Chương 4: Ngốc nghếch
Spiral
29/12/2022
Người bị ung thư phổi giai đoạn cuối gầy chỉ còn da bọc xương, Du Dực bỗng dưng nhớ về bộ phim hoạt hình Stickman Pk mà cô đã xem khi còn nhỏ.
Người phụ nữ giỏi giang, nhiệt huyết trong trí nhớ nay lại nằm im trên giường bệnh như bị mất nước, bà hỏi han tình hình gần đây của những cô cậu học trò cũ.
Bầu không khí thăm hỏi ấm áp chợt biến thành ngày hội khoe khoang công thành danh toại. Một số người mỉm cười đắc chí, trong khi những người khác lại cúi đầu như thể đang nghe đọc thành tích thời cấp 2.
Mạnh Ngọc đứng trước cô. Đương khi cô ngẩng đầu định xem nét mặt của đối phương thì không ngờ cũng trong khoảng khắc đó hai ánh mắt chạm phải nhau, cô như bị điện giật vội cúi đầu.
Điều này khiến cô nhớ tới ngày tổ chức lễ tuyên thệ thứ 300 của trường.
Giáo viên trên sân khấu phát biểu dõng dạc hùng hồn, học sinh dưới sân khấu cầm sách lẩm bẩm.
Cảm thấy buồn chán, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt cô bắt gặp Mạnh Ngọc, tim đập nhanh vô cùng.
Khi đó cô đã nói với Mạnh Ngọc rằng mình không thích anh.
Sau đó, trên đường tự học buổi tối về nhà, dường như Du Dực muốn tìm một lời giải thích hợp lý cho mâu thuẫn này, lời giải thích của cô là không có lời giải thích, nếu mọi chuyện đều có lời giải thích thì con người không phải là sinh vật phức tạp. Sở dĩ loài người đứng trên đỉnh kim tự tháp là do có nhiều hành vi vô lý.
Bọn họ đến muộn, vào đứng không lâu thì ra ngoài.
Mọi người cùng thảo luận xem buổi tối ăn gì, Du Dực muốn viện cớ rời đi. Tiếc rằng cô không có bạn tốt, tốt đến mức có thể gọi điện thoại giúp cô thoát thân ngay lúc này.
Thật ra trước đây cũng không phải là không có, chẳng qua sau khi vào đại học thì mỗi người một nơi, dần dần trở nên xa cách.
Cô lại không phải người biết gắn kết các mối quan hệ. Nếu đa số người trên thế giới đều nắm chặt tay để làm giảm tốc độ cát xói mòn thì cô lại là người mở rộng tay mặc nó rời đi.
“Mạnh Ngọc, nghe nói gần đây cậu ở……” Một người béo đen đặt tay lên vai anh. Do vóc dáng người đó hơi lùn nên phải nghiêng tay mới tạm với được tới anh, hình ảnh này trông khá buồn cười.
Du Dực lấy bừa lí do chào hỏi với các bạn nữ rồi rời khỏi bệnh viện.
Ngoài trời đã ngả hoàng hôn, cửa kính bệnh viện như được mạ một lớp vàng, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
“Du Dực… Phù…” Anh thở phì phò đuổi theo.
“Hử?” Cô vừa mới đeo tai nghe lên lại đành tháo một bên xuống.
“Cậu không đi ăn với mọi người ư?” Bộ dáng thở dốc của anh trông thật giống cá nóc trong phim hoạt hình.
“Tôi đã báo với Ngô Tư Tư rằng tôi còn việc bận rồi.” Cô nhịn cười.
“Ồ, vậy mình đưa cậu về nhà nhé?”
Du Dực ngẩng đầu nhìn anh, thực sự không hiểu vì sao trên đời này sẽ có người lúc 25 tuổi với lúc 17 tuổi trông chẳng khác tí nào. Cô không nhắc đến ngoại hình mà là cảm giác anh mang lại cho người khác, nó tựa như một cây thông xanh cao chưa quá đầu gối giữa tuyết trắng, bốn mùa không thay đổi được sự kiên định và lòng chân thành của anh.
Người như vậy cô chỉ từng gặp được một người, phần lớn sau khi rời trường bước chân vào xã hội sẽ trở thành con buôn gian xảo, bọn họ kết bạn vì lợi ích, rồi lại vì lợi ích mà cắt đứt liên hệ.
Từ nhỏ chúng ta đã được dạy rằng giữa người với người thì lòng chân thành là điều quan trọng nhất, có đúng như vậy không? Đối với cô, giữa những người trưởng thành mà chỉ dựa vào lòng chân thành là dễ bị tổn thương nhất.
Nói những lời tốt đẹp, uốn mình theo người mới là tiêu chí qua lại.
Dù cô hiểu nhưng coi thường nó nên mới chịu nhiều đau khổ.
Cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại: “Mạnh Ngọc, cậu còn thích tôi không?”
