Bé Đáng Thương Của Bùi Tiên Sinh Siêu Ngoan Ngoãn
Chương 8: Con riêng
Dữu Tử Nãi Đường
15/01/2024
Nghe được việc chồng mình không biết ở đâu ra lại có thêm một đứa con,
Chu Văn Thiến vừa mới sinh con xong đã chịu một đả kích vô cùng to lớn,
ngay sau đó lập tức ngất xỉu.
Giang Hồng Vũ luôn một lòng một dạ với Chu Văn Thiến, trước nay chưa từng ngoại tình, đứa con này ông ta đương nhiên là không thừa nhận, ông ta giận tím mặt, muốn đuổi Lâm Nguyệt ra khỏi bệnh viện ngay lập tức.
Nhưng Lâm Nguyệt không chịu đi, kiên quyết nói đứa bé này là con của hắn, còn ở bệnh viện náo loạn một hồi.
Người ngay thẳng không sợ ma quỷ, Giang Hồng Vũ mang đứa bé kia đi làm giám định DNA, kết quả nằm ngoài dự kiến của mọi người, đứa bé kia thế mà thật sự là con của ông ta.
Sự thật vốn dĩ rất đơn giản, Lâm Nguyệt là một công nhân bình thường của Giang thị, vẫn luôn âm thầm thích Giang Hồng Vũ, tuy nhiên, ở Giang thị nhiều công nhân như vậy, đương nhiên Giang Hồng Vũ sẽ không nhớ rõ tên của cô ta.
Nhưng bề ngoài của Lâm Nguyệt có vài phần khá giống với Chu Văn Thiến, có một lần Giang Hồng Vũ ra ngoài xã giao, uống rượu quá chén, vì vậy Lâm Nguyệt nổi lên ý xấu, cố ý bò lên giường của Giang Hồng Vũ.
Có lẽ vì say đến mất trí, nên Giang Hồng Vũ tưởng lầm Lâm Nguyệt là Chu Văn Thiến.
Sau lần đó, Lâm Nguyệt phát hiện có thai, cô ta gạt mọi người lén sinh đứa bé ra, chờ đến một ngày lợi dụng đứa nhỏ ngày để vào được nhà họ Giang, chính thức một bước lên mây.
Nhưng trời tính không bằng người tính, sao Giang Hồng Vũ có thể vì một đứa con riêng mà phản bội Chu Văn Thiến được.
Ông ta vô cùng hận Lâm Nguyệt, người đàn bà này vô cùng hao tổn tâm tư tìm cách phá hoại gia đình ông ta, vì thế càng không thể nào chấp nhận đứa con do bà sử dụng trăm phương ngàn kế sinh ra.
Nhưng Lâm Nguyệt vẫn làm loạn lên, chưa chịu từ bỏ ý định, một hai ép buộc họ phải đưa đứa bé vào nhà họ Giang.
Sau đó đứa nhỏ được đặt tên là Lâm Tuế Từ.
Khi đó vụ việc này vô cùng ầm ĩ, mặc dù Chu Văn Thiến đã rời khỏi giới giải trí, nhưng sự việc này vẫn được đẩy lên đầu trang tin tức.
Về sau người nhà họ Giang cố ép tin tức xuống, bây giờ khó có thể tìm được thông tin liên quan đến vụ việc này ở trên mạng.
Tuy rằng đã trôi qua nhiều năm sau sự kiện đó, nhưng dù sao cũng là ân oán hào môn, người ở tầng lớp nào dù ít hay nhiều đều thích xem náo nhiệt, đương nhiên, không nhắc đến Bùi gia - người luôn thanh tâm quả dục, không màng việc ngoài, thỉnh thoảng vẫn sẽ có người ngẫu nhiên nhắc lại sự việc này.
Trợ lý Lý cũng không biết được những viêc này là thật hay giả, chỉ là nghe đồn mà thôi, nội dung cụ thể thì anh cũng không chắc lắm.
Chắc sẽ không... Anh giật mình, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ to gan.
