Chương 15: Sự thật đau lòng, làm sao để bù đắp cho em?
Hàn Hạ Nam
13/05/2021
Khả Như thấy Trạch Quân quan tâm Thiên Du thì lại làm nũng
'' Quân, anh ăn xong rồi, chúng ta đi nghỉ thôi, em hơi mệt '' ả vừa nói vừa ôm tay Trạch Quân nũng nịu
'' ừ đi ''
'' Cô mau ra dọn đi Thiên Du, dọn cho sạch một chút nha '' ả ta lên giọng
Trạch Quân nghe ả nói không hiểu sao lại hơi khó chịu '' được rồi đi thôi ''
Thiên Du trong bếp nước mắt lại vô thức rơi xuống, cô đã cố mạnh mẽ rồi mà, nhưng đó cũng chỉ là vỏ bọc trước mặt anh mà thôi, vỏ bọc ấy mong manh lắm, tưởng như vỏ trứng bóp một chút là có thể nát rồi, chính vì vậy mà cô rất sợ, sợ không thể nào giữ được lớp vỏ ấy lâu dài đưa tay lên gạt những giọt nước mắt ấy, cô lại tiếp tục làm việc.
Nửa đêm trong không gian im lặng, tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Trạch Quân đang ôm Khả Như ngủ nghe thấy tiếng cũng bất giác mà tỉnh dậy với tay lên tủ đầu giường cầm chiếc điện thoại rồi nhấc máy
'' chuyện gì?'' giọng Trạch Quân khàn khàn vang lên
'' Trạch Quân, có chuyện quan trọng, cậu tỉnh ngủ trước đã rồi nghe tôi nói '' người ở đầu dây bên kia không ai khác chính là Cố Phong
Trạch Quân nghe Cố Phong nói vẻ nghiêm trọng nên anh cũng nhẹ nhàng xuống giường để chánh Khả Như tỉnh giấc. Vừa bước ra ngoài '' được rồi cậu nói đi ''
'' Chuyện cậu nhờ tôi, tôi điều tra lại rồi ''
'' cậu nói tiếp đi ''
'' Cậu bình tĩnh một chút '' Cô Phong thanh âm hơi ngứt quãng
'' rốt cuộc là sao '' Trạch Quân bên này nghe Cố Phong nói thì mi tâm nhíu lại
'' Khả Như không phải người cứu cậu năm đó, tôi có xem lại được camera quán mì gần trường học lúc đó, chủ quán mì lúc ấy bị một người mua chuộc nên đã nói camera bị hỏng ''
'' Nhưng điều tôi bất ngờ hơn cả lại là....''
'' là gì cậu nói nhanh đi '' Trạch Quân không kiềm chế được mà thúc dục
'' tôi không biết có phải tôi nhìn lầm hay không, nhưng người cứu cậu rất giống Thiên Du, để chắc chắn mai cậu qua đây xem đi, nếu vậy thật thì Trái Đât quá tròn ''
Vừa nghe tới đây tay Trạch Quân đã xiết chắt điện thoại tưởng chừng nó sắp vỡ tan trong tay anh '' không cần chờ ngày mai, giờ tôi tới chỗ cậu '' nói xong Trạch Quân bước chân có chút vội vã chạy đi lấy xe. Giờ này đã khuya nên ngoài đường không còn quá đông đúc, trên chiếc xe sang trọng một thân ảnh của người đàn ông toát ra sát khí đáng sợ, mi tâm anh bây giờ nhíu lại như chẳng thể giãn ra nữa, lấy hết sức đạp chân ga, anh như muốn bay thẳng đến chỗ Cố Phong trong đầu là một mỡ suy nghĩ chẳng ai thể hiểu. Sau một lúc anh đã tới biệt thự của Cố Phong. Bình tĩnh nhấn chuông, tầm 1 phút sau Cố Phong đã xuống mở cửa cho Trạch Quân
'' Cậu bay đến đây đấy à?'' Vừa mở cửa Cố Phong không dấu nỗi bất ngờ mà thốt lên
'' làm việc chính đi '' Trạch Quân nhìn Cô Phong trong ánh mắt đã không dấu nổi sự mất kiên nhẫn
Hai người vội vào nhà '' đây cậu xem đi, có phải rất giống không ''
Trạch Quân không nói gì tầm mắt để lên màn hình một cách đầy chăm chú, tua đi tua lại mấy lần, quả nhiên là thật giống cô, Trạch Quân đấm mạnh trên bàn. Cố hít thở đều như kiềm chế cơn thịnh nộ. Thấy bạn mình như vậy, Cố Phong lên tiếng '' giống lắm đúng không ''
'' rất giống, nhưng nếu là cô ấy thật tại sao cô ấy không nói cho tôi, cô ấy quên rồi sao ''
'' cậu nói xem, cô ấy nói cho cậu thì cậu tin sao? cậu còn chẳng bao giờ nghe cô ấy nói mà ''
Trạch Quân không trả lời mà vẻ mắt như đang nhớ lại chuyện gì đó '' hình như là cô ấy có ngầm nhắc đến ''
'' nhắc như nào?''
