấy người bắt Lạc Lạc làm việc sao?”
“Xin lỗi cậu chủ! Tôi thật sự không cố ý!” Vân Trúc sợ hãi cúi gằm mặt xuống.
Triệu Tư Minh thở dài. Anh ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy sao rồi thàm cầu nguyện “Lạc Lạc, em đừng bỏ rơi anh mà.”
“Chị ơi! Có ai không giúp với!” Từ xa vọng lên tiếng gọi thảm thiết. Là Lạc Lạc, cô mò mẫm trong bóng tối bước đến. Toàn thân dính đầy bùn lầy, mặt mày lem luốc không khác gì một con mèo hoang.
“Lạc Lạc!”
Triệu Tư Minh hớt hải chạy đến. Lời cầu nguyện của anh đã thành sự thật. Anh ôm chầm người cô vào lòng mà không hề sợ những vết bẩn từ người cô sẽ dính vào chiếc áo sơ mi trắng phau của anh.
“Chị!” Lạc Lạc với tay gọi Vân Trúc.
“Lạc Lạc! Em không sao là chị mừng rồi! Xin lỗi em! Chị thật sự không cố ý.” Vân Trúc mừng trong lòng nhưng cô biết Triệu Tư Minh sẽ không tha cho tội lỗi hôm nay cô đã gây ra.
Triệu Tư Minh vẫn chưa nguôi cơn giận. Anh nhau mày nhìn Lạc Lạc rồi gắt gỏng với cô.
“Anh đã dặn em là không được đi ra khỏi biệt thự rồi cơ mà! Em không nghe lời anh đúng không?”
Giọng nói lớn khiến cho Lạc Lạc có chút hoảng sợ, thật ra từ sau khi sảy ra tai nạn cô rất nhạy cảm với tiếng động lớn.
Vẻ mặt Lạc Lạc hoảng sợ, cô bấu vào tay Vân Trúc cầu cứu.
“Cậu chủ hình như Lạc Lạc bị hoảng, đợi ngày mai mọi chuyện ổn lại rồi anh có thể nói chuyện với Lạc Lạc.”
Không để cho Vân Trúc tiếp tục nói. Triệu Tư Minh bỗng nhiên bế người Lạc Lạc vào lòng rồi đi một mạch lên phòng cô.
Lạc Lạc sợ, cô sợ rằng Triệu Tư Minh sẽ làm lớn chuyện. Bỗng nhiên ở khoé mắt của cô chảy xuống một dòng nước nóng hổi, cô sụt sịt khóc, tay bấu láy áo sơ mi của Triệu Tư Minh.
“Chuẩn bị nước ấm cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Triệu Tư Minh đi thẳng vào phòng của Lạc Lạc, anh đặt cô lên giường. Trong lòng anh vẫn còn hơi tức giận, anh không kiềm nén được mà buông lời nói nặng nề với Lạc Lạc.
“Giỏi nhỉ? Hôm nay còn dám ra sau vườn chơi, em có biết mạng em phải lớn lắm mới có thể ngồi đây không?”
Không biết nói gì ngoài những âm thanh sụt sịt thút thít. Lạc Lạc đưa tay vệt ngang má chùi đi những giọt nước mắt chua chát. Cô đâu thể cãi lại hay làm bất cứ chuyện gì?
Nhìn thấy Lạc Lạc khóc, Triệu Tư Minh bỗng nhiên đau lòng. Anh đáng lý ra không nên nặng lời với cô. Anh làm sao hiểu được một người sẽ bí bách và khó chịu như thế nào khi suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà mà không được bước chân ra bên ngoài dù chỉ một bước.
“Hic hic!”
Triệu Tư Minh ngồi gần Lạc Lạc, anh áp lòng bàn tay nóng hổi lên gò má của cô.
“Anh xin lỗi! Anh nặng lời với em rồi!”
“Không sao! Tôi xin lỗi! Đáng lý ra, thay vì tôi phải đi thẳng thì tôi phải đi ngược đường mới về lại biệt thự. Xin lỗi! Tại tôi không thấy đường nên mới khiến mọi người vất vả như vậy.”
Triệu Tư Minh giữ người Lạc Lạc đối diện với mình, nhìn hai mắt cô long lanh anh lại cảm thấy xót xa. Cô bình an đã là may mắn với anh rồi.
“Lạc Lạc, anh xin lỗi, anh không nên nặng lời với em!”
“Hic… hic…”
“Anh thật sự rất lo cho em. Nếu như em có chuyện gì anh thật sự không sống nổi…”
“Không… không… tôi chỉ là một người bình thường sao có thể có được diễm phúc ấy.”
“Lạc Lạc chúng ta hãy ở bên cạnh nhau nha! Anh hứa sẽ bảo vệ em suốt đời! Từ nay sẽ không có ai có thể ăn hiếp em nữa. Anh hứa!”
“Tư Minh!”
“Hửm?”
“Tôi là ai vậy? Anh có biết rõ về tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.