Bé Đáng Thương Của Bùi Tiên Sinh Siêu Ngoan Ngoãn
Chương 9: Tỉnh lại
Dữu Tử Nãi Đường
15/01/2024
Đêm đã khuya, trong phòng bệnh vô cùng yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe rõ được tiếng kêu của côn trùng ở hoa viên dưới sân của bệnh viện.
Trong phòng bệnh chỉ mở một ánh đèn nhỏ màu vàng ấm áp, ánh sáng nhạt hắt lên gương mặt tái nhợt của thiếu niên khiến cho ngũ quan của cậu có vẻ càng thêm mềm mại, ánh sáng chiếu lên hàng mi in lên gương mặt thiếu niên một bóng râm nhỏ.
Bùi Xuyên ngồi bên mép giường, sườn mặt ưu việt lạnh lùng, hắn hơi nhấp môi, không nói một lời nào, ánh mắt lẳng lặng dừng lại trên người đang say ngủ.
Vài phút sau, hắn hơi cúi người, bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa lên gương mặt hơi nhăn lại của bạn nhỏ.
Được một lúc, người đàn ông thu tay lại, đứng dậy đi ra ngoài.
"Ở lại đây trông chừng cậu ấy, có việc gì thì lập tức báo cho tôi."
"Vâng, Bùi gia."
Chờ bóng dáng cao gầy, thẳng tắp của người đàn ông biến mất sau cánh cửa thang máy, hai vệ sĩ đứng ở cửa phòng bệnh cùng lúc thu hồi tầm mắt, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi sắp nghẹn chết rồi, cậu nói thử xem vị bên trong kia rốt cuộc là có quan hệ gì với Bùi gia?"
"Bùi gia coi trọng người ta như vậy, nhất định là người vô cùng quan trọng, chúng ta cũng phải cẩn thận xem trọng, không được lơ là."
"Nói cũng có lí."
Kết quả là vào nửa đêm, hơn ba giờ sáng, Lâm Tuế Từ lại sốt cao, may mắn là cả hai vệ sĩ đều không dám lơ là, thỉnh thoảng sẽ vào xem một chút.
Lúc phát hiện ra bất thường, gương mặt thiếu niên đã sốt đến nỗi đỏ bừng, trán nóng vô cùng, cả người toát ra mồ hôi lạnh, ướt đẫm giống như vừa mới vớt ra từ trong nước.
Đối với người Bùi gia đích thân đưa tới, đương nhiên các bác sĩ cũng không dám chậm trễ, bận tới bận lui dốc sức chăm sóc, mà một phần vì đây cũng là bệnh viện dưới trướng của Bùi thị.
Đến gần rạng sáng, nhiệt độ trên người Lâm Tuế Từ mới hạ xuống, chỉ còn hơi sốt nhẹ, may mà cuối cùng cũng không quá nghiêm trọng.
Vì nửa đêm nên vệ sĩ không dám tự ý quấy rối việc nghỉ ngơi của Bùi gia, cho đến sáng ngày hôm sau mới gọi điện báo cho Bùi Xuyên một tiếng.
Công việc Bùi Xuyên bận rộn, cũng không tiện ghé qua bệnh viện.
Vì Lâm Tuế Từ đã hạ sốt nên hắn cũng không quá lo lắng, chỉ dặn dò vệ sĩ hai câu đã ngắt điện thoại, tiếp tục cuộc họp dang dở.
Tới giữa trưa, hắn lại nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ, nói ràng Lâm Tuế Từ đã tỉnh lại.
_________
Trong mơ hồ, Lâm Tuế Từ cảm thấy mình đã mơ thấy rất nhiều điều.
Cậu mơ thấy chuyện lúc nhỏ, khi đó cậu sống cùng mẹ là Lâm Nguyệt trong căn phòng thuê giá rẻ.
Lâm Nguyệt chưa từng thích cậu, đôi khi ánh mắt bà nhìn cậu giống như đang nhìn kẻ thù, có đôi lúc uống rượu say còn đánh đập, la mắng cậu, cậu có thể nghe thấy rõ tiếng khóc tê tâm liệt phế của mình ở trong giấc mơ đó.
Một thời gian sau, cậu bị Lâm Nguyệt đưa vào nhà họ Giang, biệt thự nhà họ Giang rất lớn, rất đẹp, giống như lâu đài của hoàng tử trong truyền thuyết, so sánh với căn phòng thuê ba mươi mét vuông trước kia cậu từng ở đúng là cách nhau một trời một vực.
Đang tiếc cậu không phải là hoàng tử, Giang Nhạc mới chính là hoàng tử.
Cậu mơ thấy khi mới tám tuổi, cậu ngây thơ gọi Giang Hồng Vũ là ba.
Người đàn ông anh tuấn nho nhã kia ngay giây trước còn đang cười dịu dàng với Giang Nhạc, giây sau đã tắt nụ cười, nhìn cậu bằng ánh mắt muốn tránh còn không kịp, phảng phất như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn.
"Đừng gọi như vậy, tôi không phải là ba của cậu." Nói xong, người đàn ông cũng chẳng hề liếc cậu thêm một cái, quay qua dặn dò người hầu đứng bên cạnh,"Đừng để nó xuất hiện trước mặt phu nhân và hai thiếu gia."
"Nhạc Nhạc, để ba dẫn con qua chỗ khác chơi nhé."
Giang Nhạc ăn mặc giống như một hoàng tử nhỏ được Giang Hồng Vũ nắm tay, bướng bỉnh quay đầu lại làm mặt quỷ với cậu, miệng không tiếng động mà nói một câu:
"Cái đồ con hoang."
_________
Cậu đứng bên ngoài, thông qua khe hở cánh cửa, nhìn thấy trong tay Lâm Nguyệt cầm tấm ảnh của Chu Văn Thiến.
Bà cầm kéo, dùng sức cầm ảnh chụp cắt thành từng mảnh nhỏ, dung mạo bà đã không còn trẻ, trải qua sương gió năm tháng, nét buồn đau mang theo vẻ bệnh hoạn lúc cười lên trông vô cùng dữ tợn.
Khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Chu Văn Thiến, Giang Hồng Vũ thích mày thì sao, sao mày có thể biết được đứa con mày yêu thương mười mấy năm qua lại không phải là con ruột của mày."
"Con ruột đang ở bên cạnh mà các người lại không biết, làm sao các người có thể biết được đứa con bị các người phỉ nhổ là con hoang mới đúng là tiểu thiếu gia thật sự của nhà họ Giang."
"Không biết lúc các người biết được sự thật sẽ có bộ mặt như thế nào ha ha ha...". Truyện Dị Năng
Trong mơ, Lâm Tuế Từ nhìn thấy cơ thể đang vô cùng run rẩy của mình, như bị sét đánh qua, không dám tin mà che lại miệng của mình, mới có thể ngăn cản bản thân phát ra âm thanh.
________
"Lâm Tuế Từ, ở bên ngoài mày chơi đùa như thế nào cũng được, nhưng mày ngàn vạn lần cũng không được phép làm tổn hại đến Giang Nhạc."
"May mắn nó không bị sao, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho mày."
"Về sau mày cũng không cần trở về nhà họ Giang nữa."
Không phải, không phải như thế!
Lâm Tuế Từ liều mạng muốn giải thích, nhưng cổ họng giống như bị bông ngăn lại, không phát ra được bất cứ âm thanh gì.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, thiếu niên nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm chặt, lông mi mảnh dài không nhịn được mà run rẩy, trông như chú bướm bị lạc phương hướng trong gió bão.
Một lúc sau, cậu đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt ướt át, phiếm hồng vẫn còn hiện rõ nét hoảng loạn và nỗi tuyệt vọng chưa kịp rút đi.
Trong phòng bệnh chỉ mở một ánh đèn nhỏ màu vàng ấm áp, ánh sáng nhạt hắt lên gương mặt tái nhợt của thiếu niên khiến cho ngũ quan của cậu có vẻ càng thêm mềm mại, ánh sáng chiếu lên hàng mi in lên gương mặt thiếu niên một bóng râm nhỏ.
Bùi Xuyên ngồi bên mép giường, sườn mặt ưu việt lạnh lùng, hắn hơi nhấp môi, không nói một lời nào, ánh mắt lẳng lặng dừng lại trên người đang say ngủ.
Vài phút sau, hắn hơi cúi người, bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa lên gương mặt hơi nhăn lại của bạn nhỏ.
Được một lúc, người đàn ông thu tay lại, đứng dậy đi ra ngoài.
"Ở lại đây trông chừng cậu ấy, có việc gì thì lập tức báo cho tôi."
"Vâng, Bùi gia."
Chờ bóng dáng cao gầy, thẳng tắp của người đàn ông biến mất sau cánh cửa thang máy, hai vệ sĩ đứng ở cửa phòng bệnh cùng lúc thu hồi tầm mắt, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi sắp nghẹn chết rồi, cậu nói thử xem vị bên trong kia rốt cuộc là có quan hệ gì với Bùi gia?"
"Bùi gia coi trọng người ta như vậy, nhất định là người vô cùng quan trọng, chúng ta cũng phải cẩn thận xem trọng, không được lơ là."
"Nói cũng có lí."
Kết quả là vào nửa đêm, hơn ba giờ sáng, Lâm Tuế Từ lại sốt cao, may mắn là cả hai vệ sĩ đều không dám lơ là, thỉnh thoảng sẽ vào xem một chút.
Lúc phát hiện ra bất thường, gương mặt thiếu niên đã sốt đến nỗi đỏ bừng, trán nóng vô cùng, cả người toát ra mồ hôi lạnh, ướt đẫm giống như vừa mới vớt ra từ trong nước.
Đối với người Bùi gia đích thân đưa tới, đương nhiên các bác sĩ cũng không dám chậm trễ, bận tới bận lui dốc sức chăm sóc, mà một phần vì đây cũng là bệnh viện dưới trướng của Bùi thị.