'' cô ấy có hỏi vài năm trước tôi có từng bị tai nạn gì đấy mà có người cứu không? nhưng lúc đấy tôi không quan tâm lắm mà tức giận mắng cô ấy nhiều chuyện thôi '' vẻ mặt anh bây giờ mấy phần tức giận thì mấy phần đau và áy náy, người con gái anh nghĩ mình yêu thương lại lừa anh, người con gái yêu anh lại bị anh ghét bỏ mặc dù cô là cô gái cứu anh năm ấy mà anh hứa bảo vệ quả nhiên Trái Đất thật tròn
'' Cố Phong, tôi phải làm sao đây?'' Trạch Quân bất lức hỏi Cố Phong
'' cậu có định nói cho cô ấy không?''
'' tôi không biết, thật sự bây giờ tôi không biết làm thế nào ''
'' bây giờ có 1 cách ''
'' cách gì ''
'' bây giờ cậu khoan nói cho Thiên Du mà từ nay hãy quan tâm, chăm sóc coi như chuộc lỗi với cô ấy, đợi khi những tổn thương ấy vơi đi thì thành thật nói với cô ấy, tôi nghĩ cô ấy yêu cậu nhiều như vậy, cũng sẽ phần nào tha thứ cho cậu thôi ''
Nghe Cố Phong nói thế, Trạch Quân cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, đành làm theo lời Cô Phong.
'' tôi về trước đây''
'' chú ý an toàn ''
Trạch Quân vừa bước vào biệt thự của mình thì đã vội tới phòng của Thiên Du nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Trước mắt anh là thân hình nhỏ bé đang vì lạnh mà tự ôm lấy mình, chiếc chăn của cô quá mỏng, đúng thật là chẳng thấm gì với cái thời tiết lanh như vậy.Anh thấy vậy lại đi kiếm một chiếc chăn ấm hơn đắp lên cho cô, rồi nhẹ nhàng ngồi cạnh người con gái đang ngủ say ấy, cô thật xinh đẹp làm sao, nhưng gương mặt ấy gầy hơn lần đầu anh gặp cô ở Hàn Gia nhưng lại vẫn thật đẹp, đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc vướng trên khuôn mặt kiều mĩ của cô mà tay anh khẽ run lên, trái tim cũng không tự chủ mà loạn nhịp. Ánh mắt anh nhìn xung quanh thì lại dừng ờ cuốn sổ màu hồng cạnh trước gối của cô, anh quả thật không muốn đọc trộm nhật kí của cô đâu mà thật sự anh không kìm được, bất lắm anh cầm cuốn sổ lên, lật từng trang mà đọc
- Ngày... Tháng... Năm
hôm nay tôu được biết rằng tôi sẽ kết hôn với anh ấy tôi vui lắm.........
- Ngày... Tháng... Năm
anh ấy lạnh lùng quá, có vẻ như anh ấy rất yêu chị ta, anh ấy rất hung dữ với mình, yêu anh nhiều năm như vậy, mà anh lại như thế, buồn thật
- Ngày... Tháng....Năm
Anh ấy nhốt mình vào nhà kho, thật sự mình sợ bóng tối lắm, mình đã khóc rất nhiều, nhưng anh cũng sẽ chẳng quan tâm. Năm ấy mình cứu anh, anh bảo anh sẽ tìm mình và bảo vệ mình, vậy mà.... Nhưng thôi '' Chờ thêm một chút, anh yêu em thêm một chút anh nhé ''
- Ngày... Tháng....Năm
Hớp đồng gì đấy của anh thật sự không phải mình lấy mà, sao anh lại nhẫn tâm đánh mình rồi sỉ nhục mình như thế, lần đầu của mình vốn muốn trao cho anh nhưng đâu phải theo cách đấy, mình muốn cho anh khi anh thật sự yêu mình, nhưng lúc ấy anh coi mình là một con điếm, mình đau quá,....