Một câu hỏi bất ngờ làm tai anh nhanh chóng ửng đỏ như bị lửa đốt: “Hả… Mình…”
“Nếu cậu còn thích tôi thì chúng mình yêu nhau đi. Nếu cậu không thích tôi, sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói chuyện, không khí như tạm dừng vài giây, Du Dực cảm thấy chính mình đã có đáp án, xấu hổ đến độ muốn tìm hố chui vào, quay người định đi.
Mạnh Ngọc lại giữ chặt tay cô.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nắm tay với một người khác giới.
“Chuyện đó… Mình…”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?”
“Vì sao đột nhiên lại đưa ra đề nghị như vậy?”
“Không vì sao cả, nghĩ đến lại đột nhiên muốn đề nghị thôi.”
Thật sự không lừa anh, cô là một người xúc động, nghĩ đến gì là phải làm cái đó, dù sao cô luôn coi mỗi ngày là một ngày sống cuối cùng.
“Vậy cậu… Cậu có bằng lòng không?”
“Bằng lòng chuyện gì?”
“Chuyện… Yêu đương ấy.”
“Anh hỏi vớ vẩn thế, chẳng phải em đã hỏi anh trước sao? Ngốc nghếch.” Hai từ cuối cô nói rất nhỏ.
“Gì cơ?” Anh nở nụ cười khờ khạo.
“Em bảo anh là đồ ngốc.”
“Anh không hề.”
“Ừm.”
Đi rồi lại đi, cô bỗng nhiên buông tay, đối phương ủ rũ tai như sắp cụp đến nơi.
“Tới rồi.” Cô chỉ vào xe anh.
“Lần sau chúng ta đừng nắm tay như vậy, em muốn thế này cơ.” Cô mở bàn tay ra, làm động tác hai tay đan mười ngón vào nhau.
“Ừ.” Anh nhìn cô cười, ánh mắt sáng rực.
Xem ra cún con thật sự rất dễ dỗ.
“Em muốn ăn gì không?”
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói.
Mạnh Ngọc sớm biết cô lấy cớ bận việc để về trước.
“Em không muốn ăn gì cả.”
Ban nãy uống vào mấy ngụm cà phê, bây giờ cảm giác khá đầy bụng.
“Không ăn tối không tốt cho cơ thể đâu, em gầy quá, đừng kiêng khem gì.” Anh nghiêm túc nhắc nhở.
Cô thề, cô thật sự không ăn kiêng giảm béo. Hơn nữa, sao anh có thể trợn mắt nói dối thế nhỉ, mặc dù cô không mập nhưng cũng đâu có gầy.
“Không phải.” Cô lắc đầu: “Em thực sự không có hứng ăn.”
“Chỉ ăn một chút thôi được không.”
Hết chương 3
Người phụ nữ giỏi giang, nhiệt huyết trong trí nhớ nay lại nằm im trên giường bệnh như bị mất nước, bà hỏi han tình hình gần đây của những cô cậu học trò cũ.
Bầu không khí thăm hỏi ấm áp chợt biến thành ngày hội khoe khoang công thành danh toại. Một số người mỉm cười đắc chí, trong khi những người khác lại cúi đầu như thể đang nghe đọc thành tích thời cấp 2.
Mạnh Ngọc đứng trước cô. Đương khi cô ngẩng đầu định xem nét mặt của đối phương thì không ngờ cũng trong khoảng khắc đó hai ánh mắt chạm phải nhau, cô như bị điện giật vội cúi đầu.
Điều này khiến cô nhớ tới ngày tổ chức lễ tuyên thệ thứ 300 của trường.
Giáo viên trên sân khấu phát biểu dõng dạc hùng hồn, học sinh dưới sân khấu cầm sách lẩm bẩm.
Cảm thấy buồn chán, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt cô bắt gặp Mạnh Ngọc, tim đập nhanh vô cùng.
Khi đó cô đã nói với Mạnh Ngọc rằng mình không thích anh.
Sau đó, trên đường tự học buổi tối về nhà, dường như Du Dực muốn tìm một lời giải thích hợp lý cho mâu thuẫn này, lời giải thích của cô là không có lời giải thích, nếu mọi chuyện đều có lời giải thích thì con người không phải là sinh vật phức tạp. Sở dĩ loài người đứng trên đỉnh kim tự tháp là do có nhiều hành vi vô lý.
Bọn họ đến muộn, vào đứng không lâu thì ra ngoài.
Mọi người cùng thảo luận xem buổi tối ăn gì, Du Dực muốn viện cớ rời đi. Tiếc rằng cô không có bạn tốt, tốt đến mức có thể gọi điện thoại giúp cô thoát thân ngay lúc này.
Thật ra trước đây cũng không phải là không có, chẳng qua sau khi vào đại học thì mỗi người một nơi, dần dần trở nên xa cách.
Cô lại không phải người biết gắn kết các mối quan hệ. Nếu đa số người trên thế giới đều nắm chặt tay để làm giảm tốc độ cát xói mòn thì cô lại là người mở rộng tay mặc nó rời đi.