Đến gần rạng sáng, nhiệt độ trên người Lâm Tuế Từ mới hạ xuống, chỉ còn hơi sốt nhẹ, may mà cuối cùng cũng không quá nghiêm trọng.
Vì nửa đêm nên vệ sĩ không dám tự ý quấy rối việc nghỉ ngơi của Bùi gia, cho đến sáng ngày hôm sau mới gọi điện báo cho Bùi Xuyên một tiếng.
Công việc Bùi Xuyên bận rộn, cũng không tiện ghé qua bệnh viện.
Vì Lâm Tuế Từ đã hạ sốt nên hắn cũng không quá lo lắng, chỉ dặn dò vệ sĩ hai câu đã ngắt điện thoại, tiếp tục cuộc họp dang dở.
Tới giữa trưa, hắn lại nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ, nói ràng Lâm Tuế Từ đã tỉnh lại.
_________
Trong mơ hồ, Lâm Tuế Từ cảm thấy mình đã mơ thấy rất nhiều điều.
Cậu mơ thấy chuyện lúc nhỏ, khi đó cậu sống cùng mẹ là Lâm Nguyệt trong căn phòng thuê giá rẻ.
Lâm Nguyệt chưa từng thích cậu, đôi khi ánh mắt bà nhìn cậu giống như đang nhìn kẻ thù, có đôi lúc uống rượu say còn đánh đập, la mắng cậu, cậu có thể nghe thấy rõ tiếng khóc tê tâm liệt phế của mình ở trong giấc mơ đó.
Một thời gian sau, cậu bị Lâm Nguyệt đưa vào nhà họ Giang, biệt thự nhà họ Giang rất lớn, rất đẹp, giống như lâu đài của hoàng tử trong truyền thuyết, so sánh với căn phòng thuê ba mươi mét vuông trước kia cậu từng ở đúng là cách nhau một trời một vực.
Đang tiếc cậu không phải là hoàng tử, Giang Nhạc mới chính là hoàng tử.
Cậu mơ thấy khi mới tám tuổi, cậu ngây thơ gọi Giang Hồng Vũ là ba.
Người đàn ông anh tuấn nho nhã kia ngay giây trước còn đang cười dịu dàng với Giang Nhạc, giây sau đã tắt nụ cười, nhìn cậu bằng ánh mắt muốn tránh còn không kịp, phảng phất như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn.
"Đừng gọi như vậy, tôi không phải là ba của cậu." Nói xong, người đàn ông cũng chẳng hề liếc cậu thêm một cái, quay qua dặn dò người hầu đứng bên cạnh,"Đừng để nó xuất hiện trước mặt phu nhân và hai thiếu gia."
"Nhạc Nhạc, để ba dẫn con qua chỗ khác chơi nhé."
Giang Nhạc ăn mặc giống như một hoàng tử nhỏ được Giang Hồng Vũ nắm tay, bướng bỉnh quay đầu lại làm mặt quỷ với cậu, miệng không tiếng động mà nói một câu:
"Cái đồ con hoang."
_________
Cậu đứng bên ngoài, thông qua khe hở cánh cửa, nhìn thấy trong tay Lâm Nguyệt cầm tấm ảnh của Chu Văn Thiến.
Bà cầm kéo, dùng sức cầm ảnh chụp cắt thành từng mảnh nhỏ, dung mạo bà đã không còn trẻ, trải qua sương gió năm tháng, nét buồn đau mang theo vẻ bệnh hoạn lúc cười lên trông vô cùng dữ tợn.
Khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Chu Văn Thiến, Giang Hồng Vũ thích mày thì sao, sao mày có thể biết được đứa con mày yêu thương mười mấy năm qua lại không phải là con ruột của mày."
"Con ruột đang ở bên cạnh mà các người lại không biết, làm sao các người có thể biết được đứa con bị các người phỉ nhổ là con hoang mới đúng là tiểu thiếu gia thật sự của nhà họ Giang."
"Không biết lúc các người biết được sự thật sẽ có bộ mặt như thế nào ha ha ha...". Truyện Dị Năng
Trong mơ, Lâm Tuế Từ nhìn thấy cơ thể đang vô cùng run rẩy của mình, như bị sét đánh qua, không dám tin mà che lại miệng của mình, mới có thể ngăn cản bản thân phát ra âm thanh.
________
"Lâm Tuế Từ, ở bên ngoài mày chơi đùa như thế nào cũng được, nhưng mày ngàn vạn lần cũng không được phép làm tổn hại đến Giang Nhạc."
"May mắn nó không bị sao, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho mày."
"Về sau mày cũng không cần trở về nhà họ Giang nữa."
Không phải, không phải như thế!
Lâm Tuế Từ liều mạng muốn giải thích, nhưng cổ họng giống như bị bông ngăn lại, không phát ra được bất cứ âm thanh gì.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, thiếu niên nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm chặt, lông mi mảnh dài không nhịn được mà run rẩy, trông như chú bướm bị lạc phương hướng trong gió bão.
Một lúc sau, cậu đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt ướt át, phiếm hồng vẫn còn hiện rõ nét hoảng loạn và nỗi tuyệt vọng chưa kịp rút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.