- Ngày... Tháng..... Năm
Từ bây giờ mình phải mạnh mẽ, dù có đau cũng không được khóc trước mặt anh, vì anh sẽ chỉ chán ghét mình hơn thôi.... em ngu thật anh nhỉ, anh chán ghét em như vậy mà em vẫn yêu anh, Hàn Trạch Quân em chỉ mong sao mình có thể ngay lúc này hết yêu anh, nhưng tệ thật em lại không thể
Những trang nhật kí của cô không ít trang bị nhòe chứ, chắc cô đã khóc nhiều lắm khi viết nhưng điều này. Tim anh bây giờ rất đau, như bị ai bóp nghẹt vậy nhưng anh lại vui vì cô vẫn yêu anh. Tay anh đóng cuốn sổ lại định để lại vị trí cũ nhưng anh lại vô tình thấy một tấm bìa thư màu hồng, bên trong như có vật vì đó, anh mở ra xem, là một chiếc vòng, đúng thật là nửa còn lại của chiếc vòng khi xưa cô gái cứu anh đã đưa cho anh. Chẳng cần xác nhận gì nữa anh biết chắc đây là cô gái năm xưa. Đặt chiếc sổ về chỗ của nó, anh lại nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ mà một giọt nước mắt vô thức rơi xuống, anh thì thào nhẹ như không thành tiếng
'' Làm sao để bù đắp cho em?''
________________________________________________
Xin lỗi mọi người vì dạo này không ra được chap mới vì mình bận ôn thi cuối kì quá ấy, tuần sau mình phải thi rồi. Hôm nay 30/4 được nghỉ nên mình viết chuyện luôn cho mọi người nè, mọi người thông cảm cho mình nha. Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhaaaa
Mai yeuuu
'' Quân, anh ăn xong rồi, chúng ta đi nghỉ thôi, em hơi mệt '' ả vừa nói vừa ôm tay Trạch Quân nũng nịu
'' ừ đi ''
'' Cô mau ra dọn đi Thiên Du, dọn cho sạch một chút nha '' ả ta lên giọng
Trạch Quân nghe ả nói không hiểu sao lại hơi khó chịu '' được rồi đi thôi ''
Thiên Du trong bếp nước mắt lại vô thức rơi xuống, cô đã cố mạnh mẽ rồi mà, nhưng đó cũng chỉ là vỏ bọc trước mặt anh mà thôi, vỏ bọc ấy mong manh lắm, tưởng như vỏ trứng bóp một chút là có thể nát rồi, chính vì vậy mà cô rất sợ, sợ không thể nào giữ được lớp vỏ ấy lâu dài đưa tay lên gạt những giọt nước mắt ấy, cô lại tiếp tục làm việc.
Nửa đêm trong không gian im lặng, tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Trạch Quân đang ôm Khả Như ngủ nghe thấy tiếng cũng bất giác mà tỉnh dậy với tay lên tủ đầu giường cầm chiếc điện thoại rồi nhấc máy
'' chuyện gì?'' giọng Trạch Quân khàn khàn vang lên
'' Trạch Quân, có chuyện quan trọng, cậu tỉnh ngủ trước đã rồi nghe tôi nói '' người ở đầu dây bên kia không ai khác chính là Cố Phong
Trạch Quân nghe Cố Phong nói vẻ nghiêm trọng nên anh cũng nhẹ nhàng xuống giường để chánh Khả Như tỉnh giấc. Vừa bước ra ngoài '' được rồi cậu nói đi ''
'' Chuyện cậu nhờ tôi, tôi điều tra lại rồi ''
'' cậu nói tiếp đi ''
'' Cậu bình tĩnh một chút '' Cô Phong thanh âm hơi ngứt quãng
'' rốt cuộc là sao '' Trạch Quân bên này nghe Cố Phong nói thì mi tâm nhíu lại
'' Khả Như không phải người cứu cậu năm đó, tôi có xem lại được camera quán mì gần trường học lúc đó, chủ quán mì lúc ấy bị một người mua chuộc nên đã nói camera bị hỏng ''
'' Nhưng điều tôi bất ngờ hơn cả lại là....''
