Chương 26: .3: Đệ Tam X – Sắc Kệ (12)
Lương Hạc
26/03/2024
Kì Hạnh Trinh ngoái đầu lại nhìn rồi đặt ly rượu xuống, tay đột nhiên chạm vào ly rượu của Kỳ Mẫn được rót sẵn từ trước khiến rượu chảy xuống đổ lênh lánh lên lên váy cô: “Ôi!”
Tô Thuần Anh một bên vội lấy khăn lau cho cô, mộ bên Kì Trung Nam cũng đem khăn ướt cho cô, Kì Hạnh Trinh run run trong cái váy nói: "Để cháu lên tầng đổi một cái váy mới."
Kì Trung Nam gật đầu: “Đi đi.”
Ý của người say không ở trong rượu, ý của mỹ nhân cũng không ở cái váy, cô lên lầu tìm người, không dám kêu to, chỉ lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn với người đó: "Em đang ở tầng hai, anh đang ở đâu?"
Ngay sau đó, Kỳ Mẫn trả lời, "Hãy đến tìm anh ở trong phòng khách nhỏ."
Kì Hạnh Trinh ngay lập tức vội vàng chạy đến và thấy Kỳ Mẫn đang ngồi trên ghế trong phòng khách. Nhưng cô lại thấy thay vì trên tay là chiếc điện thoại, cậu lúc này đang vuốt ve cây vi-ô-lông trên tay.
Kì Hạnh Trinh bước vào và ho: "Anh Kỳ Mẫn, anh đang chơi trò trốn tìm với em đấy à?”
“Anh nhàm chán như vậy đấy có sao không?"
"Vật kia có lẽ nên trả nó về cho chủ nhân đi thôi."
Ngón tay Kỳ Mẫn lướt qua những dây đàn khiến cây đàn phát ra một đoạn giai điệu: “Không phải em có rất nhiều phiên bản hay sao? Vậy cần gì phải đặc biệt để ý đến một bản trong số đó làm gì? A, hay căn bản bởi vì em không có khả năng sở hữu nhiều phiên bản như vậy? Càng cố gắng giành riêng cho mình thì càng dễ bại lộ thôi. Vậy có lẽ nào, tất cả chỉ là em cố tạo nét làm màu sao?”
“Đó căn bản là đồ của em, vậy em đòi lại thì có gì không đúng sao?”
“Nhưng thứ kia vốn không phải đồ của em.”
Kì Hạnh Trinh cau mày:" Em đã nhìn thấy khi anh làm rơi nó rồi và đương nhiên đồ của em thì em sẽ nhận ra. Hơn nữa không phải anh gọi em chỉ để thương lượng các điều khoản hay sao? Nói cho em biết, rốt cuộc thì anh muốn cái gì thì mới trả lại cho em thứ đó. "
Kỳ Mẫn buông cây đàn vi-ô-lông xuống, đứng dậy, đút tay vào túi và nghiêng người. ở trước mặt cô cười nói: "Anh rất muốn cùng em thương lượng một điều kiện, nhưng vừa rồi, anh đột nhiên đổi ý. Anhnghĩ trò chơi có chút nhàm chán, nên náo nhiệt hơn một chút chứ nhỉ?”
“Kích thích sao?” Kì Hạnh Trinh hiện tại đã say mèm, đứng cũng không còn vững. Cô lui về phía sau, cảm thấy được sợ hãi cái gì đó, hiện tại liệu Kỳ Mẫn có dám cưỡng hiếp cô ngay tại đây không?
Nhưng anh ta thì có gì mà không dám à?
