Chương 1: Tôi là siêu bão
Anh Vũ
12/03/2014
4h40, ngày 8/11/2013, siêu bão Haiyan chính thức đổ bộ vào Philippines sau đó tiến vào Việt Nam với cái tên Hải Yến và suy yếu. Haiyan được ghi nhận là một trong bốn cơn bão mạnh nhất trong lịch sử nhân loại.
Tôi là Hải Yến, ba tôi là Hà Anh Tú cho nên họ tên đầy đủ của tôi là Hà Hải Yến. Theo ý định của mẹ thì tên của tôi nghĩa là loài chim Hải Âu và cũng trùng tên với siêu bão được lịch sử ghi nhận gần đây. Biệt danh “Siêu bão” hay “Haiyan” của tôi là từ đó mà ra, mặc cho tôi kêu gào phản đối nhưng lời nói cũng gần bằng hét cũng cứ như muối bỏ bể, mấy đứa trong lớp đâu có để ý đến cái ý nghĩa đẹp đẽ kia.
Tụi bạn gọi tôi là Haiyan sau khi nó gây ra thiệt hại trầm trọng cho Philippines và đổ bộ hụt vào Việt Nam, A- Tô lại đặc biệt gọi tôi siêu bão.
Cậu ta nói nếu như Haiyan là thảm họa trời giáng của Philippines thì tôi là của thảm họa do ba mẹ tôi giáng cho 12B7 rồi cười hề hề. Còn Mỹ Tâm thì bảo rằng nếu tôi mà là hải âu thì đích thị là diều hâu đội lốt hải âu.
Chẳng biết vì sao tụi nó nghĩ tôi hổ báo cáo chồn như vậy, tôi chỉ hơi lệch pha so với mấy đứa con gái bình thường một chút, đâu có đến nỗi kéo bầy đàn đánh nhau vỡ đầu như nhóm “chim Lợn*” trong trường.
“Chim Lợn*” là một băng khét tiếng trong trường tôi trước đây, chính xác là trên tôi hai khóa và đã ra trường cách đây một năm. “Chim lợn” có ba thành viên chủ chốt và một đám lâu la toàn con gái chuyên kéo nhau đi thành nhóm và đánh bất cứ ai làm tụi nó ngứa mắt. Nhưng mà tôi nghe nói thành viên chủ chốt có bốn người chứ không phải ba. Nhóm đó làm trường tôi một phen sóng gió trong thời gian bọn họ theo học. Tất nhiên toàn là hoạt động ngầm.
Và cũng chẳng liên quan gì đến tôi sất!!
Chưa dừng lại ở đó, Minh Thư lại gọi tôi là Hà yêu nữ. Thêm một biệt danh nữa ra đời mà không rõ nguyên nhân. Hỏi Minh Thư thì con bé đó lại tỉnh bơ như ruồi “Thích thì gọi, thế thôi”.
Nó thích…
…còn tôi đến méo mỏ vì cái biệt danh giời ơi đất hỡi mà nó gán cho.
Tần số và phạm vi bọn bạn trong lớp sử dụng biệt danh ngày càng nhiều, càng lan rộng và nó góp phần làm Profile của tôi có thêm ba cái biệt danh.
Tổng kết lại, tôi là Hà Hải Yến, mười bảy tuổi rưỡi, có ba cái biệt danh và đang là học sinh lớp mười hai trường Trung học phổ thông trường tư thục Sant.
Tôi… luôn là học sinh đứng đầu lớp 12B7.
Có thể là về tất cả mọi mặt.
Thứ nhất, tôi xinh đep, cái này thì không cần bàn cãi. Dù có lệch đi vài nhiễm sắc thể so với bố tôi hay anh trai thì tôi vẫn cứ đẹp.
Thứ hai, tôi được cho là đứa quậy nhất, nói khoa trương một chút thì là thủ lĩnh cho dù chỉ chịu trách nhiệm bày bừa và chịu tội.
Thứ ba, trong lớp không có đứa con gái nào cao bẳng tôi, thậm chí với chiều cao một mét sáu lăm của tôi còn cao hơn một nửa tụi con trai, có nghĩa là tôi cao hơn năm đứa con trai trong lớp.
Thứ năm, tất nhiên là về học tập. Thành tích của tôi rất tốt, cái này thì thật một trăm phần trăm có kiểm chứng bởi học bạ cấp ba và dấu đỏ của thầy hiệu trưởng. Tôi chuyển về 12B7 học kì hai năm lớp mười. Có điều lớp này không những quậy nhất mà điểm số thi đua còn luôn đứng bét trường, nhưng đây là nơi tôi gắn bó và cảm thấy thoải mái nhất.
Thứ sáu à, tôi là đứa có nhiều biệt danh nhất trong lớp.
Yêu nữ … Haiyan… Siêu bão…
Thứ bảy, cái này tôi không thèm công nhận nhưng cũng có vẻ đúng, Minh Thư nói tôi là đứa “chảnh” nhất lớp vì cái gì nhất cũng nhận hết về phía mình. Đương nhiên nó không hề ảnh hưởng gì đến độ tin cậy của những điều phía trên.
Còn lí do vì sao tôi chuyển lớp, tôi thường hay huênh hoang là bởi vì lớp 12B7 có một cậu bạn mà tôi thích, cậu ta tên là Đăng Quân. Chẳng biết vì sao sau nửa năm học chung tôi lại ghét cay ghét đắng thằng cha đó. Và đầu năm nay cậu ta lại xin chuyển được sang 12A2. Thế là vì ngại khoảng cách từ cầu thang tầng ba xuống cầu thang tầng một dài quá nên tình đầu oanh liệt của tôi kết thúc tại đó. Lúc đó tôi nghiệm ra được một chân lý: khoảng cách địa lý càng xa thì kéo theo đó là khoảng cách trái tim này một dài ra. Tỷ như tôi và cậu bạn đó, học kì một, trái tim chúng tôi chỉ cách nhau một dãy bàn có những cái ngăn đầy rác nhưng vẫn còn sạch chán nhưng sang kì hai thì nâng cấp lên thành một dãy cầu thang vừa dốc vừa bẩn, tôi tự nhận thấy con đường chinh phục trái tim đối tượng ngày càng gian khổ nên biết điều gỡ vũ khí chiến đấu đầu hàng để bảo vệ trái tim bé nhỏ và cái mũi bị dị ứng vì mùi lạ của mình.
Mỹ Tâm và Minh Thư mỗi lần nhìn thấy cậu bạn đó đều chỉ trỏ cậu ta rồi quay sang hạnh họe có phải tôi bị ai dùng chày đập vào đầu nên mới sống chết đòi chuyển lớp như vậy không.
Mặc dù lí do chuyển lớp hoàn toàn chẳng phải vì cậu ta. Mà là bị phần đông tụi lớp 12A1 tức là bạn cùng lớp với tôi lúc đó viết thư kín lên ban giám hiệu đòi đuổi tôi ra khỏi 12A1 tránh làm ảnh hưởng đến công việc học tập nghiêm túc tử tế của bọn nó. Sau đó, dù ba tôi không muốn lắm và có thể không đồng ý nhưng trưng cầu ý kiến tôi xong vậy là tôi bị “đuổi”. Tôi chuyển ra bao nhiêu học sinh với thầy cô được dịp thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng các lớp khác thì tinh thần cảnh giác cao độ sẵn sàng từ chối khi nghe phong thanh tin tức tôi chuyển vào.
Huyền thoại về mối tình đầu không đúng với sự thật cho lắm nhưng đã lỡ rút chốt rồi thì nhất định phải quăng bom.
Tôi cũng chẳng lưu luyến gì cái lớp học đào tạo một loạt máy móc cứng nhắc kia, từ đầu năm đến cuối năm chỉ biết học, học thêm và học sinh giỏi. Hơn nữa chuyển lớp tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều, y như bây giờ.
Lúc lớp trưởng cũ tức Đăng Quân chuyển đi, nghe đồn lớp tôi lại có thêm một bạn nữa chuyển vào nhưng chưa chính thức, không lớn lao gì lắm nhưng sự góp mặt của cậu ta đảm bảo cho tổng số học sinh lớp tôi không bị hao hụt về số lượng.
Nhưng hình như tôi đã quá coi thường sự xuất hiện của nhân tố thay thế, bởi vì sức công phá về mặt tinh thần của cậu ta còn hơn cả siêu bão Haiyan khi nó còn ở Philippines.
Chuỗi ngày từ thần tiên bị đạp phăng xuống mười tám tầng địa ngục chính thức bắt đầu.
Hôm đó trời rõ ràng nắng rất đẹp…
Nhưng lại có tiếng quạ quang quác và tiếng cú mèo kêu rùng rợn.
Tôi vừa nhuộm màu tóc mới và đến lớp cốt chỉ khoe khoang. Tôi luôn có niềm yêu thích đặc biệt với tóc và các màu nhuộm.
Vừa bước chân vào lớp tôi nghe thấy tiếng mấy đứa con gái trong lớp nhao nhao lên như mọi lần.
Tôi vui.
Thế nhưng đời thường không như mơ…
“Yêu nữ, hôm nay có lớp trưởng mới chuyển vào học đấy.” Minh Thư giống y cái loa phát thanh của phường. Giọng vừa to vừa vang… điếc cả tai.
“Ai?” Tôi xốc ba lô lên, tiện thể vuốt tóc một cái.
Mắt con bé Vân sáng như hai cái đèn pha thốt lên :“Lớp trưởng.”
Tôi còn nghĩ nó đang nhìn đầu mình.