'' là gì cậu nói nhanh đi '' Trạch Quân không kiềm chế được mà thúc dục
'' tôi không biết có phải tôi nhìn lầm hay không, nhưng người cứu cậu rất giống Thiên Du, để chắc chắn mai cậu qua đây xem đi, nếu vậy thật thì Trái Đât quá tròn ''
Vừa nghe tới đây tay Trạch Quân đã xiết chắt điện thoại tưởng chừng nó sắp vỡ tan trong tay anh '' không cần chờ ngày mai, giờ tôi tới chỗ cậu '' nói xong Trạch Quân bước chân có chút vội vã chạy đi lấy xe. Giờ này đã khuya nên ngoài đường không còn quá đông đúc, trên chiếc xe sang trọng một thân ảnh của người đàn ông toát ra sát khí đáng sợ, mi tâm anh bây giờ nhíu lại như chẳng thể giãn ra nữa, lấy hết sức đạp chân ga, anh như muốn bay thẳng đến chỗ Cố Phong trong đầu là một mỡ suy nghĩ chẳng ai thể hiểu. Sau một lúc anh đã tới biệt thự của Cố Phong. Bình tĩnh nhấn chuông, tầm 1 phút sau Cố Phong đã xuống mở cửa cho Trạch Quân
'' Cậu bay đến đây đấy à?'' Vừa mở cửa Cố Phong không dấu nỗi bất ngờ mà thốt lên
'' làm việc chính đi '' Trạch Quân nhìn Cô Phong trong ánh mắt đã không dấu nổi sự mất kiên nhẫn
Hai người vội vào nhà '' đây cậu xem đi, có phải rất giống không ''
Trạch Quân không nói gì tầm mắt để lên màn hình một cách đầy chăm chú, tua đi tua lại mấy lần, quả nhiên là thật giống cô, Trạch Quân đấm mạnh trên bàn. Cố hít thở đều như kiềm chế cơn thịnh nộ. Thấy bạn mình như vậy, Cố Phong lên tiếng '' giống lắm đúng không ''
'' rất giống, nhưng nếu là cô ấy thật tại sao cô ấy không nói cho tôi, cô ấy quên rồi sao ''
'' cậu nói xem, cô ấy nói cho cậu thì cậu tin sao? cậu còn chẳng bao giờ nghe cô ấy nói mà ''
Trạch Quân không trả lời mà vẻ mắt như đang nhớ lại chuyện gì đó '' hình như là cô ấy có ngầm nhắc đến ''
'' nhắc như nào?''
'' cô ấy có hỏi vài năm trước tôi có từng bị tai nạn gì đấy mà có người cứu không? nhưng lúc đấy tôi không quan tâm lắm mà tức giận mắng cô ấy nhiều chuyện thôi '' vẻ mặt anh bây giờ mấy phần tức giận thì mấy phần đau và áy náy, người con gái anh nghĩ mình yêu thương lại lừa anh, người con gái yêu anh lại bị anh ghét bỏ mặc dù cô là cô gái cứu anh năm ấy mà anh hứa bảo vệ quả nhiên Trái Đất thật tròn
'' Cố Phong, tôi phải làm sao đây?'' Trạch Quân bất lức hỏi Cố Phong
'' cậu có định nói cho cô ấy không?''
'' tôi không biết, thật sự bây giờ tôi không biết làm thế nào ''
'' bây giờ có 1 cách ''
'' cách gì ''
'' bây giờ cậu khoan nói cho Thiên Du mà từ nay hãy quan tâm, chăm sóc coi như chuộc lỗi với cô ấy, đợi khi những tổn thương ấy vơi đi thì thành thật nói với cô ấy, tôi nghĩ cô ấy yêu cậu nhiều như vậy, cũng sẽ phần nào tha thứ cho cậu thôi ''
Nghe Cố Phong nói thế, Trạch Quân cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, đành làm theo lời Cô Phong.
