Chương 3: Thách đấu
Anh Vũ
12/03/2014
Trong phòng là hiệu trưởng, cùng với cô chủ nhiệm yêu quý lớp tôi và chủ nhiệm 12 A1 cô Tình Thơ đang ngồi đối diện dùng mắt to với mắt nhỏ trừng nhau qua một cái bàn.
Chủ nhiệm lớp tôi ngồi ở chiếc ghế trường kỉ sát tường, còn chủ nhiệm 12 A1 ngồi đối diện, ba tôi ngồi phía đầu bàn.
Chiến tranh đang diễn biến khốc liệt.
Ngoài ra còn có tôi, Minh Dương, A Tô, Mỹ Linh- lớp trưởng lớp 12A1 và hai đứa cùng lớp vừa thực hiện hành vi vai u bắp thịt cách đây vài giờ.
Tôi và Minh Dương đứng phía sau gần cửa sổ sát hành lang. A Tô và hai đứa liên quan trực tiếp đứng ngay cuối bàn trà đối diện ghế của thầy hiểu trưởng. Con nhỏ Mỹ Linh đứng gần cô chủ nhiệm của nó.
Phòng thoáng nhưng không rộng lắm, lúc nãy tôi cố ý thụt ra sau, vừa đủ để nghe được hết diễn biến vừa có thể thoải mái dựa lưng vào bức tường sát cửa sổ. Sau đó Minh Dương cũng lùi lại.
Thế là tôi với cậu ta tranh nhau một cái chỗ chó nằm cũng không lọt đuôi.
A Tô với hai đứa có liên quan đứng một hàng thẳng tắp, hiệu trưởng và hai giáo viên ngồi ở ghế sofa vẫn đang đấu ánh mắt với nhau.
Cô Tình Thơ kia đe dọa nếu không đuổi học A Tô vì tội cố ý gây rối và đánh học sinh của cô ta thì sẽ nghỉ việc và còn nhấn mạnh là ngay lập tức.
Đúng kiểu giáo viên yêu thương học sinh.
Buồn nôn qúa.
Ỷ vào việc là giáo viên được đánh giá là giỏi nhất trường để đòi yêu sách.
Chậc.
Thêm một kẻ thích Ảo Tưởng Sức Mạnh nữa.
Rõ ràng là hai đứa kia cố ý gây sự trước, lại còn đấm A Tô một cú thế mà giờ mặt bọn chúng tự dưng sưng húp, còn sưng hơn má bên phải vừa ăn đấm của A Tô nữa. Tôi nhớ rõ ràng lúc tôi xuống, A Tô và Anh Tuấn vẫn bị Trung Kiên túm lại đã kịp đánh đấm gì đâu.
Thà đánh rồi thì lại khác, đằng này chưa được đánh đấm cho hả dạ mà lại bị vu oan thế này.
Cứ như oan Thị Kính từ trên trời rơi xuống.
A Tô vừa được hỏi thì một mực khẳng định nó không hề ra tay. Thái độ nó hùng hổ trái ngược với hai thằng cha kia luôn cúi đầu ra vẻ người bị hại, đó là lí do cái cô Tình Thơ kia được nước lấn tới.
Mụ già này, lại dám đổi trắng thay đen vì cậy không có đứa nào ra làm chứng cả. Theo lời kể li kì, hấp dẫn của hai thành phần vai u bắp thịt lại luôn chửi người khác là vai u bắp thịt, sự thật bị đổi đã rõ mười mươi.
Tôi biết, bọn đó không muốn bị kỉ luật.
Thế nhưng lại muốn đuổi học A Tô.
Rõ ràng đang cố ý dằn mặt nhau thì đúng hơn.
Chủ nhiệm lớp tôi ngồi yên tĩnh, giống như một mình một thế giới. Ở người phụ nữ thoát ra vẻ bình tĩnh và thanh thản đến lạ lùng. Khi chất toát ra rất đẹp mặc dù bà ấy không có khuôn mặt xinh đẹp nổi trội.
Còn hiệu trưởng Hà Anh Tú anh tuấn ngời ngời đang ngồi day hai bên thái dương ở trong phòng này là ba tôi.
Cặp đôi chim ưng và đại bàng.
Vừa đủ cả nhà, nếu có mặt Thanh Hải ở đây.
Tuy không chứng kiến tận mắt như tôi nhưng tôi biết chắc mẹ tin A Tô, nó bình thường có hơi ngố tàu và nhát gan, nhưng lại rất thật thà, có sẽ là có không sẽ là không. Nó thuộc loại người chính nghĩa kiểu Tô Răng Hô, trắng là trắng đen là đen, không bao giờ có cái kiểu trắng trắng pha đen đen thành xám xám.
Trái ngược với đề nghị vô lí đuổi học một mình A Tô của mụ già Tình Thơ, mẹ tôi ngược lại kiên quyết bảo vệ ý kiến phạt cả ba. Mắc phạt đều nhau vì đều đánh nhau.
Thỉnh thoảng ba lại lén liếc mẹ.
Người không biết thì có lẽ sẽ tưởng hai người này đang liếc mắt đưa tình, còn người biết rồi thì đúng là liếc mắt đưa tình thật.
Cứ dăm bữa nữa tháng cảnh này lại diễn ra một lần, có tháng phải đến ba lần sơ sơ cả năm cũng không dưới mười lăm lần. Tuy nhiên mọi lần chỉ có hai người thì hôm nay lại thêm cả cô Tình Thơ. Tôi không nhìn mấy người đó mà cúi đầu xoay xoay mũi giày chờ đợi.
Thực ra tôi đang cúi đầu cười trộm.
Hiệu trưởng Hà đang đỏ mặt tía tai.
Tôi chắc chắn ông ấy đang nhìn tôi tức tối. Đã không giúp lại còn xuýt chó vào bụi rậm.
*xuýt chó vào bụi: giống như kiểu a dua, đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi không có ý kiến, bởi vì ông không tiếp xúc nhiều với A Tô nên có thể nghi ngờ nó. Ba có thể không tin người ngoài nhưng ông ấy có thể lựa chọn tin tưởng tôi và mẹ mà.
Thật ra tôi cũng biết việc lần này không chỉ đơn giản là tin hay không tin. Những lần trước đó, ông ấy sẽ không do dự mà mắt nhắm mắt mở với tôi, mà cho dù không mắt nhắm mắt mở, chỉ cần có liên quan tới tôi, ba tôi có đuổi ai thì đuổi chứ nhất định không bao giờ đuổi con gái mình. Nhưng lần này, không những không dính dáng đến tôi lại còn liên quan đến cả lớp khác, mà lại là 12 A1.
A Tô đúng là xui tới bến.
Nếu bây giờ ông ấy không nhượng bộ mẹ, thì tối nay kiểu gì cũng có chiến tranh lạnh diễn ra trong nhà.
“Nhìn mặt cậu giống như đang đợi cháy nhà để hôi của ấy. Nhìn ba mẹ mình cãi nhau vui lắm à?” Minh Dương nói nhỏ tất nhiên đủ độ lớn để tôi nghe được.
Tôi có nghe thấy nhưng kệ, chiến dịch kì thị kéo dài vẫn đang trong giai đoạn thực thi.
Tôi không thể phản bội tổ chức được.
Cậu ta bị tôi bơ ra mặt thì im lặng đứng một bên.
Nhưng mà tôi lại chợt nhớ ra một chuyện
“Hà Mi lúc nãy nhắn cậu, ra về cậu ta đợi ở lớp 12 C1.” Tôi truyền đạt ngắn gọn nội dung rồi im miệng, có cạy cũng không hé răng thêm nửa lời, cho dù thế thì tôi cũng đã phản bội tổ chức rồi.
Nhưng đã hứa là phải giữ lời.
Mình Dương khẽ “ừ” một tiếng rồi thôi.
Không khí trong văn phòng vẫn nặng nề.
Ba khó xử, tôi có cảm giác hơi tội lỗi vì hiện giờ mình đang rất vui, dù ba quyêt định thế nào cũng đều có lợi cho tôi. Không vui mới lạ.
