Bay Về Miền Tinh Khôi

Chương 4: Thắng và thua

Anh Vũ

12/03/2014

Tuy tôi không phải là người của công chúng, cũng chưa bao giờ có ý định làm một hot girl đi kèm với những phát ngôn gây sốc, nhưng thời gian của tôi thực sự rất ít. Đến cả ba mẹ tôi cũng phải than vãn là gặp được còn gái còn hiếm hơn cả gặp ngôi sao.

Tất nhiên hai người họ vẫn thường xuyên cứ luôn làm qúa lên như thế.

Nhưng vấn đề là thời gian gặp mặt ba mẹ thì khan hiếm, vậy mà bây giờ tôi phải làm quản lí đội bóng.

Cứ nghĩ đến là lại muốn chửi vào mặt tụi trong lớp một trận tan xác

.

Mỗi một ngày với hai mươi tư giờ ít ỏi của tôi bây giờ lại phải giành ra vài tiếng để phục vụ tụi con trai tập luyện.

Quản lý đội bóng nghe thì có vẻ vĩ đại, cao cả lắm, thực chất chỉ là để cho tụi con trai trong đội bóng sai vặt. Lớp có những mười đứa con gái không đứa nào chịu làm lại đùn đẩy hết sang cho tôi, bọn nó bảo tôi rảnh quá nên phải làm.

Nếu mà nói với bọn nó tôi còn phải ngủ đủ một ngày ít nhất tám tiếng nữa thì chắc chắn nguyên ngày tôi sẽ bị bọn nó đem ra mà sỉ vả.

Bóng rổ không phải là môn thể thao vua, theo quan điểm cá nhân tôi nghĩ so với bóng đá tuy không hot bằng nhưng bóng rổ có nội hàm hơn bóng đá rất nhiều, và nó cũng không thịnh hành lắm nên người chơi khá ít. Ít nhất là với thời điểm hiện nay.

Với Sant thì lại là ngoại lệ, bóng rổ ở đây như một môn thể thao chủ yếu, thay thế hoàn toàn bóng chuyền nữ và bóng đá nam. Học sinh của Sant có thể không biết bóng đá là gì, nhưng phải biết bóng rổ chơi như thế nào, dù có chơi được hay không.

Thực ra so với tụi con gái thì tôi khá cao lại không hề chơi được bóng rổ, giỏi nhất thì cũng ném được vào lưới một, hai quả mỗi khi kiểm tra thể dục, nhưng mà tôi thích bóng rổ, đặc biệt là thích xem những đứa chơi giỏi đấu với nhau.

Lớp tôi ngoài Mậu Hào chơi trội hơn một tí thì đúng là toàn tay chơi lơ mơ vừa mới ngủ dậy. Thế mà tôi lại tóm được Minh Dương, cậu ta chơi rất khá, coi như mèo mù vớt được cá rán. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức “chơi được”, chưa thể bằng Mậu Hào chứ chưa nói đến tên đội trưởng đội bóng rổ 12a1, tên đó từng được nhắm vào đội tuyển thành phố, có thể vì thế mà độ kiêu căng của hắn thì không ai bằng.

Còn tôi thì nghĩ giỏi là một chuyện, còn giỏi mà kiêu căng thì rất dễ moi ra điểm yếu. Đội trưởng 12 A1 quá kiêu căng, chỉ thích chơi nổi với những đội yếu hơn, nếu đấu 1-1 thì có thể không ai trong trường có thể thắng. Nhưng kết hợp cả đội hình chênh lệch của cả A1 thì không hẳn là mạnh nhất.

Nói một cách không chắc chắn cho lắm, nếu muốn thắng thì chúng tôi phải đánh vào điểm yếu đó của hắn ta. Đó là cách duy nhất.

Đội bóng rổ lớp tôi bây giờ có cả thảy năm đứa tính thêm cả Minh Dương, không hơn không kém và kéo theo đó là sẽ không hề có dự bị, có nghĩa là nếu có ai đó có vấn đề cả đội sẽ chơi với đội hình thiếu người. Sẽ nguy hiểm tuy nhiên lớp chúng vẫn thường chơi như thế mỗi mùa giải, nhưng đó là khi lớp tôi chơi theo kiểu nửa vời.

Thực ra lớp tôi không hẳn là thiếu người, năm ngoái lớp tôi còn có Khánh Nam tham gia, nếu so sánh với Minh Dương thì chắc cũng ngang ngửa. Chỉ có điều bây giờ cậu ta lại không chịu tham gia vào đội, Chẳng biết vì lí do gì. Tôi cũng chẳng ép, Minh Dương coi như vào thay chỗ trống do Khánh Nam bỏ trống.

Tính huống xấu nhất là chơi với đội hình thiếu người.

