Bảy X Sắc Kệ: Cháu Mê Đắm Chú

Chương 29: Đệ Tam X: Sắc Kệ (14) Kì Trung Nam (H)

Lương Hạc

26/03/2024

Đêm hôm đó, Kì Hạnh Trinh như sắp chết. Từ xương sống kéo đến thắt lưng đều đau như sắp chết. Hai chân và hai tay khoanh lại không cử động được. Cô thật muốn chết như tiên nhưng lại trở thành người bất tử, bản thân lâng lâng chìm vào cõi hư ảo, xương cốt của cô bây giờ cảm tưởng giòn tan, bẻ là gãy ngay lập tức.

“A, bác, từ từ, ừm… Bác, cháu không thể làm được nữa.”

Cô lặp lại những lời này, khịt mũi một tiếng, từ trong cổ họng phát ra một giọng nói trầm thấp, thật sự là không thể! Vừa tê vừa ngứa, khép chân vào không được mà mở ra cũng không xong. Kì Hạnh Trinh chống chân lên, ngón chân trắng nõn duỗi ra kéo lên, trong lòng không khỏi thở dài – nói về chơi đùa, đúng là người đàn ông trung niên Kì Trung Nam này là con ngựa quen đường cũ, rất thành thạo.

Anh ấy đâm thật sâu, thật thô bạo và dứt khoát, làm ba nhát nông, một nhát sâu, từ từ vạch một vòng, sau đó dập mạnh vào mông, thúc thật mạnh, cắm vào trong hoa huyệt run rẩy rồi rút ra. Rút ra được một nửa thì dâm thủy cũng tuôn trào ra, ngón tay liền phối hợp, móc hết nước của cô mà thưởng thức.

Anh không lên tiếng, chỉ nhìn khuôn mặt biến dạng đầy sóng gió của cô với biểu cảm cười nửa miệng, dùng tay chơi đùa với bộ ngực của cô, nói: "Lúc này cháu sẽ thành thật nhất ... Bác hỏi cháu, cháu thấy Kỳ Mẫn như thế nào?”

“A…?" Kì Hạnh Trinh đã sớm mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi. Lúc này lại nhận được câu hỏi của Kì Trung Nam thì cả người liền căng thẳng, hoa huyệt tự động kẹp chặt đến mức khiến Tề Trung Nam không nhịn được mắc kẹt, cổ họng trượt xuống, lưng thẳng tắp, chậm rãi ưỡn hông vào trong.

"Có chuyện gì vậy? Cháu nghĩ nó như thế nào?"

"Không, không biết, anh ấy là một chàng trai tốt ... chính là… chính là.”

“Chính là cái gì?” Anh hung hăm đâm vào khiến cô hét thất thanh.

“Chỉ là quá nghiêm túc.”

Kì Trung Nam mỉm cười, và có vẻ hài lòng với câu trả lời. Anh bế cô lên, ôm cô vào lòng và nhấc bổng cô lên - “Vậy, cháu có thích nó không?”

“Bác nói cái gì vậy bác ... ” Tim Kì Hạnh Trinh đập loạn xạ, thân thể cũng nhảy loạn, dương vật lúc này tiến vào chỗ sâu nhất, cô không thể chịu được nữa mà thật sự rất ngứa, lúc nào cũng muốn anh chà xát côn thịt với hoa huyệt mềm mại của cô ở bên trong. Một lần nữa, thêm một lần nữa, cô dang rộng chân đón lấy toàn bộ Kì Trung Nam.  

"A..." Kì Trung Nam cũng rất thoải mái, vòng đôi tay thô ráp quanh cô, cơ bắp toàn thân căng lên, màu da vàng đỏ vặn vẹo trên làn da trắng nõn là một sự kết hợp hoàn mỹ giữa m Dương.

“Bác hỏi cháu, cháu có thích nó không… Trông cháu có vẻ hơi căng thẳng nhỉ?”