Nếu thuận theo đề nghị của cô Tình Thơ, mẹ sẽ giận. Tối nay mẹ giận kiểu gì cũng xách vali về bên căn hộ của mình, sau đó ba chắc chắn đi dỗ mẹ kiểu gì cũng đi theo về bên đó, tôi được tự do online đến sáng mà không bị cấm, Thanh Hải có khi còn vui hơn cả tôi nữa kìa.
Không nghe theo thì càng tốt, đỡ rắc rối cho A Tô.
Nói chung nhà có hai đứa phá gia chi tử, không loạn bên này thì cũng loạn bên kia.
“Minh Dương… Minh Dương…” Có tiếng thì thào phía ngoài của sổ.
Tôi quay lại thì thấy Minh Hiếu, cậu ta đưa cho Minh Dương một chiếc USB.
Mỹ Linh quay qua nhìn tôi chằm chằm, hay đúng hơn là cả ba chúng tôi, trong ánh mặt cô ta rất phức tạp.
Minh Dương cầm lấy USB cười: “Cảm ơn câu, Minh Hiếu.”
“Không có gì, vì A Tô thôi, còn lại nhờ cậu cả đấy.”
“Ừ.”
Minh Hiếu trước khi về lớp còn cố nhoi vào trong nhìn.
Tôi nghĩ tôi biết đó là cái gì rồi.
Đám đông vây và xem đánh nhau, nhất định sẽ quay lại video. Đó là thói quen.
Chỉ là không ai dám ra làm chứng vì sợ rắc rối, Minh Hiếu đi tìm người có đoạn video và chép lại, họ chỉ cần không bị lộ tên là được.
Tôi làm một động tác like với Minh Dương và Minh Hiếu. Cả hai cùng nhìn tôi bật cười. Sau đó Minh Hiếu đi.
A Tô được cứu rồi.
Minh Dương đến gần bàn hiệu trưởng, đặt USB lên bàn, trước sự ngạc nhiên của những người còn lại.
“Thầy, em nghĩ thầy sẽ có phán quyết công bằng.”
Nhìn thái độ điềm tĩnh chín chắn của Minh Dương lần đầu tiên tôi có suy nghĩ một lớp trưởng nghiêm túc cũng không hẳn là điều tệ hại.
Mẹ tôi tuy chưa xem nội dung bên trong USB nhưng bà quay qua cười nhẹ với tôi và Minh Dương, nụ cười của mẹ rất ấm áp, và chứa đầy sự tin tưởng.
Mẹ tôi cười, còn cô Tình Thơ kia thì có ngạc nhiên rồi chuyển sang trạng thái hậm hực.
Kệ cho cô ta có là giáo viên giỏi cỡ nào, giáo viên giỏi thì đầy ra, không có người này sẽ có người khác, trường cũng có phải đào tạo mỗi cô ta đâu. Ba tôi chỉ có một vợ và một con là tôi thôi.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng lúc nãy ông ấy mà đồng ý với yêu sách của bà già kia thì tối nay tôi cũng gói ghém hành lí về ở với mẹ.
Ba đi đến bàn làm việc cắm USB vào máy tính.
“Cô Tình Thơ, cô Mai Chi… phiền hai cô lại đây một lát.”
***
“Cô Tình Thơ… tôi nghĩ cô phải xem xét lại đề nghị của mình rồi.” Ba tôi nghiêm túc nói với cả hai giáo viên sau khi xem đoạn video.
Sau cùng, Hiệu trưởng giao cho hai chủ nhiệm toàn quyền giải quyết.
Mẹ tôi phạt A Tô viết kiểm điểm và làm vệ sinh WC trong ba ngày.
Tôi thở ra nhẹ nhàng.
Kiểm điểm chỉ là chuyện con muỗi.
Làm vệ sinh… đến vệ sinh WC nữ mà còn chưa ăn thua với nó, ba ngày làm vệ sinh WC nam chỉ là chuyện con ruồi. Với lại lớp tôi có đến hai mươi đứa cơ mà, ba ngày có là gì.
A Tô mừng húm vì được xóa tội cười toe toét.
Thế nhưng bà thím Tình Thơ là nấn ná không chịu quyết định hình phạt cho hai đứa đầu sỏ lớp mình.
Tôi cũng chẳng phải là đứa dễ dàng bỏ qua.
“ Vậy còn hai bạn này thì sao ạ?” Tôi vừa chỉ chỉ hai đứa mặt sưng húp vẫn đang giả vờ tội nghiệp vừa làm bộ vô tình hỏi.
Cô Tình Thơ: “…”
Con người tôi tụi bạn đã mất công nhận xét rất đê tiện- bỉ ổi- vô liêm sỉ. Có xuống bùn hay đầm lầy thì cũng phải kéo đứa đã đẩy mình xuống cùng, bây giờ lại còn là vấn đề rất quan trọng chúng- tôi- là- người- bị- hại. Vậy nên bản kiểm điểm mà A Tô phải viết thì bọn kia cũng vậy. Thậm chí phải hơn.
“Lúc nãy cô Tình Thơ bảo thì ai gây sự thì sẽ bị đuổi học, trường không chấp nhận được thành phần bạo lực như thế, cô rất kiên quyết, em nói có đúng không ạ?” Tôi hứng thú vờn cô Tình Thơ kia. Mặt bà cô đó đầy kiềm chế nhìn tôi.
“…”
“Tại sao, cô nhanh chóng đưa ra đề nghị đuổi học với lớp khác như vậy mà chưa vẫn có quyết định hình phạt với học sinh của mình ạ? Cô không được thiên vị đâu đấy ạ.” Tôi vẫn làm bộ lễ phép.
Cô Tình Thơ tím mặt. “ Học sinh của tôi không cần em lo.”
“Vậy, A Tô à… Tuấn Anh cũng là học sinh của cô ạ.”
Tôi không dựa vào tường mà hứng thú đứng thẳng lên, hai cánh tay từ trong túi áo bỏ ra, nghiêm túc nhìn cô ta.
Thanh Hải nói mỗi lần tôi thế này lại làm người khác hoảng.
Nghiêm túc đến đáng sợ.
“…”
Chẹp, có vẻ tôi đang gây sốc hàng loạt.
“Hải Yến!!” Ba và mẹ cùng đồng thanh cảnh cáo tôi. Ý họ kêu tôi đừng có đi qua đà. Cho dù họ nghĩ chỉ cần giữ cho A Tô không bị đuổi học là được, nhưng tôi thì khác. Cô Tình Thơ và 12 A1 đó chẳng liên quan gì đến tôi cả
“Em nghĩ là…” Minh Dương từ lúc nãy im lặng đứng bên cạnh tôi giờ lại mở miệng cậu ta nói lấp lửng như đang suy nghĩ vấn đề nào sâu xôi lắm.
Tôi chuyển hướng nhìn.
Không để tôi dùng hai con mắt đã trợn lên như cá chết trôi của tôi nhìn lâu, cậu ta nhanh chóng nói hết câu: “Em nghĩ thầy sẽ có hình phạt thật công bằng. Chúng em xin phép ra ngoài chờ ạ.”
Nói xong cậu ta kéo tôi ra ngoài.
“Này… cậu làm gì thế, bỏ tay tôi ra.”
Tôi giật giật lấy bàn tay đang bị Minh Dương nắm chặt lôi ra ngoài.
“Cậu điên à?” Tôi giãy tay ra cáu bẳn, khi cả hai đã đứng ở hành lang.
“Cậu điên thì có.” Cậu ta nạt lại tôi.
“…”
Tôi và Minh Dương đứng chờ tầm mười phút thì thấy Mỹ Linh và hai đứa cùng lớp đi ra ngoài, sau đó là A Tô vừa ra đến cửa thì nhảy xổ đến chỗ tôi oang oang: “ Hai đứa kia, bị viết kiểm điểm và làm vệ sinh nửa tháng ha ha ha…”
Đồ ngốc, cậu ta chỉ cần nghe thấy bọn chúng bị phạt nhiều hơn là đã vui như địa chủ được mùa thế kia, hoàn toàn quẳng chuyện suýt bị người ta ép đuổi học ra tận xó nào.
Thế nhưng, vậy cũng được rồi. Đối vói lớp tôi là chuyện đơn giản, còn lớp khác thì chưa chắc.
