Chương 14:
Tô Hương Lan Sắc
01/04/2024
Trong mắt Tiếu Tiếu, Triệu Nghị Thanh đang đeo khẩu trang là một ông chú giấu mặt, bé con vô thức nhìn về phía trước, thấy người đàn ông cao lớn đang cười với mình.
“Chú đang làm gì thế?”
Cô bé thấy anh ấy không nói gì, chạy lộc cộc hai bước đến bên cạnh anh ấy.
Lần này Triệu Nghị Thanh đã nghe rõ lời cô bé nói, vô thức hạ giọng: “Chú đang mở cửa.”
Nói xong, anh ấy vô thức kéo khẩu trang lên, sợ bản thân sẽ hù dọa cô bé trước mặt.
“Oa! Chú giỏi thế!”
Khi Triệu Nghị Thanh thuận tay kéo cửa cuốn lên, Tiếu Tiếu chớp chớp mắt bắt đầu vỗ tay tay, vì trong tay vẫn cầm bình sữa nên thay vì nói là vỗ tay mà nên nói là đập bình sữa.
Triệu Nghị Thanh từng nhận được rất nhiều lời khen ngợi nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy chỉ cần mở cửa cũng được khen ngợi, trên khuôn mặt nở một nụ cười hiếm hoi bị che khuất bởi chiếc khẩu trang.
Lúc Tiếu Tiếu vừa bước ra cửa, Dư Hiểu Diệp đã chú ý đến cô bé, vẻ mặt cô có chút bất lực nhưng vẫn không ngăn cản, lúc đầu tưởng bé con chỉ đứng ở cửa nhìn xem, không ngờ lại chạy thẳng ra ngoài.
Đứa nhỏ chưa đầy ba tuổi, sao dám để cô bé chạy lung tung, cô nhấc chân đi ra ngoài.
Khi thấy con gái mình đến gần chủ cửa hàng bên cạnh, phản ứng đầu tiên của cô là muốn gọi con gái về để cô bé không làm phiền người khác.
Nhưng chưa kịp mở miệng, cô chợt nghĩ tới điều gì đó, cuối cùng đứng một chỗ quan sát.
Vì trên mặt chủ cửa hàng xổ số có vết bỏng nên luôn đeo khẩu trang nhưng dù vậy, trước đó anh ấy vẫn vô tình hù dọa đến một đứa trẻ.
Người ta hay nói đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm nhưng ở đâu cũng có những người vô ý thức, một số người lớn ở gần thường lợi dụng chủ cửa hàng xổ số để dọa con cái rằng nếu không nghe lời sẽ ném chúng vào cửa hàng xổ số.
Bởi vì lý do này mà những đứa trẻ gần đó thấy cửa hàng xổ số sẽ đi vòng qua, một số đứa vô tình gặp chủ cửa hàng sẽ cố tình hét lên, ngay cả khi giữa họ cách rất xa.
Trước đây, Dư Hiểu Diệp cũng không quen với kiểu cha mẹ và con cái như vậy, không muốn để ông chủ cửa hàng xổ số hiểu lầm điều gì nên mới không lập tức gọi con lại về.
Ở cửa hàng xổ số, Triệu Nghị Thanh cảm thấy cô bé trước mặt là đứa bé xinh đẹp đáng yêu nhất mà anh ấy từng gặp, vô thức thò tay vào túi lấy ra mấy viên kẹo, sau đó anh ấy ngồi xổm xuống đưa cho cô bé: “Cháu muốn ăn kẹo không?”
May mắn là hiện tại vừa mới qua Tết nguyên đán, nếu không có lẽ trên người anh ấy cũng sẽ không có kẹo.
“Cảm ơn chú~”
Cô bé quen được người trong làng cho ăn nên không hề có ý thức về việc “không được ăn kẹo do người lạ đưa”, vô cùng vui vẻ giơ tay nhận.
Nói cảm ơn xong, cô bé ngẫm lại giơ bình sữa trong tay ra.
