Chương 12:
Tô Hương Lan Sắc
01/04/2024
Bà cụ luôn cảm thấy mình không thể giúp được gì cho con dâu mà còn gây thêm phiền phức nên không muốn đến đó.
Trong lúc đang gọi, bác cả Tiếu Tiếu và những người khác nghe thấy tiếng lập tức đi đến, bà nội Tiếu Tiếu lập tức nhắc nhở cháu gái chào hỏi qua điện thoại.
Vốn dĩ Tiếu Tiếu cũng không sợ người lạ mà bé còn chủ động đến gần chào hỏi chứ đừng nói đến người thân nhà mình.
Cô bé gọi một tràng bác trai, bác gái, anh trai, giọng nói trong trẻo ngọt ngào khiến hai anh trai họ phấn khích, không ngừng gọi em gái qua điện thoại.
Ngay cả bác gái luôn cảm thấy con trai giỏi hơn con gái cũng phải thừa nhận khi nghe thấy Tiếu Tiếu gọi mình, bà ta cũng cảm thấy cô cháu gái này có chút đáng yêu, còn không sợ người lạ.
Khi nghe mẹ chồng gọi bọn họ đến ăn tối trong Tết nguyên tiêu, phản ứng đầu tiên của Dư Hiểu Diệp là từ chối vì sợ chị dâu không vui.
“Cửa hàng cũng không mở vào ngày đó. Hơn nữa Tiếu Tiếu cũng muốn đến ăn mừng Tết nguyên tiêu, chị dâu cả của con mời con đấy…”
Nghe được lời mẹ chồng nói là chị dâu chủ động mời họ đến, Dư Hiểu Diệp hơi kinh ngạc nhưng cũng không từ chối nữa.
Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu, về sau đều là Tiếu Tiếu nói chuyện phiếm với bà nội.
Cô bé nói chuyện vẫn chưa rõ ràng, đôi khi Dư Hiểu Diệp cũng không hiểu bé đang nói gì nhưng bà nội Tiếu Tiếu đoán cũng có thể hiểu được.
“...ăn cháo sáng, kẹo kẹo dâu cho chị gái…”
Cô bé không nhắc đến kẹo thì không sao, vừa nhắc tới thì Dư Hiểu Diệp lập tức phàn nàn: “Mẹ, hôm nay Tiếu Tiếu ăn rất nhiều kẹo, buổi tối trước khi ăn cơm còn ăn hai cái.”
Là người mẹ vừa mới đón con gái về bên cạnh, Dư Hiểu Diệp cũng không nỡ nặng lời với cô bé, trẻ con cũng biết nhìn sắc mặt, Tiếu Tiếu nhận ra mẹ là người dễ nói chuyện nên rất phóng túng, cái miệng nhỏ nói chuyện suốt cả ngày.
“Trong túi con bé có rất nhiều kẹo, con bé không cho con lấy đi à?”
Là đứa bé được yêu quý nhất trong làng, vào các ngày mùng một, mùng hai, mùng ba Tết Nguyên đán, khi đến các nhà khác chúc Tết, quả thực cô bé thu hoạch được không ít bánh kẹo và đồ ăn vặt, không chỉ có đầy túi kẹo mà còn có một chiếc hòm lớn đựng đầy đồ ăn vặt.
Khi thấy miệng cô bé mím lại, Dư Hiểu Diệp không nỡ tịch thu bánh kẹo của con gái, nhìn trái phải rồi nói: “Mẹ, mẹ bảo con bé ăn ít kẹo thôi.”
Bà nội Tiếu Tiếu vẫn chăm con tốt hơn cô, dù sao trong thôn cũng có một vài người nhìn thấy Tiếu Tiếu là sẽ không nhịn được mà đút cho cô bé một viên kẹo, nếu bà không nghiêm khắc thì sợ là đứa nhỏ này đã bị sâu răng từ lâu rồi.
“Tiếu Tiếu, không phải bà nội từng nói với con là mỗi ngày chỉ có thể ăn tối đa hai viên kẹo thôi sao? Không được ăn nhiều kẹo, nếu không côn trùng sẽ chui vào miệng ăn mất răng của con đấy.”