A Tô cười oang oang vang cả hành lang. Bọn kia liếc mắt lườm đầy ác ý.
Tôi cũng trợn mắt nhìn lại. Mấy kẻ nhát gan, có gan gây chuyện mà không dám chịu trách nhiệm.
Hình như mấy người IQ cao luôn là mấy đứa bất thường thì phải. Đặc biệt là mấy đứa A1, và tôi đã chú ý rằng đánh giá này không hề liên quan đến tâm trạng hằn học với tụi nó mấy hôm nay.
Chẳng trách sáng nay lúc vào đến trường nghe thấy tiếng quạ kêu oang oác.
Lớp 12 B7. Tầng ba…
Người người cả địch lẫn ta, cả phe hóng hớt từ các lớp khác nhốn nháo ngoài cửa. Vác cái ba lô xẹp lép đứng sát lan can mà không thể nào chen vào nổi, tôi đưa tay khều khều người đứng ở ngoài cùng.
Người kia quay lại nhìn tôi một cái.
Người ta chớp mắt.
Tôi cũng chớp mắt.
Hai bên cùng chớp lia lịa.
Vốn tôi cũng biết là mình đẹp rồi.
Tôi đang vuốt tóc thì người ta gào lên: “A… Hải Yến đến rồi này…”
Giật cả mình.
Tôi theo quán tính giật lùi ra sau vì cường độ âm thanh bắn ra kia. Nếu là nửa đêm chắc chắn tôi sợ đến chết ngất đi luôn rồi.
Đám đông bắt đầu tản ra. Hay thật. Tôi chỉ chờ có thế thì xốc cái ba lô lách người kiêu sa ngẩng cao đầu đi vào. Biết thế tôi qua tôi nhuộm màu tóc mới.
“Hôm nay đội trưởng đội sao đỏ đích thân đến thẩm tra tình hình học hành à?” Tôi hỏi thằng nhóc lớp phó học tập của lớp 12 A1, trí nhớ tôi dù không tốt lắm nhưng cái mặt đê tiện của thằng này tôi vẫn nhớ, đặc biệt nó còn là bạn thân của thằng hôm qua đánh A Tô, có bỏng bị 20% thì tôi vẫn đoán ra. Hôm nay cả hai đứa này lị kéo đến lớp tôi làm tổ, chắc chắn là chẳng có việc gì tốt.
“…”
“Còn năm phút mới đến giờ chấm điểm thi đua, cậu đến trước giữ chỗ à?”
“…”
Hai đứa đó đứng nhìn tôi nói.
“Này cậu bị mất khả năng giao tiếp à?”
“…”
Được rồi, tôi ngoảnh đầu qua một bên, tên này có cái tính xấu kibo đến nói cũng sợ tốn ca- lo *.
Tôi quay sang đội trưởng dôi bóng tuần trước mới đánh nhau với A Tô.
Tên đó thấy tôi nhìn thì mở miệng cướp lời, cứ như sợ tôi sẽ chửi nó vậy: “Bọn tôi thách đấu, A1 chúng tôi với B7 mấy người.”
Hê!
12 A1 và 12 B7
Trò mèo gì đang xảy ra thế này.
“Cậu … à mấy cậu bị cái gì đập phải đầu à.” Tôi lần lượt chỉ chỉ hai đứa đang làm loạn trong lớp chúng tôi.
Mọi người: “…”
Gần hai mươi đứa trong lớp nhìn tôi ngao ngán.
Tôi chỉ đùa thôi mà.
“Bọn họ muốn đấu một trận bóng rổ với chúng ta.” Mậu Hào nói với tôi.
Tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Thì ra tụi này vẫn còn thấy oan ức cái chuyện đánh đấm với A Tô nên không cam lòng.
“À, dù sao thì sắp tới cũng có đợt thi mà, trường có tổ chức giải mừng thành lập trường và ngày nhà giáo Việt Nam mà… đến lúc đó cũng đâu có muộn.” Tôi ha ha giả ngu.
“Chúng tôi muốn đấu bây giờ, 12A1 & 12B7 chứ không phải cái giải vớ vẩn ở trường.”
Đúng là một bọn ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
“Tại sao chúng tôi phải đấu với các cậu.” Tôi khoanh tay.
“Sao… sợ rồi à” Thằng đó cười khẩy với tôi.
Sợ.
Cứ như chuyện chó biết nói.
Thấy tôi im lặng thì nó lại tiếp tục.
“Tôi biết cậu chỉ là một đứa vai u bắp thịt, đầu to óc nhỏ, ngu si đần độn tứ chi phát triển, chỉ dám nói mà không dám làm. Cả lớp cậu cũng vậy thôi.”
“…”
Nó vừa nói tôi đấy à?????
Một chuỗi im lặng lê thê kéo dài…
Nó vừa nói vai u bắp thịt.
Tôi sờ hai vai mình. Rõ ràng có thịt nhưng đâu có cái u nào đâu.
Đầu to óc nhỏ.
Tôi sờ lên đầu. Óc thì có thể nhỏ nhưng đầu đâu có đến nỗi to.
Lại còn tứ chi phát triển.
Tôi lại đưa hai tay ra lật trước lật sau nhìn thật kĩ.
Nói thế nào thì nói chân với tay tôi công nhận là dài thật.
Hoang mang thật.
Quạ vẫn còn kêu quang quác kìa.
Sực nhớ ra năm ngoái cũng vì Đăng Quân kêu cả lớp tụi tôi là đồ đần độn nên Kiều Trinh mới bùng phát một trận tơi bời khói lửa, chó mèo tan xác.
“Minh Hiếu… nhớ giữ Kiều Trinh lại.” Tôi nói Minh Hiếu đang đứng lảng vảng cạnh Kiều Trinh.
Lần trước Đăng Quân chỉ mới nói lớp tôi là một lũ đần độn đã bị nó cho bốn cái bạt tai, lần này hai đứa điên này ghê gớm như vậy, nó mà đánh chỉ có hơn chứ không bao giờ có kém.
Thế nhưng giọng Kiều Trinh cao vút đáp lại tôi: “Giữ tao lại làm gì?”
Tôi ngẩn ra. “Tao tưởng mày lại sắp đánh tụi nó.”
“Mớ ngủ à, tụi đần độn này mày với Minh Dương xử đi. Không phải chờ tao.” Nó hất tóc kiêu sa.
Cằm tôi rơi xuống đất.
B7 ngoài tôi ra thành phần hoang tưởng còn nhiều vô kể. Điển hình là Kiều Trinh.
Mà Minh Dương, giờ tôi mới để ý cậu ta ngồi ở bàn cuối, tay khoanh lại xem trò hay. Có kiểu lớp trưởng gì như thế không.
“Mấy cậu tìm Minh Dương ấy, giờ cậu ta là lớp trưởng, toàn quyền quyết đinh.” Tôi ném bom lại cho Minh Dương đủng đỉnh đi về chỗ mặc dù chỗ tôi ngay cạnh cậu ta luôn, đó là lí do vì sao hai đứa tụi kia lại đi theo sau tôi.
“Đấu không.” Hắn ta hất hàm với Minh Dương.
Tôi ngồi bên cạnh.
Lúc nãy Minh Dương ngồi xem, còn bây giờ là tôi.
“Như Romeo với anh họ Juliet thách nhau đấu súng ấy nhỉ.” Tôi chống cằm hứng thú nói với Mỹ Tâm.
“…” Minh Dương lại quay cái đầu của cậu ta sang ném cho tôi một cái nhìn dị hợm.
Đột nhiên tôi giật mình, mỗi lần cậu ta nhìn tôi thế này là y như rằng tôi lại nói ngu.
“…” Tôi nhìn Mỹ Tâm cầu cứu.
“Đấu kiếm chứ không phải súng, mày làm ơn đừng có bôi nhọ Văn Học nữa, cô Giang mà biết chắc chắn sẽ ôm bảng gào lên cho coi.”
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh quạ bay đầy trời khi nghe tiếng khóc ai oán của cô Giang, cô giáo dạy văn lớp tôi.
Nhưng mấy đứa lớp A1 lại nhìn tôi với ánh mắt đang nhìn một đứa đần độn.