Kỳ Mẫn từ trong túi lấy ra chiếc USB hình chiếc chìa khóa màu trắng bạc: "Anh đã xem qua nội dung trong này rồi, căn bản anh thực sự không có hứng thú, nhưng thực ra hứng thú hay không thì còn tùy thuộc vào cách sử dụng. Nếu ai đó đưa nó cho cha anh, cha anh không những không bỏ qua mà còn sinh ra nghi ngờ. Nhưng anh đã nói với cha rằng, khoảng thời gian bị phát hiện này chính là khoảng thời gian em phải học thêm... "
" Anh đúng là đồ tồi! "
Kì Hạnh Trinh tiến tới đi tới giật lấy cái USB, nhưng thân thủ của Kỳ Mẫn lại rất nhanh nhẹn. Cậu lại hất tung người, cả cơ thể bay trên không, suýt nữa ngã xuống đất, nhưng cậu nhìn thấy cây cung đàn vi-ô-lông trên bàn bên cạnh - đó mới chính là công cụ thích hợp để cậu dùng để trừng phạt cô khi cô còn nhỏ. Bỗng nhiên tất cả hận thù cũ mới đều lần lượt hiện trong đầu cậu. Cô bỗng cầm lấy cái cung kéo đàn, hất tung cái USB trong tay cậu ra, USB liền bay đến trên giường.
Hai người cùng nhau vội vàng chạy tới, nhưng Kì Hạnh Trinh hơi muộn, đành phải cầm cung đàn đập thật mạnh vào mu bàn tay của Kỳ Mẫn: “Buông ra!”
Cậu đương nhiên cảm nhận được sự đau đớn, nhưng căn bản là không có buông ra. Kì Hạnh Trinh lại vung cái cung lên đập xuống loạn xạ, không ngờ một cách ngẫu nhiên, cây cung đập vào mặt Kỳ Mẫn, và một vết đỏ lập tức xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
Cậu trở nên bực bội với những hành động quá trớn vừa rồi của Kì Hạnh Trinh, Kỳ Mẫn lập tức xoay người kéo cô lật úp cô nằm trên giường, anh phản đòn, túm lấy cây cung vĩ cầm của cô ném đi rồi đè cô xuống phía dưới.
Sau khi uống rượu, Kì Hạnh Trinh đương nhiên đã choáng váng, nhưng cô ta càng chóng mặt hơn sau cơn chấn động vừa rồi, hai tay chống lại phía sau, thắt lưng và chân bị đè xuống, không thể cử động và không dám la hét, vì vậy cô ta chỉ có thể nỗ lực lật người mình lại, quay lưng vào mặt Kỳ Mẫn: "Tôi sẽ kêu cứu đó!"
"Gọi to lên, kêu cứu to lên, hãy nhanh chóng bảo mọi người đến xem có gì trong ổ USB của em."
Kỳ Mẫn đem cô khuất phục dưới thân mình, và có một khoái cảm không thể giải thích được lắc lư trong lồng ngực cô khiến hơi thở của cậu trở nên không đều đặn như bình thường. Cậu thở gấp gáp, mặt Kỳ Mẫn kề sát tai cô, và mũi anh tràn ngập hương thơm của cô - hương thơm của tóc, da và rượu ... Cậu lập tức bị mê hoặc một lúc và nói không nên lời, hơi thở trở nên nóng rực.
Kì Hạnh Trinh quay lưng về phía cậu nên và không thể nhìn thấy biểu hiện hiện tại của anh. Mặc dù có một vật cứng đang không ngừng chọc vào mông cô ta. Nhưng bản thân Chương 12: .4: Đệ tam X – Sắc Kệ (12)
Kỳ Mẫn cũng là một người giảo hoạt nên cô ta căn bản không biết đây chính là tín hiệu. Trong lòng cô còn sợ hãi, nhu nhược mà khóc nức nở thành tiếng: “Anh đúng là một tên biến thái... "
“Em có thích không? Đúng là rất nhiều kích thích, có đúng không?”
