Chương 5: Gót chân Achilles
Spiral
29/12/2022
Cuối cùng bị anh kéo đi ăn nửa bát hoành thánh.
“Anh đi về cẩn thận nhé.” Cô tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe.
“Ừ, về đến nhà thì báo cho anh một tiếng.” Anh lưu luyến dặn dò.
Du Dực đột nhiên ghé sát vào anh, hôn nhẹ một cái vào má anh, đôi môi mềm mại tựa như một con bướm khẽ chạm rồi lại giương cánh bay.
Anh ngẩn ngơ ngồi yên vài phút rồi mới hồi phục lại tinh thần.
Hôm sau tan làm, Du Dực đang nấu mỳ ở nhà mới chợt nhớ ra bản thân còn có một anh bạn trai.
Giữa trưa, anh hỏi cô có muốn ăn tối cùng anh không, Mạnh Ngọc ở tại khu mới Phụng Bắc, bọn họ có thể nói là một người trời nam một người đất bắc nên cô từ chối lời mời của anh.
“Anh ăn chưa?” Du Dực nhắn cho anh.
Trên giao diện chat lập tức hiện “Đối phương đang nhập tin nhắn…”. Đáp lại cô là một bức ảnh.
Có thể nhìn ra anh đang ngồi trong một quán rượu, người ngồi đối diện đang nướng thịt.
Du Dực bắt chước anh cũng gửi một bức ảnh sang.
“Ai bảo em không chịu đi ăn với anh cơ.” Gửi thêm một cái icon kiêu ngạo.
“Xa quá, anh lại phải lái xe mất hơn một tiếng tới đây. Nhưng mà, bây giờ anh đang ăn với ai đấy?”
“Một người bạn nam của anh.”
Trong quán rượu, Mạnh Ngọc ôm điện thoại cười ngây ngô.
Người đàn ông ngồi đối diện liếc anh, tỏ vẻ buồn nôn: “Toàn mùi yêu đương.”
Mạnh Ngọc chẳng thèm quan tâm, tiếp tục ôm điện thoại trả lời cô: “Tưởng Dục Thần, em có biết không? Hồi xưa cậu ấy học cùng trường với chúng mình,”
“Có phải cậu bạn trước đây luôn về nhà cùng anh không.”
“Đúng rồi, trước đây nhà cậu ấy là hàng xóm của anh.”
“Thì ra là thế. Anh biết không? Lúc đó rất nhiều bạn nữ khóa mình cho rằng hai anh là một đôi đấy.”
Mạnh Ngọc buông điện thoại ra, vô cùng nghiêm túc hỏi ông bạn thân đã quen nhiều năm: “Tưởng Dục Thần, mày thích nam hay nữ?”
“Vãi lìn luôn.” Anh ấy tức giận đến mức suýt thì ném đũa sang: “Mày quen tao 25 năm, mày thử nói xem tao thích nam hay nữ? Thằng điên.”
“Em yên tâm, cậu ấy thẳng.” Anh gửi tin nhắn, lâu sau vẫn chưa thấy cô trả lời.
“Hừ, tao cảnh báo trước, vừa mới yêu nhau một ngày mà đã bị xơi tái như thế, cẩn thận người ta chỉ chơi đùa với mày thôi đấy.”
Mạnh Ngọc nhíu mày: “Mày cảm thấy thế ư?”
Tưởng Dục Thần cảm thấy mình không thể đáp được câu hỏi này.
“Nhưng mà tao thích cô ấy lắm.”
Đương nhiên anh ấy biết Mạnh Ngọc rất thích cô.
Mạnh Ngọc không như anh ấy, anh ấy nổi tiếng nghịch ngợm gây sự, còn Mạnh Ngọc từ bé đến lớn đều rất ngoan ngoãn. Trước nay chưa từng thấy anh buồn phiền vì chuyện gì, dường như anh vĩnh viễn mang dáng vẻ bình tĩnh thong dong như vậy.