Trong lúc đang gọi, bác cả Tiếu Tiếu và những người khác nghe thấy tiếng lập tức đi đến, bà nội Tiếu Tiếu lập tức nhắc nhở cháu gái chào hỏi qua điện thoại.
Vốn dĩ Tiếu Tiếu cũng không sợ người lạ mà bé còn chủ động đến gần chào hỏi chứ đừng nói đến người thân nhà mình.
Cô bé gọi một tràng bác trai, bác gái, anh trai, giọng nói trong trẻo ngọt ngào khiến hai anh trai họ phấn khích, không ngừng gọi em gái qua điện thoại.
Ngay cả bác gái luôn cảm thấy con trai giỏi hơn con gái cũng phải thừa nhận khi nghe thấy Tiếu Tiếu gọi mình, bà ta cũng cảm thấy cô cháu gái này có chút đáng yêu, còn không sợ người lạ.
Khi nghe mẹ chồng gọi bọn họ đến ăn tối trong Tết nguyên tiêu, phản ứng đầu tiên của Dư Hiểu Diệp là từ chối vì sợ chị dâu không vui.
“Cửa hàng cũng không mở vào ngày đó. Hơn nữa Tiếu Tiếu cũng muốn đến ăn mừng Tết nguyên tiêu, chị dâu cả của con mời con đấy…”
Nghe được lời mẹ chồng nói là chị dâu chủ động mời họ đến, Dư Hiểu Diệp hơi kinh ngạc nhưng cũng không từ chối nữa.
Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu, về sau đều là Tiếu Tiếu nói chuyện phiếm với bà nội.
Cô bé nói chuyện vẫn chưa rõ ràng, đôi khi Dư Hiểu Diệp cũng không hiểu bé đang nói gì nhưng bà nội Tiếu Tiếu đoán cũng có thể hiểu được.
“...ăn cháo sáng, kẹo kẹo dâu cho chị gái…”
Cô bé không nhắc đến kẹo thì không sao, vừa nhắc tới thì Dư Hiểu Diệp lập tức phàn nàn: “Mẹ, hôm nay Tiếu Tiếu ăn rất nhiều kẹo, buổi tối trước khi ăn cơm còn ăn hai cái.”
Là người mẹ vừa mới đón con gái về bên cạnh, Dư Hiểu Diệp cũng không nỡ nặng lời với cô bé, trẻ con cũng biết nhìn sắc mặt, Tiếu Tiếu nhận ra mẹ là người dễ nói chuyện nên rất phóng túng, cái miệng nhỏ nói chuyện suốt cả ngày.
“Trong túi con bé có rất nhiều kẹo, con bé không cho con lấy đi à?”
Là đứa bé được yêu quý nhất trong làng, vào các ngày mùng một, mùng hai, mùng ba Tết Nguyên đán, khi đến các nhà khác chúc Tết, quả thực cô bé thu hoạch được không ít bánh kẹo và đồ ăn vặt, không chỉ có đầy túi kẹo mà còn có một chiếc hòm lớn đựng đầy đồ ăn vặt.
Khi thấy miệng cô bé mím lại, Dư Hiểu Diệp không nỡ tịch thu bánh kẹo của con gái, nhìn trái phải rồi nói: “Mẹ, mẹ bảo con bé ăn ít kẹo thôi.”
Bà nội Tiếu Tiếu vẫn chăm con tốt hơn cô, dù sao trong thôn cũng có một vài người nhìn thấy Tiếu Tiếu là sẽ không nhịn được mà đút cho cô bé một viên kẹo, nếu bà không nghiêm khắc thì sợ là đứa nhỏ này đã bị sâu răng từ lâu rồi.
“Tiếu Tiếu, không phải bà nội từng nói với con là mỗi ngày chỉ có thể ăn tối đa hai viên kẹo thôi sao? Không được ăn nhiều kẹo, nếu không côn trùng sẽ chui vào miệng ăn mất răng của con đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.