Chương 16: Kế hoạch bù đắp cho vợ yêu của Hàn tổng
Hàn Hạ Nam
13/05/2021
sáng hôm sau, trong căn biệt thự ấy, mọi thứ vẫn như vậy chỉ là hôm nay, trái tim của một người Đàn ông đã khác, đã thật sự thay đổi. Trạch Quân cả đêm qua suy nghĩ nên làm thế nào để chuộc lỗi, việc đầu tiên anh nghĩ được đó chính là phải đuổi ả ta đi. Mới sáng sớm anh đã gỏi Khả Như dậy
'' Như Như, dậy chúng ta ra ngoài ăn sáng, tôi có chuyện cần nói với em ''
'' ngủ thêm tí nữa đi mà '' ả ta õng ẹo
'' nhanh nào ''
trước sự thúc dục của Trạch Quân ả ta đành xuống giường chuẩn bị
Một lúc sau, Trạch Quân đã đưa ả đến một nhà hàng để ăn sáng, sau khi gọi món xong anh bắt đầu việc mình cần làm. Thanh âm của anh trầm ổn cất lên nhưng chẳng còn thấy sự dịu dàng như trước
'' Khả Như em có chuyện gì dấu anh không ''
vừa nghe Trạch Quân nói, ả ta đang uống nước thì chột dạ sặc nước mà ho sặc sụa, anh chẳng suy nghĩ mà đưa khăn giấy cho cô ta. Ả lấy lại được bình tĩnh nhẹ dọng nũng nịu đầy ủy khuất
'' anh nói vậy là có ý gì chứ ''
'' Anh chỉ hỏi vậy thôi sao em phản ứng mạnh vậy, hay em thật sự có gì dấu anh ''
Giọng anh hôm nay rất khác mọi khi khiến ả có chút run sợ
'' anh yêu, anh không tin tưởng em sao? em thì dấu anh chuyện gì được chứ? '' ả ta cố gượng cười
'' vậy sao em yêu, vậy cái này là gì chứ?'' vừa nói anh vừa cầm chiếc điện thoại lên mở cái gì đó rồi để trước mặt ả, thứ trên điện thoại chính là đoạn video năm đó. Thấy ả ta trợn tròn mắt anh khóe miệng cong lên khinh bỉ
'' em còn nhớ năm đó chứ, sao hồi đó em khác quá vậy, phẫu thuật thầm mĩ sao, hửm '' anh gằn từng chứ khiến ả ta đã run nay tim như muốn văng ra ngoài
'' em, em ''
'' cô làm sao?''
'' Còn nữa '' Trạch Quân lấy từ túi ra một sấp ảnh
'' cô bảo yêu tôi mà lại lên giường với nhiều người vậy sao? '' ả ta bây giờ câm nín không biết giải thích như nào toàn thân run lên ánh mắt lúng túng
'' em, em.... '' ả ta giờ chẳng biết làm gì, 36 kế chuồn là thượng sạch, chẳng nghĩ ngợi thêm ả vớ cái túi đứng dậy định chạy thì bị hai người vệ sĩ chặn lại, ả run sợ
'' anh tính làm gì ''
'' tính lừa tôi xong chạy sao '' nhìn anh lúc này thật đáng sợ, ánh mắt không chút lưu tình anh nhìn hai tên vệ sĩ ra lệnh
'' các chú chăm sóc cô ấy cho tốt '' anh nói xong thì xoay người bỏ đi, để lại ả ta sợ hãi không biết làm gì. Ả biết rõ một khi anh tức giận chỉ có chết, lừa anh cũng chỉ có chết, chung quy đắc tội với anh thì kết cục đều không tốt đẹp nhưng ả ta chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ bị bại lộ, kể cả nếu có lộ cũng không sớm như vậy, ả cứ nghĩ anh đã say đắm ả vậy mà bây giờ.....