Lời nói của cậu chắc chắn là mang theo men rượu, và thanh điệu giọng nói mang theo cơn say triền miên, khàn khàn, thấp thấp, đầy cám dỗ: “Gần đây anh đã có bạn gái, và anh nghĩ rằng cô ấy rất phù hợp để kết hôn, và anh rất muốn em giúp anh cầm lấy nó và kiểm tra ... "
"Hả? "Kì Hành Trinh suýt chút nữa bị cậu ép chết, cô thật sự không biết cậu sẽ làm gì.
“Anh rất muốn cho em xem cô ấy trông như thế nào, tại sao anh không gọi điện video cho cô ấy ngay bây giờ nhỉ?” Kỳ Mẫn lấy điện thoại ra, đưa màn hình vào mắt Kì Hành Trinh, mở ứng dụng hẹn hò và tìm thấy [Jenny ], với những ngón tay anh nhanh chóng gõ trên màn hình, ấn vào gọi video.
Cả người Kì Hành Trinh hoàn toàn mềm nhũn, danh tính giả của cô ấy vẫn chưa được đăng nhập - chỉ một giờ trước, [Jenny] đã gửi một tin nhắn cho [Mẫn], hỏi anh ấy có đang ăn hay không.
Kỳ Mẫn mơ hồ tiếp tục: “Chúng ta thử vận may xem cô ấy có ở đó không?” Bấm ngón tay, anh bấm điện thoại.
Trong phòng yên tĩnh có tiếng rung động, rung động không phải ở nơi khác mà là ở dưới thân Kỳ Mẫn.
Toàn thân Kì Hành Trinh run lên như bị điện giật, cô thở dài trong lòng, nắm chặt hai tay.
Sự run rẩy cũng kích thích Kỳ Mẫn, "cây cung" lại luồn thẳng vào trong đây, ôi không, đó là những ngón tay mảnh khảnh nghệ sĩ của anh.
“Ồ, hình như cô ấy đang bận…”
Giọng cậu lọt vào tai cô, ngón tay cũng mở hai cánh môi nơi mẫn cảm của cô ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ.
“Anh nghe nhiều người nói em đối với những người khác chính là tuýp người M sao? Ồ, em nhìn anh xem có bao nhiêu phần S trên 10 phần? Chúng ta quả thật là quá phù hợp, rất phù hợp, đúng là một cặp trời ban mà.”
Ngón tay cậu không ngừng khuấy đảo nơi tư mật của cô, cô liền cắn môi dưới và không dám kêu to hay thậm chí phát ra bất kỳ tiếng động nào-
Kích thích, thú vị, thực sự thú vị! Có tiếng cười nói vui vẻ ở dưới nhà, hai bác đang ngồi nhậu ở đó, còn cô và cậu con trai của hai bác, danh nghĩa là an hem họ đang chơi “trò chơi” ở ngay trên tầng, ngay trên đầu của họ.
Ngón tay của anh ở trong cơ thể cô xoắn lấy da thịt, cạo cùi ngón tay nhẹ nhàng kéo nhẹ tiến vào, giống như cung tiến lui ra, vừa kéo vừa mài vách thịt, dâm thủy cũng vì vậy mà dần dần dâng lên, ý thức của cô trở nên mờ mịt, và Kì Hạnh Trinh không thể không rên nhẹ.
"Cha của em còn không có đụng ở chỗ nào? Hả? Anh làm sao không biết cha đụng vào cái gì? Bản thân anh đã nhìn thấy em cùng ông ta làm chuyện dơ bẩn này ... hơn một lần. Ha ha, có thể em không tin nhưng quả thật anh đã nhìn thấy từng bộ phận trên cơ thể của em đó, nào là bộ ngực trắng muốt, nào là hai viên trân trâu quyến rũ,… "
Cậu không ngừng xoa nắn quả bóng gấp khúc bằng da thịt của cô, càng xoa càng nóng, cô khom người, ngẩng cổ lên, nhắm mắt lại, hé mở ra đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng kêu lên," Anh Kỳ Mẫn… Em muốn ... "
Đột nhiên có một vật lạnh và cứng đi vào bên trong cô, khiến cô có chút hẫng và cơ thể không khỏi co rút, cô còn chưa đáp ứng, Kỳ Mẫn đã đứng dậy rồi, nhưng cô vẫn nằm đó, không đứng dậy được nữa, cô cảm thấy rằng vẫn còn một cái gì đó ở phần dưới của cô.
Cô quay đầu lại, thấy cậu thè lưỡi liếm ngón tay dính đầy dâm thủy của cô, quay đầu cười với cô: “Đây chính là sự trừng phạt nhỏ, lần sau sẽ trừng phạt thật đấy.”
Quay lại— đến—
Lúc này, Kì Hạnh Trinh thật sự muốn anh, bên dưới của cô thật ngứa ngáy, cô muốn được tra tấn bởi ai đó đến chết!
Cậu bước đến cửa và chỉnh lại áo sơ mi, không nhìn lại, cậu thì thầm: “Anh đã gần ba mươi tuổi, và quả thực tôi có thể là một người kỳ lạ trong mắt người khác, nhưng bài học quý giá nhất mà anh học được từ cha là - không được ngủ với những người không được pháp luật cho phép. Vì vậy, lần đầu tiên của anh phải dành riêng cho người vợ tương lai của anh, Kỳ Hạnh Trinh, mong em đừng nghĩ về điều đó. ”
Anh mở cửa và sải bước ra ngoài.
Kì Hạnh Trinh tức giận đến mức chỉ muốn đập nát chiếc giường, vừa muốn đứng dậy lại cảm thấy dưới thân không khỏe nên vươn tay móc ra một chiếc chìa khóa bạc từ giữa hai chân cô - chính là chiếc USB màu trắng của cô!
Chết tiệt, đồ biến thái!
Kì Hạnh Trinh đứng dậy với ánh mắt như viên đạn, và cô dường như có thể giết chết bất cứ ai với đôi mắt này, nhưng sau khi nghĩ về điều đó, Kì Hạnh Trinh lại đột nhiên nở nụ cười duyên dáng -
Anh trai họ Kỳ Mẫn của cô như vậy mà lại còn trinh, đợi đã, em phải là người phụ nữ đầu tiên phải lòng anh.
Tô Thuần Anh một bên vội lấy khăn lau cho cô, mộ bên Kì Trung Nam cũng đem khăn ướt cho cô, Kì Hạnh Trinh run run trong cái váy nói: "Để cháu lên tầng đổi một cái váy mới."
Kì Trung Nam gật đầu: “Đi đi.”
Ý của người say không ở trong rượu, ý của mỹ nhân cũng không ở cái váy, cô lên lầu tìm người, không dám kêu to, chỉ lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn với người đó: "Em đang ở tầng hai, anh đang ở đâu?"
Ngay sau đó, Kỳ Mẫn trả lời, "Hãy đến tìm anh ở trong phòng khách nhỏ."
Kì Hạnh Trinh ngay lập tức vội vàng chạy đến và thấy Kỳ Mẫn đang ngồi trên ghế trong phòng khách. Nhưng cô lại thấy thay vì trên tay là chiếc điện thoại, cậu lúc này đang vuốt ve cây vi-ô-lông trên tay.
Kì Hạnh Trinh bước vào và ho: "Anh Kỳ Mẫn, anh đang chơi trò trốn tìm với em đấy à?”
“Anh nhàm chán như vậy đấy có sao không?"
"Vật kia có lẽ nên trả nó về cho chủ nhân đi thôi."
Ngón tay Kỳ Mẫn lướt qua những dây đàn khiến cây đàn phát ra một đoạn giai điệu: “Không phải em có rất nhiều phiên bản hay sao? Vậy cần gì phải đặc biệt để ý đến một bản trong số đó làm gì? A, hay căn bản bởi vì em không có khả năng sở hữu nhiều phiên bản như vậy? Càng cố gắng giành riêng cho mình thì càng dễ bại lộ thôi. Vậy có lẽ nào, tất cả chỉ là em cố tạo nét làm màu sao?”
“Đó căn bản là đồ của em, vậy em đòi lại thì có gì không đúng sao?”
“Nhưng thứ kia vốn không phải đồ của em.”
Kì Hạnh Trinh cau mày:" Em đã nhìn thấy khi anh làm rơi nó rồi và đương nhiên đồ của em thì em sẽ nhận ra. Hơn nữa không phải anh gọi em chỉ để thương lượng các điều khoản hay sao? Nói cho em biết, rốt cuộc thì anh muốn cái gì thì mới trả lại cho em thứ đó. "
Kỳ Mẫn buông cây đàn vi-ô-lông xuống, đứng dậy, đút tay vào túi và nghiêng người. ở trước mặt cô cười nói: "Anh rất muốn cùng em thương lượng một điều kiện, nhưng vừa rồi, anh đột nhiên đổi ý. Anhnghĩ trò chơi có chút nhàm chán, nên náo nhiệt hơn một chút chứ nhỉ?”
“Kích thích sao?” Kì Hạnh Trinh hiện tại đã say mèm, đứng cũng không còn vững. Cô lui về phía sau, cảm thấy được sợ hãi cái gì đó, hiện tại liệu Kỳ Mẫn có dám cưỡng hiếp cô ngay tại đây không?
Nhưng anh ta thì có gì mà không dám à?
Kỳ Mẫn từ trong túi lấy ra chiếc USB hình chiếc chìa khóa màu trắng bạc: "Anh đã xem qua nội dung trong này rồi, căn bản anh thực sự không có hứng thú, nhưng thực ra hứng thú hay không thì còn tùy thuộc vào cách sử dụng. Nếu ai đó đưa nó cho cha anh, cha anh không những không bỏ qua mà còn sinh ra nghi ngờ. Nhưng anh đã nói với cha rằng, khoảng thời gian bị phát hiện này chính là khoảng thời gian em phải học thêm... "
" Anh đúng là đồ tồi! "
Kì Hạnh Trinh tiến tới đi tới giật lấy cái USB, nhưng thân thủ của Kỳ Mẫn lại rất nhanh nhẹn. Cậu lại hất tung người, cả cơ thể bay trên không, suýt nữa ngã xuống đất, nhưng cậu nhìn thấy cây cung đàn vi-ô-lông trên bàn bên cạnh - đó mới chính là công cụ thích hợp để cậu dùng để trừng phạt cô khi cô còn nhỏ. Bỗng nhiên tất cả hận thù cũ mới đều lần lượt hiện trong đầu cậu. Cô bỗng cầm lấy cái cung kéo đàn, hất tung cái USB trong tay cậu ra, USB liền bay đến trên giường.
Hai người cùng nhau vội vàng chạy tới, nhưng Kì Hạnh Trinh hơi muộn, đành phải cầm cung đàn đập thật mạnh vào mu bàn tay của Kỳ Mẫn: “Buông ra!”
Cậu đương nhiên cảm nhận được sự đau đớn, nhưng căn bản là không có buông ra. Kì Hạnh Trinh lại vung cái cung lên đập xuống loạn xạ, không ngờ một cách ngẫu nhiên, cây cung đập vào mặt Kỳ Mẫn, và một vết đỏ lập tức xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
Cậu trở nên bực bội với những hành động quá trớn vừa rồi của Kì Hạnh Trinh, Kỳ Mẫn lập tức xoay người kéo cô lật úp cô nằm trên giường, anh phản đòn, túm lấy cây cung vĩ cầm của cô ném đi rồi đè cô xuống phía dưới.
Sau khi uống rượu, Kì Hạnh Trinh đương nhiên đã choáng váng, nhưng cô ta càng chóng mặt hơn sau cơn chấn động vừa rồi, hai tay chống lại phía sau, thắt lưng và chân bị đè xuống, không thể cử động và không dám la hét, vì vậy cô ta chỉ có thể nỗ lực lật người mình lại, quay lưng vào mặt Kỳ Mẫn: "Tôi sẽ kêu cứu đó!"
"Gọi to lên, kêu cứu to lên, hãy nhanh chóng bảo mọi người đến xem có gì trong ổ USB của em."
Kỳ Mẫn đem cô khuất phục dưới thân mình, và có một khoái cảm không thể giải thích được lắc lư trong lồng ngực cô khiến hơi thở của cậu trở nên không đều đặn như bình thường. Cậu thở gấp gáp, mặt Kỳ Mẫn kề sát tai cô, và mũi anh tràn ngập hương thơm của cô - hương thơm của tóc, da và rượu ... Cậu lập tức bị mê hoặc một lúc và nói không nên lời, hơi thở trở nên nóng rực.
Kì Hạnh Trinh quay lưng về phía cậu nên và không thể nhìn thấy biểu hiện hiện tại của anh. Mặc dù có một vật cứng đang không ngừng chọc vào mông cô ta. Nhưng bản thân Chương 12: .4: Đệ tam X – Sắc Kệ (12)
Kỳ Mẫn cũng là một người giảo hoạt nên cô ta căn bản không biết đây chính là tín hiệu. Trong lòng cô còn sợ hãi, nhu nhược mà khóc nức nở thành tiếng: “Anh đúng là một tên biến thái... "
“Em có thích không? Đúng là rất nhiều kích thích, có đúng không?”
Lời nói của cậu chắc chắn là mang theo men rượu, và thanh điệu giọng nói mang theo cơn say triền miên, khàn khàn, thấp thấp, đầy cám dỗ: “Gần đây anh đã có bạn gái, và anh nghĩ rằng cô ấy rất phù hợp để kết hôn, và anh rất muốn em giúp anh cầm lấy nó và kiểm tra ... "
"Hả? "Kì Hành Trinh suýt chút nữa bị cậu ép chết, cô thật sự không biết cậu sẽ làm gì.
“Anh rất muốn cho em xem cô ấy trông như thế nào, tại sao anh không gọi điện video cho cô ấy ngay bây giờ nhỉ?” Kỳ Mẫn lấy điện thoại ra, đưa màn hình vào mắt Kì Hành Trinh, mở ứng dụng hẹn hò và tìm thấy [Jenny ], với những ngón tay anh nhanh chóng gõ trên màn hình, ấn vào gọi video.
Cả người Kì Hành Trinh hoàn toàn mềm nhũn, danh tính giả của cô ấy vẫn chưa được đăng nhập - chỉ một giờ trước, [Jenny] đã gửi một tin nhắn cho [Mẫn], hỏi anh ấy có đang ăn hay không.
Kỳ Mẫn mơ hồ tiếp tục: “Chúng ta thử vận may xem cô ấy có ở đó không?” Bấm ngón tay, anh bấm điện thoại.
Trong phòng yên tĩnh có tiếng rung động, rung động không phải ở nơi khác mà là ở dưới thân Kỳ Mẫn.
Toàn thân Kì Hành Trinh run lên như bị điện giật, cô thở dài trong lòng, nắm chặt hai tay.
Sự run rẩy cũng kích thích Kỳ Mẫn, "cây cung" lại luồn thẳng vào trong đây, ôi không, đó là những ngón tay mảnh khảnh nghệ sĩ của anh.
“Ồ, hình như cô ấy đang bận…”
Giọng cậu lọt vào tai cô, ngón tay cũng mở hai cánh môi nơi mẫn cảm của cô ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ.
“Anh nghe nhiều người nói em đối với những người khác chính là tuýp người M sao? Ồ, em nhìn anh xem có bao nhiêu phần S trên 10 phần? Chúng ta quả thật là quá phù hợp, rất phù hợp, đúng là một cặp trời ban mà.”
Ngón tay cậu không ngừng khuấy đảo nơi tư mật của cô, cô liền cắn môi dưới và không dám kêu to hay thậm chí phát ra bất kỳ tiếng động nào-
Kích thích, thú vị, thực sự thú vị! Có tiếng cười nói vui vẻ ở dưới nhà, hai bác đang ngồi nhậu ở đó, còn cô và cậu con trai của hai bác, danh nghĩa là an hem họ đang chơi “trò chơi” ở ngay trên tầng, ngay trên đầu của họ.
Ngón tay của anh ở trong cơ thể cô xoắn lấy da thịt, cạo cùi ngón tay nhẹ nhàng kéo nhẹ tiến vào, giống như cung tiến lui ra, vừa kéo vừa mài vách thịt, dâm thủy cũng vì vậy mà dần dần dâng lên, ý thức của cô trở nên mờ mịt, và Kì Hạnh Trinh không thể không rên nhẹ.
"Cha của em còn không có đụng ở chỗ nào? Hả? Anh làm sao không biết cha đụng vào cái gì? Bản thân anh đã nhìn thấy em cùng ông ta làm chuyện dơ bẩn này ... hơn một lần. Ha ha, có thể em không tin nhưng quả thật anh đã nhìn thấy từng bộ phận trên cơ thể của em đó, nào là bộ ngực trắng muốt, nào là hai viên trân trâu quyến rũ,… "
Cậu không ngừng xoa nắn quả bóng gấp khúc bằng da thịt của cô, càng xoa càng nóng, cô khom người, ngẩng cổ lên, nhắm mắt lại, hé mở ra đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng kêu lên," Anh Kỳ Mẫn… Em muốn ... "
Đột nhiên có một vật lạnh và cứng đi vào bên trong cô, khiến cô có chút hẫng và cơ thể không khỏi co rút, cô còn chưa đáp ứng, Kỳ Mẫn đã đứng dậy rồi, nhưng cô vẫn nằm đó, không đứng dậy được nữa, cô cảm thấy rằng vẫn còn một cái gì đó ở phần dưới của cô.
Cô quay đầu lại, thấy cậu thè lưỡi liếm ngón tay dính đầy dâm thủy của cô, quay đầu cười với cô: “Đây chính là sự trừng phạt nhỏ, lần sau sẽ trừng phạt thật đấy.”
Quay lại— đến—
Lúc này, Kì Hạnh Trinh thật sự muốn anh, bên dưới của cô thật ngứa ngáy, cô muốn được tra tấn bởi ai đó đến chết!
Cậu bước đến cửa và chỉnh lại áo sơ mi, không nhìn lại, cậu thì thầm: “Anh đã gần ba mươi tuổi, và quả thực tôi có thể là một người kỳ lạ trong mắt người khác, nhưng bài học quý giá nhất mà anh học được từ cha là - không được ngủ với những người không được pháp luật cho phép. Vì vậy, lần đầu tiên của anh phải dành riêng cho người vợ tương lai của anh, Kỳ Hạnh Trinh, mong em đừng nghĩ về điều đó. ”
Anh mở cửa và sải bước ra ngoài.
Kì Hạnh Trinh tức giận đến mức chỉ muốn đập nát chiếc giường, vừa muốn đứng dậy lại cảm thấy dưới thân không khỏe nên vươn tay móc ra một chiếc chìa khóa bạc từ giữa hai chân cô - chính là chiếc USB màu trắng của cô!
Chết tiệt, đồ biến thái!
Kì Hạnh Trinh đứng dậy với ánh mắt như viên đạn, và cô dường như có thể giết chết bất cứ ai với đôi mắt này, nhưng sau khi nghĩ về điều đó, Kì Hạnh Trinh lại đột nhiên nở nụ cười duyên dáng -
Anh trai họ Kỳ Mẫn của cô như vậy mà lại còn trinh, đợi đã, em phải là người phụ nữ đầu tiên phải lòng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.