Dù kết quả thế nào thì chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức. Mọi người đều nói, thà làm để rồi hối hận còn hơn không làm rồi mới hối hận.

Im lặng đồng nghĩa với việc cho bọn kia quyền sỉ nhục bản thân mình.

Nhưng “thua cuộc” với “cho phép” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

“Hải Yến, phiền cậu đưa cho tớ chai nước!!” Một giọng nói kề sát bên tai kéo tôi thoát ra khỏi mớ suy nghĩ cùng phương án tác chiến ác liệt.

“…”

Ôi má ơi.

Hết cả hồn.

Tôi ngã cả ra sau ghế nhìn trân trối Minh Dương đang cúi hẳn người trước mặt, cậu ta đến đi cứ như ma.

“Hay giật mình vậy?” Cậu ta ngồi xuống bên cạnh ghế của tôi. Cũng không hẳn là ghế của tôi, ghế của trường mà tôi đang ngồi thì đúng hơn.

Tôi thức thời lấy ra một chai nước khoáng từ trong túi nhựa ra đưa cho cậu ta.

“Làm sao biết tôi hay giật mình.”

“Mới nãy đấy thôi.” Cậu ta ngửa cổ lên trên trời uống nước. Mặc dù không hề cam tâm thừa nhận chút nào nhưng nhìn Minh Dương bây giờ đúng là cool. Từng giọt mồ hôi nghỏ chảy dài qua thái dương, gương mặt vì chơi bóng mệt mà đỏ lên một chút, còn có giọt nước từ miệng chảy xuống cằm.

Giống như phát sáng.

Lấp lánh!!!

Lấp lánh!!!

Quáccccccccccccccccccc….ọac!!!!!!!!!!!!! [âm thanh vang vọng]

Đột nhiên tôi ôm lấy trán vò đầu, tóc bị tôi vò liên tiếp vò cho thê thảm, nhìn không khác đứa tâm thần thường xuyên đi lêu bêu ngoài đường chút nào.

Minh Dương ngừng uống nước nhìn sang tôi: “Sao thế?”

Tôi mặc kệ cậu ta nói gì, nhanh chân đứng dậy xỏ lấy dép ôm bịch nước phắn ra xa. Với vận tốc trung bình là 3*10^8 m/s, chân nọ đá chân kia, nắng còn chưa kịp chiếu đến mặt, tôi đã kéo thành một đường zic zắc chạy ra giữa sân chuyền cho mỗi đứa kia một đứa một chai nước.

Lại còn phát sáng nữa chứ…

AAAAA!!!!!!!!!!!!!!!... B… C… D [âm thanh lại vang vọng]

Tôi ôm chặt đầu ngồi xổm giữa sân bóng.

Hình như tôi bị điên rồi.

Điên rồi…

Điên nặng nữa là đằng khác.

___o0o___

Tập luyện cũng gần hai tuần.

Gần hai tuần tôi bị bóc lột thê thảm, ngủ cũng không đủ giấc thế mà bọn con gái còn nhìn tôi với ánh mắt “Sao mày lười thế!!!” mỗi lần tụi nó ghé qua xem đội bóng tập luyện.

Tôi chỉ mặt mình nói với tụi nó “Tao lười á.” Và bọn nó ra sức gật gật đầu.

Tôi tự tát mình một cái, thà đừng có hỏi còn hơn.

Lười. Tôi vẫn đều đặn xác nước cho tụi con trai đấy thôi, lai còn giữ áo cho tụi nó nữa. Chỉ là thỉnh thoảng tụi con gái đến thì đúng lúc ấy tôi ghé đầu dựa vào ghế ngủ mất. Chỉ có vài lần, thế mà tụi nó lên án tôi gay gắt như thế.

Nếu có quả bóng thì tôi đã ném cho chúng nó mỗi đứa một trái vào đầu.

Thế nhưng mỗi lần đến là lại đem cho tôi cơ số đồ ăn vặt. Tôi nhìn đồ ăn mà quên luôn cả việc ném bóng trả thù.

Hai tuần cố gắng…

Ai chơi được vị trí nào cũng đã hoán vị cho nhau chơi hết, phương án tác chiến cũng đã thử đủ kiểu.

Lịch hẹn đấu là sáng chủ nhật sau ngày chúng tôi thách đấu hai tuần, và nó chính là ngày hôm nay.

Một ngày chủ nhật kinh hoàng.

“Nếu thua thì làm thế nào đây.” Mỹ Tâm lo lắng đến nỗi đi tới đi lui.

Không khí căng thẳng bao trùm lấy cả khoảng sân bên đội của lớp tôi.

Quân số lớp tôi không nhiều, cả lớp ngót nghét vừa hai mươi người, bằng một nửa A1. Nhưng có điều, hai mươi đứa không thiếu ai… à có, Khánh Nam.

