Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
Chương 29: .3: Đệ Tứ X – Hoan Khiển (12)
Lương Hạc
26/03/2024
“Con vừa đặt hàng từ IKEA, con tự mình lắp rắp cả đêm mà dì cũng không trở về giúp con gì cả!” Hàn Nặc Đông trở lại ghế sô pha bên cạnh giá sách, cầm cuốn sách vừa đọc lên và tiếp tục đọc.
Chu Yến đứng đó vài giây, cô chớp chớp mắt, rồi lại lao tới giá sách, nhìn từ trên xuống dưới, tất cả những cuốn sách lúc trước đặt trên bàn cà phê trong phòng khách của cô đều được bỏ vào đây. Từ trái sang sang phải, Han Nuodong sắp xếp sách theo thể loại, cậu còn sắp xếp và dán nhãn chúng trên giá sách - tiểu thuyết, thơ, văn xuôi, khoa học xã hội ...
"Con thực sự ..." Từ "tốt" của Chu Yến mắc kẹt trong cổ họng, và thay đổi thành “hiểu chuyện.”
Hàn Nặc Đông ngước mắt lên khỏi trang sách, trong lòng nóng rực, “Vậy, phần thưởng là gì?”
Chu Yến khàn giọng, dựa vào tủ sách nhìn anh, ánh mắt quyến rũ. Đôi má của cô hồng đào lóng lánh ánh xuân, Hàn Nặc Đông đặt sách xuống và tiến lại gần cô, nhưng cô không trốn tránh nữa, cứ vậy mà vô thức ngắm nhìn cậu. Vẻ mặt của Hàn Nặc Đông hơi tục tĩu một cách khó hiểu.
Trong đầu của Chu Yến nhẩm nhẩm thứ gì đó, đợi đến lúc cô nhận ra thì Hàn Nặc Đông đã dí sát môi cậu vào cô, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, choáng váng một hồi. Miệng cậu thì toàn mùi thuốc lá, miệng cô thì toàn mùi rượu, hai người có cùng dục vọng, dục vọng chứ không phải háo sắc, vụng trộm mà không có tình yêu, tất cả đều không có lợi với sức khỏe.
Lần này cậu dùng rất nhiều lực khi hôn cô, cắn chặt đôi môi mềm mại của cô có chút trả thù, vô tình cô cảm thấy trong miệng có mùi tanh, nhưng cô lại không cảm thấy đau, vậy ra chính là cô cắn cậu.
“A!” Cậu nhếch miệng mím môi, nhìn cô đau khổ: “Tại sao dì lại mạnh bạo với con như vậy?”
Chu Yến mỉm cười, cười đến có chút lỗ mãng, dựa vào men rượu mà dí sát vào cổ Hàn Nặc Đông, hỏi: "Nói cho dì biết, con có yêu dì không?"
Hàn Nặc Đông nhìn cô một cách khó hiểu và lại mỉm cười, "Đúng vậy, con yêu dì.”
“Xì, rõ ràng là con đang yêu đương cùng với bạn học cơ mà…”
“Nào có chuyện đấy!" Hàn Nặc Đông bác bỏ ác liệt, nhưng khuôn mặt cậu quả thực đang cười. Cậu cảm thấy Chu Yến quá đẹp, cảm thấy chỉ hôn là không đủ. Cậu bóp chặt má và cằm cô, mặc cho miệng cô kêu đau đớn, cậu cúi xuống lại định hôn cô.: "Dì nhỏ à, có phải dì ghen không… Hử? Hử?”
Có lẽ cậu không định từ bỏ cho đến khi nghe được câu trả lời từ cô.
Chu Yến không còn cách nào khác, đành nhìn anh chằm chằm: “Ai ăn dấm của con!”
Chu Yến đẩy Hàn Nặc Đông ra và muốn đi vào phòng ngủ, nhưng Hàn Nặc Đông đã vòng tay qua cô và kéo cô vào lòng, “Khụ, tại sao dì không thừa nhận… Rõ ràng là gì sợ con không để ý đến dì nữa… Nói đi, có phải không”
Hàn Nặc Đông cù lét cô, Chu Yến co rúm lại cười, lại vô tình chạm vào thân dưới của cậu, quả thật nó quá cứng và to rồi!
Cô chỉ nóng nảy đẩy Hàn Nặc Đông ra: “Con làm dì khó chịu đấy… buông dì ra!”
“Con chỉ muốn dán chặt vào dì thôi!” Hàn Nặc Đông ôm cô và gục đầu vào vai cô như một đứa trẻ hư hỏng: “Nếu không phải vì mấy ngày hôm nay bận thi thử thì con muốn ở nhà cả tuần với dì… Con có nỗi khổ trong lòng mà, dì ôm con một cái đi
Chu Yến vỗ nhẹ đầu cậu rồi hỏi: “Vậy thi cử như thế nào rồi? Hình như con một tháng rồi chưa có đến trường đúng không…”
“Dì yên tâm, con là ai mà lại còn sợ cái cuộc thi cỏn con đó chứ?”
Hàn Nặc Đông xoa xoa vai cô, lần này có vẻ cậu đã học được cách ngoan ngoãn rồi, hạ thể có đau thế nào cậu cũng không dám làm gì lỗ mãng với cô, cúi người áp sát vào người cô, hôn lên tóc và má cô, rồi từ từ di chuyển xuống…
Lòng Chu Yến nóng như lửa đốt, hai đôi môi lạnh hôn nhau, rượu trong cô đã sưởi ấm tình yêu. Chân cô đứng không vững, lại không cam lòng đẩy Hàn Nặc Đông ra, cứ vậy mà do dự. Dần dần, nụ hôn của cậu rơi trên ngực cô khiến trong lòng cô như có ngọn lửa đốt phừng phừng
Hàn Nặc Đông cũng nguyện quỳ trước mặt cô bằng một chân, với cử chỉ kính bài như đang thơ phục Đức Trinh Nữ Maria, vén nhẹ áo của cô trên ngực, vuốt ve một nửa bầu ngực trắng muốt như tuyết của cô nhưng lại không dám ăn nuốt, chỉ ngưỡng mộ, thưởng thức. Cậu dùng cùi ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai hạt đậu đỏ ứng, không khỏi tán thưởng: “Đẹp quá…”
Nếu Chu Yến càng lún sâu hơn nữa, thì điều này thật đi ngược với đạo lý thường tình, nhưng Chu Yến chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, cả người ngã vào sô pha, váy và quần tất đều bị Hàn Nặc Đông cởi ra, chiếc quần lót của cô và chiếc quần đùi của cậu cũng bị kéo ra một nửa, để hở ra bộ phận riêng tư của Hàn Nặc Đông.
“A!” Cô thở hổn hển, cố gắng ngăn cản Hàn Nặc Đông nhưng tên khốn đó đã ôm lấy đùi cô và cúi xuống thăm dò môi âm hộ cô, trong giây tiếp theo, Chu Yến cả người rùng mình.
Chu Yến đứng đó vài giây, cô chớp chớp mắt, rồi lại lao tới giá sách, nhìn từ trên xuống dưới, tất cả những cuốn sách lúc trước đặt trên bàn cà phê trong phòng khách của cô đều được bỏ vào đây. Từ trái sang sang phải, Han Nuodong sắp xếp sách theo thể loại, cậu còn sắp xếp và dán nhãn chúng trên giá sách - tiểu thuyết, thơ, văn xuôi, khoa học xã hội ...
"Con thực sự ..." Từ "tốt" của Chu Yến mắc kẹt trong cổ họng, và thay đổi thành “hiểu chuyện.”
Hàn Nặc Đông ngước mắt lên khỏi trang sách, trong lòng nóng rực, “Vậy, phần thưởng là gì?”
Chu Yến khàn giọng, dựa vào tủ sách nhìn anh, ánh mắt quyến rũ. Đôi má của cô hồng đào lóng lánh ánh xuân, Hàn Nặc Đông đặt sách xuống và tiến lại gần cô, nhưng cô không trốn tránh nữa, cứ vậy mà vô thức ngắm nhìn cậu. Vẻ mặt của Hàn Nặc Đông hơi tục tĩu một cách khó hiểu.
Trong đầu của Chu Yến nhẩm nhẩm thứ gì đó, đợi đến lúc cô nhận ra thì Hàn Nặc Đông đã dí sát môi cậu vào cô, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, choáng váng một hồi. Miệng cậu thì toàn mùi thuốc lá, miệng cô thì toàn mùi rượu, hai người có cùng dục vọng, dục vọng chứ không phải háo sắc, vụng trộm mà không có tình yêu, tất cả đều không có lợi với sức khỏe.
Lần này cậu dùng rất nhiều lực khi hôn cô, cắn chặt đôi môi mềm mại của cô có chút trả thù, vô tình cô cảm thấy trong miệng có mùi tanh, nhưng cô lại không cảm thấy đau, vậy ra chính là cô cắn cậu.