“Thì là người nào đó?” Tôi kiên nhẫn hỏi lại, mặc dù răng đã nghiến ken két.
“Lớp trưởng.” Đến lượt con bé Mỹ Tâm. Dạo này các bậc cha mẹ có mốt đặt tên con là Lớp Trưởng à.
“Tên cậu ta là Lớp Trưởng à?”
“Là lớp trưởng nhưng tên không phải là lớp trưởng .” Giọng nói nhẹ nhàng ngược lại hẳn với âm sắc như gào lên của tôi vừa nãy từ phía sau dội vào tai. Đúng lúc cứ như ma làm tôi giật mình.
“…” Tôi quay lại, tóc hất lên quệt vào má của người đang đứng như hồn ma sau lưng mình.
“Không tin à.” Kẻ đứng phía sau nói thêm.
“Minh Dương… cậu chui lên đây làm gì thế?” Tôi hét toáng lên.
“Lớp trưởng.”
“Lớp trưởng cái con khỉ.” Tôi cáu. Học sinh được thầy cô ưu ái số một 12A1 leo ba tầng cầu thang lên 12B7 làm lớp trưởng, chuyện ngược đời cứ như học sinh hạng đứng nhất từ trên xuống bỗng dưng lại xếp hạng nhất từ dưới lên.
Minh Dương xoa đầu tôi xong mới đủng đỉnh đi về cuối lớp trước khi tôi kịp vặn tay. Tại sao nhìn phong thái cậu ta nhàn nhã như vậy mà vẫn nhanh hơn phản xạ của tôi.
Vừa bực vừa quê tôi gào: “Cậu cút về 12A1 đi.”
Lũ bạn đang ngồi gần đó nghiêng người né âm thanh từ cổ họng tôi phát ra, hai tay còn cường điệu bịt chặt tai. Thường ngày tụi nó cũng một tiếng thét ra lửa thế mà lúc này lại còn kì thị tôi.
Minh Dương đi xuống dưới lớp và thả cặp xuống bàn cuối.
Không phải là chiếc bàn của Khánh Nam kì quặc đang vùi đầu úp hẳn vào mặt bàn ngủ gục mà là bàn cùng dãy với bàn giáo viên.
Chỗ ngồi trong cùng gần cửa sổ ngay phía sau con bé Minh Thư- thủ quỹ keo kiệt.
Hơn nữa đó còn là chỗ của tôi… chỗ của tôi đó.
Tôi hùng hục đi như bay về phía cuối lớp nạt: “Cậu ra khỏi chỗ này, ngay bây giờ.”
“Tại sao phải ra khỏi chỗ này.” Cậu ta ngẩng đầu lên. Tôi thấy một nụ cười trên khuôn mặt ưa nhìn đó, theo như như tụi con gái mê trai đồn đại thì nụ cười này sáng và dịu dàng như nắng mùa thu còn với tôi đó là điệu cười nhếch mép vô cùng, vô cùng, vô cùng đểu giả. Đểu giả một cách trắng trợn. Cười đểu trong khi người ta không biết mình đang bị mỉa mai.
“Đây là chỗ của tôi.” Tôi cáu tiết..
Minh Dương không nói gì mà quay ra ngắm mặt bàn. Nhìn một hồi, tôi vẫn chỉ thấy cái mặt bàn vẫn còn nguyên lớp sơn trơn bóng.
Khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt nâu bí ẩn như những mảnh đá thạch anh đột nhiên ngước nhìn thẳng vào mắt tôi. Chẳng có chút gì gọi là rụt rè vì mới chuyển tới cả.
Và tôi nhận ra một điều.
….Cậu ta có ánh mắt rất quen.
Đôi mắt màu đen lấp lánh sáng.
Rất bí ẩn…
Đôi mắt giống ba tôi.
Tôi nghĩ chiều nay phải về hỏi xem ba tôi có đứa con rơi nào không đã. Cơ mà dám cá là kiểu gì mẹ cũng phang một cái đáy chảo vào đầu tôi vì tội đùa ngả ngớn. Mẹ tôi là thành phần bạo lực gia đình đã được cả nhà tôi cũng là nạn nhân công nhận.
“Chỗ này hình như đâu có viết tên cậu.”.Minh Dương nói với tôi kèm theo một nụ cười. Tôi chỉ muốn dùng kìm kẹp cái mỏ đó lại.
Lại còn vậy nữa.
“Tôi đã ngồi chỗ này từ đầu năm... nó là của chỗ của tôi…” Tôi tiếp tục hằm hè.
“Nếu như không nhìn nhầm thì sơ đồ lớp trên kia cũng là từ đầu năm…” Cậu ta tiếp tục nã pháo.
“…”
Bây giờ tôi đang đứng trợn mắt nhìn Minh Dương và cật lực kiềm chế hai cánh tay muốn lật bàn.
“Và nó không vẽ tên cậu vào bàn cuối mà bàn thứ ba.” Cậu ta chỉ lên trên bằng vẻ mặt theo tôi hấy bây giờ là rất vênh váo.
Giờ tôi lại muốn cào vài cái vào cái bản mặt kia.
Đúng là cướp cạn.
Tự dưng tôi lại mất chỗ.
Sau đó, một mình tôi ôm cặp đứng cuối lớp, đứng đơ ra một khúc như thân cây chuối. Đứng không được mà ngồi không xong. Đứng thì mỏi chân mà ngồi thì phải chung bàn với kẻ kia, như thế là thừa nhận thua và tôi phải nhường chỗ, như thế thà tôi đứng còn hơn.
“Thà chết đứng còn hơn chết ngồi.” Tôi nói với Mỹ Tâm đang đứng bên cạnh kêu tôi về chỗ ngồi kẻo sắp đến giờ vào học rồi.
Minh Dương đang ngồi nhìn sang tôi bằng ánh mắt rất kì dị.
Tôi nói sai chỗ nào à.
Tôi mờ mịt quay sang nhìn Mỹ Tâm.
Nó gật gù rồi lại lắc đầu: “Là chết đứng còn hơn sống quỳ.”
Tôi: “…”
Mỹ Tâm: “…”
“Sống quỳ chứ không phải chết ngồi à?”
“Mày sau này ra đường đừng nói với ai là bạn tao đấy.” Nó ngúng nguẩy đi về chỗ để mặc tôi đứng một mình câm nín không nói nên lời.
Khoa tâm thần mà anh tôi đi học lâm sàng hai tuần trước cũng có bệnh nhân cứ gặp ai là khoe: “Tôi là chồng của Angel Phương Trinh.” Không ai hỏi tôi có bị điên đâu mà tự dưng ra đường nói với người ta: “ Tôi là bạn của Mỹ Tâm đấy.” Không khéo người ta còn chỉ vào mặt bảo tôi trốn từ viện tâm thần ra.
Đương nhiên Mỹ Tâm mà tôi đang nói là con bạn thân thâm căn cố đế của tôi chứ hoàn toàn không có mối liên quan nào đến ca sỹ Mỹ Tâm đã đạt giải Nghệ sĩ châu Á xuất sắc tại Mnet Asian Music Awards. Thế nhưng ra đừng mà nhắc đến Mỹ Tâm thì trăm phần trăm là người ta nghĩ đến Mỹ Tâm nổi tiếng đó song song với nó là ý nghĩ tôi bị điên.
Thế đấy, người ta sẽ không bao bỏ thời gian hỏi rõ Mỹ Tâm mà tôi nhắc đến là cô nào? - một việc vốn chẳng có liên hệ gì với họ để khẳng định chuyện tôi bị điên hay không. Mà tôi có bị điên hay không cũng đâu ảnh hưởng gì đến kinh tế toàn cầu.
Hết mười lăm phút sinh hoạt đầu giờ, tôi đành phải lên bàn ba, chỗ ngồi chính thức của mình và bị bêu đầu lên bảng vì tội tự ý đổi chỗ mặc cho đây mới là lần đầu tiên tôi ngồi đúng vị trí. Nhưng Cô Mai Phương này lại chẳng thèm quan tâm đến cái sơ đồ bị mất một góc nằm ở xó xỉnh nào dù nó chỉ nằm ở ngay sau lưng cô. Tôi vinh dự vào sổ đầu bài lần thứ hai trong tuần và phải quay trở lại bàn cuối nơi có kẻ chắc chắn đang cười đểu tôi trong bụng.
Và cho đến bây giờ tôi vẫn không tin là Minh Dương lại chuyển sang đây, ý tôi là từ lớp 12A1 qua 12B7.
Mấy ngày gần đây thỉnh thoảng cứ có vài đám con gái dù vô tình hay cố tình đi ngang qua lớp là tôi lại nghe tiếng của tụi nó thì thầm với nhau, tay chỉ trỏ Minh Dương đang ngồi bên cạnh tôi và mấy đứa trong lớp, trên mặt luôn vẽ mấy cái dấu hỏi to đùng kiểu: Tại sao một học sinh ưu tú như Minh Dương lại ngồi cùng với một lũ học dốt nhất trường???
Những lúc như thế tôi lại thò đầu ra cửa sổ nói với tụi nó: “Tại sao à? Đâu phải chỉ có mỗi mấy người thắc mắc.” Bọn nó có vẻ sợ khuôn mặt khủng bố của tôi lúc to tiếng nên túm nhau chạy biến. Vài lần như thế tôi chán, kệ cho tụi kia muốn nói gì thì nói.
Từ lớp chọn số một toàn trường quan trọng là kẻ đó còn đứng đầu lớp chọn một đó tức là đứng đầu toàn trường. Nhìn cậu ta ngồi trong một lớp bê bối nhất giống như cây nấm linh chi ngàn năm đã thành hình người bị lẫn với đống rơm khô trong cái máng cỏ cho bò ăn.
