Chương 28: .2: Đệ Tam X – Sắc Kệ (13) Kì Trung Nam
Lương Hạc
26/03/2024
“Nhưng đến một ngày bác rồi cũng chết đi, vậy lúc đấy cháu định làm như thế nào?”
“Cháu không biết nữa, bác ơi ... Cháu chỉ muốn ở bên cạnh và hầu hạ bác, không muốn bác già đi, càng không bao giờ dám nghĩ đến ngày bác đi xa ... Oa oa! "
Kì Hạnh Trinh bật khóc, có lẽ rượu đã xúc tác cho cảm xúc của cô ta, và trong lời dụ dỗ và đe dọa vừa rồi cô nắm lấy cổ Kì Trung Nam và khóc một cách liều lĩnh, giống như khi cô ấy còn là một đứa trẻ - mẹ và cha Kì đi du lịch nên các anh trai và cô phải ở nhà trong vài ngày, và các anh trai của cô không đưa cô đi cùng. Họ nghĩ rằng cô là một ngôi sao chổi do "người phụ nữ đó" mang đến, và họ bắt nạt cô. Cô cũng càng không dám mách lẻo với ai, đành phải ăn nhờ ở đậu, chịu đựng cái rét cắt da cắt thịt. Mười tuổi Kì Hạnh Trinh đã trải qua ấm ức lạnh nhạt tình người, không thể làm gì khác hơn là khóc. Mỗi ngày cô chẳng biết làm gì ngoài việc ghé vào cửa sổ tự khóc, lo lắng liệu mẹ có cần cô nữa không, liệu có quay trở về với cô nữa không?
“Trinh Trinh, lại đây, xem bác mua gì cho cháu này?”
Cô biết Kì Trung Nam thích cô, từ nhỏ đã thích cô, nghe nói anh luôn muốn có con gái nhưng lại không có. Lúc đó anh thật sự rất chiều chuộng cô, cưng chiều như đứa con gái rượu vậy!
Hai anh em không ai có thể bắt nạt được cô, bác luôn bảo vệ cô, cho cô ăn ngon và vui vẻ, cô lại gần gũi anh đến lạ thường, đêm thì ôm anh ngủ, nghe anh kể chuyện chú vịt con xấu xí hóa thành thiên nga trắng.
“Trinh Trinh.” Kì Trung Nam gọi cô, đã lâu rồi anh không gọi cô như vậy. “Đừng khóc, làm sao mà bác không muốn cháu được.”
Kì Hạnh Trầm vùi mặt vào ngực anh, vòng hai tay cô ôm lấy cổ anh giống như khi còn bé run rẩy nói: “Vậy thì bác cả không cần phải gả cháu đi đâu, cháu muốn ở cùng với bác cơ.”
Kì Trung Nam cười, hồi bé cô cũng nói như thế này, nói rằng tương lai sẽ không lấy ai, sẽ chỉ gả cho bác.
Lời nói của trẻ con thì thường không đáng quan tâm, anh ấy năm đó cũng không muốn nghĩ nhiều lắm. Nhưng hiện tại Kì Hạnh Trinh vẫn còn nói được những lời này, không biết trong tâm hồn cô còn bao nhiêu phần là trẻ thơ
Từ khi nào thì đứa cháu gái khả ái đáng yêu mới trổ mã trở thành thiếu nữ yểu điệu như thế này?
Có lẽ là khi cô vừa tròn mười tám tuổi, cũng là bữa tiệc sinh nhật của Kì Trung Nam, cô bị mẹ để lại giúp thu dọn, khi mọi người rời đi, cô ở lại cùng anh nói chuyện phiếm. Cũng giống như trước kia, cô cũng giúp anh mát xa vai cổ nhưng chỉ khác là lúc ấy, hai tay của Kì Hạnh Trinh có chút không thành thật mà để ở trước ngực của Kì Trung Nam, cúi đầu từ phía sau vòng qua cổ anh, hôn lên mặt, liếm lỗ tai của anh, thì thào nói: “Bác trai, cháu muốn cùng bác làm tình.”
Kì Trung Nam xoay người, quay đầu nhìn cô ấy, đôi mắt lang thang giữa lông mày và đôi môi của cô.
Anh nghĩ, có lẽ lúc đó cô đã có kế hoạch và tính toán điều gì đó, nhưng anh không quan tâm. Cơ bản là có một người phụ nữ muốn anh, anh cũng muốn cô ấy - cô không kiềm chế được, lo lắng đến mức đẩy anh xuống giường. Hai tay cô mò mẫm, cùng đôi môi tràn đầy hương thơm ấm áp, nụ hôn làm cho cả người anh nóng rực, hạ thân tràn ngập cảm giác đau đớn. Khi cô từng bước từng bước cởi quần áo, mỗi một tấc đều quyến rũ trong quầng sáng, không có một tia trẻ con, tất thảy đều là cử chỉ của một người phụ nữ sống và duyên dáng, cô đưa tay chơi với anh tuy có hơi giật cục, không phải là rất điêu luyện nhưng giọng nói nhẹ nhàng: "Bác, đưa nó cho cháu đi..."
Anh không thể chịu được sự vụng về của cô. Khi anh lật người đè lên người cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, hai mắt đen láy, cứ nhìn chằm chằm vào anh như vậy, không hề che giấu.
Anh mút lưỡi cô, quấn lấy môi cô, cố gắng nuốt chửng cô. Anh không dám nói rằng anh chưa bao giờ muốn có một người phụ nữ mãnh liệt như vậy, nhưng đồng thời, anh cũng thầm ngạc nhiên, ở tuổi anh đã thấy núi và non nước, đã từng thấy vô số mỹ nhân nhưng tại thời điểm này, núi không phải núi, nước không phải nước, người phụ nữ này không phải là một người phụ nữ, cô ấy đã trở thành một nàng tiên mang theo nụ cười kiều diễm.
Như thể cảm thấy có lỗi với chính mình, anh dùng lực xoa nắn bộ ngực mới phát triển của cô, hai bầu vú của cô đỏ ửng và mềm mại như quả đào, và anh tham lam gặm nhấm chúng. Da thịt cô cũng tươi mới và mềm mại, và chúng chuyển sang màu đỏ chỉ sau vài hành động của anh.
Nhẫn nhịn của anh đã cạn kiệt, anh mở ra hai chân cô, duỗi thẳng sống lưng hạ eo xuống, chen vào một chút, đến nửa đường, cô mới kêu lên thành tiếng.
Anh quên mất mình có thể là người đàn ông đầu tiên của cô, nhìn nước mắt cô trào ra, cắn môi run rẩy, tim anh quặn thắt vào nhau. Trong anh có hối hận, càng có khát vọng rằng anh yêu cô, cô cũng yêu anh. Ngực cô nóng rực như lửa cháy, anh vừa đẩy hông vừa đánh vào bộ ngực, đôi môi hồng giữa hai chân cô không ngừng chảy nước khiến anh không thể kiềm chế mà đâm mạnh bạo hơn.
“Bác ơi, ngủ đi, cháu buồn ngủ rồi.” Kì Hạnh Trinh cởi váy, váy của cô rất dễ cởi ra, nó trượt dọc dây vai và trượt xuống lòng bàn chân, bên trong cô không mặc gì.
Cô vẫn như trước, thậm chí còn có chút trưởng thành hơn trước, da thịt màu hồng đào đầy đặn, đôi gò bồng đảo đỏ mọng, eo thon và mông tròn, giữa hai chân được cạo sạch sẽ, da thịt trắng hồng.
Kì Trung Nam đi tới, nhìn xuống khuôn mặt của cô, với đôi lông mày thanh tú và đôi môi sáng, cô so với trước kia càng quỷ quyệt hơn, đôi mắt đen của cô nhìn thẳng vào anh, nhưng cô vẫn không che giấu.
Rất tốt.
Kì Trung Nam thực sự cảm kích cô, sự gian xảo và táo tợn, sự sợ hãi và yếu đuối của cô ... tất cả đều nằm trong tay anh, cô không thể bay đi.
Anh giơ tay, trực tiếp đẩy cô xuống giường.
“Cháu không biết nữa, bác ơi ... Cháu chỉ muốn ở bên cạnh và hầu hạ bác, không muốn bác già đi, càng không bao giờ dám nghĩ đến ngày bác đi xa ... Oa oa! "
Kì Hạnh Trinh bật khóc, có lẽ rượu đã xúc tác cho cảm xúc của cô ta, và trong lời dụ dỗ và đe dọa vừa rồi cô nắm lấy cổ Kì Trung Nam và khóc một cách liều lĩnh, giống như khi cô ấy còn là một đứa trẻ - mẹ và cha Kì đi du lịch nên các anh trai và cô phải ở nhà trong vài ngày, và các anh trai của cô không đưa cô đi cùng. Họ nghĩ rằng cô là một ngôi sao chổi do "người phụ nữ đó" mang đến, và họ bắt nạt cô. Cô cũng càng không dám mách lẻo với ai, đành phải ăn nhờ ở đậu, chịu đựng cái rét cắt da cắt thịt. Mười tuổi Kì Hạnh Trinh đã trải qua ấm ức lạnh nhạt tình người, không thể làm gì khác hơn là khóc. Mỗi ngày cô chẳng biết làm gì ngoài việc ghé vào cửa sổ tự khóc, lo lắng liệu mẹ có cần cô nữa không, liệu có quay trở về với cô nữa không?
“Trinh Trinh, lại đây, xem bác mua gì cho cháu này?”
Cô biết Kì Trung Nam thích cô, từ nhỏ đã thích cô, nghe nói anh luôn muốn có con gái nhưng lại không có. Lúc đó anh thật sự rất chiều chuộng cô, cưng chiều như đứa con gái rượu vậy!
Hai anh em không ai có thể bắt nạt được cô, bác luôn bảo vệ cô, cho cô ăn ngon và vui vẻ, cô lại gần gũi anh đến lạ thường, đêm thì ôm anh ngủ, nghe anh kể chuyện chú vịt con xấu xí hóa thành thiên nga trắng.
“Trinh Trinh.” Kì Trung Nam gọi cô, đã lâu rồi anh không gọi cô như vậy. “Đừng khóc, làm sao mà bác không muốn cháu được.”
Kì Hạnh Trầm vùi mặt vào ngực anh, vòng hai tay cô ôm lấy cổ anh giống như khi còn bé run rẩy nói: “Vậy thì bác cả không cần phải gả cháu đi đâu, cháu muốn ở cùng với bác cơ.”
Kì Trung Nam cười, hồi bé cô cũng nói như thế này, nói rằng tương lai sẽ không lấy ai, sẽ chỉ gả cho bác.
Lời nói của trẻ con thì thường không đáng quan tâm, anh ấy năm đó cũng không muốn nghĩ nhiều lắm. Nhưng hiện tại Kì Hạnh Trinh vẫn còn nói được những lời này, không biết trong tâm hồn cô còn bao nhiêu phần là trẻ thơ
Từ khi nào thì đứa cháu gái khả ái đáng yêu mới trổ mã trở thành thiếu nữ yểu điệu như thế này?
Có lẽ là khi cô vừa tròn mười tám tuổi, cũng là bữa tiệc sinh nhật của Kì Trung Nam, cô bị mẹ để lại giúp thu dọn, khi mọi người rời đi, cô ở lại cùng anh nói chuyện phiếm. Cũng giống như trước kia, cô cũng giúp anh mát xa vai cổ nhưng chỉ khác là lúc ấy, hai tay của Kì Hạnh Trinh có chút không thành thật mà để ở trước ngực của Kì Trung Nam, cúi đầu từ phía sau vòng qua cổ anh, hôn lên mặt, liếm lỗ tai của anh, thì thào nói: “Bác trai, cháu muốn cùng bác làm tình.”
Kì Trung Nam xoay người, quay đầu nhìn cô ấy, đôi mắt lang thang giữa lông mày và đôi môi của cô.
Anh nghĩ, có lẽ lúc đó cô đã có kế hoạch và tính toán điều gì đó, nhưng anh không quan tâm. Cơ bản là có một người phụ nữ muốn anh, anh cũng muốn cô ấy - cô không kiềm chế được, lo lắng đến mức đẩy anh xuống giường. Hai tay cô mò mẫm, cùng đôi môi tràn đầy hương thơm ấm áp, nụ hôn làm cho cả người anh nóng rực, hạ thân tràn ngập cảm giác đau đớn. Khi cô từng bước từng bước cởi quần áo, mỗi một tấc đều quyến rũ trong quầng sáng, không có một tia trẻ con, tất thảy đều là cử chỉ của một người phụ nữ sống và duyên dáng, cô đưa tay chơi với anh tuy có hơi giật cục, không phải là rất điêu luyện nhưng giọng nói nhẹ nhàng: "Bác, đưa nó cho cháu đi..."
Anh không thể chịu được sự vụng về của cô. Khi anh lật người đè lên người cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, hai mắt đen láy, cứ nhìn chằm chằm vào anh như vậy, không hề che giấu.
Anh mút lưỡi cô, quấn lấy môi cô, cố gắng nuốt chửng cô. Anh không dám nói rằng anh chưa bao giờ muốn có một người phụ nữ mãnh liệt như vậy, nhưng đồng thời, anh cũng thầm ngạc nhiên, ở tuổi anh đã thấy núi và non nước, đã từng thấy vô số mỹ nhân nhưng tại thời điểm này, núi không phải núi, nước không phải nước, người phụ nữ này không phải là một người phụ nữ, cô ấy đã trở thành một nàng tiên mang theo nụ cười kiều diễm.
Như thể cảm thấy có lỗi với chính mình, anh dùng lực xoa nắn bộ ngực mới phát triển của cô, hai bầu vú của cô đỏ ửng và mềm mại như quả đào, và anh tham lam gặm nhấm chúng. Da thịt cô cũng tươi mới và mềm mại, và chúng chuyển sang màu đỏ chỉ sau vài hành động của anh.
Nhẫn nhịn của anh đã cạn kiệt, anh mở ra hai chân cô, duỗi thẳng sống lưng hạ eo xuống, chen vào một chút, đến nửa đường, cô mới kêu lên thành tiếng.
Anh quên mất mình có thể là người đàn ông đầu tiên của cô, nhìn nước mắt cô trào ra, cắn môi run rẩy, tim anh quặn thắt vào nhau. Trong anh có hối hận, càng có khát vọng rằng anh yêu cô, cô cũng yêu anh. Ngực cô nóng rực như lửa cháy, anh vừa đẩy hông vừa đánh vào bộ ngực, đôi môi hồng giữa hai chân cô không ngừng chảy nước khiến anh không thể kiềm chế mà đâm mạnh bạo hơn.
“Bác ơi, ngủ đi, cháu buồn ngủ rồi.” Kì Hạnh Trinh cởi váy, váy của cô rất dễ cởi ra, nó trượt dọc dây vai và trượt xuống lòng bàn chân, bên trong cô không mặc gì.
Cô vẫn như trước, thậm chí còn có chút trưởng thành hơn trước, da thịt màu hồng đào đầy đặn, đôi gò bồng đảo đỏ mọng, eo thon và mông tròn, giữa hai chân được cạo sạch sẽ, da thịt trắng hồng.
Kì Trung Nam đi tới, nhìn xuống khuôn mặt của cô, với đôi lông mày thanh tú và đôi môi sáng, cô so với trước kia càng quỷ quyệt hơn, đôi mắt đen của cô nhìn thẳng vào anh, nhưng cô vẫn không che giấu.
Rất tốt.
Kì Trung Nam thực sự cảm kích cô, sự gian xảo và táo tợn, sự sợ hãi và yếu đuối của cô ... tất cả đều nằm trong tay anh, cô không thể bay đi.
Anh giơ tay, trực tiếp đẩy cô xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.