Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
Chương 28: .2: Đệ Tứ X – Hoan Khiển (12)
Lương Hạc
26/03/2024
Chu Yến cười: “Mình có một người bạn, cô ấy gặp một người đàn ông rất xa lạ, cô ấy cảm thấy người đàn ông này tính tình không được ổn cho lắm, có chút nguy hiểm, cũng không muốn đến gần, nhưng là vì cô ấy có tiếp xúc thân thể khá thân mật với người này và bởi vậy bằng cách nào đó cô ấy sẽ luôn nhớ người đó, nhưng vấn đề là bạn của tôi đã kết hôn rồi ... "
“Vậy hóa ra là cốt truyện một người phụ nữ đã có kết hôn rồi nhưng còn đi ngoại tình sao!”
“Không, cô ấy chưa có ngoại tình, chính xác mà nói, cô ấy chưa thực sự có quan hệ tình dục với người đó. Cái đó chỉ là một vài tiếp xúc cơ thể mơ hồ, nhưng nó rất quyến rũ." Chu Yến chậm rãi uống cạn ly rượu ấm và tự hỏi lại bản thân khi cô ấy nói điều này - cô có thực sự xảy ra bất kỳ chuyện gì đen tối với Hàn Nặc Đông đêm đó không?
Quách Mạn mím môi cười, thì thào nói: "Mình nói cho cậu biết ... đó chính là cái loại cảm giác không thể tưởng tượng được nhất, mơ hồ cái gì nữa? Tình yêu giữa hai con người đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi! Nếu cô ấy thật sự cùng người đó làm như vậy, thì chắc chắn là đã có sự hòa hợp trong sự vụng trộm và lén lút xấu xa rồi. Nếu không có sự lén lút xấu xa đó, sẽ không có cảm giác mê luyến và họ đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến nhau. Thực tế, trước khi đi ngủ, mình chắc chắn họ đã nghĩ rằng người nằm kế họ chính là tình yêu chân chính của cuộc sống này, và sau khi đi ngủ, họ lại tận hưởng nó như một đêm hoan ái chỉ có tình dục. "
Chu Yến cau mày muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy học sinh cấp ba ở bàn bên cạnh kêu lên: "Mình nói cho cậu biết, dù các cậu có không tin nhưng Hàn Nặc Đông có vẻ rất thân thiết với Ban Hoa đó. Hai người bọn họ hay đi đến thư viện cùng nhau để đọc sách và tự học lắm, nghe nói còn hay nhắn tin Wechat với nhau lắm đó. Nếu các cậu không tin có thể đi hỏi Trương Hoành Viễn! Không thì hỏi Tiêu Đan ấy!”
Có một bạn học sinh lại tò mò hỏi: “Không phải là Tiêu Đan đang theo đuổi Hàn Nặc Đông sao? Lúc Hàn Nặc Đông bị gãy xương thì còn đến nhà cậu ấy cơ mà…”
“Chậc chậc, đúng là ai mà có thể ưa nổi bác gái Ban đó chứ?”
Mọi người cười ồ lên và có người nói: "Nhưng không phải điều kiện gia đình của bác gái Ban có vẻ rất tốt hay sao, không phải sẽ cùng với Hàn Nặc Đông đi nước ngoài hay sao?"
Đúng là một lũ bảy miệng tám lưỡi* mà. Mọi người tiếp tục thảo luận xem ai có thể ra nước ngoài sau khi thì rồi đột nhiên có người đề xuất cá cược rằng Hàn Nặc Đông liệu có yêu đương với Ban Hoa kia hay không. Ai cũng hào hứng chen vào miệng nhau nói và chốt là sau khi thảo luận về đặt cược, họ sẽ gọi Trương Hoành Viễn hoặc Tiêu Đan để xác minh.
“Sao phải loằng ngoằng như vậy làm gì cơ chứ, sao không hỏi thẳng chính chủ?”
“Tính của Hàn Nặc Đông lập dị như vậy thì liệu có thể nói thật với chúng ta sao?”
“Vậy thì chúng ta phải tìm cách khác thôi, hỏi trực tiếp không khả thi cho lắm đâu.”
“Vậy ai có thể gọi điện nào?”
Tất cả đều mắt chạm mắt, nhìn nhau rồi lắc đầu: “ Từ từ đã nào, ý của mình là ai muốn gọi điện cho Trương Hoành Viễn cơ mà.” Có người phấn chấn mà khua khua cái điện thoại.
“Ai gọi bây giờ?”
“Tớ không gọi đâu, sợ cậu ta nhổ nước bọt vào mặt tớ mất.”