Tôi liếc mắt sang khoảng sân bóng đối diện, đội trưởng đội bóng rổ và nguyên cả ban cán sự của 12a1 đang kiêu ngạo từ bên đó nhìn qua. Nhìn tới nhìn lui như thể nhìn như thế thì sẽ làm lớp tôi sợ mà xỏ dép bỏ chạy.

Con bé Mỹ Tâm chắp hẳn hai tay ra sau lưng, sốt ruột đi tới đi lui một chỗ, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Nếu thua…”

Tôi ngắt lời nó: “Thì cả tuần tới lớp ta cúp học tập thể.”

“…”

“Ế, vậy thì mấy đứa tụi mày cố gắng thua nhé. Nhất định phải thua đấy.” Minh Thư từ đâu nhảy vào nháy mắt.

“…”

Con bé này quá ba chấm.

Mọi người cười ha hả trước vẻ mặt hồn nhiên như tiên của Minh Thư.

“Dù kết quả thế nào thì chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.” Minh Dương ngồi trên ghế dành cho vận động viện dự bị nghiêm túc nở một nụ cười.

Cậu ta đúng là sinh ra để tạo khuôn cho hình mẫu chuẩn Thanh Niên Nghiêm Túc của năm.

Tôi nhìn Minh Dương, dạo này tiếng nói của tên trời đánh này có giá hẳn.

Kệ, miễn là ổn định tình thần cho tụi trong lớp là được.

“Ừ, cố lên chúng ta là đồng đội…” Tôi cười hưởng ứng và giơ cánh tay phải ra.

Mọi người nhìn bàn tay lật úp lại của tôi hiểu ý.

YEAH!!!!!!!!

Những bàn tay của gần hai mươi đứa trong lớp chồng lên nhau, nhấn xuống một chút rồi tung lên, khoảng không nặng nề được lấp đầy những bàn tay xinh đẹp..

Những tiếng cười nhẹ vang lên xua đi bầu không khí căng thẳng.

Tiếng còi tuýt lên.

Tuy chỉ là một trận bóng tự phát nhưng người hóng hớt thì không bao giờ thiếu, nhất là có địa điểm để hóng hớt như này, vì thế sân vận động của trường vốn vắng tanh gí thổi đìu hiu lại được dịp đông nghịt, kể ra thì đợt giao lưu của các lớp năm ngoái cũng chưa đông như thế này.

Bọn con gái lớp tôi vẫy vẫy tay xua bọn con trai ra sân. Đội hình lớp tôi tuy không giỏi nhưng có thực lực gần như là đồng đều, có thể do gần hai tuần tập luyện và bóc lột sức lao động của tôi như điên.

Cả đội Văn Hóa là đứa yếu về thể lực nhất nhưng những đường chuyền của nó nhanh và linh hoạt đặc biệt là cú ném ba điểm, có điều nó hơi thấp, đi cả giày thể thao vào cũng chỉ được ngót nghét có một mét sáu mươi.

Người có thể lực tốt nhất là A Tô, cậu ta ở vị trí trung phong, còn Minh Dương, với chiều cao mét tám ba của mình và khả năng di chuyển linh hoạt, kĩ thuật ổn nên cậu ta có nhiệm vụ kèm chặt đội trưởng đội bóng rổ 12 A1.

Nói chung, tôi cũng không hiểu lắm thế trận của bọn con trai bày ra, giờ chỉ đành ngồi xem kết quả.

Hiệp đầu ngoài thằng cha đội trưởng vai u bắp thịt đầu chỉ để làm cảnh kia chơi trội, thì khả năng lớp tôi với A1 gần như ngang nhau. Với kết quả là 16-13 cho a1-b7. A1 ngoài tên đội trưởng kiêu căng kia thì cũng không hẳn là giỏi, hoặc là đội hình của bọn chúng so với năm ngoái có thay đổi.

Thằng đội trưởng 12 a1 khỏe như trâu vậy, Minh Dương thể lực cũng không tệ nhưng kèm cậu ta có vẻ khó khăn hơn tưởng tượng. Lợi thế gần như vẫn nghiêng về A1. Hiệp hai này tôi biết chúng đang cố ý vờn mồi, để đội chúng tôi thắng.

Mỹ Tâm túm chặt lấy tay tôi, mồ hôi toát ra từ tay nó làm tôi cũng run lây. Tôi nhìn nó an ủi mặc dù bản thân mình cũng đang lo đến phát điên lên rồi. Minh Dương có gì đó rất lạ, cậu ta di chuyển không còn linh họat như lúc mới vào sân nữa. Bước chân di chuyển nhanh nhưng không đều, đôi lúc tôi thấy cậu ta bước hụt.