Hôm nay anh không đến công ty mà giải quyết xong ả thì về nhà. Không còn xa lạ gì nữa khi anh về thì đã bắt gặp thân ảnh nhỏ bé đang làm việc. Anh nhẹ nhàng bước đến gần cô
'' Thiên Du ''
Cô đang làm việc nghe thấy chất giọng quen thuộc nhưng hôm nay lại ấm áp đến lạ không còn chút lạnh lùng nữa '' thiên Du?'' anh gọi tên cô sao, chắc là mơ rồi, cô ngơ ngẩn một lúc, thấy cô chẳng có phản ứng gì anh lại nhẹ giọng
'' Thiên Du ''
lần này cô xác nhận chắc chắn không phải mơ rồi nên quay lại
'' Cậu chủ có gì dặn dò ''
'' Em đừng làm nữa, lên trên phòng dọn dẹp đồ đạc đi ''
Thiên Du ngây người, anh là muốn đuổi cô đi sao, cô lại làm gì sau à
'' Cậu chủ không muốn tôi ở trong căn nhà này nữa ạ '' cô lúc này hai mắt đã bắt đầu hơi đỏ, từng vẻ ngây của cô đều lọt vào mắt anh
'' em nghĩ gì vậy, dọn đồ qua phòng tôi, từ nay em ở với tôi ''
Cô nghe chẳng hiểu chứ nào
'' em sao, cậu chủ đùa ạ, còn chị Khả Như?''
'' tôi nói em chuyển thì em cứ chuyển đi, hỏi nhiều làm gì?''
Bây giờ cô mới để ý anh gọi cô là em, thật là mơ sao? hay trời sắp sập rồi, thật là sợ quá đi
'' Cậu chủ, anh... anh không khỏe ạ ''
Anh lúc này hơi bực, từ nẫy giờ một chữ là cậu chủ hai chữ cũng là cậu chủ, giọng anh lúc này hơi khó chịu mà nói
'' Tôi rất khỏe cũng rất ổn, hơn nữa em đừng một chữ Cậu chủ hai chữ cậu chủ, không còn cách xưng hô nào tốt hơn sao ''
Thiên Du vừa sợ vừa tức '' Cậu chủ '' không phải là hắn muốn cô gọi sao? cô miễn cưỡng cười
'' Được thôi Hàn tổng '' cô nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy gọi Hàn tổng là ổn nhất
Vừa nghe cô thốt ra hai chữ Hàn tổng đầu anh như bốc khói, anh cố không tức giận với cô
'' lên phòng dọn đồ ngay ''
Thiên Du không dám trái lời Trạch Quân bước vội lên tầng rồi thu dọn quần áo, quần áo của cô chỉ có vài bộ nên dọn rất nhanh, chưa đầy 30 phút là xong rồi. Sắp sếp xong xuôi cô đi xuống dưới thấy hắn đang ngồi xem tàu liệu ở sofa, cô cũng thấy lạ vì sao hắn không đến công ty mà lại ở nhà, đúng là trời sắp sập rồi. Trạch Quân thấy cô xuống nhanh như vậy nghi hoặc hỏi
'' nhanh vậy sao ''
'' Quần áo không nhiều ạ ''
Nghe cô trả lời, anh nhớ đến tủ quần áo chẳng có vài món của cô rồi trong đầu hiện lên một ý tưởng mà hắn cho là thật thông minh
'' em thay quần áo đi, ra ngoài cùng tôi ''
'' em sao '' cô khó tin mà hỏi lại
'' đúng là em đấy, không thì ai, nhanh lên ''
Cô chưa kịp xuống hết cầu thang thì lại quay đầu đi lên phòng thay quần áo, vừa đi cô vừa suy nghĩ không biết anh sáng nay có phải đi đứng khổng cẩn thận ngã hỏng mất dậy thần kinh nào rồi không, nhưng cô bỗng nhiên lại rất vui, anh không hung dữ với cô nữa, không biết điều này kéo dài được bao lâu, cô thở dài rồi nhanh đi thay quần áo. Một lần nữa cô xuống dưới nhà đã thấy hắn chờ sắn, hắn kéo cô lên xe, chắc đây là lần đầu tiên hắn chở cô ra ngoài, hơn nữa hắn còn cho cô ngồi ghế lái phụ. Xe chạy được một lúc thì dừng lại trước một trung tâm thương mại to lớn. Gửi xe xong anh lại kéo tay cô vào trong, đi thêm một lúc đã thấy một cửa hàng thời trang, anh vẫn như thế kéo cô thẳng vào. Từ nẫy giờ anh cũng chẳng nói một câu,khiến cô không dấu nổi tò mò mà lấy hết can đảm lên tiếng
'' Hàn tổng chúng ta tới đây làm gì, anh cần mua quà tặng cho ai sao?''
