Chương 25: .2: Đệ Tam X – Sắc Kệ (12)
Lương Hạc
26/03/2024
“Một khi cô ta vẫn còn lén lút giữ những món đồ ấy thì cô cho rằng lòng dạ không có mấy tốt đẹp đâu, nếu chuyện này lộ ra trước truyền thông và làm ảnh hưởng đến uy tín của công ty, chắc chắn cô ta sẽ bị truy cứu về mặt pháp luật.”
“Con nghĩ nếu để lộ ra ngoài ánh sáng thì có thể phần nào tự bảo vệ mình một ít.”
“Con đến đây để biện minh cho con bé ấy sao?”
“Không phải đâu cô à. Nếu cô ấy muốn phơi bày ra trước truyền thông thì cô ấy đã làm từ mấy năm trước rồi bởi đưa ra ngoài ánh sáng cũng không có gì là không tốt cho mục đích của cô ấy cả. Chúng ta đều biết mục đích của cô ấy là gì mà. Con muốn xem xem Kì Anh Hàn rốt cuộc đang muốn làm cái gì. "
“Anh Hàn ư, nó cũng là một đứa trẻ đáng thương, con phải hiểu cho nó, cha mẹ nó đã ly hôn khi nó còn nhỏ, và đó không phải là vì người phụ nữ đó sao, nó... Ai da! Tất cả chúng ta đều biết cha cậu muốn cậu ấy đến Quảng Châu là có ý gì. Mẹ cậu ấy không thể tách rời mọi người. Cậu ấy đã ở với chú của mình rất nhiều năm. Bây giờ cha cậu ấy đã đi rồi và chỉ còn lại một người mẹ, con nên cân nhắc hỗ trợ hoặc đưa anh ấy trở về ... Nó chính là người có hiếu. "
Kỳ Mẫn khịt mũi: “Phụ nữ nhà họ Kì ở phương diện nào cũng đều tốt, trừ một chuyện, đó là xử trí theo cảm tính.”
Kì Trung Ngọc nhanh chóng nhướng mi, nhìn chằm chằm Kỳ Mẫn, sắc mặt tối sầm lại, sự thanh nhã nhu hòa vừa rồi biến mất.
Kỳ Mẫn không nhìn cô, nhàn nhã nhấp ngụm trà, nhìn quanh phòng làm việc, với vẻ mặt thoải mái, ánh mắt đảo qua nét chữ trên tường: "Thì ra cô vẫn còn treo nét chữ của cha sao – “Không màng danh lợi, định rõ chính hướng, im lặng là vàng”. "
Kì Trung Ngọc cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút, lấy ra một chiếc USB hình chiếc chìa khóa màu trắng bạc từ ngăn kéo và đặt lên bàn: "Có việc thì nên làm ngơ, nhưng có việc thì không làm được. Con biết đấy, đất nước dễ tấn công và khó phòng thủ. Cô không thể chứng kiến cảnh anh em xích mích và chuyển ra ở riêng chỉ vì vấn đề tài sản, xí nghiệp của gia tộc họ Kì này sợ nhất là bằng mặt nhưng không bằng lòng.”
“Cô nói quả thật đúng. "
Kỳ Mẫn đứng dậy đi tới, cầm lấy chiếc USB màu trắng, nghịch một lúc rồi cười yếu ớt: “Nhưng thật tình cờ đúng lúc khi dì lại cầm thứ này, vừa hay lúc con đi qua văn phòng của cô ấy… Con nghĩ lúc này con nên ngồi yên một chỗ với cái nồi lẩu thôi.”
Kì Trung Ngọc nheo mắt nhìn cậu, Kỳ Mẫn lại hỏi: “Còn có, không biết cô làm sao mà tránh được video giám sát, thật sự có thể làm được chuyện mà thần không biết quỷ không hay sao? "
Sắc mặt của Kì Trung Ngọc không tốt lắm, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh lùng nói: “Cô có người của cô, con không cần quan tâm.”