Tuýt!

Tiếng còi kết thúc hiệp hai.

13-14. lần lượt cho a1- b7.

Trận này chúng tôi thắng.

Hiệp ba sẽ là hiệp quyết định.

Từng chai nước được chuyền đến. Minh Dương đón lấy một chai rồi nhanh chóng ngồi vào ghế.

Giờ nghỉ giữa hiệp là mười lăm phút.

Tôi tách đám đông đang lộn xộn của lớp mình ngồi xổm xuống trước chỗ Minh Dương.

“Cậu… gì vậy.” Minh Dương cảnh giác thu chân lại, hạ giọng nói với tôi.

Động tác thu chân rất bình thường, giống như đang nhường chỗ cho tôi vậy, thế nhưng tôi nhanh tay bắt lấy chân phải của cậu ta, và nhấn mạnh ngón tay cái vào cổ chân.

Minh Dương khẽ nhăn măt lại. Sau đó nét mặt dần giãn ra, không hề kêu một tiếng nào.

Cổ chân cậu ta có vấn đề.

Lúc này tinh thần mọi người là quan trọng nhất, không thể để mọi người hoang mang được. Tôi cùng Minh Dương trao đổi một ánh mắt, không hiểu cậu ta có hiểu ý tôi không mà thấy gật đầu, tôi nhanh chóng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh.

Đám đông vẫn đang đứng ồn ào chuyền nước, bàn tán, cỗ vũ nhau mà không để ý đến không khí kì lạ giữa tôi và Minh Dương.

“Cậu như thế này từ lúc nào.” Tôi nhỏ giọng.

“… gần cuối hiệp đầu.” Minh Dương thành thật.

Tôi: “Vậy bây giờ thì sao.?”

“Không ổn lắm.”

Tay tôi run lên, có lẽ đây là lí do trước đây chưa bao giờ thấy cậu ta chơi bóng khi còn ở A1. Minh Dương chưa từng tham gia bất cứ giải đấu nào trong trường. Rõ ràng là lúc nãy không hề có chấn thương, tôi đoán nếu còn đấu nữa thì tình trạng sẽ tệ hơn.

“Bình thường, lúc tập cậu có thế đâu?”

“Cường độ tập luyện gần đây nhiều, bây giờ mới tái phát.” Giọng nói vẫn đều đều không thể nghe ra chút nào run rẩy.

Thấy tôi im lặng Minh Dương lại trấn an: “Tớ vẫn cố được.” Mặc dù sắc mặt cậu ta đã hơi trắng xanh, mồ hôi chảy dài trên trán. Nhìn qua mọi người sẽ chỉ nghĩ là vì chơi bóng mệt.

Tôi không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn mọi người, Khánh Nam không đến, năm ngoái có thờ ơ đến đâu thì cậu ta cũng góp một chân vào đội bóng, nhưng năm nay thì không, Khánh Nam luôn lạ lùng như vậy, nhưng giờ trong lớp lại chỉ có mỗi cậu ta có thể thay thế Minh Dương. Lớp tôi có cả thảy mười đứa con trai, nhưng nhìn bốn đứa còn lại thì chơi với đội hình thiếu người sẽ ổn hơn. Ánh mắt lướt về hàng khán đài, lớp 12a1 đang ngồi ở phía trên đó, rất đông. Phía đằng sau là học sinh từ các lớp khác.

Không khí có vẻ náo nhiệt, sôi nổi bàn tán đoán mò lớp nào sẽ thắng.



Tôi nhìn thấy Khánh Nam…

… đang ngồi phía sau, ở hàng sau cùng, ánh mắt đó đang nhìn tôi và Minh Dương, tôi bắt gặp tia nhìn cậu ta trong khoảng không. Không biết Khánh Nam có biết tình trạng của Minh Dương hay nhìn ra ánh mắt cầu cứu của tôi không, cậu ta đứng lên và đi ra khỏi ghế, tách hẳn khỏi đám đông và mất dạng.

Tôi đứng bật dậy.

Mình Dương cũng nhìn tôi. Thế nhưng một lúc lâu Khánh Nam vẫn không thấy xuất hiện trở lại, tôi thất vọng ngồi xuống.

“Sao thế?” Minh Dương hỏi tôi.

“Tôi thấy Khánh Nam.”

“Khánh Nam… sẽ không ra sân đâu.”

Đang định hỏi cậu ta tại sao thì tiếng còi bắt đầu hiệp mới vang lên.

Minh Dương đứng dậy đi ra, sắc mặt cậu ta bây giờ không còn trắng xanh như lúc nãy nữa nhưng mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều.

Hai bàn tay tôi xiết chặt vào nhau khẽ nói phía sau Minh Dương: “Cố lên.”