'' Không phải em nói không có nhiều quần áo sao? tới mua cho em đấy '' anh thản nhiên trả lời
Thấy anh bước vào, nhân viên trong cửa hàng đã đồng loạt gập người cúi trào
'' xin chào Hàn tổng ''
anh chỉ gật nhẹ đầu. Một nhân viên bước ra cung kính
'' Hàn tổng cần giúp gì ạ ''
'' Chọn đồ cho cô ấy '' anh nói rồi bạn tay đặt sau lưng Thiên Du đẩy lên phía trước
'' vâng thưa Hàn tồng ''
'' Tiểu thư mới qua đây ''
Thiên Du vẫn đứng ngây ngốc anh thấy vậy lại đẩy cô
'' đi đi ''
Một lúc sau, cô đi ra trên tay cầm vài bộ đồ bước gần tới anh
.'' em thích mấy bộ này ''
Trạch Quân đứng dậy xem xét vài bộ quần áo trong tay cô
'' mắt thẩm mĩ không tệ ''
Nghe anh khen mình Thiên Du khẽ cười
'' Mấy bộ này, có những màu nào lấy hết cho tôi, mấy bộ váy dạ hội thiết kế riêng cũng lấy cho tôi, dan kia, dan kia và dan đằng kia nữa, gói hết lại '' anh nhìn qua nhân viên dặn dò
'' Dạ Hàn Tổng và tiểu thư vui lòng chờ một lát ''
'' Hàn tổng nhiều quá rồi đó '' Thiên Du không hiểu nổi
'' Không nhiều, còn cả túi sách, giày, mĩ phẩm nữa, lát dắt em đi mua '' hắn thản nhiên nói
'' Hàn tổng, có phải anh muốn mua những thứ này để muốn tôi li hôn không ''
Trạch Quân đang nhìn xem còn bộ nào đẹp để lấy nốt cho cô không, nghe cô hỏi thế anh vừa tức vừa thương vừa buồn cười, hắn rõ rãng muốn buộc cô chặt hơn mà cô lại nói đến chuyện li hôn
'' Li hôn sao? em nghĩ gì vậy, cả đời này cũng sẽ không li hôn, cả đời này em chỉ có thể là của Hàn Trạch Quâm tôi ''
'' Như Như, dậy chúng ta ra ngoài ăn sáng, tôi có chuyện cần nói với em ''
'' ngủ thêm tí nữa đi mà '' ả ta õng ẹo
'' nhanh nào ''
trước sự thúc dục của Trạch Quân ả ta đành xuống giường chuẩn bị
Một lúc sau, Trạch Quân đã đưa ả đến một nhà hàng để ăn sáng, sau khi gọi món xong anh bắt đầu việc mình cần làm. Thanh âm của anh trầm ổn cất lên nhưng chẳng còn thấy sự dịu dàng như trước
'' Khả Như em có chuyện gì dấu anh không ''
vừa nghe Trạch Quân nói, ả ta đang uống nước thì chột dạ sặc nước mà ho sặc sụa, anh chẳng suy nghĩ mà đưa khăn giấy cho cô ta. Ả lấy lại được bình tĩnh nhẹ dọng nũng nịu đầy ủy khuất
'' anh nói vậy là có ý gì chứ ''
'' Anh chỉ hỏi vậy thôi sao em phản ứng mạnh vậy, hay em thật sự có gì dấu anh ''
Giọng anh hôm nay rất khác mọi khi khiến ả có chút run sợ
'' anh yêu, anh không tin tưởng em sao? em thì dấu anh chuyện gì được chứ? '' ả ta cố gượng cười
'' vậy sao em yêu, vậy cái này là gì chứ?'' vừa nói anh vừa cầm chiếc điện thoại lên mở cái gì đó rồi để trước mặt ả, thứ trên điện thoại chính là đoạn video năm đó. Thấy ả ta trợn tròn mắt anh khóe miệng cong lên khinh bỉ
'' em còn nhớ năm đó chứ, sao hồi đó em khác quá vậy, phẫu thuật thầm mĩ sao, hửm '' anh gằn từng chứ khiến ả ta đã run nay tim như muốn văng ra ngoài
'' em, em ''
'' cô làm sao?''
