Chương 13:
Tô Hương Lan Sắc
01/04/2024
“Không muốn bị trùng trùng ăn mất răng của Tiếu Tiếu!”
Tiếu Tiếu nghe được lời của bà nội, đôi mắt vốn đã to tròn lại càng mở to hơn, nói xong đưa tay che miệng, dáng vẻ đầy cảnh giác.
Dù Dư Hiểu Diệp thấy con gái rất đáng yêu nhưng cũng không quên nhân cơ hội dạy dỗ cô bé: “Không muốn trùng trùng ăn hết răng của con thì đừng ăn nhiều kẹo như vậy.”
Hai người lớn cùng nhau hù dọa qua điện thoại, Tiếu Tiếu gật đầu như gà mổ thóc rồi hứa sẽ không ăn nhiều kẹo.
Sau khi gọi điện cho bà nội, được bà cụ dạy phải nghe lời mẹ, Tiếu Tiếu không còn nháo nhào đòi gặp bà nội nữa.
Trẻ con thường ngủ nhiều, cả ngày nay Tiếu Tiếu vẫn chưa ngủ mà chạy qua chạy lại trong cửa hàng, buổi tối không cần người dỗ dành, tự chơi một mình rồi ngủ thiếp đi.
Bình thường Dư Hiểu Diệp không đi ngủ sớm như vậy nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ yên bình ngoan ngoãn của con gái khi ngủ say lại lên giường ôm cô bé, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
“Mẹ…kẹo…”
Sau khi bé con nhắm mắt, lông mi lộ ra càng dài hơn như một bé yêu tinh lông mi, ngay cả khi ngủ cái miệng nhỏ đỏ mọng khỏe khoắn thỉnh thoảng cũng chu lên hai lần, trông rất đáng yêu.
Thấy cô bé đang ngủ vẫn còn nghĩ đến kẹo, khóe miệng Dư Hiểu Diệp bất giác nhếch lên.
*
Sau mùng 6 Tết, nhiều cửa hàng trên phố Nguyệt Lượng mở cửa trở lại, đường phố bắt đầu náo nhiệt như trước.
Tiếu Tiếu là đứa bé hiếu động hoạt bát, vừa mới đến đây hai ngày, môi trường mới ở cửa hàng quần áo đối với cô bé đã không còn xa lạ nữa, bé bắt đầu có hứng thú với thế giới bên ngoài cửa hàng.
“Mẹ, đi chơi đi!”
“Sữa vẫn chưa uống xong, con muốn đi chơi ở đâu? Ngồi xuống uống hết sữa đi.”
Dư Hiểu Diệp nhìn bình sữa trong tay con gái, chỉ mong cô bé ngồi xuống uống sữa để tránh bị sặc.
Tiếu Tiếu nghe lời mẹ, hai tay cầm bình sữa ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, hơi nghiêng đầu hút sữa.
“Ngoan lắm.”
Sau khi Dư Hiểu Diệp xoa đầu khen cô bé xong mới quay người bắt đầu sắp xếp quần áo trên kệ.
Tiếu Tiếu uống hết nửa bình sữa lại không muốn ngồi yên nữa, nhìn cánh cửa khép hờ lập tức đi thẳng ra ngoài.
Có một cửa hàng phía đối diện đã mở, bé con đứng ở cửa nhìn dòng người đông đúc rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang hai bên trái phải.
Bên cạnh cửa hàng trang phục nữ chất lượng cao Vân Diệp là một cửa hàng xổ số, trùng hợp có một người đang đứng ở lối vào cửa hàng xổ số.
“Gì?”
Bé con thường xuyên nói chuyện bị thiếu từ, lúc định nói “Cái gì” thì sẽ nói thành “Gì”.
Triệu Thanh Nghị vừa tra chìa khóa vào cửa cuốn, đang chuẩn bị kéo cửa ra thì nghe được một giọng nói ngọt ngào có chút nghi hoặc vang lên bên tai.
Anh ấy quay sang nhìn thì thấy một cô bé mặc quần áo đỏ đang đứng ở cửa hàng bên cạnh, hai tay cầm bình sữa, rõ ràng vẫn là bé con nhỏ tuổi đang nghiêng đầu uống sữa, đôi mắt như hai quả nho đen lộ ra vẻ tò mò nhưng lại rất đáng yêu, quả thực rất giống con gái trong mơ của nhiều người.