Cái người đang nằm trong phòng bệnh kia, chắc không phải là Lâm Tuế Từ mà Bùi gia vừa nói đâu nhỉ?
Nhưng tại sao Bùi gia lại biết được?
Đương nhiên, đối diện với gương mặt không cảm xúc còn đang tản ra hơi thở âm trầm của cấp trên nhà mình ngay lúc này, trợ Lý Lý không dám hỏi câu này, không ai lại ngu ngốc đi tìm xui xẻo về cho mình, Bùi gia giao việc gì thì anh sẽ làm việc đó.
Tầm mười phút sau, bác sĩ mặc áo blouse trắng từ trong phòng bệnh đi tới, đứng trước mặt Bùi Xuyên, hai tay đặt trước người, vô cùng cung kính nói:
"Bùi gia, ngài không cần quá lo lắng, người bên chúng ta đã cẩn thận kiểm tra kĩ càng thân thể của người bệnh, tuy vết thương trên người nhìn rất nghiêm trọng, nhưng may mắn chỉ là tổn thương bên ngoài, không có ảnh hưởng đến nội tạng, tầm mười ngày, nửa tháng là có thể khôi phục lại."
Bùi Xuyên nhàn nhạt ừ một tiếng, "Vất vả rồi."
Vừa dứt lời đã đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Người nằm trên giường bệnh đã thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ, thân thể thiếu niên đơn bạc khiến cho bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người nhìn có vẻ hơi rộng.
Hộ sĩ đang bôi thuốc lên cánh tay bị thương của cậu.
Người đàn ông im lặng đứng bên cạnh, đôi mắt hơi rũ xuống che đậy cảm xúc trong mắt.
Tầm mắt người đàn ông dừng lại trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn đang chồng chất những vết thương lớn nhỏ không đồng đều, như bông hoa bị vũ khí sắc bén làm tổn thương.
Đôi tay thon dài, xinh đeph như vậy, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật, rất phù hợp để đánh đàn, vẽ tranh, chứ không phải như bây giờ.
"Có để lại sẹo không?"
Hộ sĩ trẻ dừng lại, thật cẩn thận nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông, sau đó có hơi ngại ngùng cúi thấp đầu xuống.
Vị Bùi gia trong lời đồn có diện mạo vô cùng đẹp mắt, không hề thua kém với bất cứ minh tinh điện ảnh nào.
Chỉ là người đàn ông ít khi cười nói, lúc Bùi gia đứng trong phòng bệnh, cô cũng chẳng dám thở mạnh.
"Ngài yên tâm, chờ thêm mấy ngày nữa miệng vết thương sẽ kết vảy, không để lại sẹo đâu ạ."
Bùi Xuyên ừ một tiếng, không nói nữa, tầm mắt lại trở về nhìn xuống đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh.
Lâm Tuế Từ vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ trong giấc ngủ cảm nhận được đau đớn, hàng mi thanh tú hơi nhăn lại, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên dáng vẻ vừa khó chịu lại bất lực.
Có lẽ là bởi vì Bùi Xuyên đứng ở bên cạnh, hộ sĩ có chút khẩn trương nên không khống chế tốt lực đạo trên tay, ngón tay Lâm Tuế Từ hơi cuộn lại, đôi môi tái nhợt, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Bùi Xuyên nhướng mày:"Nhẹ một chút."
Hộ sĩ vội vàng đứng lên xin lỗi: "Xin-Xin lỗi, tôi có chút khẩn trương."
Bùi Xuyên không có ý muốn trách hộ sĩ, có lẽ cũng hiểu được vì có mình đứng trong phòng bệnh nên mới khiến cho người ta hơi khẩn trương.
Hắn thu hồi tầm mắt, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Bùi gia, quần áo trên người ngài vẫn còn đang ướt, tôi vừa kêu người mang một bộ khác tới, ngài thay trước đi ạ."
Bùi Xuyên nhận lấy túi trợ lý Lý đưa qua, nhẹ giọng nói cảm ơn: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu đi về trước đi."