“Ừ.”Tiếng cậu ta đáp lại nhỏ nhỏ.

Đầu tôi vẫn cúi gằm nhìn dưới nền sân.

Sau đó là một chuỗi tiếng kêu của mọi người, Minh Dương ngồi thụp xuống đất, khuôn mặt nhăn lại đau đớn.

Tôi chạy đến, tiếng nói hơi nghẹn lại trong cổ họng: “Cậu rút về đi.”

“Tớ vẫn chơi được.” Cậu ta vẫn cố chấp định đứng lên, nhưng cổ chân hình như lại đau, đuôi mắt khẽ nhíu lại.

“Cậu không chơi được thì đừng làm ảnh hưởng đến mọi người.” Tôi đột nhiên gắt lên, cánh tay giơ lên che khóe mắt ngấn nước của mình.

Bây giờ tôi chỉ muốn khóc.

Mọi người im lặng, không khí u ám trùm lên.

“Minh Dương, cậu ở lại đi.” Mậu Hào bình tĩnh phát huy quyền lực đội trưởng.

Tôi túm chặt lấy cánh tay Minh Dươn ngăn cản ý đinh đứng lên của cậu ta.

Tỷ số hiệp một là 16- 13, hiệp hai là 13-14cho A1-B7, tạm thời hòa, nếu không có Minh Dương thì sẽ còn tệ hơn, với đội hình bốn người mà đấu thì phần thắng gần như bằng không.

Nhưng cậu ta như thế nếu ra sân cổ chân chắc chắn sẽ càng tệ thêm B7 cần phần thắng nhưng cũng không có nghĩa là phải đạp lên tất cả.

… và nếu ra sân sẽ chỉ thêm gánh nặng cho mọi người.

12A1 đã vào sân. Bốn người còn lại của đội bóng lớp tôi, A Tô, Minh Hiếu, Mậu Hào, Văn hóa cũng đứng lên để vào sân. Bọn họ đã quyết định sẽ chơi với đội hình thiếu người.

Tôi tăng thêm sức nặng của cánh tay mình đang giữ Minh Dương khi cậu ta có ý định đứng lên.

Đồ cố chấp, tại sao vẫn cố chấp như thế trong khi bản thân bị thương?

Dù thế nào thì cũng đã cố hết sức rồi.

Thua hay thắng thì chúng tôi cũng đã đấu tranh không để người ta coi thường chúng tôi.

Thua không có nghĩa là cho phép, xin lỗi cũng không có nghĩa là chúng tôi sai, chỉ là bây giờ chúng tôi chưa đủ khả năng, nhưng còn có sau này… với những đứa trẻ chưa trưởng thành như chúng tôi, còn quá sớm để nói trước điều gì.

Mọi người dường như cũng hiểu.

Tôi nói với bọn họ : “Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.” giống hệt câu nói của Minh Dương vừa nãy, rồi cười, mặc dù là nụ cười nhìn rất miễn cưỡng.

A Tô giơ tay vỗ vỗ vào vai tôi an ủi.

Thắng và thua, không quan trọng, quan trọng là những ngày qua chúng tôi đã cùng nhau cố gắng. Xin lỗi hay không, cũng không quan trọng bởi vì chúng tôi sẽ cùng nhau thực hiện.

“A…” Mĩ Tâm kêu lên mừng rỡ.

Tôi ngoảnh lại. Khánh Nam đang ở sau lưng tụi tôi hờ hững mở miệng: “Tôi thay cậu ta.”

Ah.

“YEAH” Minh Thư hét toáng lên ôm chầm lấy Lê Na.

Sống rồi.

Tôi nhìn Minh Dương, trên mặt tôi chắc hẳn cười rất tươi, cậu ta lại nhìn Khánh Nam với vẻ mặt không thể tin nổi, nhưng khóe miệng cũng cười.

Đội tôi đổi người. Vẻ mặt mọi người rạng rõ hẳn lên. Tôi mừng đến nỗi suýt xông vào ôm chầm lấy Khánh Nam. Trái ngược hẳn với vẻ mặt hào hứng như được sống lại của mọi người, Khánh Nam chỉ lạnh lùng mặc áo vào rồi ra sân.

Người đâu mà kì cục.

Tôi kéo Minh Dương về chỗ ghế ngồi.

Thực ra thì thực lực của Khánh Nam cũng ngang ngửa với Minh Dương, nhưng bây giờ lại bị thương hiển nhiên trình độ của Khánh Nam dễ dàng vượt qua cậu ta. Khánh Nam hoàn toàn có khả năng kèm được tên vai ụ bắp thịt của 12 a1.

A1 vẫn đang chiếm lợi thế dù không quá lớn, nhưng khả năng thắng của lớp tôi cũng rất ít. Dù sao thì A1 vẫn là một đội mạnh vào mùa giải năm ngoái.