Môn văn đần độn thì có.
Minh Dương liếc tôi thêm một cái rồi không thèm nói gì tiếp tục cúi đầu với mấy cái đề toaans. Mỗi lần không muốn nói chuyện cậu ta sẽ làm toán. Lúc làm toán đừng hòng ai phân tán sự chú ý của cậu ta.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
“Này, Minh Dương...” Tên đội trưởng đội bóng rổ lớp 12A1 hết kiên nhẫn gọi Minh Dương.
“Hay là cậu cũng nhát gan và đần độn như tụi 12B7 này cả rồi.” Tên lớp phó học tập bạn nó lại xỏ mỏ vào.
Mình Dương ngước lên.
Hai đứa A1 đó lại cười một cách đần độn: “Tôi nói đúng phải không, cậu nhát gan như tụi nó rồi. Mình Dương nếu cậu chuyển lại về lớp cũng chưa muộn, lớp chúng ta ưu tú và tốt hơn cái chỗ rách nát nhày nhiều.”
Minh Dương dừng hẳn bút. Cậu ta gấp lại quyển tập cùng với mấy cái đề nhìn qua đã muốn xoắn cả não của mình.
“Thứ nhất, chỉ có cậu mới nghĩ chúng tôi đần độn. Thứ hai, tại sao nhất định lớp chúng tôi phải đấu bóng với các cậu, tiếp đó cậu dùng cơ sở gì để khẳng định là chúng tôi nhát gan. Thứ ba, đừng nói lớp chúng ta với tôi, tôi không còn là thành viên của 12 A1 nữa. Thứ tư, 12 A1 còn rách nát hơn chỗ này nhiều, nếu cậu thông minh thì cậu sẽ hiểu. Thứ năm, tôi là lớp trưởng nhưng sẽ không quyết định đấu bóng một mình thế nên muốn đấu thì mời cậu đi hỏi tất cả những bạn trong lớp. Thứ sáu, cậu không thấy mình đang làm phiền người khác à?” Minh Dương nói xong thì dở lại cuốn tập ra tiếp tục làm.
“…”
“Wow, thật oách.” Mắt con bé Mỹ Tâm long lanh nhìn Minh Dương ngưỡng mộ, nó vẫn luôn là một đứa mê trai.
A Tô đập tay vào bàn rầm rầm cười như điên. Sau đó là lớp tôi cũng rào rào vỗ tay theo.
Lớp tôi có một cái phong trào rất dở hơi là vỗ tay trong mọi điều kiện và mọi hoàn cảnh.
Vỗ tay rất lớn nữa là đằng khác.
“Hai đứa mày đã nghe rõ chưa.” A Tô chế nhạo hai đứa đang đứng tức tối trước bàn tôi.
Tên đội trưởng cay cú quay ra sau chỗ A Tô trút giận: “Im đi, đồ con hoang đần độn.”
Mặt A Tô trắng bệch.
Tôi đứng bật đậy: “Các cậu cút ra khỏi đây ngay.”
A Tô là đứa luôn tủi thân vì xuất thân của mình, nó không có ba, một đứa trẻ từ nhỏ đã luôn bị bạn bè xung quanh trêu chọc và xa lánh.
Khánh Nam mà tôi luôn cho rằng kì quặc nãy giờ nằm gục trên bàn không màng đến thế sự đột nhiên đứng dậy đạp bàn quát lên với hai đứa A1: “Câm đi!!!!!!!”
Giọng cậu ta lớn đến mức làm tôi giật mình. Đám đông lại nín bặt nhìn khuôn mặt khủng bố của Khánh Nam.
Tại sao tôi lại gọi Khánh Nam là kẻ kì cục à, vì lúc tôi mới chuyển vào lớp tỉnh thoảng cậu ta sẽ nhìn tôi và nói: “Nhìn đã tệ, tính cách cũng chẳng ra sao.”
Bảo tôi xấu tính thì cũng không hẳn là sai, nhưng cậu ta lại còn kêu tôi xấu. Những lúc như thế Khánh Nam lại giống y ông anh Thanh Hải trời đánh của tôi.
Khánh Nam nổi nóng mới để ý đến hôm nay cậu ta có đi học. Một người mà đi học đúng hai ngày, đầu tuần và cuối tuần thế này giờ có mặt trong lớp, sao chổi cũng có thể thành vệ tinh của trái đất lắm chứ.
Chẳng trách sáng tới giờ quạ cứ kêu quang quác như thế.
Minh Dương đe dọa thêm hai đứa kia: “Xin lỗi đi, nếu không thì hãy ra khỏi đây ngay bây giờ.”
“Tại sao tao phải xin lỗi.”
Minh Dương: “Vậy thì các cậu nên ra khỏi đấy, ở đây không chào đón những kẻ như các cậu.”
“…”
“Đúng, cút khỏi lớp chúng tôi ngay…”
“Cút đi” Đám đông lớp tôi nhao lên bắt buộc mấy đứa đó phải đi.
Khi mấy con vịt trời kia bị lớp tôi đuổi đi, trong lớp vẫn nhốn nháo mộ hồi lâu, sau đó đầu im lặng về chỗ và nhìn tôi.
Mọi người nhìn tôi làm gì.
Thế nhưng tôi lại nháy mắt với Mậu Hào sau một hồi suy nghĩ: “Đấu nhé.”.
Tôi biết mậu Hào đang tức và cũng đang muốn đấu với bọn đó một trận. Dù thắng hay thua. Bởi vì lớp tôi không phải những kẻ đần độn. Người ta chỉ đần độn khi tư duy có vấn đề, nhưng tư duy của chúng tôi hoàn toàn bình thường.
Học không giỏi không có nghĩa là đần độn.
“Ừ.” Minh Thư tán thành.
“Nhưng có điều kiện đấy.” Tôi tiếp tục.
“Nói đi.”
Tôi nghĩ một lát.
“Sẽ có bên thắng và bên thua, nếu như thắng chúng ta sẽ buộc bọn chúng xin lỗi cả lớp mình, nhưng khi nhận phần thua thì chúng ta cũng phải trả giá tương đương như vậy. Các cậu có dám thử không. Đợt thi đấu năm ngoái A1 là một đội mạnh còn lớp chúng ta đã bị loại từ trận đầu tiên. Ai đồng ý thì giơ tay.”
Và những cánh tay đồng loạt giơ lên cao, tôi bắt đầu đếm.
Tôi đếm đến bên cạnh mình, Minh Dương cũng đồng ý.
Ngoại trừ tôi bận đếm thì còn Khánh Nam không giơ tay. Cậu ta luôn ở trong lớp với trạng thái nằm úp mặt ra giữa bàn. Không tham gia chương trình nào của lớp, giống như một mình một thế giới. Không đồng ý cũng chẳng phản đối.
“Mười chín phiếu, vậy tí nữa tớ sẽ qua A1, ai còn yêu cầu gì nữa không để tí nữa đàm phán… tất nhiên nếu là chúng ta thắng.”
A Tô đập bàn đứng dậy: “ Phải bắt chúng xếp hàng giữa sân trường tự bảo mình là đồ đần độn.”
“Ok. Còn gì nữa không.”
Mậu Hào: “Tạm thời thế thôi, chỉ cần bọn chúng xin lỗi.” Ít khi nào tôi thấy cậu ta nghiêm túc thế này.
Có thể là vì A Tô. A Tô ngoài tôi ra thì rất hay nge lời Mậu Hào, mặc dù đa số đều là Mậu Hào sai vặt, thế nhưng quan hệ của hai đứa này bình thường rất tốt.
“Vậy ra chơi tiết hai tớ xuống tầng một.”
Minh Dương nói với tôi: “Tôi đi với cậu.”
“Đương nhiên, cậu không đi thì ai đi.” Tôi nói như thể đã có dự tính từ trước, mặc dù mới vài giây trước tôi còn đang bận nghĩ sẽ kêu đứa nào đi với mình.
Mọi người: “…”
Minh Dương nhìn tôi kì thị kiểu: đồ nói dối mà không hề chớp mắt.