“Cháu không…” Kì Hạnh Trinh ôm cổ Kì Trung Nam, cúi đầu hôn anh: “Bác à, cháu thích bác nhất. . "

“Cháu thích bác lúc đụ cháu nhất sao? " Kì Trung Nam dùng sức nện vào thật mạnh khiến Kì Hạnh Trinh dựng ngược lên:" A, bác ơi, thật thoải mái!



Kì Trung Nam khẽ cười một tiếng, hãm là tốc độ di chuyển, cắn cắn lỗ tai của Kì Hạnh Trinh và nói: “Tại sao cháu không trở thành vợ của Kỳ Mẫn, để bác có thể đụ cháu mỗi ngày có được không?”

"Cái gì?" Kì Hạnh Trinh hoảng sợ, nước giữa hai chân cô không ngừng chảy ra và cô ấy không biết liệu có phải bản thân bị kích thích khi nghĩ đến cảnh tượng ấy hay không.

Nụ cười của Kì Trung Nam càng sâu, anh tiếp tục đâm mạnh vào trong: “Bác nghĩ nó là người đáng tin cậy, và sau này cháu cũng không cần phải lo lắng về việc không có ai chăm sóc mình… Không phải là đôi bên đều tiện đủ đường sao? "

"Nhưng! "

“Có hai người đàn ông, cháu còn chưa đủ sao? "

"Anh ấy ... "

“Bác một khi đã nói gì, nó không thể phản đối.”

Kì Hạnh Trinh quả nhiên đã bị kích thích, hai cặp đồi núi của cô không ngừng đung đưa, cái hông trắng nõn của cô bĩu ra, đung đưa qua lại, nghiến lên xuống, chốc chốc lại đứng thẳng lên, đạt khoái cảm.

Kì Trung Nam bất ngờ có một suy nghĩ xẹt ngang qua trí óc - anh ấy cùng Kỳ Mẫn làm tình với cô, tuy rằng quá vô lý nhưng cảnh tượng ấy dâm mỹ đến mức không thể chịu được, đột nhiên, anh bị cô đè lên người.

Cả hai từ trên mây rơi xuống, ngã xuống giường thở hổn hển, hồi lâu không ai nói lời nào, cũng không muốn nhắc lại những gì vừa nói, nhưng Kì Hạnh Trinh đã khắc cốt ghi tâm — Là Kì Trung Nam lúc nãy có thật sự nghiêm túc? Nếu là như vậy, cô sau này thật sự có thể cứu được một nửa trái tim, ít nhất cũng không phải lo lắng thân phận cùng tài sản.

Đã khuya, Kì Trung Nam ngủ say, bên gối có tiếng ngáy nhẹ, nhưng Kì Hạnh Trinh trằn trọc trở mình cũng không ngủ được.

Hoàn toàn không phải vì những lời đó, cô nghĩ nhiều hơn đến lời dụ dỗ ban nãy của Kì Trung Nam, dường như anh ta biết điều gì đó, nhưng lại không thích nói rõ ràng.

Kì Hạnh Trinh cũng không chắc, và cô nhớ rằng ổ đĩa flash USB mà cô lấy từ Kỳ Mẫn vẫn chưa được kiểm tra, vì vậy cô lặng lẽ đứng dậy, xuống đất và kiễng chân trượt từ phòng ngủ sang phòng khách. .

Cô ấy mang theo máy tính xách tay của mình.

Khi logo của đĩa cứng di động xuất hiện, cô lập tức mở nó ra - bên trong trống không?!