'' tôi về trước đây''
'' chú ý an toàn ''
Trạch Quân vừa bước vào biệt thự của mình thì đã vội tới phòng của Thiên Du nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Trước mắt anh là thân hình nhỏ bé đang vì lạnh mà tự ôm lấy mình, chiếc chăn của cô quá mỏng, đúng thật là chẳng thấm gì với cái thời tiết lanh như vậy.Anh thấy vậy lại đi kiếm một chiếc chăn ấm hơn đắp lên cho cô, rồi nhẹ nhàng ngồi cạnh người con gái đang ngủ say ấy, cô thật xinh đẹp làm sao, nhưng gương mặt ấy gầy hơn lần đầu anh gặp cô ở Hàn Gia nhưng lại vẫn thật đẹp, đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc vướng trên khuôn mặt kiều mĩ của cô mà tay anh khẽ run lên, trái tim cũng không tự chủ mà loạn nhịp. Ánh mắt anh nhìn xung quanh thì lại dừng ờ cuốn sổ màu hồng cạnh trước gối của cô, anh quả thật không muốn đọc trộm nhật kí của cô đâu mà thật sự anh không kìm được, bất lắm anh cầm cuốn sổ lên, lật từng trang mà đọc
- Ngày... Tháng... Năm
hôm nay tôu được biết rằng tôi sẽ kết hôn với anh ấy tôi vui lắm.........
- Ngày... Tháng... Năm
anh ấy lạnh lùng quá, có vẻ như anh ấy rất yêu chị ta, anh ấy rất hung dữ với mình, yêu anh nhiều năm như vậy, mà anh lại như thế, buồn thật
- Ngày... Tháng....Năm
Anh ấy nhốt mình vào nhà kho, thật sự mình sợ bóng tối lắm, mình đã khóc rất nhiều, nhưng anh cũng sẽ chẳng quan tâm. Năm ấy mình cứu anh, anh bảo anh sẽ tìm mình và bảo vệ mình, vậy mà.... Nhưng thôi '' Chờ thêm một chút, anh yêu em thêm một chút anh nhé ''
- Ngày... Tháng....Năm
Hớp đồng gì đấy của anh thật sự không phải mình lấy mà, sao anh lại nhẫn tâm đánh mình rồi sỉ nhục mình như thế, lần đầu của mình vốn muốn trao cho anh nhưng đâu phải theo cách đấy, mình muốn cho anh khi anh thật sự yêu mình, nhưng lúc ấy anh coi mình là một con điếm, mình đau quá,....
- Ngày... Tháng..... Năm
Từ bây giờ mình phải mạnh mẽ, dù có đau cũng không được khóc trước mặt anh, vì anh sẽ chỉ chán ghét mình hơn thôi.... em ngu thật anh nhỉ, anh chán ghét em như vậy mà em vẫn yêu anh, Hàn Trạch Quân em chỉ mong sao mình có thể ngay lúc này hết yêu anh, nhưng tệ thật em lại không thể
Những trang nhật kí của cô không ít trang bị nhòe chứ, chắc cô đã khóc nhiều lắm khi viết nhưng điều này. Tim anh bây giờ rất đau, như bị ai bóp nghẹt vậy nhưng anh lại vui vì cô vẫn yêu anh. Tay anh đóng cuốn sổ lại định để lại vị trí cũ nhưng anh lại vô tình thấy một tấm bìa thư màu hồng, bên trong như có vật vì đó, anh mở ra xem, là một chiếc vòng, đúng thật là nửa còn lại của chiếc vòng khi xưa cô gái cứu anh đã đưa cho anh. Chẳng cần xác nhận gì nữa anh biết chắc đây là cô gái năm xưa. Đặt chiếc sổ về chỗ của nó, anh lại nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ mà một giọt nước mắt vô thức rơi xuống, anh thì thào nhẹ như không thành tiếng
'' Làm sao để bù đắp cho em?''
________________________________________________
Xin lỗi mọi người vì dạo này không ra được chap mới vì mình bận ôn thi cuối kì quá ấy, tuần sau mình phải thi rồi. Hôm nay 30/4 được nghỉ nên mình viết chuyện luôn cho mọi người nè, mọi người thông cảm cho mình nha. Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhaaaa
Mai yeuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.