“A!” Cậu nhếch miệng mím môi, nhìn cô đau khổ: “Tại sao dì lại mạnh bạo với con như vậy?”
Chu Yến mỉm cười, cười đến có chút lỗ mãng, dựa vào men rượu mà dí sát vào cổ Hàn Nặc Đông, hỏi: "Nói cho dì biết, con có yêu dì không?"
Hàn Nặc Đông nhìn cô một cách khó hiểu và lại mỉm cười, "Đúng vậy, con yêu dì.”
“Xì, rõ ràng là con đang yêu đương cùng với bạn học cơ mà…”
“Nào có chuyện đấy!" Hàn Nặc Đông bác bỏ ác liệt, nhưng khuôn mặt cậu quả thực đang cười. Cậu cảm thấy Chu Yến quá đẹp, cảm thấy chỉ hôn là không đủ. Cậu bóp chặt má và cằm cô, mặc cho miệng cô kêu đau đớn, cậu cúi xuống lại định hôn cô.: "Dì nhỏ à, có phải dì ghen không… Hử? Hử?”
Có lẽ cậu không định từ bỏ cho đến khi nghe được câu trả lời từ cô.
Chu Yến không còn cách nào khác, đành nhìn anh chằm chằm: “Ai ăn dấm của con!”
Chu Yến đẩy Hàn Nặc Đông ra và muốn đi vào phòng ngủ, nhưng Hàn Nặc Đông đã vòng tay qua cô và kéo cô vào lòng, “Khụ, tại sao dì không thừa nhận… Rõ ràng là gì sợ con không để ý đến dì nữa… Nói đi, có phải không”
Hàn Nặc Đông cù lét cô, Chu Yến co rúm lại cười, lại vô tình chạm vào thân dưới của cậu, quả thật nó quá cứng và to rồi!
Cô chỉ nóng nảy đẩy Hàn Nặc Đông ra: “Con làm dì khó chịu đấy… buông dì ra!”
“Con chỉ muốn dán chặt vào dì thôi!” Hàn Nặc Đông ôm cô và gục đầu vào vai cô như một đứa trẻ hư hỏng: “Nếu không phải vì mấy ngày hôm nay bận thi thử thì con muốn ở nhà cả tuần với dì… Con có nỗi khổ trong lòng mà, dì ôm con một cái đi
Chu Yến vỗ nhẹ đầu cậu rồi hỏi: “Vậy thi cử như thế nào rồi? Hình như con một tháng rồi chưa có đến trường đúng không…”
“Dì yên tâm, con là ai mà lại còn sợ cái cuộc thi cỏn con đó chứ?”
Hàn Nặc Đông xoa xoa vai cô, lần này có vẻ cậu đã học được cách ngoan ngoãn rồi, hạ thể có đau thế nào cậu cũng không dám làm gì lỗ mãng với cô, cúi người áp sát vào người cô, hôn lên tóc và má cô, rồi từ từ di chuyển xuống…
Lòng Chu Yến nóng như lửa đốt, hai đôi môi lạnh hôn nhau, rượu trong cô đã sưởi ấm tình yêu. Chân cô đứng không vững, lại không cam lòng đẩy Hàn Nặc Đông ra, cứ vậy mà do dự. Dần dần, nụ hôn của cậu rơi trên ngực cô khiến trong lòng cô như có ngọn lửa đốt phừng phừng
Hàn Nặc Đông cũng nguyện quỳ trước mặt cô bằng một chân, với cử chỉ kính bài như đang thơ phục Đức Trinh Nữ Maria, vén nhẹ áo của cô trên ngực, vuốt ve một nửa bầu ngực trắng muốt như tuyết của cô nhưng lại không dám ăn nuốt, chỉ ngưỡng mộ, thưởng thức. Cậu dùng cùi ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai hạt đậu đỏ ứng, không khỏi tán thưởng: “Đẹp quá…”
Nếu Chu Yến càng lún sâu hơn nữa, thì điều này thật đi ngược với đạo lý thường tình, nhưng Chu Yến chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, cả người ngã vào sô pha, váy và quần tất đều bị Hàn Nặc Đông cởi ra, chiếc quần lót của cô và chiếc quần đùi của cậu cũng bị kéo ra một nửa, để hở ra bộ phận riêng tư của Hàn Nặc Đông.
“A!” Cô thở hổn hển, cố gắng ngăn cản Hàn Nặc Đông nhưng tên khốn đó đã ôm lấy đùi cô và cúi xuống thăm dò môi âm hộ cô, trong giây tiếp theo, Chu Yến cả người rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.