Nhưng Minh Dương cùng đi đúng không tồi tí nào, A1 chắc hẳn phải sốc lắm khi thấy nhìn thấy hai cựu thành viên lớp mình quay lại với tư cách thành viên lớp khác và thách đấu.
Chủ nhiệm lớp tôi ngồi ở chiếc ghế trường kỉ sát tường, còn chủ nhiệm 12 A1 ngồi đối diện, ba tôi ngồi phía đầu bàn.
Chiến tranh đang diễn biến khốc liệt.
Ngoài ra còn có tôi, Minh Dương, A Tô, Mỹ Linh- lớp trưởng lớp 12A1 và hai đứa cùng lớp vừa thực hiện hành vi vai u bắp thịt cách đây vài giờ.
Tôi và Minh Dương đứng phía sau gần cửa sổ sát hành lang. A Tô và hai đứa liên quan trực tiếp đứng ngay cuối bàn trà đối diện ghế của thầy hiểu trưởng. Con nhỏ Mỹ Linh đứng gần cô chủ nhiệm của nó.
Phòng thoáng nhưng không rộng lắm, lúc nãy tôi cố ý thụt ra sau, vừa đủ để nghe được hết diễn biến vừa có thể thoải mái dựa lưng vào bức tường sát cửa sổ. Sau đó Minh Dương cũng lùi lại.
Thế là tôi với cậu ta tranh nhau một cái chỗ chó nằm cũng không lọt đuôi.
A Tô với hai đứa có liên quan đứng một hàng thẳng tắp, hiệu trưởng và hai giáo viên ngồi ở ghế sofa vẫn đang đấu ánh mắt với nhau.
Cô Tình Thơ kia đe dọa nếu không đuổi học A Tô vì tội cố ý gây rối và đánh học sinh của cô ta thì sẽ nghỉ việc và còn nhấn mạnh là ngay lập tức.
Đúng kiểu giáo viên yêu thương học sinh.
Buồn nôn qúa.
Ỷ vào việc là giáo viên được đánh giá là giỏi nhất trường để đòi yêu sách.
Chậc.
Thêm một kẻ thích Ảo Tưởng Sức Mạnh nữa.
Rõ ràng là hai đứa kia cố ý gây sự trước, lại còn đấm A Tô một cú thế mà giờ mặt bọn chúng tự dưng sưng húp, còn sưng hơn má bên phải vừa ăn đấm của A Tô nữa. Tôi nhớ rõ ràng lúc tôi xuống, A Tô và Anh Tuấn vẫn bị Trung Kiên túm lại đã kịp đánh đấm gì đâu.
Thà đánh rồi thì lại khác, đằng này chưa được đánh đấm cho hả dạ mà lại bị vu oan thế này.
Cứ như oan Thị Kính từ trên trời rơi xuống.
A Tô vừa được hỏi thì một mực khẳng định nó không hề ra tay. Thái độ nó hùng hổ trái ngược với hai thằng cha kia luôn cúi đầu ra vẻ người bị hại, đó là lí do cái cô Tình Thơ kia được nước lấn tới.
Mụ già này, lại dám đổi trắng thay đen vì cậy không có đứa nào ra làm chứng cả. Theo lời kể li kì, hấp dẫn của hai thành phần vai u bắp thịt lại luôn chửi người khác là vai u bắp thịt, sự thật bị đổi đã rõ mười mươi.
Tôi biết, bọn đó không muốn bị kỉ luật.
Thế nhưng lại muốn đuổi học A Tô.
Rõ ràng đang cố ý dằn mặt nhau thì đúng hơn.
Chủ nhiệm lớp tôi ngồi yên tĩnh, giống như một mình một thế giới. Ở người phụ nữ thoát ra vẻ bình tĩnh và thanh thản đến lạ lùng. Khi chất toát ra rất đẹp mặc dù bà ấy không có khuôn mặt xinh đẹp nổi trội.
Còn hiệu trưởng Hà Anh Tú anh tuấn ngời ngời đang ngồi day hai bên thái dương ở trong phòng này là ba tôi.
Cặp đôi chim ưng và đại bàng.
Vừa đủ cả nhà, nếu có mặt Thanh Hải ở đây.
Tuy không chứng kiến tận mắt như tôi nhưng tôi biết chắc mẹ tin A Tô, nó bình thường có hơi ngố tàu và nhát gan, nhưng lại rất thật thà, có sẽ là có không sẽ là không. Nó thuộc loại người chính nghĩa kiểu Tô Răng Hô, trắng là trắng đen là đen, không bao giờ có cái kiểu trắng trắng pha đen đen thành xám xám.
Trái ngược với đề nghị vô lí đuổi học một mình A Tô của mụ già Tình Thơ, mẹ tôi ngược lại kiên quyết bảo vệ ý kiến phạt cả ba. Mắc phạt đều nhau vì đều đánh nhau.
Thỉnh thoảng ba lại lén liếc mẹ.
Người không biết thì có lẽ sẽ tưởng hai người này đang liếc mắt đưa tình, còn người biết rồi thì đúng là liếc mắt đưa tình thật.
Cứ dăm bữa nữa tháng cảnh này lại diễn ra một lần, có tháng phải đến ba lần sơ sơ cả năm cũng không dưới mười lăm lần. Tuy nhiên mọi lần chỉ có hai người thì hôm nay lại thêm cả cô Tình Thơ. Tôi không nhìn mấy người đó mà cúi đầu xoay xoay mũi giày chờ đợi.
Thực ra tôi đang cúi đầu cười trộm.
Hiệu trưởng Hà đang đỏ mặt tía tai.
Tôi chắc chắn ông ấy đang nhìn tôi tức tối. Đã không giúp lại còn xuýt chó vào bụi rậm.
*xuýt chó vào bụi: giống như kiểu a dua, đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi không có ý kiến, bởi vì ông không tiếp xúc nhiều với A Tô nên có thể nghi ngờ nó. Ba có thể không tin người ngoài nhưng ông ấy có thể lựa chọn tin tưởng tôi và mẹ mà.
Thật ra tôi cũng biết việc lần này không chỉ đơn giản là tin hay không tin. Những lần trước đó, ông ấy sẽ không do dự mà mắt nhắm mắt mở với tôi, mà cho dù không mắt nhắm mắt mở, chỉ cần có liên quan tới tôi, ba tôi có đuổi ai thì đuổi chứ nhất định không bao giờ đuổi con gái mình. Nhưng lần này, không những không dính dáng đến tôi lại còn liên quan đến cả lớp khác, mà lại là 12 A1.
A Tô đúng là xui tới bến.
Nếu bây giờ ông ấy không nhượng bộ mẹ, thì tối nay kiểu gì cũng có chiến tranh lạnh diễn ra trong nhà.
“Nhìn mặt cậu giống như đang đợi cháy nhà để hôi của ấy. Nhìn ba mẹ mình cãi nhau vui lắm à?” Minh Dương nói nhỏ tất nhiên đủ độ lớn để tôi nghe được.
Tôi có nghe thấy nhưng kệ, chiến dịch kì thị kéo dài vẫn đang trong giai đoạn thực thi.
Tôi không thể phản bội tổ chức được.
Cậu ta bị tôi bơ ra mặt thì im lặng đứng một bên.
Nhưng mà tôi lại chợt nhớ ra một chuyện
“Hà Mi lúc nãy nhắn cậu, ra về cậu ta đợi ở lớp 12 C1.” Tôi truyền đạt ngắn gọn nội dung rồi im miệng, có cạy cũng không hé răng thêm nửa lời, cho dù thế thì tôi cũng đã phản bội tổ chức rồi.
Nhưng đã hứa là phải giữ lời.
Mình Dương khẽ “ừ” một tiếng rồi thôi.
Không khí trong văn phòng vẫn nặng nề.
Ba khó xử, tôi có cảm giác hơi tội lỗi vì hiện giờ mình đang rất vui, dù ba quyêt định thế nào cũng đều có lợi cho tôi. Không vui mới lạ.
Nếu thuận theo đề nghị của cô Tình Thơ, mẹ sẽ giận. Tối nay mẹ giận kiểu gì cũng xách vali về bên căn hộ của mình, sau đó ba chắc chắn đi dỗ mẹ kiểu gì cũng đi theo về bên đó, tôi được tự do online đến sáng mà không bị cấm, Thanh Hải có khi còn vui hơn cả tôi nữa kìa.
Không nghe theo thì càng tốt, đỡ rắc rối cho A Tô.
Nói chung nhà có hai đứa phá gia chi tử, không loạn bên này thì cũng loạn bên kia.
“Minh Dương… Minh Dương…” Có tiếng thì thào phía ngoài của sổ.
Tôi quay lại thì thấy Minh Hiếu, cậu ta đưa cho Minh Dương một chiếc USB.
Mỹ Linh quay qua nhìn tôi chằm chằm, hay đúng hơn là cả ba chúng tôi, trong ánh mặt cô ta rất phức tạp.
Minh Dương cầm lấy USB cười: “Cảm ơn câu, Minh Hiếu.”
“Không có gì, vì A Tô thôi, còn lại nhờ cậu cả đấy.”
“Ừ.”
Minh Hiếu trước khi về lớp còn cố nhoi vào trong nhìn.
Tôi nghĩ tôi biết đó là cái gì rồi.
Đám đông vây và xem đánh nhau, nhất định sẽ quay lại video. Đó là thói quen.
Chỉ là không ai dám ra làm chứng vì sợ rắc rối, Minh Hiếu đi tìm người có đoạn video và chép lại, họ chỉ cần không bị lộ tên là được.
Tôi làm một động tác like với Minh Dương và Minh Hiếu. Cả hai cùng nhìn tôi bật cười. Sau đó Minh Hiếu đi.
A Tô được cứu rồi.
Minh Dương đến gần bàn hiệu trưởng, đặt USB lên bàn, trước sự ngạc nhiên của những người còn lại.
“Thầy, em nghĩ thầy sẽ có phán quyết công bằng.”
Nhìn thái độ điềm tĩnh chín chắn của Minh Dương lần đầu tiên tôi có suy nghĩ một lớp trưởng nghiêm túc cũng không hẳn là điều tệ hại.
Mẹ tôi tuy chưa xem nội dung bên trong USB nhưng bà quay qua cười nhẹ với tôi và Minh Dương, nụ cười của mẹ rất ấm áp, và chứa đầy sự tin tưởng.
Mẹ tôi cười, còn cô Tình Thơ kia thì có ngạc nhiên rồi chuyển sang trạng thái hậm hực.
Kệ cho cô ta có là giáo viên giỏi cỡ nào, giáo viên giỏi thì đầy ra, không có người này sẽ có người khác, trường cũng có phải đào tạo mỗi cô ta đâu. Ba tôi chỉ có một vợ và một con là tôi thôi.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng lúc nãy ông ấy mà đồng ý với yêu sách của bà già kia thì tối nay tôi cũng gói ghém hành lí về ở với mẹ.
Ba đi đến bàn làm việc cắm USB vào máy tính.
“Cô Tình Thơ, cô Mai Chi… phiền hai cô lại đây một lát.”
***
“Cô Tình Thơ… tôi nghĩ cô phải xem xét lại đề nghị của mình rồi.” Ba tôi nghiêm túc nói với cả hai giáo viên sau khi xem đoạn video.
Sau cùng, Hiệu trưởng giao cho hai chủ nhiệm toàn quyền giải quyết.
Mẹ tôi phạt A Tô viết kiểm điểm và làm vệ sinh WC trong ba ngày.
Tôi thở ra nhẹ nhàng.
Kiểm điểm chỉ là chuyện con muỗi.
Làm vệ sinh… đến vệ sinh WC nữ mà còn chưa ăn thua với nó, ba ngày làm vệ sinh WC nam chỉ là chuyện con ruồi. Với lại lớp tôi có đến hai mươi đứa cơ mà, ba ngày có là gì.
A Tô mừng húm vì được xóa tội cười toe toét.
Thế nhưng bà thím Tình Thơ là nấn ná không chịu quyết định hình phạt cho hai đứa đầu sỏ lớp mình.
Tôi cũng chẳng phải là đứa dễ dàng bỏ qua.
“ Vậy còn hai bạn này thì sao ạ?” Tôi vừa chỉ chỉ hai đứa mặt sưng húp vẫn đang giả vờ tội nghiệp vừa làm bộ vô tình hỏi.
Cô Tình Thơ: “…”
Con người tôi tụi bạn đã mất công nhận xét rất đê tiện- bỉ ổi- vô liêm sỉ. Có xuống bùn hay đầm lầy thì cũng phải kéo đứa đã đẩy mình xuống cùng, bây giờ lại còn là vấn đề rất quan trọng chúng- tôi- là- người- bị- hại. Vậy nên bản kiểm điểm mà A Tô phải viết thì bọn kia cũng vậy. Thậm chí phải hơn.
“Lúc nãy cô Tình Thơ bảo thì ai gây sự thì sẽ bị đuổi học, trường không chấp nhận được thành phần bạo lực như thế, cô rất kiên quyết, em nói có đúng không ạ?” Tôi hứng thú vờn cô Tình Thơ kia. Mặt bà cô đó đầy kiềm chế nhìn tôi.
“…”
“Tại sao, cô nhanh chóng đưa ra đề nghị đuổi học với lớp khác như vậy mà chưa vẫn có quyết định hình phạt với học sinh của mình ạ? Cô không được thiên vị đâu đấy ạ.” Tôi vẫn làm bộ lễ phép.
Cô Tình Thơ tím mặt. “ Học sinh của tôi không cần em lo.”
“Vậy, A Tô à… Tuấn Anh cũng là học sinh của cô ạ.”
Tôi không dựa vào tường mà hứng thú đứng thẳng lên, hai cánh tay từ trong túi áo bỏ ra, nghiêm túc nhìn cô ta.
Thanh Hải nói mỗi lần tôi thế này lại làm người khác hoảng.
Nghiêm túc đến đáng sợ.
“…”
Chẹp, có vẻ tôi đang gây sốc hàng loạt.
“Hải Yến!!” Ba và mẹ cùng đồng thanh cảnh cáo tôi. Ý họ kêu tôi đừng có đi qua đà. Cho dù họ nghĩ chỉ cần giữ cho A Tô không bị đuổi học là được, nhưng tôi thì khác. Cô Tình Thơ và 12 A1 đó chẳng liên quan gì đến tôi cả
“Em nghĩ là…” Minh Dương từ lúc nãy im lặng đứng bên cạnh tôi giờ lại mở miệng cậu ta nói lấp lửng như đang suy nghĩ vấn đề nào sâu xôi lắm.
Tôi chuyển hướng nhìn.
Không để tôi dùng hai con mắt đã trợn lên như cá chết trôi của tôi nhìn lâu, cậu ta nhanh chóng nói hết câu: “Em nghĩ thầy sẽ có hình phạt thật công bằng. Chúng em xin phép ra ngoài chờ ạ.”
Nói xong cậu ta kéo tôi ra ngoài.
“Này… cậu làm gì thế, bỏ tay tôi ra.”
Tôi giật giật lấy bàn tay đang bị Minh Dương nắm chặt lôi ra ngoài.
“Cậu điên à?” Tôi giãy tay ra cáu bẳn, khi cả hai đã đứng ở hành lang.
“Cậu điên thì có.” Cậu ta nạt lại tôi.
“…”
Tôi và Minh Dương đứng chờ tầm mười phút thì thấy Mỹ Linh và hai đứa cùng lớp đi ra ngoài, sau đó là A Tô vừa ra đến cửa thì nhảy xổ đến chỗ tôi oang oang: “ Hai đứa kia, bị viết kiểm điểm và làm vệ sinh nửa tháng ha ha ha…”
Đồ ngốc, cậu ta chỉ cần nghe thấy bọn chúng bị phạt nhiều hơn là đã vui như địa chủ được mùa thế kia, hoàn toàn quẳng chuyện suýt bị người ta ép đuổi học ra tận xó nào.
Thế nhưng, vậy cũng được rồi. Đối vói lớp tôi là chuyện đơn giản, còn lớp khác thì chưa chắc.
A Tô cười oang oang vang cả hành lang. Bọn kia liếc mắt lườm đầy ác ý.