“Mình cũng không gọi, vì mình cũng không quen với cậu ta.”
…
“Chết tiệt, thế nào mà lại gọi rồi!”. Có một bạn học đang định gọi cho Trương Hoành Viễn mà thế quái nào lại gọi nhầm cho Hàn Nặc Đông, cậu ta hoảng quá nên cúp máy ngay lập tức, không ngờ vài giây sau thì Hàn Nặc Đông đã gọi lại.
"Mẹ kiếp, nghe hay không nghe bây giờ?"
"Nghe đi chứ, đúng là phế vật mà!"
"A? Này! Hàn Nặc Đông, ah, là mình..."
Chu Yến đứng dậy nói với Quách Mạn, "Chúng mình về thôi, mình có hơi mệt."
Quách Mạn cũng uống rất nhiều, hai mắt lảo đảo, hai người mặc áo khoác cùng nhau bước ra ngoài, Chu Yến lúc đứng dậy ra về vẫn nghe học sinh bàn bên cạnh gọi: "... Không, mình chỉ muốn để hỏi cậu và cái bạn học ở ca 3 có quen nhau hay không thôi, bạn ấy nói là mới làm bài kiểm tra tuần trước, câu hỏi cũng giống nhau ... Không quen ư, không hề có chút ấn tượng nào về cái tên đó ư? À, không có việc gì đâu, thế nhé, mình cúp mắt đây!”
Chu Yến trở về nhà trong tình trạng mờ mịt, khi bước vào cửa đã thấy phòng khách sáng đèn. Có đôi giày mà Hàn Nặc Đông đã mang lúc sáng ở cửa. Cô biết rằng cậu đang ở nhà. Chu Yến khom người đi thay giày, vừa mừng vừa lo, trong lòng tràn ngập dao động, nên không để ý đến phía dưới chân mình nên suýt chút nữa thì ngã ra sàn.
Giờ trông cô như một con sâu rượu, ý thức cũng mất dần tỉnh táo, trước mắt hiện ra một lớp sao vàng, cô ôm đầu cố gắng tập trung. Cùng lúc ấy, Hàn Nặc Đông cũng cúi đầu nhìn cô.
"Mùi rượu ..."Cậu đang khinh thường cô!
Chu Yến xoa xoa huyệt thái dương rồi cố đứng vững vàng, cau mày nói: “Dì cũng phải đi xã giao mà!”
Hàn Nặc Đông ngừng nói chuyện, quay người lại không để ý đến cô. Chu Yến người nghiêng ngả đi trong phòng, cô cảm thấy phòng khách đã thay đổi rồi sững sờ một lúc mới nhận ra có một giá sách màu trắng ở góc tường.
“Vậy hóa ra là cốt truyện một người phụ nữ đã có kết hôn rồi nhưng còn đi ngoại tình sao!”
“Không, cô ấy chưa có ngoại tình, chính xác mà nói, cô ấy chưa thực sự có quan hệ tình dục với người đó. Cái đó chỉ là một vài tiếp xúc cơ thể mơ hồ, nhưng nó rất quyến rũ." Chu Yến chậm rãi uống cạn ly rượu ấm và tự hỏi lại bản thân khi cô ấy nói điều này - cô có thực sự xảy ra bất kỳ chuyện gì đen tối với Hàn Nặc Đông đêm đó không?
Quách Mạn mím môi cười, thì thào nói: "Mình nói cho cậu biết ... đó chính là cái loại cảm giác không thể tưởng tượng được nhất, mơ hồ cái gì nữa? Tình yêu giữa hai con người đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi! Nếu cô ấy thật sự cùng người đó làm như vậy, thì chắc chắn là đã có sự hòa hợp trong sự vụng trộm và lén lút xấu xa rồi. Nếu không có sự lén lút xấu xa đó, sẽ không có cảm giác mê luyến và họ đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến nhau. Thực tế, trước khi đi ngủ, mình chắc chắn họ đã nghĩ rằng người nằm kế họ chính là tình yêu chân chính của cuộc sống này, và sau khi đi ngủ, họ lại tận hưởng nó như một đêm hoan ái chỉ có tình dục. "
Chu Yến cau mày muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy học sinh cấp ba ở bàn bên cạnh kêu lên: "Mình nói cho cậu biết, dù các cậu có không tin nhưng Hàn Nặc Đông có vẻ rất thân thiết với Ban Hoa đó. Hai người bọn họ hay đi đến thư viện cùng nhau để đọc sách và tự học lắm, nghe nói còn hay nhắn tin Wechat với nhau lắm đó. Nếu các cậu không tin có thể đi hỏi Trương Hoành Viễn! Không thì hỏi Tiêu Đan ấy!”
Có một bạn học sinh lại tò mò hỏi: “Không phải là Tiêu Đan đang theo đuổi Hàn Nặc Đông sao? Lúc Hàn Nặc Đông bị gãy xương thì còn đến nhà cậu ấy cơ mà…”
“Chậc chậc, đúng là ai mà có thể ưa nổi bác gái Ban đó chứ?”
Mọi người cười ồ lên và có người nói: "Nhưng không phải điều kiện gia đình của bác gái Ban có vẻ rất tốt hay sao, không phải sẽ cùng với Hàn Nặc Đông đi nước ngoài hay sao?"
Đúng là một lũ bảy miệng tám lưỡi* mà. Mọi người tiếp tục thảo luận xem ai có thể ra nước ngoài sau khi thì rồi đột nhiên có người đề xuất cá cược rằng Hàn Nặc Đông liệu có yêu đương với Ban Hoa kia hay không. Ai cũng hào hứng chen vào miệng nhau nói và chốt là sau khi thảo luận về đặt cược, họ sẽ gọi Trương Hoành Viễn hoặc Tiêu Đan để xác minh.
“Sao phải loằng ngoằng như vậy làm gì cơ chứ, sao không hỏi thẳng chính chủ?”
“Tính của Hàn Nặc Đông lập dị như vậy thì liệu có thể nói thật với chúng ta sao?”
“Vậy thì chúng ta phải tìm cách khác thôi, hỏi trực tiếp không khả thi cho lắm đâu.”
“Vậy ai có thể gọi điện nào?”
Tất cả đều mắt chạm mắt, nhìn nhau rồi lắc đầu: “ Từ từ đã nào, ý của mình là ai muốn gọi điện cho Trương Hoành Viễn cơ mà.” Có người phấn chấn mà khua khua cái điện thoại.
“Ai gọi bây giờ?”
“Tớ không gọi đâu, sợ cậu ta nhổ nước bọt vào mặt tớ mất.”
“Mình cũng không gọi, vì mình cũng không quen với cậu ta.”
…
“Chết tiệt, thế nào mà lại gọi rồi!”. Có một bạn học đang định gọi cho Trương Hoành Viễn mà thế quái nào lại gọi nhầm cho Hàn Nặc Đông, cậu ta hoảng quá nên cúp máy ngay lập tức, không ngờ vài giây sau thì Hàn Nặc Đông đã gọi lại.
"Mẹ kiếp, nghe hay không nghe bây giờ?"
"Nghe đi chứ, đúng là phế vật mà!"
"A? Này! Hàn Nặc Đông, ah, là mình..."
Chu Yến đứng dậy nói với Quách Mạn, "Chúng mình về thôi, mình có hơi mệt."
Quách Mạn cũng uống rất nhiều, hai mắt lảo đảo, hai người mặc áo khoác cùng nhau bước ra ngoài, Chu Yến lúc đứng dậy ra về vẫn nghe học sinh bàn bên cạnh gọi: "... Không, mình chỉ muốn để hỏi cậu và cái bạn học ở ca 3 có quen nhau hay không thôi, bạn ấy nói là mới làm bài kiểm tra tuần trước, câu hỏi cũng giống nhau ... Không quen ư, không hề có chút ấn tượng nào về cái tên đó ư? À, không có việc gì đâu, thế nhé, mình cúp mắt đây!”
Chu Yến trở về nhà trong tình trạng mờ mịt, khi bước vào cửa đã thấy phòng khách sáng đèn. Có đôi giày mà Hàn Nặc Đông đã mang lúc sáng ở cửa. Cô biết rằng cậu đang ở nhà. Chu Yến khom người đi thay giày, vừa mừng vừa lo, trong lòng tràn ngập dao động, nên không để ý đến phía dưới chân mình nên suýt chút nữa thì ngã ra sàn.
Giờ trông cô như một con sâu rượu, ý thức cũng mất dần tỉnh táo, trước mắt hiện ra một lớp sao vàng, cô ôm đầu cố gắng tập trung. Cùng lúc ấy, Hàn Nặc Đông cũng cúi đầu nhìn cô.
"Mùi rượu ..."Cậu đang khinh thường cô!
Chu Yến xoa xoa huyệt thái dương rồi cố đứng vững vàng, cau mày nói: “Dì cũng phải đi xã giao mà!”
Hàn Nặc Đông ngừng nói chuyện, quay người lại không để ý đến cô. Chu Yến người nghiêng ngả đi trong phòng, cô cảm thấy phòng khách đã thay đổi rồi sững sờ một lúc mới nhận ra có một giá sách màu trắng ở góc tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.