'' Còn nữa '' Trạch Quân lấy từ túi ra một sấp ảnh
'' cô bảo yêu tôi mà lại lên giường với nhiều người vậy sao? '' ả ta bây giờ câm nín không biết giải thích như nào toàn thân run lên ánh mắt lúng túng
'' em, em.... '' ả ta giờ chẳng biết làm gì, 36 kế chuồn là thượng sạch, chẳng nghĩ ngợi thêm ả vớ cái túi đứng dậy định chạy thì bị hai người vệ sĩ chặn lại, ả run sợ
'' anh tính làm gì ''
'' tính lừa tôi xong chạy sao '' nhìn anh lúc này thật đáng sợ, ánh mắt không chút lưu tình anh nhìn hai tên vệ sĩ ra lệnh
'' các chú chăm sóc cô ấy cho tốt '' anh nói xong thì xoay người bỏ đi, để lại ả ta sợ hãi không biết làm gì. Ả biết rõ một khi anh tức giận chỉ có chết, lừa anh cũng chỉ có chết, chung quy đắc tội với anh thì kết cục đều không tốt đẹp nhưng ả ta chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ bị bại lộ, kể cả nếu có lộ cũng không sớm như vậy, ả cứ nghĩ anh đã say đắm ả vậy mà bây giờ.....
Hôm nay anh không đến công ty mà giải quyết xong ả thì về nhà. Không còn xa lạ gì nữa khi anh về thì đã bắt gặp thân ảnh nhỏ bé đang làm việc. Anh nhẹ nhàng bước đến gần cô
'' Thiên Du ''
Cô đang làm việc nghe thấy chất giọng quen thuộc nhưng hôm nay lại ấm áp đến lạ không còn chút lạnh lùng nữa '' thiên Du?'' anh gọi tên cô sao, chắc là mơ rồi, cô ngơ ngẩn một lúc, thấy cô chẳng có phản ứng gì anh lại nhẹ giọng
'' Thiên Du ''
lần này cô xác nhận chắc chắn không phải mơ rồi nên quay lại
'' Cậu chủ có gì dặn dò ''
'' Em đừng làm nữa, lên trên phòng dọn dẹp đồ đạc đi ''
Thiên Du ngây người, anh là muốn đuổi cô đi sao, cô lại làm gì sau à
'' Cậu chủ không muốn tôi ở trong căn nhà này nữa ạ '' cô lúc này hai mắt đã bắt đầu hơi đỏ, từng vẻ ngây của cô đều lọt vào mắt anh
'' em nghĩ gì vậy, dọn đồ qua phòng tôi, từ nay em ở với tôi ''
Cô nghe chẳng hiểu chứ nào
'' em sao, cậu chủ đùa ạ, còn chị Khả Như?''
'' tôi nói em chuyển thì em cứ chuyển đi, hỏi nhiều làm gì?''