Ngoài sân nhịp độ di chuyển của mọi người tăng dần. Điểm số vẫn đang nghiêng về đối thủ.

Còn mười phút nữa tỉ số bây giờ 15- 8 cho a1. Thực mà nói tôi cũng không hi vọng nhiều, chỉ cần không thua thảm hại qúa là được.

Trong đầu tôi bây giờ là cảnh lớp tôi đứng trước lớp 12a1 cúi đầu xin lỗi.

Quácccccccccccccccccc !!

Không thể nào!

Tôi lắc đầu như điên.

Buồn cười là con người ta khi được đáp ứng một nhu cầu nhất định sẽ tiếp tục hình thành một nhu cầu cao hơn. Ví dụ như tôi, khi Minh Dương bị thương thì tôi đã có ý nghĩ chơi với đội hình thiếu người cũng không sao, thua cũng không sao, thế nhưng Khánh Nam vào sân thì tôi lại không muốn thua cuộc nữa. Tôi không hề muốn thu cuộc, dù vừa nãy tôi đã không thừa nhận “muốn thắng” kể cả trong suy nghĩ.

Nhưng tình huống này gọi là được voi đòi tiên thì có vẻ đơn giản hơn nhiều.

Trận đấu đang căng thẳng, càng về cuối thằng cho đội trưởng có vẻ đuối sức, Khánh Nam chỉ chơi ở hiệp cuối cùng nên cầm cự khá tốt, đủ để cho cả đội dốc sức.

Yeah! Tôi gào lên sung sướng khi một cú ném ba điểm lọt rổ. Niềm sung sướng kéo dài chưa được bao lâu thì đội trưởng a1 lại thêm vào một cú hai điểm.

Còn khoảng cách sáu điểm và ba mươi giây.

Lớp tôi sẽ không thắng…

Tôi biết điều đó, nhưng đôi khi hi vọng về một kì tích cũng không hẳn là quá xa vời.

Đường chuyền bóng đang ở trong tay Khánh Nam, nếu là một cú ném ba điểm và ba mươi giây, sẽ không kịp cho lượt chuyền tiếp theo, trừ khi…

Tôi thấy Khánh Nam chuyền bóng cho A Tô. Tôi nhìn trân trân A Tô ở vị trí có thể ném một cú ba điểm và quả bóng trên tay nó. Nhưng vấn đề là sở trường của A Tô chưa bao giờ là cú ném ba điểm.



Vượt ra khỏi sự kèm cặp của một đứa trong đội kia, thằng cha đội trưởng thì giao lại cho Mậu Hào, quả bóng từ tay A Tô bay một đường cong đẹp mắt vào rổ và rồi Khánh Nam bật lên ngay dưới rổ.

Bóng bật bảng.

Ôi trời ơi.

Minh Dương đứng bật dậy, tôi cũng thế.

17- 15. Cho a1- b7

Bóng bây giờ đang nằm trong tay của a1.

Tuýt!!!! .

Tiếng trọng tài vang lên.

“Hết giờ, 12 A1 thắng!!!!”

A1 từ khán đài ồ lên mừng rỡ tùa xuống. Thế nhưng tụi trong đội bóng và thành viên ban cán sự lại xị mặt ra như phiên bản ngâm nước chín sáu giờ.

Lớp tôi thua.

Kì tích không phải lúc nào xảy ra, nếu quá dễ dàng thì sẽ không được gọi là kì tích.

Nhưng nếu không bao giờ xuất hiện thì sẽ không tồn tại khái niệm kì tích.

Có đôi khi chúng ta không để ý, kì tích sẽ xuất hiện… bằng cách này hay cách khác.

Lớp tôi nhìn nhau vài giây và rú lên sung sướng.

Bởi vì hiệp cuối chúng tôi chỉ thua hai bàn.

Bọn con gái lớp tôi gào lên, trong sự ngỡ ngàng của rất nhiều người trong sân, vì đội thắng thì bí xị như bị người ta quỵt nợ tiền, còn đội thua là lớp tôi thì ôm nhau nhảy một vòng quanh sân như điên.

Điển hình là tôi, tôi thì mừng đến độ ôm lấy Minh Dương nhảy tới nhảy lui. Đến khi tôi buông ra thì mặt cậu ta đã tái xanh. Tôi quên mất, cái chân bị thương của cậu ta.

“Xin lỗi.” Tôi cười toét cả mỏ.

Minh Dương không kêu ca gì mà chỉ nhìn tôi.

Mọi người cũng nhìn tôi.

Tôi dội ánh nhìn trở lại, sau đó lấy ngón trỏ chỉ vào mặt mình nói với tụi trong lớp: “Nhìn tao lạ lắm à.”