"Vâng, Bùi gia cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, việc của Lâm Tuế Từ tôi vẫn đang điều tra, hẳn là ngày mai sẽ có kết quả."
Giang Hồng Vũ luôn một lòng một dạ với Chu Văn Thiến, trước nay chưa từng ngoại tình, đứa con này ông ta đương nhiên là không thừa nhận, ông ta giận tím mặt, muốn đuổi Lâm Nguyệt ra khỏi bệnh viện ngay lập tức.
Nhưng Lâm Nguyệt không chịu đi, kiên quyết nói đứa bé này là con của hắn, còn ở bệnh viện náo loạn một hồi.
Người ngay thẳng không sợ ma quỷ, Giang Hồng Vũ mang đứa bé kia đi làm giám định DNA, kết quả nằm ngoài dự kiến của mọi người, đứa bé kia thế mà thật sự là con của ông ta.
Sự thật vốn dĩ rất đơn giản, Lâm Nguyệt là một công nhân bình thường của Giang thị, vẫn luôn âm thầm thích Giang Hồng Vũ, tuy nhiên, ở Giang thị nhiều công nhân như vậy, đương nhiên Giang Hồng Vũ sẽ không nhớ rõ tên của cô ta.
Nhưng bề ngoài của Lâm Nguyệt có vài phần khá giống với Chu Văn Thiến, có một lần Giang Hồng Vũ ra ngoài xã giao, uống rượu quá chén, vì vậy Lâm Nguyệt nổi lên ý xấu, cố ý bò lên giường của Giang Hồng Vũ.
Có lẽ vì say đến mất trí, nên Giang Hồng Vũ tưởng lầm Lâm Nguyệt là Chu Văn Thiến.
Sau lần đó, Lâm Nguyệt phát hiện có thai, cô ta gạt mọi người lén sinh đứa bé ra, chờ đến một ngày lợi dụng đứa nhỏ ngày để vào được nhà họ Giang, chính thức một bước lên mây.
Nhưng trời tính không bằng người tính, sao Giang Hồng Vũ có thể vì một đứa con riêng mà phản bội Chu Văn Thiến được.
Ông ta vô cùng hận Lâm Nguyệt, người đàn bà này vô cùng hao tổn tâm tư tìm cách phá hoại gia đình ông ta, vì thế càng không thể nào chấp nhận đứa con do bà sử dụng trăm phương ngàn kế sinh ra.
Nhưng Lâm Nguyệt vẫn làm loạn lên, chưa chịu từ bỏ ý định, một hai ép buộc họ phải đưa đứa bé vào nhà họ Giang.
Sau đó đứa nhỏ được đặt tên là Lâm Tuế Từ.
Khi đó vụ việc này vô cùng ầm ĩ, mặc dù Chu Văn Thiến đã rời khỏi giới giải trí, nhưng sự việc này vẫn được đẩy lên đầu trang tin tức.
Về sau người nhà họ Giang cố ép tin tức xuống, bây giờ khó có thể tìm được thông tin liên quan đến vụ việc này ở trên mạng.
Tuy rằng đã trôi qua nhiều năm sau sự kiện đó, nhưng dù sao cũng là ân oán hào môn, người ở tầng lớp nào dù ít hay nhiều đều thích xem náo nhiệt, đương nhiên, không nhắc đến Bùi gia - người luôn thanh tâm quả dục, không màng việc ngoài, thỉnh thoảng vẫn sẽ có người ngẫu nhiên nhắc lại sự việc này.
Trợ lý Lý cũng không biết được những viêc này là thật hay giả, chỉ là nghe đồn mà thôi, nội dung cụ thể thì anh cũng không chắc lắm.
Chắc sẽ không... Anh giật mình, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ to gan.
Cái người đang nằm trong phòng bệnh kia, chắc không phải là Lâm Tuế Từ mà Bùi gia vừa nói đâu nhỉ?
Nhưng tại sao Bùi gia lại biết được?