Thỉnh thoảng, lúc Minh Dương đi họp cán sự lớp là Minh Thư và A Tô lại mon men đến gần chỗ tôi mà nói: “Thật khó tin!”
Tôi cũng đang hoang mang chết đi đây, ba mẹ tôi lại giở trò gì nữa ai mà biết được.
“ Hai đứa tụi mày không còn cụm từ nào mới mẻ hơn à!” Tôi trề môi.
“Thật khó để tin!” A Tô đeo bản mặt đầy cảm xúc hai tay chắp trước ngực làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Tôi chảy hai vạch đen trên trán.
“Câu này tao chưa nói lần nào đâu… Thật đấy.” A Tô liên tục gật đầu cho đến khi cuốn sách trên tay tôi đáp lại trên mặt nó. Minh Thư thì đã chuồn từ lâu.
Từ hôm Minh Dương chuyển đến, tôi luôn luôn trong tình trạng thấp thỏm như chuẩn bị rút chốt bom B52. Cái chỗ ngồi yêu thích, hôm nào đến sớm hơn thì nó là chỗ của tôi còn cậu ta phải ngồi bên cạnh. Hôm nào đi muộn- tình trạng thường xuyên thì nó là chỗ của cậu ta, tôi dù không muốn nhưng vẫn phải ngồi bên cạnh.
Không hiểu sao tôi thì nhăn nhó nhưng Minh Dương lần nào cũng cười. Cướp được chỗ cũng cười, không cướp được cũng cười.
Cười không rõ nguyên nhân.
Có lần tôi cười anh Thanh Hải vì phát hiện ra lão ấy sợ ma.
Lão hỏi tôi cười cái gì, thì tôi cười thầm trong bụng rồi bảo: “Không có gì?”
Thế là nguyên ngày hôm ấy lão cứ lởn vởn xung quanh tôi xỉa xói: “Những người cười không rõ nguyên nhân… chỉ có thể trốn từ viện tâm thần ra.”
Sau này mỗi lần lão ta nói câu đó là y như rằng đều nhắm đến đối tượng là tôi.
Hôm nay, một ngày nắng đẹp. Bầu trời mùa thu với những tia nắng rực rỡ.
Tâm trạng tôi tốt vì đến sớm và chiếm được chỗ nên không thèm chấp nhặt mà trưng cái mặt như đưa đám của mình ra với Minh Dương như mọi ngày nữa.
Lúc tôi đang hưởng thụ cảm giác chiến thắng thì tụi Mỹ Tâm đến.
“Hôm nay đẹp trời quá ha?”
Tôi mỉm cười gật đầu.
‘‘Đến sớm vậy… mày bệnh à?”
“…” Cảm giác như vừa bị xối một xô nước vào mặt. Tôi nhìn nó chằm chằm.
“Sao mày lườm tao.”
“Có mày mới bệnh ấy.”
25 phút sau.
… Gửi cho em đêm lung linh, và tiếng sóng nơi biển lớn.
Gửi em những ngôi sao trên cao, tặng em chiếc khăn gió ấm.
Để em thấy chẳng hề cô đơn, để em thấy mình gần bên nhau,
Để em vững tin vào tình yêu hai chúng ta…
Cả lớp đang nghêu ngao hát bài Chiếc khăn gió ấm của Khánh Phương. Thấy bảo bài này là hit đang làm mưa làm gió hiện nay. Mười lăm phút sinh hoạt đầu giờ cả tuần nay, tụi nó cứ ca bài ấy làm cho tụi cờ đỏ phát điên mà không làm được gì, ai bảo cứ quy định giờ sinh hoạt là phải hát hò làm gì.
A Tô lại còn nhiệt tình đứng dậỵ vung vẩy hai cánh tay bắt chước các nhạc trưởng chỉ huy cả dàn nhạc cổ điển mà mẹ tôi thích còn Thanh Hải và ba thì vừa xem vừa ngáp mà tôi thường thấy trên tivi nhưng lâu lâu nó đệm vào một câu. Không hiểu đang bắt chước làm nhạc trưởng hay là nhóm hát bè nữa.
Tôi nhìn Minh Dương đang rất chăm chú vào một cuốn sách mà tôi chắc chắn đó là đề thi toán. Cậu ta không ngắn cản cũng chẳng hưởng ứng.
“Điểm số cuối năm ngoái của cậu đứng bét lớp à?” Tôi có hơi nghi ngờ khi hỏi câu này.
“Sao tự nhiên cậu nghĩ vậy?” Cậu ta hỏi lại mặc dù cổ vẫn cứ cúi vào cuốn sách đó.
“Vì thấy cậu ngồi đây.”
“Cậu cũng ngồi đây đấy thôi.”
“…” Tôi thật sự rất muốn cầm dép tát liên tiếp vào mặt cậu ta.
Im lặng chừng 2 phút. Tay cậu ta vẫn cứ ngoáy bút lia lịa trên giấy.
“Ý tôi là…” Tôi tiếp tục.
“Ý tôi cũng thế…” cậu ta ngắt lời tôi.
Tôi đứng bật dậy. Tên điên này.
Nói chuyện với một đứa không cùng chung tiếng nói còn ngu hơn cả việc bàn luận điểm số với đứa đứng đầu trường mặc dù hai kẻ đó là một và đang ngồi ngay bên cạnh tôi.
… Công nhận hỏi câu này với một đứa học sinh giỏi nhất trường đúng là rất… (ba chấm) nhưng mà chưa kịp nghĩ thì lời đã bật ra khỏi miệng. Vì cái thói quen dở hơi nói không thèm nghĩ làm mất lòng nhiều người của tôi, mẹ thường dặn tôi trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần nhưng tôi lại chống chế rằng: “Uốn lưỡi bảy lần xong thì con cũng quên mất mình định nói gì rồi.” Huống gì tôi cũng không thích như thế.
Vì vậy tôi quen thói toàn nói mà không dùng đầu. Anh tôi thường bảo cái đầu của mày ngoài học vài ba công thức toán ra thì chỉ treo lên để làm cảnh.
“Treo lên để làm cảnh ít ra vẫn có nếp nhăn còn đỡ hơn mấy cô chân dài, lấy mông và ngực đè người bạn gái anh, size ngực tỷ lệ thuận với lượng đất chứa trong đầu, mà lại là loại đất nhiễm kiềm không thể cải tạo được.” Tôi hùng hổ nói với Thanh Hải, đổi lại lão ném nguyên quả bóng rổ vào đầu tôi và cái đầu thiên tài của tôi vêu hẳn một cục to tướng.
Nhà tôi đâu chỉ có mỗi mẹ là thành phần bạo lực đâu, Thanh Hải cũng chẳng khác gì phần tử khủng bố có vũ trang.
Minh Dương là học sinh toàn diện. học giỏi, giỏi thể thao, nhiều bạn bè, đặc biệt là cao ráo dễ nhìn. Coi như là hình mẫu lí tưởng của bao nhiêu nữ sinh trong trường.
Mà cái gì đã ở trang thái lí tưởng thì cũng hot cả, nổi tiếng là nguyên nhân tất yếu cho hội chứng fan girl. Đó cũng là lý do tin cậu ta chuyển từ lớp đứng đầu sang lớp đứng bét thực sự đã làm chấn động không nhỏ từ giáo viên đến học sinh, từ các chị gái trên khóa đã ra trường đến bạn bè cùng khóa và các em gái dưới khóa lúc gặp cậu ta là trái tim bắn thành đạn, nhưng sock nhất chắc là giáo viên chủ nhiệm 12A1- cô Tình Thơ.
Tự dưng mất đi một học sinh ưu tú… à không tính thêm tôi nữa thì là hai, có tâm thần mới không sốc, đặc biệt là mất vào tay đối thủ, nghe nói cô giáo đó đó rất ghét chủ nhiệm lớp tôi.
Cũng phải thôi, một kẻ thì ra sức giữ cũng không giữ được, người thì tự dưng trên trời rơi xuống cho hai học sinh ưu tú. Không nổi đóa đánh nhau giữa phòng họp đã may lắm rồi.
Mẹ tôi bảo, lúc tôi chưa vào trường, cô Tình Thơ là người chủ trương dẹp bỏ lớp 12B7 với lí do là lớp quá bê bối ảnh hưởng đến chất lượng giáo dục và danh tiếng của trường.
Lúc đó tôi thắc mắc: “Vây còn học sinh trong lớp thì sao?”
Mẹ tôi nói: “Cô Tình Thơ lúc đó có một bản kế hoạch đại khái là chuyển các học sinh có thể cải tạo được về các lớp khác còn những học sinh quá yếu thì tìm cách đuổi bởi vì học sinh của 12 B7 là những học sinh quá yếu dồn từ các lớp khác về.” Bệnh thành tích đã ăn vào máu rồi. Theo nguồn tin tin cậy thì gần đây bản kế hoạch đó đang được phủi bụi.
Nói chung nghe xong chuyện từ mẹ xong, tôi cũng chỉ muốn úp một chậu nước rửa tay vào đầu cô ta. Cô Mai Phương tuy màu mè nhưng đáng yêu hơn nhiều.
Tôi luôn tự hỏi tại sao lúc tôi chuyển đi mọi người lại không bàn tán gì hết đến lượt Minh Dương thì giống như có hố bom vậy.
Tôi cũng là học sinh ưu tú của 12B7 đấy thôi, tôi cũng xinh đẹp mà, tôi đánh cầu lông cũng giỏi, bạn bè cũng nhiều mà.