Chỉ đúng hai lần anh ấy thấy Mạnh Ngọc bộc phát cảm xúc, cả hai lần đều vì cô.
Lần đầu tiên là khi anh viết thư tình bị từ chối. Lúc đó, Tưởng Dục Thần còn cười cợt rằng anh dùng cách cũ rích để tỏ tình thì đương nhiên con gái nhà người ta sẽ từ chối rồi. Mạnh Ngọc chẳng thèm quan tâm đến Tưởng Dục Thần, một mình ném bóng vào rổ rồi lại nhặt bóng, cứ thế lặp đi lặp lại hai động tác này. Một lát sau, Tưởng Dục Thần mới phát hiện ra sự bất thường của anh, khuyên anh nghỉ ngơi một lúc nhưng Mạnh Ngọc lại làm như không nghe thấy. Cuối cùng, cả người anh đầy mồ hôi giống như con gà rơi vào nồi canh nằm bệt dưới giá bóng.
Lần thứ hai là vào năm bốn đại học. Lúc đó, anh đang học cao học tại một trường bên nước ngoài, Tưởng Dục Thần gọi tới định kiếm một bữa, cuối cùng Mạnh Ngọc lại rủ đi uống rượu. Phải biết rằng trước giờ chỉ có anh ấy rủ Mạnh Ngọc đi uống rượu chứ chưa bao giờ Mạnh Ngọc lại chủ động rủ đi cả. Tưởng Dục Thần cứ ngỡ mặt trời mọc đằng Tây, kết quả hóa ra là người ta xóa QQ của anh, còn anh làm như mây mù che phủ, bầu trời sập xuống mà uống say bí tỉ.
Khoảng thời gian trước Mạnh Ngọc bảo với anh ấy rằng anh chuẩn bị về nước làm việc, lúc ấy đã nhậm chức ở Cao Thịnh.
Tưởng Dục Thần đoán được vì sao anh lại trở về, trái lại cũng không ngăn cản. Từ trước đến nay Mạnh Ngọc luôn là người có chính kiến, không ai có thể can ngăn được anh, Tưởng Dục Thần chỉ giỡn chơi: “Mày đúng là vị thánh tình yêu.”
Do đó, khi tối qua Mạnh Ngọc gọi tới kể rằng mình với Du Dực đang yêu nhau, trong lòng Tưởng Dục Thần trăm bề ngổn ngang.
“Mày ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh hả?”
“Không, tao vừa mới về nhà.”
“Củ lạc giòn tan? Đệch mợ, chẳng phải mày mới về đây chưa được mấy ngày sao? Không đúng, không phải hôm nay chúng mày vừa mới gặp nhau ư? Sao lại thế này? Mày chắc chắn cô ấy không lừa mày chứ? Cô ấy không vay tiền mày chứ?”
Mạnh Ngọc cũng không nói rõ mà chỉ giải thích rằng cô không lừa đảo.
“Vậy cô ấy có yêu mày không?” Tưởng Dục Thần tiếp tục tra hỏi.
“Chắc là không.”
Anh cũng cảm thấy rất hoang đường, tại sao cô lại muốn ở bên người mình không yêu đây.
Song, anh không thể từ chối cô, được ở bên cô là điều anh hằng mong ước. Nhiều năm qua, chỉ cần thấy cô cười là anh đã thỏa mãn, chỉ cần ánh mắt cô bằng lòng dừng lại một giây vì anh thì anh cũng cam tâm tình nguyện chịu lăng trì xử tử.
“Mạnh Ngọc, mày được đấy.”
Trước sự giễu cợt của bạn thân, anh cũng chỉ biết mỉm cười.
“Anh nhớ em.” Du Dực vừa mới tắm xong đã nhận được voice của Mạnh Ngọc.
Nghe có vẻ như đã uống say, giọng điệu lười biếng còn kèm theo giọng mũi.
“Thế thứ ba em tới chỗ anh rồi mình đi ăn nhé.”