Bây giờ cô mới để ý anh gọi cô là em, thật là mơ sao? hay trời sắp sập rồi, thật là sợ quá đi
'' Cậu chủ, anh... anh không khỏe ạ ''
Anh lúc này hơi bực, từ nẫy giờ một chữ là cậu chủ hai chữ cũng là cậu chủ, giọng anh lúc này hơi khó chịu mà nói
'' Tôi rất khỏe cũng rất ổn, hơn nữa em đừng một chữ Cậu chủ hai chữ cậu chủ, không còn cách xưng hô nào tốt hơn sao ''
Thiên Du vừa sợ vừa tức '' Cậu chủ '' không phải là hắn muốn cô gọi sao? cô miễn cưỡng cười
'' Được thôi Hàn tổng '' cô nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy gọi Hàn tổng là ổn nhất
Vừa nghe cô thốt ra hai chữ Hàn tổng đầu anh như bốc khói, anh cố không tức giận với cô
'' lên phòng dọn đồ ngay ''
Thiên Du không dám trái lời Trạch Quân bước vội lên tầng rồi thu dọn quần áo, quần áo của cô chỉ có vài bộ nên dọn rất nhanh, chưa đầy 30 phút là xong rồi. Sắp sếp xong xuôi cô đi xuống dưới thấy hắn đang ngồi xem tàu liệu ở sofa, cô cũng thấy lạ vì sao hắn không đến công ty mà lại ở nhà, đúng là trời sắp sập rồi. Trạch Quân thấy cô xuống nhanh như vậy nghi hoặc hỏi
'' nhanh vậy sao ''
'' Quần áo không nhiều ạ ''
Nghe cô trả lời, anh nhớ đến tủ quần áo chẳng có vài món của cô rồi trong đầu hiện lên một ý tưởng mà hắn cho là thật thông minh
'' em thay quần áo đi, ra ngoài cùng tôi ''
'' em sao '' cô khó tin mà hỏi lại
'' đúng là em đấy, không thì ai, nhanh lên ''
Cô chưa kịp xuống hết cầu thang thì lại quay đầu đi lên phòng thay quần áo, vừa đi cô vừa suy nghĩ không biết anh sáng nay có phải đi đứng khổng cẩn thận ngã hỏng mất dậy thần kinh nào rồi không, nhưng cô bỗng nhiên lại rất vui, anh không hung dữ với cô nữa, không biết điều này kéo dài được bao lâu, cô thở dài rồi nhanh đi thay quần áo. Một lần nữa cô xuống dưới nhà đã thấy hắn chờ sắn, hắn kéo cô lên xe, chắc đây là lần đầu tiên hắn chở cô ra ngoài, hơn nữa hắn còn cho cô ngồi ghế lái phụ. Xe chạy được một lúc thì dừng lại trước một trung tâm thương mại to lớn. Gửi xe xong anh lại kéo tay cô vào trong, đi thêm một lúc đã thấy một cửa hàng thời trang, anh vẫn như thế kéo cô thẳng vào. Từ nẫy giờ anh cũng chẳng nói một câu,khiến cô không dấu nổi tò mò mà lấy hết can đảm lên tiếng
'' Hàn tổng chúng ta tới đây làm gì, anh cần mua quà tặng cho ai sao?''
'' Không phải em nói không có nhiều quần áo sao? tới mua cho em đấy '' anh thản nhiên trả lời
Thấy anh bước vào, nhân viên trong cửa hàng đã đồng loạt gập người cúi trào
'' xin chào Hàn tổng ''
anh chỉ gật nhẹ đầu. Một nhân viên bước ra cung kính
'' Hàn tổng cần giúp gì ạ ''
'' Chọn đồ cho cô ấy '' anh nói rồi bạn tay đặt sau lưng Thiên Du đẩy lên phía trước
'' vâng thưa Hàn tồng ''
'' Tiểu thư mới qua đây ''
Thiên Du vẫn đứng ngây ngốc anh thấy vậy lại đẩy cô
'' đi đi ''
Một lúc sau, cô đi ra trên tay cầm vài bộ đồ bước gần tới anh
.'' em thích mấy bộ này ''
Trạch Quân đứng dậy xem xét vài bộ quần áo trong tay cô
'' mắt thẩm mĩ không tệ ''
Nghe anh khen mình Thiên Du khẽ cười
'' Mấy bộ này, có những màu nào lấy hết cho tôi, mấy bộ váy dạ hội thiết kế riêng cũng lấy cho tôi, dan kia, dan kia và dan đằng kia nữa, gói hết lại '' anh nhìn qua nhân viên dặn dò
'' Dạ Hàn Tổng và tiểu thư vui lòng chờ một lát ''
'' Hàn tổng nhiều quá rồi đó '' Thiên Du không hiểu nổi
'' Không nhiều, còn cả túi sách, giày, mĩ phẩm nữa, lát dắt em đi mua '' hắn thản nhiên nói
'' Hàn tổng, có phải anh muốn mua những thứ này để muốn tôi li hôn không ''
Trạch Quân đang nhìn xem còn bộ nào đẹp để lấy nốt cho cô không, nghe cô hỏi thế anh vừa tức vừa thương vừa buồn cười, hắn rõ rãng muốn buộc cô chặt hơn mà cô lại nói đến chuyện li hôn
'' Li hôn sao? em nghĩ gì vậy, cả đời này cũng sẽ không li hôn, cả đời này em chỉ có thể là của Hàn Trạch Quâm tôi ''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.