Cứ bàn đến vấn đề đó là Minh Thư lại nhọn mỏ nhìn tôi như mọi lần, mặc kệ con bé này bất mãn vì bị tôi giành miếng ăn lâu rồi.
Lúc này nó đang phát hỏa, nộ khí xung thiên khi nhìn mấy đứa con gái đang đứng ngoài cửa sổ chỉ vào xì xầm.
“Tao có cảm giác mình giống như khỉ trong vườn thú ấy.”
Bình thường nó đúng là khỉ chẳng sai lệch một phân nhưng cái mặt nhăn nhó đó hiện giờ giống khỉ bị khách tham quan cho chuối xanh với ớt cay thì đúng hơn.
Minh Dương chuyển vào nghiễm nhiên lấp đầy quân số và thế chân vào vị trí lớp trưởng đã bị thằng cha mối tình đầu huyền thoại của tôi bỏ trống mấy tuần hồi đầu năm.
Không cần phải phiếu bầu gì hết, lớp tôi có ba điều “cần chú ý” dành cho học sinh cá biệt:
1. Ngừng/ giảm bớt phá phách. Đã ngừng phá phách thì không ai gọi là cá biệt cả. Thế nên học sinh cá biệt chỉ có hơn chứ không nhất. Đó là luật bất thành văn.
2. Tuân thủ hay nghe lời thầy cô. Câu cửa miệng của thầy cô khi đứng dạy bảo học sinh cá biệt sẽ là: “Các em/ em bớt phá phách đi.” hay đại loại thế. Nghe lời thầy cô tức là bớt phá phách, lúc đó hẳn là nên lên xem lại điều một.
3. Làm cán sự lớp đặc biệt là Lớp trưởng.
Lớp trưởng là bộ mặt của cả lớp. luôn luôn phải làm gương cho cả lớp noi theo, mà lớp tôi thì chỉ thiếu việc đem bom B52 đến oanh tạc cho đủ oách nữa thôi. Trước đây không vấn đề gì, vì có Đăng Quân, cậu ta rất thích nắm quyền, thích lên mặt, thích lên giọng, thích sai bảo, thích chỉ tay năm ngón. Lớp tôi vì thế rất ghét cậu ta. Không nể thì không nghe, lớp trưởng chỉ là hữu danh vô thực, dần dần không quản được lớp cậu ta đâm ra sợ quá nên chuyển đi lớp khác sau khi lùm xùm với A Tô và đại ca Mậu Hào một trận. Cái vị trí hữu danh vô thực theo đó vẫn để trống không ai làm.
Thế nên cái chức lớp trưởng nặng nề không ai thèm làm này lai quẳng cho Minh Dương. Thực ra khi vui vẻ và phấn khích giao trọng trách vừa nguy hiểm vừa nhàm chán (trước đây mức độ nhàm chán còn hơn cả nguy hiểm) chúng tôi cũng chẳng ngờ cậu ta lại nguy hiểm đến mức đó.
Phá vỡ luôn thế cân bằng giữa cán bộ và dân thường hợp tác cùng quậy phá “dân quậy cán bộ bao che, cán bộ phá dân thường không ho he” mà lớp chúng tôi xây dựng lên.
Cậu ta từ nông dân vùng lên thành người cai trị còn chúng tôi từ địa chủ thương dân lại thành thành phần bị áp bức bởi vô số điều khoản mà cậu ta đề ra thông qua sự đồng ý của giáo viên chủ nhiêm.
Không cần viết bản kiểm điểm, chẳng cần lên cột cờ vốn là niềm tự hào vì được nổi tiếng, mời phụ huynh cũng vứt chỉ cần cho đi WC đào tạo là chính, nhưng là đổi ngược lại, nữ làm vệ sinh WC nam, nam dọn vệ sinh WC nữ.
Nỗi ám ảnh kinh hoàng… nhưng vẫn chẳng ăn thua với lớp tôi.
Không phạt được thì đe dọa.
Đối tượng đe dọa lại là tôi.
Lúc nào cũng là tôi.
“Cậu nên biết điều một chút thì hơn, cô chủ nhiệm không động đến cậu vì ba cậu nuông chiều không có nghĩa là sẽ để yên cho những người còn lại. Cậu nên biết, lời nói dối cũng có rất nhiều sơ hở, nhận tội thay cũng vậy, chỉ là chưa có ai vạch mặt cậu...” Minh Dương sau khi hẹn tôi ra sân bóng rổ đã nói với tôi như vậy.
Tôi hơi giật mình.
“Cậu nói gì … tôi không hiểu…” Giả ngu vốn là sở trường của tôi.
“Tôi là người thông minh.”
Tôi: “…”
Đồ khoác lác, có ai nói cậu ta ngu đâu.
“Những người còn lại đều dưa vào biểu hiện của cậu cả. Tên họ đều đã có trong sổ đen, chỉ cần lỗi nhỏ thôi cũng đủ lí do để đuổi học. Tất nhiên nếu các cậu không làm gì thì tôi cũng không làm gì hết.” Cậu ta vỗ vai tôi không quên tặng thêm một nụ cười như nắng mùa thu.
Tôi cảm thấy rất ghét Minh Dương, giống như ghét cái cô Tình Thơ kia. Cô nào thì trò nấy, cậu ta là học lớp 12A1 hai năm chắc cũng bị nhiễm cái máu thành tích đó rồi.
Minh Dương đột nhiên giơ tay lên. Tôi cảnh giác.
Nếu cậu ta còn xoa đầu tôi nữa thì nhất định hôm nay sẽ no đòn. Món võ mèo cào của tôi lợi hại cũng chẳng kém gì Vovinam đâu.
Càng nghĩ tôi lại càng bực.
Vài hôm sau khi tôi kể lại cho Thanh Hải nghe, anh ấy bảo: “Có thể trước nay chưa ai trị được mày nên giờ có rồi thì mày lại ức chế sinh ra bực mình.”
Tôi hừ một cái đốp lại bằng giọng điệu được cho là hơi bị khinh người: “Minh Dương mà đòi trị em á!!!”
Nhưng mà có vẻ tôi hơi bị khinh địch quá rồi.
Tôi vào lớp nhìn khuôn mặt tươi cười của đám bạn thân trong lớp lúc này đang chia nhau số đồ ăn mới vơ vét được từ căng tin trường luôn trong tinh trạng thiếu hụt lương thực mà muốn lại đạp cho mỗi đứa một cái, trong khi tôi bị đe dọa đủ các kiểu thì tụi nó lại ăn uống cười đùa như nghé thế kia.
Mấy đứa trời đánh.
“Này… Hà yêu nữ!!”
“Haiyan…”
“Siêu bão.”
“Hải Yến!”
Tôi: “…”
“Làm gì đứng ngu ra vậy, không lại đây là hết phần đấy.” Văn Hóa kêu tôi.
“Đại ca Mậu Hào chỉ thích xào đu đủ” xách gói xoài lên vẫy tới vẫy lui. Sao nhìn ngón tay ngoắc ngoắc tôi giống như kiểu kêu con milu nhà nó thế. Tôi lao đến cho một cú bạt tai vào đầu rồi cướp luôn gói xoài đang treo lủng lẳng trên tay nó.
Thằng Hào ôm đầu rên như vừa bị bê tông phang phải.
“Cậu tốt nhất là cứ ngồi yên đó.” Tôi dịch gói xoài sang một bên tránh xa khỏi cái bàn tay của A Tô đang mon men lại gần.
Cậu ta nhọn mỏ nhìn tôi rồi quay sang chỗ Quang Tuy định với lấy gói bắp thì bị gạt tay ra một cách… phũ phàng.
Cậu ta ném ánh mắt tôi nghiệp về phía Tâm và Thư thì bị hai đứa con gái che mất phần đồ ăn.
“Này… mấy đứa tụi mày đừng có quá đáng, canteen chỉ còn từng ấy thôi đấy.”
“…Vì vậy mới phải quý trọng đây.”
Tôi bỏ mặc A Tô đang rưng rưng nước mắt cá sấu.
“Đã ăn nhiều lại còn ăn nhanh như cướp.” Minh Thư tuy đanh đá nhưng dễ mềm lòng thảy cho A Tô một ít bắp.
Tôi thì mặc kệ, việc kiểm tra xem miếng nào nên ăn trước miếng nào nên ăn sau quan trọng hơn.
…
Đi học muộn, trốn học, cúp tiết, quậy phá, điểm kém, tranh đồ ăn của nhau… là những việc quen thuộc với tất cả chúng tôi. Nhưng chúng tôi có nguyên tắc riêng, không bao giờ đi quá đà hay làm mọi việc qúa trầm trọng.
Giống như học sinh ngoan là một bức tranh với những màu sắc ngay ngắn thì chúng tôi giống như đang phết lên một mảng màu khác biệt không có ranh giới trong bức tranh cuộc sống vô tận.
Minh Dương đứng ở trước cửa lớp nhìn vào còn tôi nhìn ra trợn mắt đe dọa.
Mặc cho tôi nhìn chằm chằm, thì cậu ta vẫn đứng thẳng, hai tay cho vào túi quần, ngạo mạn như thể đang cố ý khiêu khích tôi.
Còn lâu, chuyển vào cũng được thôi nhưng thứ mà lớp tôi sẵn sàng đón nhận là một người bạn chứ không phải là một lớp trưởng giống hệt Đăng Quân.