Người phía bên kia không trả lời, vài phút sau, một cuộc điện thoại gọi tới.
“Alo, Mạnh Ngọc, anh uống say rồi đấy à?”
“Không.”
Cô có thể chắc chắn là anh say.
“Anh rất nhớ em.” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên nói.
Những cô gái khác khi nghe được bạn trai mình nói vậy chắc hẳn sẽ cảm thấy ngọt ngào, nhưng không rõ vì sao cô lại cảm thấy buồn, không biết đáp lại anh thế nào, chỉ đành nghịch làn váy ngủ.
“Đệt, mày gọi cho ai đấy, tao cứ tưởng mày đang nói nhảm cơ, mau cúp máy đi, sao uống say rồi còn biết gọi điện thoại nữa chứ.” Một giọng nam loáng thoáng truyền đến.
“Tao không say, mày mới say.” Con sâu rượu phản bác, ôm điện thoại kể lể: “Tưởng Dục Thần, ngày 28 tao bay đến thành phố C. Nhưng mà tao không biết cô ấy còn nhớ tao không, tao đã hỏi rất nhiều người, họ đều nói không có phương thức liên hệ với Du Dực. Tao rất sợ cô ấy quên mất tao, tao thực sự rất sợ.”
Du Dực không cúp máy mà im lặng nghe anh lải nhải.
Cô không phải là người thích khóc, vậy mà chẳng hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn rơi, nó giống như vòi nước bị hỏng vậy, muốn đóng cũng không đóng nổi.
Năm tư đại học, cô đã xóa hết QQ của bạn bè cũ.
Thật ra có rất nhiều người chưa từng trò chuyện với cô, chỉ riêng Mạnh Ngọc cứ đến lễ tết lại gửi cho cô một tin “Nguyên Đán hạnh phúc”, “Chúc mừng năm mới”, “Đoan Ngọ vui vẻ”…
Cô thoáng do dự, cuối cùng tự nhủ có lẽ anh tiện tay nhắn thôi, dứt khoát chọn xóa bỏ.
Hết chương 4
“Anh đi về cẩn thận nhé.” Cô tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe.
“Ừ, về đến nhà thì báo cho anh một tiếng.” Anh lưu luyến dặn dò.
Du Dực đột nhiên ghé sát vào anh, hôn nhẹ một cái vào má anh, đôi môi mềm mại tựa như một con bướm khẽ chạm rồi lại giương cánh bay.
Anh ngẩn ngơ ngồi yên vài phút rồi mới hồi phục lại tinh thần.
Hôm sau tan làm, Du Dực đang nấu mỳ ở nhà mới chợt nhớ ra bản thân còn có một anh bạn trai.
Giữa trưa, anh hỏi cô có muốn ăn tối cùng anh không, Mạnh Ngọc ở tại khu mới Phụng Bắc, bọn họ có thể nói là một người trời nam một người đất bắc nên cô từ chối lời mời của anh.
“Anh ăn chưa?” Du Dực nhắn cho anh.
Trên giao diện chat lập tức hiện “Đối phương đang nhập tin nhắn…”. Đáp lại cô là một bức ảnh.
Có thể nhìn ra anh đang ngồi trong một quán rượu, người ngồi đối diện đang nướng thịt.
Du Dực bắt chước anh cũng gửi một bức ảnh sang.
“Ai bảo em không chịu đi ăn với anh cơ.” Gửi thêm một cái icon kiêu ngạo.
“Xa quá, anh lại phải lái xe mất hơn một tiếng tới đây. Nhưng mà, bây giờ anh đang ăn với ai đấy?”
“Một người bạn nam của anh.”
Trong quán rượu, Mạnh Ngọc ôm điện thoại cười ngây ngô.
Người đàn ông ngồi đối diện liếc anh, tỏ vẻ buồn nôn: “Toàn mùi yêu đương.”
Mạnh Ngọc chẳng thèm quan tâm, tiếp tục ôm điện thoại trả lời cô: “Tưởng Dục Thần, em có biết không? Hồi xưa cậu ấy học cùng trường với chúng mình,”
“Có phải cậu bạn trước đây luôn về nhà cùng anh không.”
“Đúng rồi, trước đây nhà cậu ấy là hàng xóm của anh.”
“Thì ra là thế. Anh biết không? Lúc đó rất nhiều bạn nữ khóa mình cho rằng hai anh là một đôi đấy.”
Mạnh Ngọc buông điện thoại ra, vô cùng nghiêm túc hỏi ông bạn thân đã quen nhiều năm: “Tưởng Dục Thần, mày thích nam hay nữ?”
“Vãi lìn luôn.” Anh ấy tức giận đến mức suýt thì ném đũa sang: “Mày quen tao 25 năm, mày thử nói xem tao thích nam hay nữ? Thằng điên.”
“Em yên tâm, cậu ấy thẳng.” Anh gửi tin nhắn, lâu sau vẫn chưa thấy cô trả lời.
“Hừ, tao cảnh báo trước, vừa mới yêu nhau một ngày mà đã bị xơi tái như thế, cẩn thận người ta chỉ chơi đùa với mày thôi đấy.”
Mạnh Ngọc nhíu mày: “Mày cảm thấy thế ư?”
Tưởng Dục Thần cảm thấy mình không thể đáp được câu hỏi này.
“Nhưng mà tao thích cô ấy lắm.”
Đương nhiên anh ấy biết Mạnh Ngọc rất thích cô.
Mạnh Ngọc không như anh ấy, anh ấy nổi tiếng nghịch ngợm gây sự, còn Mạnh Ngọc từ bé đến lớn đều rất ngoan ngoãn. Trước nay chưa từng thấy anh buồn phiền vì chuyện gì, dường như anh vĩnh viễn mang dáng vẻ bình tĩnh thong dong như vậy.
Chỉ đúng hai lần anh ấy thấy Mạnh Ngọc bộc phát cảm xúc, cả hai lần đều vì cô.
Lần đầu tiên là khi anh viết thư tình bị từ chối. Lúc đó, Tưởng Dục Thần còn cười cợt rằng anh dùng cách cũ rích để tỏ tình thì đương nhiên con gái nhà người ta sẽ từ chối rồi. Mạnh Ngọc chẳng thèm quan tâm đến Tưởng Dục Thần, một mình ném bóng vào rổ rồi lại nhặt bóng, cứ thế lặp đi lặp lại hai động tác này. Một lát sau, Tưởng Dục Thần mới phát hiện ra sự bất thường của anh, khuyên anh nghỉ ngơi một lúc nhưng Mạnh Ngọc lại làm như không nghe thấy. Cuối cùng, cả người anh đầy mồ hôi giống như con gà rơi vào nồi canh nằm bệt dưới giá bóng.
Lần thứ hai là vào năm bốn đại học. Lúc đó, anh đang học cao học tại một trường bên nước ngoài, Tưởng Dục Thần gọi tới định kiếm một bữa, cuối cùng Mạnh Ngọc lại rủ đi uống rượu. Phải biết rằng trước giờ chỉ có anh ấy rủ Mạnh Ngọc đi uống rượu chứ chưa bao giờ Mạnh Ngọc lại chủ động rủ đi cả. Tưởng Dục Thần cứ ngỡ mặt trời mọc đằng Tây, kết quả hóa ra là người ta xóa QQ của anh, còn anh làm như mây mù che phủ, bầu trời sập xuống mà uống say bí tỉ.
Khoảng thời gian trước Mạnh Ngọc bảo với anh ấy rằng anh chuẩn bị về nước làm việc, lúc ấy đã nhậm chức ở Cao Thịnh.
Tưởng Dục Thần đoán được vì sao anh lại trở về, trái lại cũng không ngăn cản. Từ trước đến nay Mạnh Ngọc luôn là người có chính kiến, không ai có thể can ngăn được anh, Tưởng Dục Thần chỉ giỡn chơi: “Mày đúng là vị thánh tình yêu.”