Tôi cũng trợn mắt nhìn lại. Mấy kẻ nhát gan, có gan gây chuyện mà không dám chịu trách nhiệm.
Hình như mấy người IQ cao luôn là mấy đứa bất thường thì phải. Đặc biệt là mấy đứa A1, và tôi đã chú ý rằng đánh giá này không hề liên quan đến tâm trạng hằn học với tụi nó mấy hôm nay.
Chẳng trách sáng nay lúc vào đến trường nghe thấy tiếng quạ kêu oang oác.
Lớp 12 B7. Tầng ba…
Người người cả địch lẫn ta, cả phe hóng hớt từ các lớp khác nhốn nháo ngoài cửa. Vác cái ba lô xẹp lép đứng sát lan can mà không thể nào chen vào nổi, tôi đưa tay khều khều người đứng ở ngoài cùng.
Người kia quay lại nhìn tôi một cái.
Người ta chớp mắt.
Tôi cũng chớp mắt.
Hai bên cùng chớp lia lịa.
Vốn tôi cũng biết là mình đẹp rồi.
Tôi đang vuốt tóc thì người ta gào lên: “A… Hải Yến đến rồi này…”
Giật cả mình.
Tôi theo quán tính giật lùi ra sau vì cường độ âm thanh bắn ra kia. Nếu là nửa đêm chắc chắn tôi sợ đến chết ngất đi luôn rồi.
Đám đông bắt đầu tản ra. Hay thật. Tôi chỉ chờ có thế thì xốc cái ba lô lách người kiêu sa ngẩng cao đầu đi vào. Biết thế tôi qua tôi nhuộm màu tóc mới.
“Hôm nay đội trưởng đội sao đỏ đích thân đến thẩm tra tình hình học hành à?” Tôi hỏi thằng nhóc lớp phó học tập của lớp 12 A1, trí nhớ tôi dù không tốt lắm nhưng cái mặt đê tiện của thằng này tôi vẫn nhớ, đặc biệt nó còn là bạn thân của thằng hôm qua đánh A Tô, có bỏng bị 20% thì tôi vẫn đoán ra. Hôm nay cả hai đứa này lị kéo đến lớp tôi làm tổ, chắc chắn là chẳng có việc gì tốt.
“…”
“Còn năm phút mới đến giờ chấm điểm thi đua, cậu đến trước giữ chỗ à?”
“…”
Hai đứa đó đứng nhìn tôi nói.
“Này cậu bị mất khả năng giao tiếp à?”
“…”
Được rồi, tôi ngoảnh đầu qua một bên, tên này có cái tính xấu kibo đến nói cũng sợ tốn ca- lo *.
Tôi quay sang đội trưởng dôi bóng tuần trước mới đánh nhau với A Tô.
Tên đó thấy tôi nhìn thì mở miệng cướp lời, cứ như sợ tôi sẽ chửi nó vậy: “Bọn tôi thách đấu, A1 chúng tôi với B7 mấy người.”
Hê!
12 A1 và 12 B7
Trò mèo gì đang xảy ra thế này.
“Cậu … à mấy cậu bị cái gì đập phải đầu à.” Tôi lần lượt chỉ chỉ hai đứa đang làm loạn trong lớp chúng tôi.
Mọi người: “…”
Gần hai mươi đứa trong lớp nhìn tôi ngao ngán.
Tôi chỉ đùa thôi mà.
“Bọn họ muốn đấu một trận bóng rổ với chúng ta.” Mậu Hào nói với tôi.
Tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Thì ra tụi này vẫn còn thấy oan ức cái chuyện đánh đấm với A Tô nên không cam lòng.
“À, dù sao thì sắp tới cũng có đợt thi mà, trường có tổ chức giải mừng thành lập trường và ngày nhà giáo Việt Nam mà… đến lúc đó cũng đâu có muộn.” Tôi ha ha giả ngu.
“Chúng tôi muốn đấu bây giờ, 12A1 & 12B7 chứ không phải cái giải vớ vẩn ở trường.”
Đúng là một bọn ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
“Tại sao chúng tôi phải đấu với các cậu.” Tôi khoanh tay.
“Sao… sợ rồi à” Thằng đó cười khẩy với tôi.
Sợ.
Cứ như chuyện chó biết nói.
Thấy tôi im lặng thì nó lại tiếp tục.
“Tôi biết cậu chỉ là một đứa vai u bắp thịt, đầu to óc nhỏ, ngu si đần độn tứ chi phát triển, chỉ dám nói mà không dám làm. Cả lớp cậu cũng vậy thôi.”
“…”
Nó vừa nói tôi đấy à?????
Một chuỗi im lặng lê thê kéo dài…
Nó vừa nói vai u bắp thịt.
Tôi sờ hai vai mình. Rõ ràng có thịt nhưng đâu có cái u nào đâu.
Đầu to óc nhỏ.
Tôi sờ lên đầu. Óc thì có thể nhỏ nhưng đầu đâu có đến nỗi to.
Lại còn tứ chi phát triển.
Tôi lại đưa hai tay ra lật trước lật sau nhìn thật kĩ.
Nói thế nào thì nói chân với tay tôi công nhận là dài thật.
Hoang mang thật.
Quạ vẫn còn kêu quang quác kìa.
Sực nhớ ra năm ngoái cũng vì Đăng Quân kêu cả lớp tụi tôi là đồ đần độn nên Kiều Trinh mới bùng phát một trận tơi bời khói lửa, chó mèo tan xác.
“Minh Hiếu… nhớ giữ Kiều Trinh lại.” Tôi nói Minh Hiếu đang đứng lảng vảng cạnh Kiều Trinh.
Lần trước Đăng Quân chỉ mới nói lớp tôi là một lũ đần độn đã bị nó cho bốn cái bạt tai, lần này hai đứa điên này ghê gớm như vậy, nó mà đánh chỉ có hơn chứ không bao giờ có kém.
Thế nhưng giọng Kiều Trinh cao vút đáp lại tôi: “Giữ tao lại làm gì?”
Tôi ngẩn ra. “Tao tưởng mày lại sắp đánh tụi nó.”
“Mớ ngủ à, tụi đần độn này mày với Minh Dương xử đi. Không phải chờ tao.” Nó hất tóc kiêu sa.
Cằm tôi rơi xuống đất.
B7 ngoài tôi ra thành phần hoang tưởng còn nhiều vô kể. Điển hình là Kiều Trinh.
Mà Minh Dương, giờ tôi mới để ý cậu ta ngồi ở bàn cuối, tay khoanh lại xem trò hay. Có kiểu lớp trưởng gì như thế không.
“Mấy cậu tìm Minh Dương ấy, giờ cậu ta là lớp trưởng, toàn quyền quyết đinh.” Tôi ném bom lại cho Minh Dương đủng đỉnh đi về chỗ mặc dù chỗ tôi ngay cạnh cậu ta luôn, đó là lí do vì sao hai đứa tụi kia lại đi theo sau tôi.
“Đấu không.” Hắn ta hất hàm với Minh Dương.
Tôi ngồi bên cạnh.
Lúc nãy Minh Dương ngồi xem, còn bây giờ là tôi.
“Như Romeo với anh họ Juliet thách nhau đấu súng ấy nhỉ.” Tôi chống cằm hứng thú nói với Mỹ Tâm.
“…” Minh Dương lại quay cái đầu của cậu ta sang ném cho tôi một cái nhìn dị hợm.
Đột nhiên tôi giật mình, mỗi lần cậu ta nhìn tôi thế này là y như rằng tôi lại nói ngu.
“…” Tôi nhìn Mỹ Tâm cầu cứu.
“Đấu kiếm chứ không phải súng, mày làm ơn đừng có bôi nhọ Văn Học nữa, cô Giang mà biết chắc chắn sẽ ôm bảng gào lên cho coi.”
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh quạ bay đầy trời khi nghe tiếng khóc ai oán của cô Giang, cô giáo dạy văn lớp tôi.
Nhưng mấy đứa lớp A1 lại nhìn tôi với ánh mắt đang nhìn một đứa đần độn.
Môn văn đần độn thì có.