Đương nhiên, đối diện với gương mặt không cảm xúc còn đang tản ra hơi thở âm trầm của cấp trên nhà mình ngay lúc này, trợ Lý Lý không dám hỏi câu này, không ai lại ngu ngốc đi tìm xui xẻo về cho mình, Bùi gia giao việc gì thì anh sẽ làm việc đó.
Tầm mười phút sau, bác sĩ mặc áo blouse trắng từ trong phòng bệnh đi tới, đứng trước mặt Bùi Xuyên, hai tay đặt trước người, vô cùng cung kính nói:
"Bùi gia, ngài không cần quá lo lắng, người bên chúng ta đã cẩn thận kiểm tra kĩ càng thân thể của người bệnh, tuy vết thương trên người nhìn rất nghiêm trọng, nhưng may mắn chỉ là tổn thương bên ngoài, không có ảnh hưởng đến nội tạng, tầm mười ngày, nửa tháng là có thể khôi phục lại."
Bùi Xuyên nhàn nhạt ừ một tiếng, "Vất vả rồi."
Vừa dứt lời đã đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Người nằm trên giường bệnh đã thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ, thân thể thiếu niên đơn bạc khiến cho bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người nhìn có vẻ hơi rộng.
Hộ sĩ đang bôi thuốc lên cánh tay bị thương của cậu.
Người đàn ông im lặng đứng bên cạnh, đôi mắt hơi rũ xuống che đậy cảm xúc trong mắt.
Tầm mắt người đàn ông dừng lại trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn đang chồng chất những vết thương lớn nhỏ không đồng đều, như bông hoa bị vũ khí sắc bén làm tổn thương.
Đôi tay thon dài, xinh đeph như vậy, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật, rất phù hợp để đánh đàn, vẽ tranh, chứ không phải như bây giờ.
"Có để lại sẹo không?"
Hộ sĩ trẻ dừng lại, thật cẩn thận nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông, sau đó có hơi ngại ngùng cúi thấp đầu xuống.
Vị Bùi gia trong lời đồn có diện mạo vô cùng đẹp mắt, không hề thua kém với bất cứ minh tinh điện ảnh nào.
Chỉ là người đàn ông ít khi cười nói, lúc Bùi gia đứng trong phòng bệnh, cô cũng chẳng dám thở mạnh.
"Ngài yên tâm, chờ thêm mấy ngày nữa miệng vết thương sẽ kết vảy, không để lại sẹo đâu ạ."
Bùi Xuyên ừ một tiếng, không nói nữa, tầm mắt lại trở về nhìn xuống đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh.
Lâm Tuế Từ vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ trong giấc ngủ cảm nhận được đau đớn, hàng mi thanh tú hơi nhăn lại, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên dáng vẻ vừa khó chịu lại bất lực.
Có lẽ là bởi vì Bùi Xuyên đứng ở bên cạnh, hộ sĩ có chút khẩn trương nên không khống chế tốt lực đạo trên tay, ngón tay Lâm Tuế Từ hơi cuộn lại, đôi môi tái nhợt, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Bùi Xuyên nhướng mày:"Nhẹ một chút."
Hộ sĩ vội vàng đứng lên xin lỗi: "Xin-Xin lỗi, tôi có chút khẩn trương."
Bùi Xuyên không có ý muốn trách hộ sĩ, có lẽ cũng hiểu được vì có mình đứng trong phòng bệnh nên mới khiến cho người ta hơi khẩn trương.
Hắn thu hồi tầm mắt, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Bùi gia, quần áo trên người ngài vẫn còn đang ướt, tôi vừa kêu người mang một bộ khác tới, ngài thay trước đi ạ."
Bùi Xuyên nhận lấy túi trợ lý Lý đưa qua, nhẹ giọng nói cảm ơn: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu đi về trước đi."
"Vâng, Bùi gia cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, việc của Lâm Tuế Từ tôi vẫn đang điều tra, hẳn là ngày mai sẽ có kết quả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.