Chương 17: Nổi trận lôi đình
Ha Tu Mi
08/01/2025
Lạc Lạc ngồi vào bàn. Thật ra mấy ngày qua cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc tìm một công việc nào đó để kiếm thêm thu nhập. Nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn hơi mạo hiểm vì mắt của Lạc Lạc không thấy gì ngoài một màu đen huyền bí cả. Cô đâu thể làm gì kể cả công việc tay chân.
Bây giờ đến cả việc bản thân mình muốn gì và nên làm gì cô cũng chẳng biết.
Lạc Lạc nằm dài lên bàn, cô đưa mắt nhìn về xa xăm hy vọng rằng bản thân sẽ có một cơ hội nào đó.
“Lạc Lạc mày thật vô dụng!”
Đúng lúc Triệu Tư Minh từ ngoài bước vào. Anh mang theo một hộp quà đi cùng rồi đặt nó lên bàn của Lạc Lạc.
“Tặng em!”
“Hửm?” Nghe giọng nói của Triệu Tư Minh, Lạc Lạc vội ngồi ngay ngắn trở lại. Cô được anh tặng quà nên cũng khá bất ngờ chỉ tiếc là bản thân không thể tự biết đó là món đồ gì.
“Tặng quà cho em đó! Mau mở xem đó là gì đi nào!”
Lạc Lạc đưa tay sờ vào món đồ, cô cũng định hình được cách mở chúng ra như thế nào. Cô kéo chiếc nơ buộc quanh hộp, xem ra Triệu Tư Minh chu đáo thật, mặc dù biết Lạc Lạc không thấy gì nhưng vẫn cẩn thận gói quà một cách chỉnh chu.
Lạc Lạc từ từ mở tung hộp quà ra rồi bắt đầu sờ vào trong.
Cô nhíu mày hình như đã nhận ra được món quà Triệu Tư Minh tặng mình là gì.
“Điện thoại ư?”
“Ừm! Thích không?”
Lạc Lạc vội gấp hộp quà lại, cô không muốn nhận món đồ này.
“Em không nhận đâu! Em bị mù đâu thể nào dùng mấy thứ này!”
“Khoan đã Lạc Lạc! Chiếc điện thoại này anh chọn vì cảm thấy em sẽ cần dùng đến nó. Em xem này nó có thể điều khiển bằng giọng nói đó. Bây giờ em thử bảo nó gọi cho bất kỳ ai đi.”
Lạc Lạc hơi nghi ngờ.
“Thật sao?”
“Thật! Em thử ra lệnh cho nó xem!”
“Tôi muốn gọi cho Tư Minh!”
Chưa đầy 3 giây sau tiếng chuông từ điện thoại Triệu Tư Minh đã vang lên. Lạc Lạc cảm thấy bất ngờ, cô khẽ cười vì món quà hữu ích này nhưng…
“Chiếc điện thoại này có đắt không?”
Triệu Tư Minh khẽ cười. Đối với anh những thứ này chẳng là gì khi nhìn thấy một nụ cười trên môi Lạc Lạc.
Triệu Tư Minh ôm lấy thân người nhỏ nhắn của Lạc Lạc từ phía sau. Cằm của anh tỳ sát lên vai cô. Anh khẽ thầm thì:
“Lạc Lạc! Tất cả những thứ này không đắt bằng nụ cười của em. Chỉ cần em sống bình yên và vui vẻ thì anh có đánh đổi cả sinh mạng cũng không hề hấn gì cả.”
“Tư Minh anh thật tốt! Em không biết phải đền đáp anh như thế nào nữa!”
“Bất cứ khi nào em đi đâu hay làm gì phải nhớ mang theo điện thoại này nhé! Khi gặp chuyện bất trắc nhất định phải gọi cho anh biết không?”
“Vâng! Cảm ơn Tư Minh!”
“Lạc Lạc, anh yêu em!”
Lạc Lạc bẽn lẽn đẩy người Triệu Tư Minh ra xa. Cô sợ rằng vợ sắp cưới của Triệu Tư Minh hiểu lầm. Lạc Lạc cất giọng trong vắt, cô hồn nhiên, hai mắt tròn xoe long lanh như sắp khóc chỉ cần một cơn gió thoáng qua sẽ làm giọt nước đọng trong mí mắt rơi xuống.