Bọn kia lắc đầu lia lịa.

“…” Không lạ mới là lạ đấy.

Năm đứa ngoài sân bóng sau khi nhồi nhau đủ kiểu thì ùa vào phá vỡ không khí kì lạ lúc này.

“Thua nhé.” Mậu Hào nháy nháy mắt nói với tôi.

“Bỏ ngay cái kiểu nháy mắt buồn nôn ấy đi.” Tôi xỉa xói Mậu Hào mà miệng cười toe toét.

“Đúng đấy, cậu bị đau mắt đấy à.” Kiều Trinh chen vào. Lúc này Hào với Trinh đang mắt to trừng với mắt nhỏ. Không khéo lại cào nhau một trận tời bời.

Páp.

A Tô chạy đến đập tay với tôi và mọi người.

“Thua sao mấy người lại cười như địa chủ được mùa thế.” Khánh Nam cởi trả lại chiếc áo cầu thủ.

“Cậu không biết đâu, A1 chấp chúng ba điểm cho bất cứ hiệp nào thua. Tính ra thì chúng ta thắng hai hiệp” Minh Thư nhảy vào khai sáng cho Khánh Nam, mấy hôm cậu ta cúp học nên không biết là phải.

“Tự hào nhỉ.” Giọng nói Khánh Nam vẫn đều đều như thế. Không nghe ra cảm xúc trong đó.

“Ừ, đó là cái giá lớn nhất của bọn họ khi coi thường chúng ta.”

Bố thí cho chúng tôi ba bàn, không ngờ ba bàn đó lại lật ngược tình thế. Bọn đó nghĩ chúng tôi sẽ thua thảm hại, đúng là lớp tôi thua nhưng không hề thảm hại. Chắc hẳn tụi đó cũng không ngờ mức điểm lại xấp xỉ như vậy.

Cơ mà nhìn phản ứng của tụi trong lớp đó buồn cười ghê, có vẻ như hoàn toàn không biết vụ chấp điểm này. Nhìn đám thì vui như trẩy hội, đám thì xị ra.

Có rất nhiều kẻ ngơ ngác vì không biết chuyện ngược đời gì đang xảy ra.

Khánh Nam bước đến gần nhìn tôi rồi lướt qua và đứng trước mặt Minh Dương.

Thề có trời, lần đầu tiên tôi thấy cậu ta không cười khẩy.

Khánh Nam giơ tay ra.

Minh Dương cũng cười, hai cánh tay của cả hai bắt chéo lấy nhay và kéo mạnh một cái đưa lên ngang ngực. Giống như những người ban thân, nhìn kiểu gì cũng giống đồng đội.

Thật lâu sau đó Minh Dương nói với tôi: “Cảm ơn cậu.”

Cảm ơn tôi.

Tôi đứng ngu ra. Tự nhiên lại cảm ơn tôi.

Nhưng mà không để tôi suy nghĩ lâu, cả lớp đã bắt đầu hừng hực khí thế kéo qua chỗ a1, lớp tôi cũng thắng rồi mà.

____o0o_____

“Hây!” Tôi đạp chân lên mỏ đá phi thẳng lên bám vào bờ tường, và chuẩn bị nhảy xuống khoảng sân trống.

Cũng may sáng nay trời nắng đẹp chứ mà ngày mưa thì căn bản là tôi không bao giờ vào lớp với tình trạng bảo toàn được nguyên hình như khi vừa bước chân ra khỏi nhà.

Nếu tôi ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ rất có tiềm năng học môn khinh công, còn anh trai thì nói tôi gần với tổ tiên.

Lần đầu tiên nghe thế, tôi thắc mắc với lão, gần với tổ tiên là sao? Thanh Hải cười ha hả rồi nói với tôi, tức là ăn lông ở lỗ, chỉ biết leo trèo như vượn.

“Có anh mới gần với tổ tiên ấy.” Tôi sừng sộ với lão.

Tôi lấy đà nhún người nhảy xuống từ bờ tường.

Hải Âu tung cánh.

Bay… bay… bay…

Éc! Trước khi chân tôi đáp đất lại thấy dáng người cao cao đứng giữa mảnh sân nhỏ.

Tôi mất thăng bằng một chút nhưng còn lâu mới ngã, đã nói tôi có tố chất học khinh công gà bay sóc lượn mà.

Có thể kiếp trước tôi là một con khỉ đí.t đỏ cũng nên.

Anh tôi mà biết tôi nghĩ thế này chắc kiểu gì cũng giơ chân đạp bàn vỗ mông khen chí phải, cơ mà tôi có bị điên đâu mà nói với lão ấy.