Do đó, khi tối qua Mạnh Ngọc gọi tới kể rằng mình với Du Dực đang yêu nhau, trong lòng Tưởng Dục Thần trăm bề ngổn ngang.
“Mày ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh hả?”
“Không, tao vừa mới về nhà.”
“Củ lạc giòn tan? Đệch mợ, chẳng phải mày mới về đây chưa được mấy ngày sao? Không đúng, không phải hôm nay chúng mày vừa mới gặp nhau ư? Sao lại thế này? Mày chắc chắn cô ấy không lừa mày chứ? Cô ấy không vay tiền mày chứ?”
Mạnh Ngọc cũng không nói rõ mà chỉ giải thích rằng cô không lừa đảo.
“Vậy cô ấy có yêu mày không?” Tưởng Dục Thần tiếp tục tra hỏi.
“Chắc là không.”
Anh cũng cảm thấy rất hoang đường, tại sao cô lại muốn ở bên người mình không yêu đây.
Song, anh không thể từ chối cô, được ở bên cô là điều anh hằng mong ước. Nhiều năm qua, chỉ cần thấy cô cười là anh đã thỏa mãn, chỉ cần ánh mắt cô bằng lòng dừng lại một giây vì anh thì anh cũng cam tâm tình nguyện chịu lăng trì xử tử.
“Mạnh Ngọc, mày được đấy.”
Trước sự giễu cợt của bạn thân, anh cũng chỉ biết mỉm cười.
“Anh nhớ em.” Du Dực vừa mới tắm xong đã nhận được voice của Mạnh Ngọc.
Nghe có vẻ như đã uống say, giọng điệu lười biếng còn kèm theo giọng mũi.
“Thế thứ ba em tới chỗ anh rồi mình đi ăn nhé.”
Người phía bên kia không trả lời, vài phút sau, một cuộc điện thoại gọi tới.
“Alo, Mạnh Ngọc, anh uống say rồi đấy à?”
“Không.”
Cô có thể chắc chắn là anh say.
“Anh rất nhớ em.” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên nói.
Những cô gái khác khi nghe được bạn trai mình nói vậy chắc hẳn sẽ cảm thấy ngọt ngào, nhưng không rõ vì sao cô lại cảm thấy buồn, không biết đáp lại anh thế nào, chỉ đành nghịch làn váy ngủ.
“Đệt, mày gọi cho ai đấy, tao cứ tưởng mày đang nói nhảm cơ, mau cúp máy đi, sao uống say rồi còn biết gọi điện thoại nữa chứ.” Một giọng nam loáng thoáng truyền đến.
“Tao không say, mày mới say.” Con sâu rượu phản bác, ôm điện thoại kể lể: “Tưởng Dục Thần, ngày 28 tao bay đến thành phố C. Nhưng mà tao không biết cô ấy còn nhớ tao không, tao đã hỏi rất nhiều người, họ đều nói không có phương thức liên hệ với Du Dực. Tao rất sợ cô ấy quên mất tao, tao thực sự rất sợ.”
Du Dực không cúp máy mà im lặng nghe anh lải nhải.
Cô không phải là người thích khóc, vậy mà chẳng hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn rơi, nó giống như vòi nước bị hỏng vậy, muốn đóng cũng không đóng nổi.
Năm tư đại học, cô đã xóa hết QQ của bạn bè cũ.
Thật ra có rất nhiều người chưa từng trò chuyện với cô, chỉ riêng Mạnh Ngọc cứ đến lễ tết lại gửi cho cô một tin “Nguyên Đán hạnh phúc”, “Chúc mừng năm mới”, “Đoan Ngọ vui vẻ”…
Cô thoáng do dự, cuối cùng tự nhủ có lẽ anh tiện tay nhắn thôi, dứt khoát chọn xóa bỏ.
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.