“Tư Minh nhưng anh đã có vị hôn phu rồi!”
Nghe mấy lời từ miệng Lạc Lạc phát ra, Triệu Tư Minh hơi bối rối. Anh không nghĩ rằng Lạc Lạc đã biết chuyện này. Thì ra đây là lý do mà Lạc Lạc đã từ chối gần gũi.
“Lạc Lạc!”
“Hửm?” Lạc Lạc ngồi săm soi điện thoại, cô vừa sờ điện thoại vừa trả lời.
“Em nghe ai kể về chuyện này vậy?”
Lạc Lạc ngớ người, cô đưa mắt nhìn sang bên phải. Má phải của cô chạm vào má trái của Triệu Tư Minh.
“Em vô tình nghe được cuộc gọi điện thoại từ cô ấy gọi cho anh. Xin lỗi Tư Minh! Em không cố ý nhưng điện thoại cứ reo mãi em nghĩ là công ty anh đang có chuyện gấp cần được xử lý.”
Triệu Tư Minh thay đổi tư thế, anh đứng thẳng người hai hàng lông mày nhíu lại trông rất giận dữ.
“Lần sau đừng tùy tiện động vào đồ của anh nữa!”
Câu nói của Triệu Tư Minh như tát thẳng vào mặt của Lạc Lạc, cô sững sờ, người cứng đờ. Tại sao Triệu Tư Minh bỗng nhiên lại thay đổi nhanh đến vậy. Mới vài giây trước anh còn thầm thì bên tai cô nói rằng yêu cô vậy mà…
“Xin lỗi!”
“Em nghỉ ngơi đi! Anh có việc phải đến công ty ngay bây giờ rồi!”
Triệu Tư Minh thở dài rồi lặng lẽ rời đi.
Hơi thở nặng trĩu phát ra khiến cho Lạc Lạc trở nên lo lắng, có lẽ nào anh đã nổi giận khi cô nghe cuộc gọi điện thoại từ vị hôn phu của anh.
Thì ra Lạc Lạc cũng chỉ là người thứ ba thôi sao? Đối với Triệu Tư Minh thì Vương Nhã Yên vẫn quan trọng hơn.
Bây giờ đến cả việc bản thân mình muốn gì và nên làm gì cô cũng chẳng biết.
Lạc Lạc nằm dài lên bàn, cô đưa mắt nhìn về xa xăm hy vọng rằng bản thân sẽ có một cơ hội nào đó.
“Lạc Lạc mày thật vô dụng!”
Đúng lúc Triệu Tư Minh từ ngoài bước vào. Anh mang theo một hộp quà đi cùng rồi đặt nó lên bàn của Lạc Lạc.
“Tặng em!”
“Hửm?” Nghe giọng nói của Triệu Tư Minh, Lạc Lạc vội ngồi ngay ngắn trở lại. Cô được anh tặng quà nên cũng khá bất ngờ chỉ tiếc là bản thân không thể tự biết đó là món đồ gì.
“Tặng quà cho em đó! Mau mở xem đó là gì đi nào!”
Lạc Lạc đưa tay sờ vào món đồ, cô cũng định hình được cách mở chúng ra như thế nào. Cô kéo chiếc nơ buộc quanh hộp, xem ra Triệu Tư Minh chu đáo thật, mặc dù biết Lạc Lạc không thấy gì nhưng vẫn cẩn thận gói quà một cách chỉnh chu.
Lạc Lạc từ từ mở tung hộp quà ra rồi bắt đầu sờ vào trong.
Cô nhíu mày hình như đã nhận ra được món quà Triệu Tư Minh tặng mình là gì.
“Điện thoại ư?”
“Ừm! Thích không?”
Lạc Lạc vội gấp hộp quà lại, cô không muốn nhận món đồ này.
“Em không nhận đâu! Em bị mù đâu thể nào dùng mấy thứ này!”
“Khoan đã Lạc Lạc! Chiếc điện thoại này anh chọn vì cảm thấy em sẽ cần dùng đến nó. Em xem này nó có thể điều khiển bằng giọng nói đó. Bây giờ em thử bảo nó gọi cho bất kỳ ai đi.”
Lạc Lạc hơi nghi ngờ.
“Thật sao?”
“Thật! Em thử ra lệnh cho nó xem!”
“Tôi muốn gọi cho Tư Minh!”
Chưa đầy 3 giây sau tiếng chuông từ điện thoại Triệu Tư Minh đã vang lên. Lạc Lạc cảm thấy bất ngờ, cô khẽ cười vì món quà hữu ích này nhưng…
“Chiếc điện thoại này có đắt không?”
Triệu Tư Minh khẽ cười. Đối với anh những thứ này chẳng là gì khi nhìn thấy một nụ cười trên môi Lạc Lạc.
Triệu Tư Minh ôm lấy thân người nhỏ nhắn của Lạc Lạc từ phía sau. Cằm của anh tỳ sát lên vai cô. Anh khẽ thầm thì:
“Lạc Lạc! Tất cả những thứ này không đắt bằng nụ cười của em. Chỉ cần em sống bình yên và vui vẻ thì anh có đánh đổi cả sinh mạng cũng không hề hấn gì cả.”
“Tư Minh anh thật tốt! Em không biết phải đền đáp anh như thế nào nữa!”
“Bất cứ khi nào em đi đâu hay làm gì phải nhớ mang theo điện thoại này nhé! Khi gặp chuyện bất trắc nhất định phải gọi cho anh biết không?”
“Vâng! Cảm ơn Tư Minh!”
“Lạc Lạc, anh yêu em!”
Lạc Lạc bẽn lẽn đẩy người Triệu Tư Minh ra xa. Cô sợ rằng vợ sắp cưới của Triệu Tư Minh hiểu lầm. Lạc Lạc cất giọng trong vắt, cô hồn nhiên, hai mắt tròn xoe long lanh như sắp khóc chỉ cần một cơn gió thoáng qua sẽ làm giọt nước đọng trong mí mắt rơi xuống.
“Tư Minh nhưng anh đã có vị hôn phu rồi!”
Nghe mấy lời từ miệng Lạc Lạc phát ra, Triệu Tư Minh hơi bối rối. Anh không nghĩ rằng Lạc Lạc đã biết chuyện này. Thì ra đây là lý do mà Lạc Lạc đã từ chối gần gũi.
“Lạc Lạc!”
“Hửm?” Lạc Lạc ngồi săm soi điện thoại, cô vừa sờ điện thoại vừa trả lời.
“Em nghe ai kể về chuyện này vậy?”
Lạc Lạc ngớ người, cô đưa mắt nhìn sang bên phải. Má phải của cô chạm vào má trái của Triệu Tư Minh.
“Em vô tình nghe được cuộc gọi điện thoại từ cô ấy gọi cho anh. Xin lỗi Tư Minh! Em không cố ý nhưng điện thoại cứ reo mãi em nghĩ là công ty anh đang có chuyện gấp cần được xử lý.”
Triệu Tư Minh thay đổi tư thế, anh đứng thẳng người hai hàng lông mày nhíu lại trông rất giận dữ.
“Lần sau đừng tùy tiện động vào đồ của anh nữa!”
Câu nói của Triệu Tư Minh như tát thẳng vào mặt của Lạc Lạc, cô sững sờ, người cứng đờ. Tại sao Triệu Tư Minh bỗng nhiên lại thay đổi nhanh đến vậy. Mới vài giây trước anh còn thầm thì bên tai cô nói rằng yêu cô vậy mà…
“Xin lỗi!”
“Em nghỉ ngơi đi! Anh có việc phải đến công ty ngay bây giờ rồi!”
Triệu Tư Minh thở dài rồi lặng lẽ rời đi.
Hơi thở nặng trĩu phát ra khiến cho Lạc Lạc trở nên lo lắng, có lẽ nào anh đã nổi giận khi cô nghe cuộc gọi điện thoại từ vị hôn phu của anh.
Thì ra Lạc Lạc cũng chỉ là người thứ ba thôi sao? Đối với Triệu Tư Minh thì Vương Nhã Yên vẫn quan trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.