Tiếu Tiếu nghe được lời của bà nội, đôi mắt vốn đã to tròn lại càng mở to hơn, nói xong đưa tay che miệng, dáng vẻ đầy cảnh giác.
Dù Dư Hiểu Diệp thấy con gái rất đáng yêu nhưng cũng không quên nhân cơ hội dạy dỗ cô bé: “Không muốn trùng trùng ăn hết răng của con thì đừng ăn nhiều kẹo như vậy.”
Hai người lớn cùng nhau hù dọa qua điện thoại, Tiếu Tiếu gật đầu như gà mổ thóc rồi hứa sẽ không ăn nhiều kẹo.
Sau khi gọi điện cho bà nội, được bà cụ dạy phải nghe lời mẹ, Tiếu Tiếu không còn nháo nhào đòi gặp bà nội nữa.
Trẻ con thường ngủ nhiều, cả ngày nay Tiếu Tiếu vẫn chưa ngủ mà chạy qua chạy lại trong cửa hàng, buổi tối không cần người dỗ dành, tự chơi một mình rồi ngủ thiếp đi.
Bình thường Dư Hiểu Diệp không đi ngủ sớm như vậy nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ yên bình ngoan ngoãn của con gái khi ngủ say lại lên giường ôm cô bé, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
“Mẹ…kẹo…”
Sau khi bé con nhắm mắt, lông mi lộ ra càng dài hơn như một bé yêu tinh lông mi, ngay cả khi ngủ cái miệng nhỏ đỏ mọng khỏe khoắn thỉnh thoảng cũng chu lên hai lần, trông rất đáng yêu.
Thấy cô bé đang ngủ vẫn còn nghĩ đến kẹo, khóe miệng Dư Hiểu Diệp bất giác nhếch lên.
*
Sau mùng 6 Tết, nhiều cửa hàng trên phố Nguyệt Lượng mở cửa trở lại, đường phố bắt đầu náo nhiệt như trước.
Tiếu Tiếu là đứa bé hiếu động hoạt bát, vừa mới đến đây hai ngày, môi trường mới ở cửa hàng quần áo đối với cô bé đã không còn xa lạ nữa, bé bắt đầu có hứng thú với thế giới bên ngoài cửa hàng.
“Mẹ, đi chơi đi!”
“Sữa vẫn chưa uống xong, con muốn đi chơi ở đâu? Ngồi xuống uống hết sữa đi.”
Dư Hiểu Diệp nhìn bình sữa trong tay con gái, chỉ mong cô bé ngồi xuống uống sữa để tránh bị sặc.
Tiếu Tiếu nghe lời mẹ, hai tay cầm bình sữa ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, hơi nghiêng đầu hút sữa.
“Ngoan lắm.”
Sau khi Dư Hiểu Diệp xoa đầu khen cô bé xong mới quay người bắt đầu sắp xếp quần áo trên kệ.
Tiếu Tiếu uống hết nửa bình sữa lại không muốn ngồi yên nữa, nhìn cánh cửa khép hờ lập tức đi thẳng ra ngoài.
Có một cửa hàng phía đối diện đã mở, bé con đứng ở cửa nhìn dòng người đông đúc rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang hai bên trái phải.
Bên cạnh cửa hàng trang phục nữ chất lượng cao Vân Diệp là một cửa hàng xổ số, trùng hợp có một người đang đứng ở lối vào cửa hàng xổ số.
“Gì?”
Bé con thường xuyên nói chuyện bị thiếu từ, lúc định nói “Cái gì” thì sẽ nói thành “Gì”.
Triệu Thanh Nghị vừa tra chìa khóa vào cửa cuốn, đang chuẩn bị kéo cửa ra thì nghe được một giọng nói ngọt ngào có chút nghi hoặc vang lên bên tai.
Anh ấy quay sang nhìn thì thấy một cô bé mặc quần áo đỏ đang đứng ở cửa hàng bên cạnh, hai tay cầm bình sữa, rõ ràng vẫn là bé con nhỏ tuổi đang nghiêng đầu uống sữa, đôi mắt như hai quả nho đen lộ ra vẻ tò mò nhưng lại rất đáng yêu, quả thực rất giống con gái trong mơ của nhiều người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.