“Khánh Nam… sáng sớm cậu đứng đây gọi hồn à?” Tôi hỏi cậu ta sau khi chân đã đứng vững trên nền đất bằng phẳng, thề với thời tiết ngày hôm nay là giọng tôi nghe hết sức quan tâm. Một đứa con trai mới sáng ra, người còn chưa mở mắt mà đứng đây không gọi hồn thì cũng đang hú hồn.

“Sáng sớm… hình như khái niệm giờ giấc của cậu muộn hơn so với người thường vài tiếng đồng hồ.” Cậu ta giơ cánh tay đang đeo đồng hồ của mình lên dí dí trước mặt tôi.

Ò í e…

Được rồi, tôi đến muộn được chưa.

“Cậu ra đứng đây dọa tôi xong chỉ để nói như vậy thôi à?” Tôi xách cặp dưới đất lên phủi phủi. Một đứa mặt đông lạnh ba năm như Khánh Nam lại bỏ phí thời gian rảnh rỗi chuyên chỉ làm một việc là ngủ ở trong lớp đến đây nhắc tôi đã muôn giờ, có thánh mới tin.

“Cảm ơn.” Tôi nghe tiếng cậu ta lúc vừa quay lưng để trở về lớp.

“Ơ…” Chưa để tôi kịp thắc mắc thì đã mất dạng. Đi cứ như ăn cướp.

Hết Minh Dương rồi lại đến Khánh Nam, hai đứa này liệu có phải thần kinh hưng phấn bị nối lộn dây nào rồi không.

Tôi ôm cặp đi vào lớp cùng với hành động vò đầu nghi ngờ hết sức điên.

Lúc vào lớp thì đã là tiết ba. Tôi đi vào trong trạng thái ngạc nhiên của tụi bạn trong lớp.

Chắc tụi nó nghĩ tôi cúp học hôm nay.

Lớp tôi có tổng cả thảy hai mươi đứa tính cả tôi, số vừa đẹp, chia bàn rất gọn. Các lớp khác thì chia làm hai dãy một dãy sáu bàn một bàn bốn người còn lớp tôi cũng chia thành hai dãy, mỗi dãy bớt đi một bàn, một bàn lại bớt đi hai người. Mỗi bàn có hai đứa, đứa ngồi đầu bàn, đứa cuối bàn thỉnh thoảng điên hay chập mạch sao đó lại gân cổ lên gào “anh ở đầu sống em cuối sông…”*. Thậm chí con bé thủ quỹ Minh Thư có tính keo kiệt nổi tiếng còn cầm phấn và thước vào mỗi buổi sáng chỉ để kẻ một đường phân chia mặt bàn mặt ghế thậm chí cả cái hộc bàn cũng không chừa. Chân của A Tô chỉ cần thò sang một chút là kiểu gì cũng bị một thước giáng xuống ngay không cần phải chớp mắt.

Chỉ duy hai cái bàn đầu, năm ngoái là dành cho sáu đứa bị cận, và hai bàn cuối chỉ có tôi với Khánh Nam chia nhau mỗi đứa một bàn, sau đó Đăng Quân bị tống cổ ra ngoài, hai bàn đó chỉ còn năm người, nhưng bàn của tôi thì lại thêm một. Một kẻ mà ai cũng biết là ai đó.

Chuyện bàn cuối là chỗ của một mình tôi đã là chuyện của năm trước. Bây giờ tôi thậm chí còn phải cướp giật chỗ ngồi từng ngày với Minh Dương.

Từ sau trận bóng rổ thần thánh đó, chính sách kì thị vẫn được tôi áp dụng tối đa, mức độ kì thị chưa bao giờ cao như vậy.

Buổi sáng thấy mặt tôi, cậu ta lịch sự chào, tôi bơ.

Cậu ta hỏi, tôi cũng cóc thèm nói.

Lịch sự được vài hôm, cậu ta cũng bơ tôi. Lại còn bơ ra mặt.

Sáng đi học cậu ta hỏi thăm tất cả mọi người, trừ tôi ra.

Có gì thắc mắc, cũng rất thân thiện quay ra hỏi mọi người, tất nhiên trừ tôi ra.

Láo thật.

Nhưng đâu chỉ mỗi mình Minh Dương, mà A Tô cũng bơ tôi, Minh Thư cũng coi tôi như không khí, Mỹ Tâm thì không cần phải nói.

Phản rồi. Chỉ vì tôi bơ anh hùng của tụi nó mà tụi nó bơ lại tôi.

Lần đầu tiên tôi ý thức được tố chất fan cuồng đang ở mức tiềm ẩn mon men bộc phát của tụi bạn.

Cả lớp chỉ còn mỗi tôi cô lập Minh Dương, nhưng thế cũng được coi là cô lập à.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bay Về Miền Tinh Khôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook