Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Các Anh Trai Cưng Chiều
Chương 42: Cậu Chăm Sóc Em Gái Kiểu Gì Thế.
Miêu Kim Kim
12/07/2024
Tô Tu mới hai mươi lăm tuổi, rất đẹp trai.
Mái tóc đen của anh được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn, khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc của Nữ Oa, tròng mắt có chút lạnh lùng.
Một thân người sống chớ lại gần khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ anh đã kiềm chế được khí chất của mình, có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
Bộ vest được cắt may khéo léo tôn lên thân hình hoàn hảo của anh, chỉ nhìn thôi cũng đã rất mạnh mẽ, anh đeo một chiếc cà vạt màu xanh đậm, bên trong là áo sơ mi trắng, cài cúc trên cùng của áo sơ mi.
Không chút cẩu thả, giống như một mỹ nam cấm dục.
Tiểu Tinh Tinh ánh mắt sáng ngời, cô bé nhào vào trong l*иg ngực Tô Tu, ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng gọi: "Anh cả."
Tô Bắc: ? ? ?
Không phải anh cả đã nói cần phải kiểm tra lại một chút sao?
Tại sao bây giờ... có nghĩa là anh ấy tin rồi đúng không?
Tô Tu ôm em gái mềm mại vào lòng, trong lòng cảm thấy hoàn toàn mềm mại, nhưng dù sao anh cũng là người lớn rồi, suy nghĩ cũng không bộc lộ được như Tô Bắc, nhưng khóe môi lúc trước còn đang mím chặt lại, bây giờ hơi nâng lên thành một vòng cung say đắm lòng người.
"Tô Bắc có bắt nạt em không?"
Tô Bắc: ? ? ?
"Anh cả, em trông giống loại người đó lắm sao?"
Tô Tu nhàn nhạt liếc nhìn Tô Bắc một cái, Tô Bắc lập tức im lặng.
Tiểu Tinh Tinh nhướng mày nói: "Không có ạ, anh sáu đối với em rất tốt!"
"Vậy thì tốt."
Tô Tu ôm chặt lấy cô bé, bế cô bé sang một bên rồi ngồi xuống, anh vươn tay nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay mềm mại của cô bé, lúc này anh mới thực sự cảm nhận được em gái mình đã thực sự trở lại.
Còn về cuộc họp trong mười phút nữa?
Đã hoàn toàn bị Tô Tu lãng quên.
Một cuộc họp có thể quan trọng bằng em gái anh sao?
“Chuyện này, em đã nói với bố mẹ chưa?”
Tô Tu hỏi Tô Bắc.
Tô Bắc gật đầu: "Em đã gửi tin nhắn cho họ rồi."
Dừng một chút, cậu nói thêm: "Có điều, có lẽ phải cần anh gửi cho họ một tin nhắn khác nữa."
Phỏng chừng bố mẹ không tin tưởng cậu lắm.
Tô Tu gật đầu: "Anh sẽ gửi cả giám định DNA của cậu cho họ."
Anh luôn thích dùng sự thật, chứng cứ để nói chuyện, đó là lý do tại sao bố mẹ rất tin tưởng anh.
Tô Bắc gật đầu, nếu anh cả đã ra tay thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
"Đúng rồi, anh cả, chính là bọn em đã gặp phải một chuyện..."
Tô Bắc đem chuyện Tiểu Tinh Tinh phát hiện ra thi thể của Thạch Đại cho anh ấy nghe.
Tô Tu cau mày, đưa tay bịt lỗ tai Tiểu Tinh Tinh, thấp giọng mắng cậu: "Cậu chăm sóc em gái kiểu gì thế?"
"Cảnh tượng đáng sợ như vậy mà cũng dám để con bé xem?"
Tô Bắc: ? ? ?
Không…
Em không có bảo Tiểu Tinh Tinh đi xem mà!
Tô Bắc cảm thấy thật oan ức QAQ.
Nhưng cậu không dám nói gì, đúng là cậu đã không chăm sóc tốt cho Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh bị bịt tai lại, không biết anh cả đang nói cái gì, Tô Tu buông ra, hạ mi mắt dịu dàng nhìn cô bé: “Tiểu Tinh Tinh yên tâm, anh cả sẽ đi tìm nhân viên liên quan đến vấn đề này."
"Sẽ giải quyết thật tốt."
Tô Tu giơ tay sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Tinh Tinh, tóc của tiểu gia hỏa rất mềm mại.
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy ống tay áo của Tô Tu, đáng thương nhìn anh: "Anh cả, nhất định phải để kẻ xấu nhận hình phạt thật xứng đáng!"
Tô Tu gật đầu: "Yên tâm đi."
Chỉ cần anh nói chuyện này với cấp trên, cấp trên sẽ không bỏ qua cho những người đó.
Nếu không thì làm sao có thể để cho công chúng kính phục đây?
Mái tóc đen của anh được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn, khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc của Nữ Oa, tròng mắt có chút lạnh lùng.
Một thân người sống chớ lại gần khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ anh đã kiềm chế được khí chất của mình, có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
Bộ vest được cắt may khéo léo tôn lên thân hình hoàn hảo của anh, chỉ nhìn thôi cũng đã rất mạnh mẽ, anh đeo một chiếc cà vạt màu xanh đậm, bên trong là áo sơ mi trắng, cài cúc trên cùng của áo sơ mi.
Không chút cẩu thả, giống như một mỹ nam cấm dục.
Tiểu Tinh Tinh ánh mắt sáng ngời, cô bé nhào vào trong l*иg ngực Tô Tu, ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng gọi: "Anh cả."
Tô Bắc: ? ? ?
Không phải anh cả đã nói cần phải kiểm tra lại một chút sao?
Tại sao bây giờ... có nghĩa là anh ấy tin rồi đúng không?
Tô Tu ôm em gái mềm mại vào lòng, trong lòng cảm thấy hoàn toàn mềm mại, nhưng dù sao anh cũng là người lớn rồi, suy nghĩ cũng không bộc lộ được như Tô Bắc, nhưng khóe môi lúc trước còn đang mím chặt lại, bây giờ hơi nâng lên thành một vòng cung say đắm lòng người.
"Tô Bắc có bắt nạt em không?"
Tô Bắc: ? ? ?
"Anh cả, em trông giống loại người đó lắm sao?"
Tô Tu nhàn nhạt liếc nhìn Tô Bắc một cái, Tô Bắc lập tức im lặng.
Tiểu Tinh Tinh nhướng mày nói: "Không có ạ, anh sáu đối với em rất tốt!"
"Vậy thì tốt."
Tô Tu ôm chặt lấy cô bé, bế cô bé sang một bên rồi ngồi xuống, anh vươn tay nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay mềm mại của cô bé, lúc này anh mới thực sự cảm nhận được em gái mình đã thực sự trở lại.
Còn về cuộc họp trong mười phút nữa?
Đã hoàn toàn bị Tô Tu lãng quên.
Một cuộc họp có thể quan trọng bằng em gái anh sao?
“Chuyện này, em đã nói với bố mẹ chưa?”
Tô Tu hỏi Tô Bắc.
Tô Bắc gật đầu: "Em đã gửi tin nhắn cho họ rồi."
Dừng một chút, cậu nói thêm: "Có điều, có lẽ phải cần anh gửi cho họ một tin nhắn khác nữa."
Phỏng chừng bố mẹ không tin tưởng cậu lắm.
Tô Tu gật đầu: "Anh sẽ gửi cả giám định DNA của cậu cho họ."
Anh luôn thích dùng sự thật, chứng cứ để nói chuyện, đó là lý do tại sao bố mẹ rất tin tưởng anh.
Tô Bắc gật đầu, nếu anh cả đã ra tay thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
"Đúng rồi, anh cả, chính là bọn em đã gặp phải một chuyện..."
Tô Bắc đem chuyện Tiểu Tinh Tinh phát hiện ra thi thể của Thạch Đại cho anh ấy nghe.
Tô Tu cau mày, đưa tay bịt lỗ tai Tiểu Tinh Tinh, thấp giọng mắng cậu: "Cậu chăm sóc em gái kiểu gì thế?"
"Cảnh tượng đáng sợ như vậy mà cũng dám để con bé xem?"
Tô Bắc: ? ? ?
Không…
Em không có bảo Tiểu Tinh Tinh đi xem mà!
Tô Bắc cảm thấy thật oan ức QAQ.
Nhưng cậu không dám nói gì, đúng là cậu đã không chăm sóc tốt cho Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh bị bịt tai lại, không biết anh cả đang nói cái gì, Tô Tu buông ra, hạ mi mắt dịu dàng nhìn cô bé: “Tiểu Tinh Tinh yên tâm, anh cả sẽ đi tìm nhân viên liên quan đến vấn đề này."
"Sẽ giải quyết thật tốt."
Tô Tu giơ tay sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Tinh Tinh, tóc của tiểu gia hỏa rất mềm mại.
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy ống tay áo của Tô Tu, đáng thương nhìn anh: "Anh cả, nhất định phải để kẻ xấu nhận hình phạt thật xứng đáng!"
Tô Tu gật đầu: "Yên tâm đi."
Chỉ cần anh nói chuyện này với cấp trên, cấp trên sẽ không bỏ qua cho những người đó.
Nếu không thì làm sao có thể để cho công chúng kính phục đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.