Thực ra có một điều mà mãi sau này tôi mới biết, thì ra cậu ấy rất ngưỡng mộ Hà Hải Yến. Cậu ấy nói tôi có những thứ mà bất cứ cá nhân ưu tú nào trong lớp 12A1 cũng không thể có dù họ xuất sắc bao nhiêu… Và cậu ấy cũng đang tìm kiếm nó.
Tôi là Hải Yến, ba tôi là Hà Anh Tú cho nên họ tên đầy đủ của tôi là Hà Hải Yến. Theo ý định của mẹ thì tên của tôi nghĩa là loài chim Hải Âu và cũng trùng tên với siêu bão được lịch sử ghi nhận gần đây. Biệt danh “Siêu bão” hay “Haiyan” của tôi là từ đó mà ra, mặc cho tôi kêu gào phản đối nhưng lời nói cũng gần bằng hét cũng cứ như muối bỏ bể, mấy đứa trong lớp đâu có để ý đến cái ý nghĩa đẹp đẽ kia.
Tụi bạn gọi tôi là Haiyan sau khi nó gây ra thiệt hại trầm trọng cho Philippines và đổ bộ hụt vào Việt Nam, A- Tô lại đặc biệt gọi tôi siêu bão.
Cậu ta nói nếu như Haiyan là thảm họa trời giáng của Philippines thì tôi là của thảm họa do ba mẹ tôi giáng cho 12B7 rồi cười hề hề. Còn Mỹ Tâm thì bảo rằng nếu tôi mà là hải âu thì đích thị là diều hâu đội lốt hải âu.
Chẳng biết vì sao tụi nó nghĩ tôi hổ báo cáo chồn như vậy, tôi chỉ hơi lệch pha so với mấy đứa con gái bình thường một chút, đâu có đến nỗi kéo bầy đàn đánh nhau vỡ đầu như nhóm “chim Lợn*” trong trường.
“Chim Lợn*” là một băng khét tiếng trong trường tôi trước đây, chính xác là trên tôi hai khóa và đã ra trường cách đây một năm. “Chim lợn” có ba thành viên chủ chốt và một đám lâu la toàn con gái chuyên kéo nhau đi thành nhóm và đánh bất cứ ai làm tụi nó ngứa mắt. Nhưng mà tôi nghe nói thành viên chủ chốt có bốn người chứ không phải ba. Nhóm đó làm trường tôi một phen sóng gió trong thời gian bọn họ theo học. Tất nhiên toàn là hoạt động ngầm.
Và cũng chẳng liên quan gì đến tôi sất!!
Chưa dừng lại ở đó, Minh Thư lại gọi tôi là Hà yêu nữ. Thêm một biệt danh nữa ra đời mà không rõ nguyên nhân. Hỏi Minh Thư thì con bé đó lại tỉnh bơ như ruồi “Thích thì gọi, thế thôi”.
Nó thích…
…còn tôi đến méo mỏ vì cái biệt danh giời ơi đất hỡi mà nó gán cho.
Tần số và phạm vi bọn bạn trong lớp sử dụng biệt danh ngày càng nhiều, càng lan rộng và nó góp phần làm Profile của tôi có thêm ba cái biệt danh.
Tổng kết lại, tôi là Hà Hải Yến, mười bảy tuổi rưỡi, có ba cái biệt danh và đang là học sinh lớp mười hai trường Trung học phổ thông trường tư thục Sant.
Tôi… luôn là học sinh đứng đầu lớp 12B7.
Có thể là về tất cả mọi mặt.
Thứ nhất, tôi xinh đep, cái này thì không cần bàn cãi. Dù có lệch đi vài nhiễm sắc thể so với bố tôi hay anh trai thì tôi vẫn cứ đẹp.
Thứ hai, tôi được cho là đứa quậy nhất, nói khoa trương một chút thì là thủ lĩnh cho dù chỉ chịu trách nhiệm bày bừa và chịu tội.
Thứ ba, trong lớp không có đứa con gái nào cao bẳng tôi, thậm chí với chiều cao một mét sáu lăm của tôi còn cao hơn một nửa tụi con trai, có nghĩa là tôi cao hơn năm đứa con trai trong lớp.
Thứ năm, tất nhiên là về học tập. Thành tích của tôi rất tốt, cái này thì thật một trăm phần trăm có kiểm chứng bởi học bạ cấp ba và dấu đỏ của thầy hiệu trưởng. Tôi chuyển về 12B7 học kì hai năm lớp mười. Có điều lớp này không những quậy nhất mà điểm số thi đua còn luôn đứng bét trường, nhưng đây là nơi tôi gắn bó và cảm thấy thoải mái nhất.
Thứ sáu à, tôi là đứa có nhiều biệt danh nhất trong lớp.
Yêu nữ … Haiyan… Siêu bão…
Thứ bảy, cái này tôi không thèm công nhận nhưng cũng có vẻ đúng, Minh Thư nói tôi là đứa “chảnh” nhất lớp vì cái gì nhất cũng nhận hết về phía mình. Đương nhiên nó không hề ảnh hưởng gì đến độ tin cậy của những điều phía trên.
Còn lí do vì sao tôi chuyển lớp, tôi thường hay huênh hoang là bởi vì lớp 12B7 có một cậu bạn mà tôi thích, cậu ta tên là Đăng Quân. Chẳng biết vì sao sau nửa năm học chung tôi lại ghét cay ghét đắng thằng cha đó. Và đầu năm nay cậu ta lại xin chuyển được sang 12A2. Thế là vì ngại khoảng cách từ cầu thang tầng ba xuống cầu thang tầng một dài quá nên tình đầu oanh liệt của tôi kết thúc tại đó. Lúc đó tôi nghiệm ra được một chân lý: khoảng cách địa lý càng xa thì kéo theo đó là khoảng cách trái tim này một dài ra. Tỷ như tôi và cậu bạn đó, học kì một, trái tim chúng tôi chỉ cách nhau một dãy bàn có những cái ngăn đầy rác nhưng vẫn còn sạch chán nhưng sang kì hai thì nâng cấp lên thành một dãy cầu thang vừa dốc vừa bẩn, tôi tự nhận thấy con đường chinh phục trái tim đối tượng ngày càng gian khổ nên biết điều gỡ vũ khí chiến đấu đầu hàng để bảo vệ trái tim bé nhỏ và cái mũi bị dị ứng vì mùi lạ của mình.
Mỹ Tâm và Minh Thư mỗi lần nhìn thấy cậu bạn đó đều chỉ trỏ cậu ta rồi quay sang hạnh họe có phải tôi bị ai dùng chày đập vào đầu nên mới sống chết đòi chuyển lớp như vậy không.
Mặc dù lí do chuyển lớp hoàn toàn chẳng phải vì cậu ta. Mà là bị phần đông tụi lớp 12A1 tức là bạn cùng lớp với tôi lúc đó viết thư kín lên ban giám hiệu đòi đuổi tôi ra khỏi 12A1 tránh làm ảnh hưởng đến công việc học tập nghiêm túc tử tế của bọn nó. Sau đó, dù ba tôi không muốn lắm và có thể không đồng ý nhưng trưng cầu ý kiến tôi xong vậy là tôi bị “đuổi”. Tôi chuyển ra bao nhiêu học sinh với thầy cô được dịp thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng các lớp khác thì tinh thần cảnh giác cao độ sẵn sàng từ chối khi nghe phong thanh tin tức tôi chuyển vào.
Huyền thoại về mối tình đầu không đúng với sự thật cho lắm nhưng đã lỡ rút chốt rồi thì nhất định phải quăng bom.
Tôi cũng chẳng lưu luyến gì cái lớp học đào tạo một loạt máy móc cứng nhắc kia, từ đầu năm đến cuối năm chỉ biết học, học thêm và học sinh giỏi. Hơn nữa chuyển lớp tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều, y như bây giờ.
Lúc lớp trưởng cũ tức Đăng Quân chuyển đi, nghe đồn lớp tôi lại có thêm một bạn nữa chuyển vào nhưng chưa chính thức, không lớn lao gì lắm nhưng sự góp mặt của cậu ta đảm bảo cho tổng số học sinh lớp tôi không bị hao hụt về số lượng.
Nhưng hình như tôi đã quá coi thường sự xuất hiện của nhân tố thay thế, bởi vì sức công phá về mặt tinh thần của cậu ta còn hơn cả siêu bão Haiyan khi nó còn ở Philippines.
Chuỗi ngày từ thần tiên bị đạp phăng xuống mười tám tầng địa ngục chính thức bắt đầu.
Hôm đó trời rõ ràng nắng rất đẹp…
Nhưng lại có tiếng quạ quang quác và tiếng cú mèo kêu rùng rợn.
Tôi vừa nhuộm màu tóc mới và đến lớp cốt chỉ khoe khoang. Tôi luôn có niềm yêu thích đặc biệt với tóc và các màu nhuộm.
Vừa bước chân vào lớp tôi nghe thấy tiếng mấy đứa con gái trong lớp nhao nhao lên như mọi lần.
Tôi vui.
Thế nhưng đời thường không như mơ…
“Yêu nữ, hôm nay có lớp trưởng mới chuyển vào học đấy.” Minh Thư giống y cái loa phát thanh của phường. Giọng vừa to vừa vang… điếc cả tai.
“Ai?” Tôi xốc ba lô lên, tiện thể vuốt tóc một cái.
Mắt con bé Vân sáng như hai cái đèn pha thốt lên :“Lớp trưởng.”
Tôi còn nghĩ nó đang nhìn đầu mình.
“Thì là người nào đó?” Tôi kiên nhẫn hỏi lại, mặc dù răng đã nghiến ken két.
“Lớp trưởng.” Đến lượt con bé Mỹ Tâm. Dạo này các bậc cha mẹ có mốt đặt tên con là Lớp Trưởng à.
“Tên cậu ta là Lớp Trưởng à?”
“Là lớp trưởng nhưng tên không phải là lớp trưởng .” Giọng nói nhẹ nhàng ngược lại hẳn với âm sắc như gào lên của tôi vừa nãy từ phía sau dội vào tai. Đúng lúc cứ như ma làm tôi giật mình.
“…” Tôi quay lại, tóc hất lên quệt vào má của người đang đứng như hồn ma sau lưng mình.
“Không tin à.” Kẻ đứng phía sau nói thêm.
“Minh Dương… cậu chui lên đây làm gì thế?” Tôi hét toáng lên.
“Lớp trưởng.”
“Lớp trưởng cái con khỉ.” Tôi cáu. Học sinh được thầy cô ưu ái số một 12A1 leo ba tầng cầu thang lên 12B7 làm lớp trưởng, chuyện ngược đời cứ như học sinh hạng đứng nhất từ trên xuống bỗng dưng lại xếp hạng nhất từ dưới lên.
Minh Dương xoa đầu tôi xong mới đủng đỉnh đi về cuối lớp trước khi tôi kịp vặn tay. Tại sao nhìn phong thái cậu ta nhàn nhã như vậy mà vẫn nhanh hơn phản xạ của tôi.
Vừa bực vừa quê tôi gào: “Cậu cút về 12A1 đi.”
Lũ bạn đang ngồi gần đó nghiêng người né âm thanh từ cổ họng tôi phát ra, hai tay còn cường điệu bịt chặt tai. Thường ngày tụi nó cũng một tiếng thét ra lửa thế mà lúc này lại còn kì thị tôi.
Minh Dương đi xuống dưới lớp và thả cặp xuống bàn cuối.
Không phải là chiếc bàn của Khánh Nam kì quặc đang vùi đầu úp hẳn vào mặt bàn ngủ gục mà là bàn cùng dãy với bàn giáo viên.
Chỗ ngồi trong cùng gần cửa sổ ngay phía sau con bé Minh Thư- thủ quỹ keo kiệt.
Hơn nữa đó còn là chỗ của tôi… chỗ của tôi đó.
Tôi hùng hục đi như bay về phía cuối lớp nạt: “Cậu ra khỏi chỗ này, ngay bây giờ.”
“Tại sao phải ra khỏi chỗ này.” Cậu ta ngẩng đầu lên. Tôi thấy một nụ cười trên khuôn mặt ưa nhìn đó, theo như như tụi con gái mê trai đồn đại thì nụ cười này sáng và dịu dàng như nắng mùa thu còn với tôi đó là điệu cười nhếch mép vô cùng, vô cùng, vô cùng đểu giả. Đểu giả một cách trắng trợn. Cười đểu trong khi người ta không biết mình đang bị mỉa mai.
“Đây là chỗ của tôi.” Tôi cáu tiết..
Minh Dương không nói gì mà quay ra ngắm mặt bàn. Nhìn một hồi, tôi vẫn chỉ thấy cái mặt bàn vẫn còn nguyên lớp sơn trơn bóng.
Khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt nâu bí ẩn như những mảnh đá thạch anh đột nhiên ngước nhìn thẳng vào mắt tôi. Chẳng có chút gì gọi là rụt rè vì mới chuyển tới cả.
Và tôi nhận ra một điều.
….Cậu ta có ánh mắt rất quen.
Đôi mắt màu đen lấp lánh sáng.
Rất bí ẩn…
Đôi mắt giống ba tôi.
Tôi nghĩ chiều nay phải về hỏi xem ba tôi có đứa con rơi nào không đã. Cơ mà dám cá là kiểu gì mẹ cũng phang một cái đáy chảo vào đầu tôi vì tội đùa ngả ngớn. Mẹ tôi là thành phần bạo lực gia đình đã được cả nhà tôi cũng là nạn nhân công nhận.
“Chỗ này hình như đâu có viết tên cậu.”.Minh Dương nói với tôi kèm theo một nụ cười. Tôi chỉ muốn dùng kìm kẹp cái mỏ đó lại.
Lại còn vậy nữa.
“Tôi đã ngồi chỗ này từ đầu năm... nó là của chỗ của tôi…” Tôi tiếp tục hằm hè.
“Nếu như không nhìn nhầm thì sơ đồ lớp trên kia cũng là từ đầu năm…” Cậu ta tiếp tục nã pháo.
“…”
Bây giờ tôi đang đứng trợn mắt nhìn Minh Dương và cật lực kiềm chế hai cánh tay muốn lật bàn.
“Và nó không vẽ tên cậu vào bàn cuối mà bàn thứ ba.” Cậu ta chỉ lên trên bằng vẻ mặt theo tôi hấy bây giờ là rất vênh váo.
Giờ tôi lại muốn cào vài cái vào cái bản mặt kia.
Đúng là cướp cạn.
Tự dưng tôi lại mất chỗ.
Sau đó, một mình tôi ôm cặp đứng cuối lớp, đứng đơ ra một khúc như thân cây chuối. Đứng không được mà ngồi không xong. Đứng thì mỏi chân mà ngồi thì phải chung bàn với kẻ kia, như thế là thừa nhận thua và tôi phải nhường chỗ, như thế thà tôi đứng còn hơn.
“Thà chết đứng còn hơn chết ngồi.” Tôi nói với Mỹ Tâm đang đứng bên cạnh kêu tôi về chỗ ngồi kẻo sắp đến giờ vào học rồi.
Minh Dương đang ngồi nhìn sang tôi bằng ánh mắt rất kì dị.
Tôi nói sai chỗ nào à.
Tôi mờ mịt quay sang nhìn Mỹ Tâm.
Nó gật gù rồi lại lắc đầu: “Là chết đứng còn hơn sống quỳ.”
Tôi: “…”
Mỹ Tâm: “…”
“Sống quỳ chứ không phải chết ngồi à?”
“Mày sau này ra đường đừng nói với ai là bạn tao đấy.” Nó ngúng nguẩy đi về chỗ để mặc tôi đứng một mình câm nín không nói nên lời.
Khoa tâm thần mà anh tôi đi học lâm sàng hai tuần trước cũng có bệnh nhân cứ gặp ai là khoe: “Tôi là chồng của Angel Phương Trinh.” Không ai hỏi tôi có bị điên đâu mà tự dưng ra đường nói với người ta: “ Tôi là bạn của Mỹ Tâm đấy.” Không khéo người ta còn chỉ vào mặt bảo tôi trốn từ viện tâm thần ra.
Đương nhiên Mỹ Tâm mà tôi đang nói là con bạn thân thâm căn cố đế của tôi chứ hoàn toàn không có mối liên quan nào đến ca sỹ Mỹ Tâm đã đạt giải Nghệ sĩ châu Á xuất sắc tại Mnet Asian Music Awards. Thế nhưng ra đừng mà nhắc đến Mỹ Tâm thì trăm phần trăm là người ta nghĩ đến Mỹ Tâm nổi tiếng đó song song với nó là ý nghĩ tôi bị điên.
Thế đấy, người ta sẽ không bao bỏ thời gian hỏi rõ Mỹ Tâm mà tôi nhắc đến là cô nào? - một việc vốn chẳng có liên hệ gì với họ để khẳng định chuyện tôi bị điên hay không. Mà tôi có bị điên hay không cũng đâu ảnh hưởng gì đến kinh tế toàn cầu.
Hết mười lăm phút sinh hoạt đầu giờ, tôi đành phải lên bàn ba, chỗ ngồi chính thức của mình và bị bêu đầu lên bảng vì tội tự ý đổi chỗ mặc cho đây mới là lần đầu tiên tôi ngồi đúng vị trí. Nhưng Cô Mai Phương này lại chẳng thèm quan tâm đến cái sơ đồ bị mất một góc nằm ở xó xỉnh nào dù nó chỉ nằm ở ngay sau lưng cô. Tôi vinh dự vào sổ đầu bài lần thứ hai trong tuần và phải quay trở lại bàn cuối nơi có kẻ chắc chắn đang cười đểu tôi trong bụng.
Và cho đến bây giờ tôi vẫn không tin là Minh Dương lại chuyển sang đây, ý tôi là từ lớp 12A1 qua 12B7.
Mấy ngày gần đây thỉnh thoảng cứ có vài đám con gái dù vô tình hay cố tình đi ngang qua lớp là tôi lại nghe tiếng của tụi nó thì thầm với nhau, tay chỉ trỏ Minh Dương đang ngồi bên cạnh tôi và mấy đứa trong lớp, trên mặt luôn vẽ mấy cái dấu hỏi to đùng kiểu: Tại sao một học sinh ưu tú như Minh Dương lại ngồi cùng với một lũ học dốt nhất trường???
Những lúc như thế tôi lại thò đầu ra cửa sổ nói với tụi nó: “Tại sao à? Đâu phải chỉ có mỗi mấy người thắc mắc.” Bọn nó có vẻ sợ khuôn mặt khủng bố của tôi lúc to tiếng nên túm nhau chạy biến. Vài lần như thế tôi chán, kệ cho tụi kia muốn nói gì thì nói.
Từ lớp chọn số một toàn trường quan trọng là kẻ đó còn đứng đầu lớp chọn một đó tức là đứng đầu toàn trường. Nhìn cậu ta ngồi trong một lớp bê bối nhất giống như cây nấm linh chi ngàn năm đã thành hình người bị lẫn với đống rơm khô trong cái máng cỏ cho bò ăn.
Thỉnh thoảng, lúc Minh Dương đi họp cán sự lớp là Minh Thư và A Tô lại mon men đến gần chỗ tôi mà nói: “Thật khó tin!”
Tôi cũng đang hoang mang chết đi đây, ba mẹ tôi lại giở trò gì nữa ai mà biết được.
“ Hai đứa tụi mày không còn cụm từ nào mới mẻ hơn à!” Tôi trề môi.
“Thật khó để tin!” A Tô đeo bản mặt đầy cảm xúc hai tay chắp trước ngực làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Tôi chảy hai vạch đen trên trán.
“Câu này tao chưa nói lần nào đâu… Thật đấy.” A Tô liên tục gật đầu cho đến khi cuốn sách trên tay tôi đáp lại trên mặt nó. Minh Thư thì đã chuồn từ lâu.
Từ hôm Minh Dương chuyển đến, tôi luôn luôn trong tình trạng thấp thỏm như chuẩn bị rút chốt bom B52. Cái chỗ ngồi yêu thích, hôm nào đến sớm hơn thì nó là chỗ của tôi còn cậu ta phải ngồi bên cạnh. Hôm nào đi muộn- tình trạng thường xuyên thì nó là chỗ của cậu ta, tôi dù không muốn nhưng vẫn phải ngồi bên cạnh.
Không hiểu sao tôi thì nhăn nhó nhưng Minh Dương lần nào cũng cười. Cướp được chỗ cũng cười, không cướp được cũng cười.
Cười không rõ nguyên nhân.
Có lần tôi cười anh Thanh Hải vì phát hiện ra lão ấy sợ ma.
Lão hỏi tôi cười cái gì, thì tôi cười thầm trong bụng rồi bảo: “Không có gì?”
Thế là nguyên ngày hôm ấy lão cứ lởn vởn xung quanh tôi xỉa xói: “Những người cười không rõ nguyên nhân… chỉ có thể trốn từ viện tâm thần ra.”
Sau này mỗi lần lão ta nói câu đó là y như rằng đều nhắm đến đối tượng là tôi.
Hôm nay, một ngày nắng đẹp. Bầu trời mùa thu với những tia nắng rực rỡ.
Tâm trạng tôi tốt vì đến sớm và chiếm được chỗ nên không thèm chấp nhặt mà trưng cái mặt như đưa đám của mình ra với Minh Dương như mọi ngày nữa.
Lúc tôi đang hưởng thụ cảm giác chiến thắng thì tụi Mỹ Tâm đến.
“Hôm nay đẹp trời quá ha?”
Tôi mỉm cười gật đầu.
‘‘Đến sớm vậy… mày bệnh à?”
“…” Cảm giác như vừa bị xối một xô nước vào mặt. Tôi nhìn nó chằm chằm.
“Sao mày lườm tao.”
“Có mày mới bệnh ấy.”
25 phút sau.
… Gửi cho em đêm lung linh, và tiếng sóng nơi biển lớn.
Gửi em những ngôi sao trên cao, tặng em chiếc khăn gió ấm.
Để em thấy chẳng hề cô đơn, để em thấy mình gần bên nhau,
Để em vững tin vào tình yêu hai chúng ta…
Cả lớp đang nghêu ngao hát bài Chiếc khăn gió ấm của Khánh Phương. Thấy bảo bài này là hit đang làm mưa làm gió hiện nay. Mười lăm phút sinh hoạt đầu giờ cả tuần nay, tụi nó cứ ca bài ấy làm cho tụi cờ đỏ phát điên mà không làm được gì, ai bảo cứ quy định giờ sinh hoạt là phải hát hò làm gì.
A Tô lại còn nhiệt tình đứng dậỵ vung vẩy hai cánh tay bắt chước các nhạc trưởng chỉ huy cả dàn nhạc cổ điển mà mẹ tôi thích còn Thanh Hải và ba thì vừa xem vừa ngáp mà tôi thường thấy trên tivi nhưng lâu lâu nó đệm vào một câu. Không hiểu đang bắt chước làm nhạc trưởng hay là nhóm hát bè nữa.
Tôi nhìn Minh Dương đang rất chăm chú vào một cuốn sách mà tôi chắc chắn đó là đề thi toán. Cậu ta không ngắn cản cũng chẳng hưởng ứng.
“Điểm số cuối năm ngoái của cậu đứng bét lớp à?” Tôi có hơi nghi ngờ khi hỏi câu này.
“Sao tự nhiên cậu nghĩ vậy?” Cậu ta hỏi lại mặc dù cổ vẫn cứ cúi vào cuốn sách đó.
“Vì thấy cậu ngồi đây.”
“Cậu cũng ngồi đây đấy thôi.”
“…” Tôi thật sự rất muốn cầm dép tát liên tiếp vào mặt cậu ta.
Im lặng chừng 2 phút. Tay cậu ta vẫn cứ ngoáy bút lia lịa trên giấy.
“Ý tôi là…” Tôi tiếp tục.
“Ý tôi cũng thế…” cậu ta ngắt lời tôi.
Tôi đứng bật dậy. Tên điên này.
Nói chuyện với một đứa không cùng chung tiếng nói còn ngu hơn cả việc bàn luận điểm số với đứa đứng đầu trường mặc dù hai kẻ đó là một và đang ngồi ngay bên cạnh tôi.
… Công nhận hỏi câu này với một đứa học sinh giỏi nhất trường đúng là rất… (ba chấm) nhưng mà chưa kịp nghĩ thì lời đã bật ra khỏi miệng. Vì cái thói quen dở hơi nói không thèm nghĩ làm mất lòng nhiều người của tôi, mẹ thường dặn tôi trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần nhưng tôi lại chống chế rằng: “Uốn lưỡi bảy lần xong thì con cũng quên mất mình định nói gì rồi.” Huống gì tôi cũng không thích như thế.
Vì vậy tôi quen thói toàn nói mà không dùng đầu. Anh tôi thường bảo cái đầu của mày ngoài học vài ba công thức toán ra thì chỉ treo lên để làm cảnh.
“Treo lên để làm cảnh ít ra vẫn có nếp nhăn còn đỡ hơn mấy cô chân dài, lấy mông và ngực đè người bạn gái anh, size ngực tỷ lệ thuận với lượng đất chứa trong đầu, mà lại là loại đất nhiễm kiềm không thể cải tạo được.” Tôi hùng hổ nói với Thanh Hải, đổi lại lão ném nguyên quả bóng rổ vào đầu tôi và cái đầu thiên tài của tôi vêu hẳn một cục to tướng.
Nhà tôi đâu chỉ có mỗi mẹ là thành phần bạo lực đâu, Thanh Hải cũng chẳng khác gì phần tử khủng bố có vũ trang.
Minh Dương là học sinh toàn diện. học giỏi, giỏi thể thao, nhiều bạn bè, đặc biệt là cao ráo dễ nhìn. Coi như là hình mẫu lí tưởng của bao nhiêu nữ sinh trong trường.
Mà cái gì đã ở trang thái lí tưởng thì cũng hot cả, nổi tiếng là nguyên nhân tất yếu cho hội chứng fan girl. Đó cũng là lý do tin cậu ta chuyển từ lớp đứng đầu sang lớp đứng bét thực sự đã làm chấn động không nhỏ từ giáo viên đến học sinh, từ các chị gái trên khóa đã ra trường đến bạn bè cùng khóa và các em gái dưới khóa lúc gặp cậu ta là trái tim bắn thành đạn, nhưng sock nhất chắc là giáo viên chủ nhiệm 12A1- cô Tình Thơ.
Tự dưng mất đi một học sinh ưu tú… à không tính thêm tôi nữa thì là hai, có tâm thần mới không sốc, đặc biệt là mất vào tay đối thủ, nghe nói cô giáo đó đó rất ghét chủ nhiệm lớp tôi.
Cũng phải thôi, một kẻ thì ra sức giữ cũng không giữ được, người thì tự dưng trên trời rơi xuống cho hai học sinh ưu tú. Không nổi đóa đánh nhau giữa phòng họp đã may lắm rồi.
Mẹ tôi bảo, lúc tôi chưa vào trường, cô Tình Thơ là người chủ trương dẹp bỏ lớp 12B7 với lí do là lớp quá bê bối ảnh hưởng đến chất lượng giáo dục và danh tiếng của trường.
Lúc đó tôi thắc mắc: “Vây còn học sinh trong lớp thì sao?”
Mẹ tôi nói: “Cô Tình Thơ lúc đó có một bản kế hoạch đại khái là chuyển các học sinh có thể cải tạo được về các lớp khác còn những học sinh quá yếu thì tìm cách đuổi bởi vì học sinh của 12 B7 là những học sinh quá yếu dồn từ các lớp khác về.” Bệnh thành tích đã ăn vào máu rồi. Theo nguồn tin tin cậy thì gần đây bản kế hoạch đó đang được phủi bụi.
Nói chung nghe xong chuyện từ mẹ xong, tôi cũng chỉ muốn úp một chậu nước rửa tay vào đầu cô ta. Cô Mai Phương tuy màu mè nhưng đáng yêu hơn nhiều.
Tôi luôn tự hỏi tại sao lúc tôi chuyển đi mọi người lại không bàn tán gì hết đến lượt Minh Dương thì giống như có hố bom vậy.
Tôi cũng là học sinh ưu tú của 12B7 đấy thôi, tôi cũng xinh đẹp mà, tôi đánh cầu lông cũng giỏi, bạn bè cũng nhiều mà.
Cứ bàn đến vấn đề đó là Minh Thư lại nhọn mỏ nhìn tôi như mọi lần, mặc kệ con bé này bất mãn vì bị tôi giành miếng ăn lâu rồi.
Lúc này nó đang phát hỏa, nộ khí xung thiên khi nhìn mấy đứa con gái đang đứng ngoài cửa sổ chỉ vào xì xầm.
“Tao có cảm giác mình giống như khỉ trong vườn thú ấy.”
Bình thường nó đúng là khỉ chẳng sai lệch một phân nhưng cái mặt nhăn nhó đó hiện giờ giống khỉ bị khách tham quan cho chuối xanh với ớt cay thì đúng hơn.
Minh Dương chuyển vào nghiễm nhiên lấp đầy quân số và thế chân vào vị trí lớp trưởng đã bị thằng cha mối tình đầu huyền thoại của tôi bỏ trống mấy tuần hồi đầu năm.
Không cần phải phiếu bầu gì hết, lớp tôi có ba điều “cần chú ý” dành cho học sinh cá biệt:
1. Ngừng/ giảm bớt phá phách. Đã ngừng phá phách thì không ai gọi là cá biệt cả. Thế nên học sinh cá biệt chỉ có hơn chứ không nhất. Đó là luật bất thành văn.
2. Tuân thủ hay nghe lời thầy cô. Câu cửa miệng của thầy cô khi đứng dạy bảo học sinh cá biệt sẽ là: “Các em/ em bớt phá phách đi.” hay đại loại thế. Nghe lời thầy cô tức là bớt phá phách, lúc đó hẳn là nên lên xem lại điều một.
3. Làm cán sự lớp đặc biệt là Lớp trưởng.
Lớp trưởng là bộ mặt của cả lớp. luôn luôn phải làm gương cho cả lớp noi theo, mà lớp tôi thì chỉ thiếu việc đem bom B52 đến oanh tạc cho đủ oách nữa thôi. Trước đây không vấn đề gì, vì có Đăng Quân, cậu ta rất thích nắm quyền, thích lên mặt, thích lên giọng, thích sai bảo, thích chỉ tay năm ngón. Lớp tôi vì thế rất ghét cậu ta. Không nể thì không nghe, lớp trưởng chỉ là hữu danh vô thực, dần dần không quản được lớp cậu ta đâm ra sợ quá nên chuyển đi lớp khác sau khi lùm xùm với A Tô và đại ca Mậu Hào một trận. Cái vị trí hữu danh vô thực theo đó vẫn để trống không ai làm.
Thế nên cái chức lớp trưởng nặng nề không ai thèm làm này lai quẳng cho Minh Dương. Thực ra khi vui vẻ và phấn khích giao trọng trách vừa nguy hiểm vừa nhàm chán (trước đây mức độ nhàm chán còn hơn cả nguy hiểm) chúng tôi cũng chẳng ngờ cậu ta lại nguy hiểm đến mức đó.
Phá vỡ luôn thế cân bằng giữa cán bộ và dân thường hợp tác cùng quậy phá “dân quậy cán bộ bao che, cán bộ phá dân thường không ho he” mà lớp chúng tôi xây dựng lên.
Cậu ta từ nông dân vùng lên thành người cai trị còn chúng tôi từ địa chủ thương dân lại thành thành phần bị áp bức bởi vô số điều khoản mà cậu ta đề ra thông qua sự đồng ý của giáo viên chủ nhiêm.
Không cần viết bản kiểm điểm, chẳng cần lên cột cờ vốn là niềm tự hào vì được nổi tiếng, mời phụ huynh cũng vứt chỉ cần cho đi WC đào tạo là chính, nhưng là đổi ngược lại, nữ làm vệ sinh WC nam, nam dọn vệ sinh WC nữ.
Nỗi ám ảnh kinh hoàng… nhưng vẫn chẳng ăn thua với lớp tôi.
Không phạt được thì đe dọa.
Đối tượng đe dọa lại là tôi.
Lúc nào cũng là tôi.
“Cậu nên biết điều một chút thì hơn, cô chủ nhiệm không động đến cậu vì ba cậu nuông chiều không có nghĩa là sẽ để yên cho những người còn lại. Cậu nên biết, lời nói dối cũng có rất nhiều sơ hở, nhận tội thay cũng vậy, chỉ là chưa có ai vạch mặt cậu...” Minh Dương sau khi hẹn tôi ra sân bóng rổ đã nói với tôi như vậy.
Tôi hơi giật mình.
“Cậu nói gì … tôi không hiểu…” Giả ngu vốn là sở trường của tôi.
“Tôi là người thông minh.”
Tôi: “…”
Đồ khoác lác, có ai nói cậu ta ngu đâu.
“Những người còn lại đều dưa vào biểu hiện của cậu cả. Tên họ đều đã có trong sổ đen, chỉ cần lỗi nhỏ thôi cũng đủ lí do để đuổi học. Tất nhiên nếu các cậu không làm gì thì tôi cũng không làm gì hết.” Cậu ta vỗ vai tôi không quên tặng thêm một nụ cười như nắng mùa thu.
Tôi cảm thấy rất ghét Minh Dương, giống như ghét cái cô Tình Thơ kia. Cô nào thì trò nấy, cậu ta là học lớp 12A1 hai năm chắc cũng bị nhiễm cái máu thành tích đó rồi.
Minh Dương đột nhiên giơ tay lên. Tôi cảnh giác.
Nếu cậu ta còn xoa đầu tôi nữa thì nhất định hôm nay sẽ no đòn. Món võ mèo cào của tôi lợi hại cũng chẳng kém gì Vovinam đâu.
Càng nghĩ tôi lại càng bực.
Vài hôm sau khi tôi kể lại cho Thanh Hải nghe, anh ấy bảo: “Có thể trước nay chưa ai trị được mày nên giờ có rồi thì mày lại ức chế sinh ra bực mình.”
Tôi hừ một cái đốp lại bằng giọng điệu được cho là hơi bị khinh người: “Minh Dương mà đòi trị em á!!!”
Nhưng mà có vẻ tôi hơi bị khinh địch quá rồi.
Tôi vào lớp nhìn khuôn mặt tươi cười của đám bạn thân trong lớp lúc này đang chia nhau số đồ ăn mới vơ vét được từ căng tin trường luôn trong tinh trạng thiếu hụt lương thực mà muốn lại đạp cho mỗi đứa một cái, trong khi tôi bị đe dọa đủ các kiểu thì tụi nó lại ăn uống cười đùa như nghé thế kia.
Mấy đứa trời đánh.
“Này… Hà yêu nữ!!”
“Haiyan…”
“Siêu bão.”
“Hải Yến!”
Tôi: “…”
“Làm gì đứng ngu ra vậy, không lại đây là hết phần đấy.” Văn Hóa kêu tôi.
“Đại ca Mậu Hào chỉ thích xào đu đủ” xách gói xoài lên vẫy tới vẫy lui. Sao nhìn ngón tay ngoắc ngoắc tôi giống như kiểu kêu con milu nhà nó thế. Tôi lao đến cho một cú bạt tai vào đầu rồi cướp luôn gói xoài đang treo lủng lẳng trên tay nó.
Thằng Hào ôm đầu rên như vừa bị bê tông phang phải.
“Cậu tốt nhất là cứ ngồi yên đó.” Tôi dịch gói xoài sang một bên tránh xa khỏi cái bàn tay của A Tô đang mon men lại gần.
Cậu ta nhọn mỏ nhìn tôi rồi quay sang chỗ Quang Tuy định với lấy gói bắp thì bị gạt tay ra một cách… phũ phàng.
Cậu ta ném ánh mắt tôi nghiệp về phía Tâm và Thư thì bị hai đứa con gái che mất phần đồ ăn.
“Này… mấy đứa tụi mày đừng có quá đáng, canteen chỉ còn từng ấy thôi đấy.”
“…Vì vậy mới phải quý trọng đây.”
Tôi bỏ mặc A Tô đang rưng rưng nước mắt cá sấu.
“Đã ăn nhiều lại còn ăn nhanh như cướp.” Minh Thư tuy đanh đá nhưng dễ mềm lòng thảy cho A Tô một ít bắp.
Tôi thì mặc kệ, việc kiểm tra xem miếng nào nên ăn trước miếng nào nên ăn sau quan trọng hơn.
…
Đi học muộn, trốn học, cúp tiết, quậy phá, điểm kém, tranh đồ ăn của nhau… là những việc quen thuộc với tất cả chúng tôi. Nhưng chúng tôi có nguyên tắc riêng, không bao giờ đi quá đà hay làm mọi việc qúa trầm trọng.
Giống như học sinh ngoan là một bức tranh với những màu sắc ngay ngắn thì chúng tôi giống như đang phết lên một mảng màu khác biệt không có ranh giới trong bức tranh cuộc sống vô tận.
Minh Dương đứng ở trước cửa lớp nhìn vào còn tôi nhìn ra trợn mắt đe dọa.
Mặc cho tôi nhìn chằm chằm, thì cậu ta vẫn đứng thẳng, hai tay cho vào túi quần, ngạo mạn như thể đang cố ý khiêu khích tôi.
Còn lâu, chuyển vào cũng được thôi nhưng thứ mà lớp tôi sẵn sàng đón nhận là một người bạn chứ không phải là một lớp trưởng giống hệt Đăng Quân.
Thực ra có một điều mà mãi sau này tôi mới biết, thì ra cậu ấy rất ngưỡng mộ Hà Hải Yến. Cậu ấy nói tôi có những thứ mà bất cứ cá nhân ưu tú nào trong lớp 12A1 cũng không thể có dù họ xuất sắc bao nhiêu… Và cậu ấy cũng đang tìm kiếm nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.