Minh Dương liếc tôi thêm một cái rồi không thèm nói gì tiếp tục cúi đầu với mấy cái đề toaans. Mỗi lần không muốn nói chuyện cậu ta sẽ làm toán. Lúc làm toán đừng hòng ai phân tán sự chú ý của cậu ta.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
“Này, Minh Dương...” Tên đội trưởng đội bóng rổ lớp 12A1 hết kiên nhẫn gọi Minh Dương.
“Hay là cậu cũng nhát gan và đần độn như tụi 12B7 này cả rồi.” Tên lớp phó học tập bạn nó lại xỏ mỏ vào.
Mình Dương ngước lên.
Hai đứa A1 đó lại cười một cách đần độn: “Tôi nói đúng phải không, cậu nhát gan như tụi nó rồi. Mình Dương nếu cậu chuyển lại về lớp cũng chưa muộn, lớp chúng ta ưu tú và tốt hơn cái chỗ rách nát nhày nhiều.”
Minh Dương dừng hẳn bút. Cậu ta gấp lại quyển tập cùng với mấy cái đề nhìn qua đã muốn xoắn cả não của mình.
“Thứ nhất, chỉ có cậu mới nghĩ chúng tôi đần độn. Thứ hai, tại sao nhất định lớp chúng tôi phải đấu bóng với các cậu, tiếp đó cậu dùng cơ sở gì để khẳng định là chúng tôi nhát gan. Thứ ba, đừng nói lớp chúng ta với tôi, tôi không còn là thành viên của 12 A1 nữa. Thứ tư, 12 A1 còn rách nát hơn chỗ này nhiều, nếu cậu thông minh thì cậu sẽ hiểu. Thứ năm, tôi là lớp trưởng nhưng sẽ không quyết định đấu bóng một mình thế nên muốn đấu thì mời cậu đi hỏi tất cả những bạn trong lớp. Thứ sáu, cậu không thấy mình đang làm phiền người khác à?” Minh Dương nói xong thì dở lại cuốn tập ra tiếp tục làm.
“…”
“Wow, thật oách.” Mắt con bé Mỹ Tâm long lanh nhìn Minh Dương ngưỡng mộ, nó vẫn luôn là một đứa mê trai.
A Tô đập tay vào bàn rầm rầm cười như điên. Sau đó là lớp tôi cũng rào rào vỗ tay theo.
Lớp tôi có một cái phong trào rất dở hơi là vỗ tay trong mọi điều kiện và mọi hoàn cảnh.
Vỗ tay rất lớn nữa là đằng khác.
“Hai đứa mày đã nghe rõ chưa.” A Tô chế nhạo hai đứa đang đứng tức tối trước bàn tôi.
Tên đội trưởng cay cú quay ra sau chỗ A Tô trút giận: “Im đi, đồ con hoang đần độn.”
Mặt A Tô trắng bệch.
Tôi đứng bật đậy: “Các cậu cút ra khỏi đây ngay.”
A Tô là đứa luôn tủi thân vì xuất thân của mình, nó không có ba, một đứa trẻ từ nhỏ đã luôn bị bạn bè xung quanh trêu chọc và xa lánh.
Khánh Nam mà tôi luôn cho rằng kì quặc nãy giờ nằm gục trên bàn không màng đến thế sự đột nhiên đứng dậy đạp bàn quát lên với hai đứa A1: “Câm đi!!!!!!!”
Giọng cậu ta lớn đến mức làm tôi giật mình. Đám đông lại nín bặt nhìn khuôn mặt khủng bố của Khánh Nam.
Tại sao tôi lại gọi Khánh Nam là kẻ kì cục à, vì lúc tôi mới chuyển vào lớp tỉnh thoảng cậu ta sẽ nhìn tôi và nói: “Nhìn đã tệ, tính cách cũng chẳng ra sao.”
Bảo tôi xấu tính thì cũng không hẳn là sai, nhưng cậu ta lại còn kêu tôi xấu. Những lúc như thế Khánh Nam lại giống y ông anh Thanh Hải trời đánh của tôi.
Khánh Nam nổi nóng mới để ý đến hôm nay cậu ta có đi học. Một người mà đi học đúng hai ngày, đầu tuần và cuối tuần thế này giờ có mặt trong lớp, sao chổi cũng có thể thành vệ tinh của trái đất lắm chứ.
Chẳng trách sáng tới giờ quạ cứ kêu quang quác như thế.
Minh Dương đe dọa thêm hai đứa kia: “Xin lỗi đi, nếu không thì hãy ra khỏi đây ngay bây giờ.”
“Tại sao tao phải xin lỗi.”
Minh Dương: “Vậy thì các cậu nên ra khỏi đấy, ở đây không chào đón những kẻ như các cậu.”
“…”
“Đúng, cút khỏi lớp chúng tôi ngay…”
“Cút đi” Đám đông lớp tôi nhao lên bắt buộc mấy đứa đó phải đi.
Khi mấy con vịt trời kia bị lớp tôi đuổi đi, trong lớp vẫn nhốn nháo mộ hồi lâu, sau đó đầu im lặng về chỗ và nhìn tôi.
Mọi người nhìn tôi làm gì.
Thế nhưng tôi lại nháy mắt với Mậu Hào sau một hồi suy nghĩ: “Đấu nhé.”.
Tôi biết mậu Hào đang tức và cũng đang muốn đấu với bọn đó một trận. Dù thắng hay thua. Bởi vì lớp tôi không phải những kẻ đần độn. Người ta chỉ đần độn khi tư duy có vấn đề, nhưng tư duy của chúng tôi hoàn toàn bình thường.
Học không giỏi không có nghĩa là đần độn.
“Ừ.” Minh Thư tán thành.
“Nhưng có điều kiện đấy.” Tôi tiếp tục.
“Nói đi.”
Tôi nghĩ một lát.
“Sẽ có bên thắng và bên thua, nếu như thắng chúng ta sẽ buộc bọn chúng xin lỗi cả lớp mình, nhưng khi nhận phần thua thì chúng ta cũng phải trả giá tương đương như vậy. Các cậu có dám thử không. Đợt thi đấu năm ngoái A1 là một đội mạnh còn lớp chúng ta đã bị loại từ trận đầu tiên. Ai đồng ý thì giơ tay.”
Và những cánh tay đồng loạt giơ lên cao, tôi bắt đầu đếm.
Tôi đếm đến bên cạnh mình, Minh Dương cũng đồng ý.
Ngoại trừ tôi bận đếm thì còn Khánh Nam không giơ tay. Cậu ta luôn ở trong lớp với trạng thái nằm úp mặt ra giữa bàn. Không tham gia chương trình nào của lớp, giống như một mình một thế giới. Không đồng ý cũng chẳng phản đối.
“Mười chín phiếu, vậy tí nữa tớ sẽ qua A1, ai còn yêu cầu gì nữa không để tí nữa đàm phán… tất nhiên nếu là chúng ta thắng.”
A Tô đập bàn đứng dậy: “ Phải bắt chúng xếp hàng giữa sân trường tự bảo mình là đồ đần độn.”
“Ok. Còn gì nữa không.”
Mậu Hào: “Tạm thời thế thôi, chỉ cần bọn chúng xin lỗi.” Ít khi nào tôi thấy cậu ta nghiêm túc thế này.
Có thể là vì A Tô. A Tô ngoài tôi ra thì rất hay nge lời Mậu Hào, mặc dù đa số đều là Mậu Hào sai vặt, thế nhưng quan hệ của hai đứa này bình thường rất tốt.
“Vậy ra chơi tiết hai tớ xuống tầng một.”
Minh Dương nói với tôi: “Tôi đi với cậu.”
“Đương nhiên, cậu không đi thì ai đi.” Tôi nói như thể đã có dự tính từ trước, mặc dù mới vài giây trước tôi còn đang bận nghĩ sẽ kêu đứa nào đi với mình.
Mọi người: “…”
Minh Dương nhìn tôi kì thị kiểu: đồ nói dối mà không hề chớp mắt.
Nhưng Minh Dương cùng đi đúng không tồi tí nào, A1 chắc hẳn phải sốc lắm khi thấy nhìn thấy hai cựu thành viên lớp mình quay lại với tư cách thành viên lớp khác và thách đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.