Kỳ Mẫn thấy vậy cười: “Vậy thôi, con sẽ không quấy rầy cô nữa. "
Kì Trung Ngọc nhìn lại, sắc mặt cô ta đã bình tĩnh trở lại: “Cô biết con đương nhiên đã có kế hoạch và tính toán của riêng mình, nhưng cô khuyên con, đừng có tự ném bản thân mình vào lửa, hãy luôn cẩn thận và cho mình một đường lui.”
Kỳ Mẫn phớt lờ cô ta và chỉ nói sang chủ đề khác: “Sinh nhật của cha con là vào thứ bảy, vẫn như mọi lần đều tổ chức ở biệt thự. Sinh nhật cũng chỉ mời người trong nhà thôi. Cô không cần phải lo lắng tất bật chuẩn bị cái gì đâu, cô cũng biết tính cha con mà, cha vốn không thích xa xỉ hoang phí, chỉ cần cô đến là được rồi.” Nói xong Kỳ Mẫn liền xoay người đi ra ngoài.
Trên thực tế, thứ bảy không phải là sinh nhật của Kì Trung Nam mà là thứ năm. Chỉ là cuối tuần ai cũng có thời gian nên ông ấy mới chọn tổ chức sinh nhật vào ngày này.
Hai đầu bếp già đáng tin cậy đã được mời đến nấu ăn tại nhà, và lão Lưu và vợ của lão Lưu cũng giúp tiếp đãi và dọn dẹp như thường lệ. Không có nhiều người đến, không có người ngoài, họ đều là họ hàng thân thiết của Kì Trung Nam - con trai Kỳ Mẫn, em họ Kỳ Diệp, cháu gái Kì Hạnh Trinh, em dâu Tô Thuần Anh, em gái Kì Trung Ngọc cùng với chồng và đứa cháu Phương Giảm.
Kì Anh Hàn không thể trở về kịp để tham gia sinh nhật vì một chuyến công tác, vì vậy anh ta chỉ gọi điện video với mọi người và cùng nhau tham gia cắt bánh cũng như gửi lời chúc sinh nhật. Kỳ Mẫn cũng mang theo một cây đàn vi-ô-lông để thêm phần thú vị và chơi ca khúc "Happy Birthday to You".
Tại bữa tiệc tối, Kì Trung Nam rất vui vẻ, anh ấy mở hai chai rượu vang đỏ và một chai rượu Ngũ Lương, Kỳ Mẫn và Kỳ Diệp ngồi ở hai bên để đi tiếp khách khứa. Phương Giảm cũng thích tham gia góp vui liền không ngừng đến bên cạnh chú mà đấu vài quyền. Kì Trung Nam thích trêu chọc đứa nhỏ này, còn cùng cậu uống rượu đến khi mặt đỏ bừng. Kì Trung Ngọc liền chạy đến ngăn cho cậu không gục trên bàn, hướng cơ thể cậu lệch đến ghế sô pha rồi cả cơ thể Phương Giảm ngã xuống ngủ li bì.
Kì Hạnh Trinh ngồi cạnh Kỳ Mẫn cũng uống không ít. Đến khi điện thoại của Kỳ Mẫn reo lên, cậu đút tay vào túi quần nhưng lại khiến thứ gì đó rơi ra ngoài. Cậu liền lập tức nhặt lên nhét lại vào túi quần, đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, đi lên trên tầng nghe điện thoại.
Khi Kỳ Mẫn không có ở trên bàn, Kì Hạnh Trinh đến chỗ Kì Trung Nam rót một ly, hai má ửng hồng, đôi môi ửng hồng và đôi mắt mờ sương, khẽ nâng lên một ly: "Bác ơi, cháu nâng ly chúc mừng bác, chúc bác sinh nhật vui vẻ. Cháu thật sự cảm ơn bác vì nhiều năm qua đã đối xử tốt với cháu... "
Đáy của chiếc ly thủy tinh bỗng loáng bóng thay đổi, đôi mắt đen láy của Kì Trung Nam sáng lên: “Cháu cũng đã rất vất vả rồi. "
Cô mỉm cười uống một hơi cạn sạch ly rượu, ánh mắt lẫn men rượu đều hòa vào một nhịp nồng nàn.
“Con nghĩ nếu để lộ ra ngoài ánh sáng thì có thể phần nào tự bảo vệ mình một ít.”
“Con đến đây để biện minh cho con bé ấy sao?”
“Không phải đâu cô à. Nếu cô ấy muốn phơi bày ra trước truyền thông thì cô ấy đã làm từ mấy năm trước rồi bởi đưa ra ngoài ánh sáng cũng không có gì là không tốt cho mục đích của cô ấy cả. Chúng ta đều biết mục đích của cô ấy là gì mà. Con muốn xem xem Kì Anh Hàn rốt cuộc đang muốn làm cái gì. "
“Anh Hàn ư, nó cũng là một đứa trẻ đáng thương, con phải hiểu cho nó, cha mẹ nó đã ly hôn khi nó còn nhỏ, và đó không phải là vì người phụ nữ đó sao, nó... Ai da! Tất cả chúng ta đều biết cha cậu muốn cậu ấy đến Quảng Châu là có ý gì. Mẹ cậu ấy không thể tách rời mọi người. Cậu ấy đã ở với chú của mình rất nhiều năm. Bây giờ cha cậu ấy đã đi rồi và chỉ còn lại một người mẹ, con nên cân nhắc hỗ trợ hoặc đưa anh ấy trở về ... Nó chính là người có hiếu. "
Kỳ Mẫn khịt mũi: “Phụ nữ nhà họ Kì ở phương diện nào cũng đều tốt, trừ một chuyện, đó là xử trí theo cảm tính.”
Kì Trung Ngọc nhanh chóng nhướng mi, nhìn chằm chằm Kỳ Mẫn, sắc mặt tối sầm lại, sự thanh nhã nhu hòa vừa rồi biến mất.
Kỳ Mẫn không nhìn cô, nhàn nhã nhấp ngụm trà, nhìn quanh phòng làm việc, với vẻ mặt thoải mái, ánh mắt đảo qua nét chữ trên tường: "Thì ra cô vẫn còn treo nét chữ của cha sao – “Không màng danh lợi, định rõ chính hướng, im lặng là vàng”. "
Kì Trung Ngọc cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút, lấy ra một chiếc USB hình chiếc chìa khóa màu trắng bạc từ ngăn kéo và đặt lên bàn: "Có việc thì nên làm ngơ, nhưng có việc thì không làm được. Con biết đấy, đất nước dễ tấn công và khó phòng thủ. Cô không thể chứng kiến cảnh anh em xích mích và chuyển ra ở riêng chỉ vì vấn đề tài sản, xí nghiệp của gia tộc họ Kì này sợ nhất là bằng mặt nhưng không bằng lòng.”
“Cô nói quả thật đúng. "
Kỳ Mẫn đứng dậy đi tới, cầm lấy chiếc USB màu trắng, nghịch một lúc rồi cười yếu ớt: “Nhưng thật tình cờ đúng lúc khi dì lại cầm thứ này, vừa hay lúc con đi qua văn phòng của cô ấy… Con nghĩ lúc này con nên ngồi yên một chỗ với cái nồi lẩu thôi.”
Kì Trung Ngọc nheo mắt nhìn cậu, Kỳ Mẫn lại hỏi: “Còn có, không biết cô làm sao mà tránh được video giám sát, thật sự có thể làm được chuyện mà thần không biết quỷ không hay sao? "
Sắc mặt của Kì Trung Ngọc không tốt lắm, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh lùng nói: “Cô có người của cô, con không cần quan tâm.”
Kỳ Mẫn thấy vậy cười: “Vậy thôi, con sẽ không quấy rầy cô nữa. "
Kì Trung Ngọc nhìn lại, sắc mặt cô ta đã bình tĩnh trở lại: “Cô biết con đương nhiên đã có kế hoạch và tính toán của riêng mình, nhưng cô khuyên con, đừng có tự ném bản thân mình vào lửa, hãy luôn cẩn thận và cho mình một đường lui.”
Kỳ Mẫn phớt lờ cô ta và chỉ nói sang chủ đề khác: “Sinh nhật của cha con là vào thứ bảy, vẫn như mọi lần đều tổ chức ở biệt thự. Sinh nhật cũng chỉ mời người trong nhà thôi. Cô không cần phải lo lắng tất bật chuẩn bị cái gì đâu, cô cũng biết tính cha con mà, cha vốn không thích xa xỉ hoang phí, chỉ cần cô đến là được rồi.” Nói xong Kỳ Mẫn liền xoay người đi ra ngoài.
Trên thực tế, thứ bảy không phải là sinh nhật của Kì Trung Nam mà là thứ năm. Chỉ là cuối tuần ai cũng có thời gian nên ông ấy mới chọn tổ chức sinh nhật vào ngày này.
Hai đầu bếp già đáng tin cậy đã được mời đến nấu ăn tại nhà, và lão Lưu và vợ của lão Lưu cũng giúp tiếp đãi và dọn dẹp như thường lệ. Không có nhiều người đến, không có người ngoài, họ đều là họ hàng thân thiết của Kì Trung Nam - con trai Kỳ Mẫn, em họ Kỳ Diệp, cháu gái Kì Hạnh Trinh, em dâu Tô Thuần Anh, em gái Kì Trung Ngọc cùng với chồng và đứa cháu Phương Giảm.
Kì Anh Hàn không thể trở về kịp để tham gia sinh nhật vì một chuyến công tác, vì vậy anh ta chỉ gọi điện video với mọi người và cùng nhau tham gia cắt bánh cũng như gửi lời chúc sinh nhật. Kỳ Mẫn cũng mang theo một cây đàn vi-ô-lông để thêm phần thú vị và chơi ca khúc "Happy Birthday to You".
Tại bữa tiệc tối, Kì Trung Nam rất vui vẻ, anh ấy mở hai chai rượu vang đỏ và một chai rượu Ngũ Lương, Kỳ Mẫn và Kỳ Diệp ngồi ở hai bên để đi tiếp khách khứa. Phương Giảm cũng thích tham gia góp vui liền không ngừng đến bên cạnh chú mà đấu vài quyền. Kì Trung Nam thích trêu chọc đứa nhỏ này, còn cùng cậu uống rượu đến khi mặt đỏ bừng. Kì Trung Ngọc liền chạy đến ngăn cho cậu không gục trên bàn, hướng cơ thể cậu lệch đến ghế sô pha rồi cả cơ thể Phương Giảm ngã xuống ngủ li bì.
Kì Hạnh Trinh ngồi cạnh Kỳ Mẫn cũng uống không ít. Đến khi điện thoại của Kỳ Mẫn reo lên, cậu đút tay vào túi quần nhưng lại khiến thứ gì đó rơi ra ngoài. Cậu liền lập tức nhặt lên nhét lại vào túi quần, đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, đi lên trên tầng nghe điện thoại.
Khi Kỳ Mẫn không có ở trên bàn, Kì Hạnh Trinh đến chỗ Kì Trung Nam rót một ly, hai má ửng hồng, đôi môi ửng hồng và đôi mắt mờ sương, khẽ nâng lên một ly: "Bác ơi, cháu nâng ly chúc mừng bác, chúc bác sinh nhật vui vẻ. Cháu thật sự cảm ơn bác vì nhiều năm qua đã đối xử tốt với cháu... "
Đáy của chiếc ly thủy tinh bỗng loáng bóng thay đổi, đôi mắt đen láy của Kì Trung Nam sáng lên: “Cháu cũng đã rất vất vả rồi. "
Cô mỉm cười uống một hơi cạn sạch ly rượu, ánh mắt lẫn men rượu đều hòa vào một nhịp nồng nàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.