Triệu Nghị Thanh tưởng cô bé muốn nhờ mình cầm hộ nên không khách sáo mà cầm lấy bình sữa.
“Chú đang làm gì thế?”
Cô bé thấy anh ấy không nói gì, chạy lộc cộc hai bước đến bên cạnh anh ấy.
Lần này Triệu Nghị Thanh đã nghe rõ lời cô bé nói, vô thức hạ giọng: “Chú đang mở cửa.”
Nói xong, anh ấy vô thức kéo khẩu trang lên, sợ bản thân sẽ hù dọa cô bé trước mặt.
“Oa! Chú giỏi thế!”
Khi Triệu Nghị Thanh thuận tay kéo cửa cuốn lên, Tiếu Tiếu chớp chớp mắt bắt đầu vỗ tay tay, vì trong tay vẫn cầm bình sữa nên thay vì nói là vỗ tay mà nên nói là đập bình sữa.
Triệu Nghị Thanh từng nhận được rất nhiều lời khen ngợi nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy chỉ cần mở cửa cũng được khen ngợi, trên khuôn mặt nở một nụ cười hiếm hoi bị che khuất bởi chiếc khẩu trang.
Lúc Tiếu Tiếu vừa bước ra cửa, Dư Hiểu Diệp đã chú ý đến cô bé, vẻ mặt cô có chút bất lực nhưng vẫn không ngăn cản, lúc đầu tưởng bé con chỉ đứng ở cửa nhìn xem, không ngờ lại chạy thẳng ra ngoài.
Đứa nhỏ chưa đầy ba tuổi, sao dám để cô bé chạy lung tung, cô nhấc chân đi ra ngoài.
Khi thấy con gái mình đến gần chủ cửa hàng bên cạnh, phản ứng đầu tiên của cô là muốn gọi con gái về để cô bé không làm phiền người khác.
Nhưng chưa kịp mở miệng, cô chợt nghĩ tới điều gì đó, cuối cùng đứng một chỗ quan sát.
Vì trên mặt chủ cửa hàng xổ số có vết bỏng nên luôn đeo khẩu trang nhưng dù vậy, trước đó anh ấy vẫn vô tình hù dọa đến một đứa trẻ.
Người ta hay nói đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm nhưng ở đâu cũng có những người vô ý thức, một số người lớn ở gần thường lợi dụng chủ cửa hàng xổ số để dọa con cái rằng nếu không nghe lời sẽ ném chúng vào cửa hàng xổ số.
Bởi vì lý do này mà những đứa trẻ gần đó thấy cửa hàng xổ số sẽ đi vòng qua, một số đứa vô tình gặp chủ cửa hàng sẽ cố tình hét lên, ngay cả khi giữa họ cách rất xa.
Trước đây, Dư Hiểu Diệp cũng không quen với kiểu cha mẹ và con cái như vậy, không muốn để ông chủ cửa hàng xổ số hiểu lầm điều gì nên mới không lập tức gọi con lại về.
Ở cửa hàng xổ số, Triệu Nghị Thanh cảm thấy cô bé trước mặt là đứa bé xinh đẹp đáng yêu nhất mà anh ấy từng gặp, vô thức thò tay vào túi lấy ra mấy viên kẹo, sau đó anh ấy ngồi xổm xuống đưa cho cô bé: “Cháu muốn ăn kẹo không?”
May mắn là hiện tại vừa mới qua Tết nguyên đán, nếu không có lẽ trên người anh ấy cũng sẽ không có kẹo.
“Cảm ơn chú~”
Cô bé quen được người trong làng cho ăn nên không hề có ý thức về việc “không được ăn kẹo do người lạ đưa”, vô cùng vui vẻ giơ tay nhận.
Nói cảm ơn xong, cô bé ngẫm lại giơ bình sữa trong tay ra.
Triệu Nghị Thanh tưởng cô bé muốn nhờ mình cầm hộ nên không khách sáo mà cầm lấy bình sữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.