“Mạnh Ngọc, nghe nói gần đây cậu ở……” Một người béo đen đặt tay lên vai anh. Do vóc dáng người đó hơi lùn nên phải nghiêng tay mới tạm với được tới anh, hình ảnh này trông khá buồn cười.
Du Dực lấy bừa lí do chào hỏi với các bạn nữ rồi rời khỏi bệnh viện.
Ngoài trời đã ngả hoàng hôn, cửa kính bệnh viện như được mạ một lớp vàng, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
“Du Dực… Phù…” Anh thở phì phò đuổi theo.
“Hử?” Cô vừa mới đeo tai nghe lên lại đành tháo một bên xuống.
“Cậu không đi ăn với mọi người ư?” Bộ dáng thở dốc của anh trông thật giống cá nóc trong phim hoạt hình.
“Tôi đã báo với Ngô Tư Tư rằng tôi còn việc bận rồi.” Cô nhịn cười.
“Ồ, vậy mình đưa cậu về nhà nhé?”
Du Dực ngẩng đầu nhìn anh, thực sự không hiểu vì sao trên đời này sẽ có người lúc 25 tuổi với lúc 17 tuổi trông chẳng khác tí nào. Cô không nhắc đến ngoại hình mà là cảm giác anh mang lại cho người khác, nó tựa như một cây thông xanh cao chưa quá đầu gối giữa tuyết trắng, bốn mùa không thay đổi được sự kiên định và lòng chân thành của anh.
Người như vậy cô chỉ từng gặp được một người, phần lớn sau khi rời trường bước chân vào xã hội sẽ trở thành con buôn gian xảo, bọn họ kết bạn vì lợi ích, rồi lại vì lợi ích mà cắt đứt liên hệ.
Từ nhỏ chúng ta đã được dạy rằng giữa người với người thì lòng chân thành là điều quan trọng nhất, có đúng như vậy không? Đối với cô, giữa những người trưởng thành mà chỉ dựa vào lòng chân thành là dễ bị tổn thương nhất.
Nói những lời tốt đẹp, uốn mình theo người mới là tiêu chí qua lại.
Dù cô hiểu nhưng coi thường nó nên mới chịu nhiều đau khổ.
Cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại: “Mạnh Ngọc, cậu còn thích tôi không?”
Một câu hỏi bất ngờ làm tai anh nhanh chóng ửng đỏ như bị lửa đốt: “Hả… Mình…”
“Nếu cậu còn thích tôi thì chúng mình yêu nhau đi. Nếu cậu không thích tôi, sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói chuyện, không khí như tạm dừng vài giây, Du Dực cảm thấy chính mình đã có đáp án, xấu hổ đến độ muốn tìm hố chui vào, quay người định đi.
Mạnh Ngọc lại giữ chặt tay cô.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nắm tay với một người khác giới.
“Chuyện đó… Mình…”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?”
“Vì sao đột nhiên lại đưa ra đề nghị như vậy?”
“Không vì sao cả, nghĩ đến lại đột nhiên muốn đề nghị thôi.”
Thật sự không lừa anh, cô là một người xúc động, nghĩ đến gì là phải làm cái đó, dù sao cô luôn coi mỗi ngày là một ngày sống cuối cùng.
“Vậy cậu… Cậu có bằng lòng không?”
“Bằng lòng chuyện gì?”
“Chuyện… Yêu đương ấy.”
“Anh hỏi vớ vẩn thế, chẳng phải em đã hỏi anh trước sao? Ngốc nghếch.” Hai từ cuối cô nói rất nhỏ.
“Gì cơ?” Anh nở nụ cười khờ khạo.
“Em bảo anh là đồ ngốc.”
“Anh không hề.”
“Ừm.”
Đi rồi lại đi, cô bỗng nhiên buông tay, đối phương ủ rũ tai như sắp cụp đến nơi.
“Tới rồi.” Cô chỉ vào xe anh.
“Lần sau chúng ta đừng nắm tay như vậy, em muốn thế này cơ.” Cô mở bàn tay ra, làm động tác hai tay đan mười ngón vào nhau.
“Ừ.” Anh nhìn cô cười, ánh mắt sáng rực.
Xem ra cún con thật sự rất dễ dỗ.
“Em muốn ăn gì không?”
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói.
Mạnh Ngọc sớm biết cô lấy cớ bận việc để về trước.
“Em không muốn ăn gì cả.”
Ban nãy uống vào mấy ngụm cà phê, bây giờ cảm giác khá đầy bụng.
“Không ăn tối không tốt cho cơ thể đâu, em gầy quá, đừng kiêng khem gì.” Anh nghiêm túc nhắc nhở.
Cô thề, cô thật sự không ăn kiêng giảm béo. Hơn nữa, sao anh có thể trợn mắt nói dối thế nhỉ, mặc dù cô không mập nhưng cũng đâu có gầy.
“Không phải.” Cô lắc đầu: “Em thực sự không có hứng ăn.”
“Chỉ ăn một chút thôi được không.”
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.