Kì Hạnh Trinh nắm chặt tay vì tức giận, không biết là mấy giờ rồi, cô nhấc điện thoại lên và gửi một tin nhắn cho Kỳ Mẫn: [Kỳ Mẫn, anh đang đùa em đấy à? 】



Không ngờ Kỳ Mẫn phản hồi rất nhanh: 【xem có vui không? Như anh đã nói trước đó, đây không phải là việc của em. Nhưng nếu em muốn, anh sẽ đưa nó cho em. 】

【Nói thẳng, anh muốn cái gì? 】

【Anh muốn cái gì thì sẽ tự lấy được, việc gì phải nhờ đến em? Anh chỉ muốn nói với em rằng cảm ơn bạn vì món quà, và chúc em ngủ ngon. ]

Nếu ngủ không được, ngày hôm sau tự nhiên sẽ hao tổn sức lực, vì vậy Kì Hạnh Trinh sẽ không cùng Kì Trung Nam đi câu cá, sẽ ở nhà tiếp tục ngủ.

Buổi chiều, Kì Trung Nam đánh cá trở về, có lẽ được mùa bội thu, tinh thần phấn chấn, vội vàng kêu Lão Lưu nấu nồi cá, sau đó gọi Kỳ Mẫn lại, kêu anh ta đến cùng ăn.

“Nếu anh ấy đến thì cháu sẽ đi.” Kì Hạnh Trinh thay quần áo và đi xuống cầu thang. Cô ấy đã ngủ say và trông rất ổn. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đỏ tuyết tùng và tóc buộc thành đuôi ngựa, trông có một tính cách vui tươi.

"Cái gì? Xấu hổ sao?" Tề Trung Nam châm thuốc nói xong, híp mắt nhìn cô trong khói thuốc, Kì Hạnh Trinh sửng sốt, nhớ tới chuyện tối hôm qua, vội vàng nói: "Sao, nó đến là để nói chuyện với bác nhưng thấy cháu nên cũng muốn hỏi thăm.”

“Từ trước đến nay cháu và anh ấy không có nhiều vấn đề để hỏi thăm nhau đến như vậy.” Kì Trung Nam cũng thay một bộ quần áo ở nhà, trông có vẻ mệt mỏi, anh ấy rót thêm một ly Whiskey, ngồi trên ghế sofa xem TV.

Kì Hạnh Trinh bước tới, nằm trên đùi anh, nghịch ngợm râu ria cứng ngắc trên cằm: "Nếu bác không cạo râu thì bác sẽ trở thành một ông già khó tính đó."

“Cháu không thích một ông già khó tính sao?” Anh đặt ly rượu trong tay xuống, nhéo mặt cô. Mặt khác, tay kia của anh ấy đang cầm điện thoại, một lúc sau có cuộc gọi đến, hoặc anh ta nghĩ ra cái gì đó để gọi.

“Cuối tuần sao còn bận rộn như vậy, những người này không biết nhìn thời điểm tí nào, hiện tại bác đang theo đuổi sự kiện nào vậy?

“Giới kinh doanh mà, trong nháy mắt là trời đất thay đổi rồi, huống chi đây lại còn là chuyện làm ăn của riêng mình, căn bản là bấc không có thời gian nghỉ ngơi. ” Kì Trung Nam nói xong liền đặt điện thoại xuống, giọng nói ôn nhu, cúi đầu hôn lên trán cô.

“Bác thương cháu nhất.” Kì Hạnh Trinh ôm lấy cổ Kì Trung Nam, trở lại dáng vẻ trẻ con của cô.

Chỉ khi họ ở một mình và yên bình, Kì Hạnh Trinh mới cảm thấy an toàn và ấm áp, như thể nằm trong vòng tay của một người lớn sẽ không bao giờ cần phải lớn lên.

Chuông cửa vang lên, họ vẫn đang ôm nhau, hai người bế nhau đến tận cửa rồi nhưng Kì Trung Nam vẫn không muốn buông ra. Còn Kì Hạnh Trinh như vậy nhưng mặt lại đỏ bừng, cô lập tức giãy ra, đứng dậy đón khách: "Anh Kỳ Mẫn, anh đã đến rồi sao."

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bảy X Sắc Kệ: Cháu Mê Đắm Chú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook