Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Các Anh Trai Cưng Chiều
Chương 41: Anh Là Anh Cả Sao ?
Miêu Kim Kim
12/07/2024
"Đúng rồi, anh có biết nơi nào chuyên về quần áo trẻ em không?"
Quần áo trẻ em thì có quá nhiều nhãn hiệu, Tô Bắc không biết loại nào tốt, dù sao cậu cũng chưa từng mua qua bao giờ.
Quần áo của em gái khi còn nhỏ, đều là do bố mẹ sắp xếp.
Chủ yếu là do mẹ con bé sắp xếp.
Chủ thương hiệu nêu tên một số thương hiệu: “Những thương hiệu này đều khá tốt.”
"Được."
Tô Bắc trực tiếp tìm kiếm những cửa hàng hàng hiệu đó, tìm số điện thoại, gọi điện trực tiếp để mua số lượng có hạn, một số váy có thể giao ngay, còn một số phải đặt trước, tận nửa cuối năm mới có hàng.
Tô Bắc đã quyết định rồi, nếu có thể giao được thì cậu sẽ dùng phương thức chuyển phát nhanh nhanh nhất.
Tô Bắc mặc xong quần áo mới nhớ ra em gái mình còn chưa có điện thoại di động, nhưng em gái mới ba tuổi rưỡi, dùng điện thoại di động nhiều quá sẽ không tốt.
Có thể gây tổn thương cho mắt.
Tô Bắc chỉ đơn giản là mua một chiếc đồng hồ điện thoại, có thể gọi cho em gái mình bất cứ lúc nào mà không lo con bé sẽ nghiện điện thoại di động.
Một công đôi việc.
Tô Bắc càng ngày càng nghiện mua sắm, một lúc sau cậu đã mua đồ vệ sinh cá nhân, chăn ga gối đệm, búp bê các loại, cậu nghĩ tới cái gì đều mua cái đó.
Ngoài ra còn có những chiếc ô tô đồ chơi có thể lái đi khắp nơi, cậu cũng mua không ít.
Tất cả đồ chơi và những thứ này sẽ được gửi đến biệt thự của cậu, sau đó cậu sẽ mời em gái ở lại, hehehehehe.
Cậu đúng là một chàng trai thông minh.
Bão comment:
[Tại sao anh Bắc lại cười một cách đáng khinh như vậy?]
[Cảm giác như khóe miệng của anh Bắc đang cười toe toét đến tận mang tai. Trời ạ, có một đứa em gái thì khác rồi.]
[Anh Bắc muốn làm chuyện xấu! Đưa tôi đi cùng với!]
…
Một giờ sau, Tô Tu tới đây, bởi vì Tô Tu có thân phận đặc biệt nên đạo diễn Lưu đã yêu cầu người quay phim đang quay phim Tô Bắc tắt máy quay.
Nhân viên đều đi ra ngoài, Tô Tu từ bên ngoài sải bước đi vào.
Người đàn ông phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn dường như đã lao tới đây.
Tô Tu giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nói với Tô Bắc: "Cậu có mười phút."
Tô Bắc: …
Anh trai thực sự làm việc rất chăm chỉ.
Tô Bắc trực tiếp cầm giấy giám định đưa cho Tô Tu xem, Tô Tu đọc xong cau mày nói: "Tên cũng giống nhau như đúc?"
"Ừm." Tô Bắc gật đầu.
“Thế sự bất thường tất có yêu.”
Tô Tú thu hồi giấy chứng nhận giám định, nói: "Anh sẽ phái người đi điều tra đạo quán Thái Vân một cách cẩn thận."
Dừng một chút, Tô Tu nói: "Cho anh gặp con bé một chút, con bé ở đâu thế?"
Tô Bắc nhắc nhở anh: "Tiểu Tinh Tinh đang ngủ trên lầu, anh cả, anh nhỏ giọng tí."
Tô Tu ngước mắt nhìn về phía cầu thang, liền thấy một cô bé không biết từ khi nào đang đứng ở cầu thang, cô bé vừa mới tỉnh dậy, dùng tay dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ của mình, tinh tế ngáp một cái, nhìn về phía bọn họ.
Bắt gặp ánh mắt của anh, cô bé chớp mắt, chạy xuống đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh với nụ cười trên môi: "Anh là anh cả sao?"
"Anh cả lớn lên thật đẹp trai."
Tô Tu vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô bé, những anh em khác không biết, nhưng khi còn nhỏ anh đã nhìn thấy ảnh của bố mẹ mình.
Cô bé trước mặt anh trông rất giống mẹ của bọn họ!
Có tám phần tương tự.
Tô Tu cảm thấy không cần thiết phải điều tra thêm nữa.
Tô Tu quỳ xuống trước mặt cô bé, như là sợ dọa đến cô bé, cố ý hạ thấp giọng nói thật nhẹ nhàng: "Tiểu Tinh Tinh."
"Anh cả!"
Tiểu Tinh Tinh cảm nhận được, ban đầu anh trai có chút bài xích cô bé, nhưng hiện tại không biết vì sao anh ấy không còn bày xích cô bé nữa.
Tiểu Tinh Tinh nghĩ không ra nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Cô bé thích anh cả.
Quần áo trẻ em thì có quá nhiều nhãn hiệu, Tô Bắc không biết loại nào tốt, dù sao cậu cũng chưa từng mua qua bao giờ.
Quần áo của em gái khi còn nhỏ, đều là do bố mẹ sắp xếp.
Chủ yếu là do mẹ con bé sắp xếp.
Chủ thương hiệu nêu tên một số thương hiệu: “Những thương hiệu này đều khá tốt.”
"Được."
Tô Bắc trực tiếp tìm kiếm những cửa hàng hàng hiệu đó, tìm số điện thoại, gọi điện trực tiếp để mua số lượng có hạn, một số váy có thể giao ngay, còn một số phải đặt trước, tận nửa cuối năm mới có hàng.
Tô Bắc đã quyết định rồi, nếu có thể giao được thì cậu sẽ dùng phương thức chuyển phát nhanh nhanh nhất.
Tô Bắc mặc xong quần áo mới nhớ ra em gái mình còn chưa có điện thoại di động, nhưng em gái mới ba tuổi rưỡi, dùng điện thoại di động nhiều quá sẽ không tốt.
Có thể gây tổn thương cho mắt.
Tô Bắc chỉ đơn giản là mua một chiếc đồng hồ điện thoại, có thể gọi cho em gái mình bất cứ lúc nào mà không lo con bé sẽ nghiện điện thoại di động.
Một công đôi việc.
Tô Bắc càng ngày càng nghiện mua sắm, một lúc sau cậu đã mua đồ vệ sinh cá nhân, chăn ga gối đệm, búp bê các loại, cậu nghĩ tới cái gì đều mua cái đó.
Ngoài ra còn có những chiếc ô tô đồ chơi có thể lái đi khắp nơi, cậu cũng mua không ít.
Tất cả đồ chơi và những thứ này sẽ được gửi đến biệt thự của cậu, sau đó cậu sẽ mời em gái ở lại, hehehehehe.
Cậu đúng là một chàng trai thông minh.
Bão comment:
[Tại sao anh Bắc lại cười một cách đáng khinh như vậy?]
[Cảm giác như khóe miệng của anh Bắc đang cười toe toét đến tận mang tai. Trời ạ, có một đứa em gái thì khác rồi.]
[Anh Bắc muốn làm chuyện xấu! Đưa tôi đi cùng với!]
…
Một giờ sau, Tô Tu tới đây, bởi vì Tô Tu có thân phận đặc biệt nên đạo diễn Lưu đã yêu cầu người quay phim đang quay phim Tô Bắc tắt máy quay.
Nhân viên đều đi ra ngoài, Tô Tu từ bên ngoài sải bước đi vào.
Người đàn ông phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn dường như đã lao tới đây.
Tô Tu giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nói với Tô Bắc: "Cậu có mười phút."
Tô Bắc: …
Anh trai thực sự làm việc rất chăm chỉ.
Tô Bắc trực tiếp cầm giấy giám định đưa cho Tô Tu xem, Tô Tu đọc xong cau mày nói: "Tên cũng giống nhau như đúc?"
"Ừm." Tô Bắc gật đầu.
“Thế sự bất thường tất có yêu.”
Tô Tú thu hồi giấy chứng nhận giám định, nói: "Anh sẽ phái người đi điều tra đạo quán Thái Vân một cách cẩn thận."
Dừng một chút, Tô Tu nói: "Cho anh gặp con bé một chút, con bé ở đâu thế?"
Tô Bắc nhắc nhở anh: "Tiểu Tinh Tinh đang ngủ trên lầu, anh cả, anh nhỏ giọng tí."
Tô Tu ngước mắt nhìn về phía cầu thang, liền thấy một cô bé không biết từ khi nào đang đứng ở cầu thang, cô bé vừa mới tỉnh dậy, dùng tay dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ của mình, tinh tế ngáp một cái, nhìn về phía bọn họ.
Bắt gặp ánh mắt của anh, cô bé chớp mắt, chạy xuống đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh với nụ cười trên môi: "Anh là anh cả sao?"
"Anh cả lớn lên thật đẹp trai."
Tô Tu vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô bé, những anh em khác không biết, nhưng khi còn nhỏ anh đã nhìn thấy ảnh của bố mẹ mình.
Cô bé trước mặt anh trông rất giống mẹ của bọn họ!
Có tám phần tương tự.
Tô Tu cảm thấy không cần thiết phải điều tra thêm nữa.
Tô Tu quỳ xuống trước mặt cô bé, như là sợ dọa đến cô bé, cố ý hạ thấp giọng nói thật nhẹ nhàng: "Tiểu Tinh Tinh."
"Anh cả!"
Tiểu Tinh Tinh cảm nhận được, ban đầu anh trai có chút bài xích cô bé, nhưng hiện tại không biết vì sao anh ấy không còn bày xích cô bé nữa.
Tiểu Tinh Tinh nghĩ không ra nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Cô bé thích anh cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.