Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 36:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
Lưu thị hết sức tức giận, không còn kiềm chế được mà la lớn, lúc này đang ở trong sân. Lão Lưu thấy bên ngoài có người đang đu tường hóng chuyện, vội vàng kéo Lưu thị vào nhà.
Đóng cửa xong ông ta mới nói: "Bà có điên không, sao lại nói như thế? Có câu 'vuốt mặt phải nể mũi', dù bà không thích Tưởng ca nhi thì cũng phải nể mặt Đại Nha chứ. Đừng quên là thằng Hổ Tử nhà ta có thể vào làm tiểu nhị ở khách điếm Phúc Lai là nhờ Trương ca giới thiệu đấy. Không có Trương ca thì làm gì có được Hổ Tử ngày hôm nay?"
"Thế thì sao chứ? Lúc đầu đúng là tỷ phu giới thiệu Hổ Tử vào làm, nhưng những năm qua ta đối xử với Đại Nha không tốt hay sao? Nhà có gì ngon, nó đến lần nào mà ta không cho ăn? Bằng không thì tẩu ta làm sao nuôi nó được như vậy?"
Lưu thị cầm ấm trà trên bàn rót một chén nước, tu ừng ực.
"Lúc đầu tỷ phu cũng chỉ nói một câu thôi, Hổ Tử có thể đứng vững ở khách điếm Phúc Lai, có được ngày hôm nay là nhờ nó có tiền đồ. Ân tình Trương gia, những năm qua chúng ta cũng đã trả xong rồi, bây giờ Lưu gia chúng ta không thiếu Trương gia gì cả."
Trước đây, cha Trương vào núi săn được thú thường đem bán ở khách điếm Phúc Lai, qua lại nhiều lần nên quen biết với người quản sự trong đó. Lúc ấy đúng lúc trong đó thiếu tiểu nhị, con trai ông còn nhỏ, lại khá chất phác, không lanh lợi lắm. Công việc tiểu nhị cần người khéo léo, miệng lưỡi ngọt ngào mới phù hợp, cha Trương lập tức nghĩ đến Lưu Hổ Tử.
Người quản sự nể mặt cha Trương, bèn nói có thể để Hổ Tử đến thử.
Công việc tiểu nhị này, chỉ cần có tâm thì hầu như ai cũng làm được. Vì lúc đó Hổ Tử mới vào làm, Lưu thị đối đãi với Trương gia rất là xu nịnh, muốn cha Trương nói tốt với người quản sự, quan tâm giúp đỡ Hổ Tử nhiều hơn. Nhưng mấy năm nay cha Trương đã lớn tuổi, không thường xuyên vào núi săn bắn nữa, lên thị trấn cũng ít đi, Hổ Tử bây giờ đã đứng vững, Lưu thị đối đãi với Trương gia tất nhiên không cần phải "cẩn thận" như trước nữa.
Chẳng ai muốn mãi cúi đầu khom lưng.
Lúc này Trương Đại Nha "chọc" đến tay bà ta, bà ta tất nhiên không còn nể mặt như trước nữa.
"Nhưng bà cũng không thể la lối ở ngoài như vậy!" Lão Lưu không vui nói: "Hổ Tử vốn thân thiết với Đại Nha, bây giờ Đại Nha gả cho Tưởng gia, tất nhiên sẽ nghĩ cho Tưởng gia, bà không muốn thì từ chối là được. Bà làm vậy chẳng phải đắc tội với người ta sao!"
Lưu thị khoát tay, thờ ơ nói: "Đắc tội thì đắc tội, chúng ta sợ sao?"
Đúng là như vậy.
Lão Lưu suy nghĩ một lúc, vẫn nói: "Chuyện này đợi Hổ Tử tối về nói với nó một tiếng."
Chuyện hôn sự tất nhiên không thành.
Trương Đại Nha nghe lời Trương thị, trở về không nói thật với người Tưởng gia, dù sao những lời của Lưu thị khó nghe, đúng là đã chà đạp mặt mũi Tưởng Tiểu Nhất và Tưởng gia xuống đất. Trương thị sợ Trương Đại Nha nói thật, người Tưởng gia nghe xong sẽ oán hận cả Trương Đại Nha, bèn dạy Đại Nha chỉ nói Lưu gia đã có nhà ưng ý rồi.
Như vậy cũng không thể ép được, đại thẩm chỉ thấy đáng tiếc, tối đến tìm, cũng không vào nhà ngồi, ở ngoài sân nói chuyện với cha Tưởng.
Bạch Tử Mục lúc này đang bị hai đứa nhỏ làm phiền, đây là lần đầu tiên hắn gặp đại thẩm của Tưởng Tiểu Nhất, là một phụ nhân trung niên hơi mập, hơi thấp, cười rất hiền hòa, không có gì đáng ngại.
Cái miệng nhỏ của Tưởng Tiểu Tam không yên, cứ líu lo bên cạnh hắn, Bạch Tử Mục nghe không rõ họ nói gì, chỉ mơ hồ nghe thấy chuyện này không thành, đáng tiếc, rồi xem mắt gì đó.
Tưởng Tiểu Nhất trong bếp hai tai nghe lóm được, cũng không để bụng, dù sao lúc đầu cậu đã thấy chuyện này chắc không thành, nhà điều kiện tốt hơn, phần nhiều muốn cưới cô nương, nếu muốn tìm ca nhi thì cũng muốn tìm người trẻ tuổi, đâu phải không còn ai để chọn mới chọn cậu.
Rau trong vườn trồng xong, Tưởng Tiểu Nhất lại chạy lên núi hốt củi.
Trước đó cậu và cha Tưởng đã chặt khá nhiều, vì phải phơi khô mới bán được, nếu là củi ướt, không chỉ nặng khó vác mà người trong thị trấn cũng không thích mua, dù sao mua về không thể đốt được, phơi trong sân còn chiếm chỗ, trong thị trấn tấc đất tấc vàng, có nhà còn không có sân, vì vậy trước đó không buộc lại, để rải rác thành một đống.
Tưởng Tiểu Nhất bận rộn cả ngày trên núi, mãi đến khi buộc xong tất cả củi, tối về đã gần như kiệt sức.
Tưởng Tiểu Nhị biết khi phải bán củi là lúc Tưởng Tiểu Nhất bận rộn và mệt mỏi nhất, nên từ trưa khi mặt trời chưa lặn đã tự đun nước tắm trong sân, lúc này đang ôm Bạch Tử Mục và Tưởng Tiểu Tam chơi trong nhà, cũng chẳng chơi gì, Bạch Tử Mục nằm trên chiếu tre, cử động vài cái, hai đứa nhỏ đã cười ha ha.
Bạch Tử Mục cũng không biết chúng nó cười cái gì, cho đến khi đi ngủ, hắn mới chạy vào phòng Tưởng Tiểu Nhất.
Đóng cửa xong ông ta mới nói: "Bà có điên không, sao lại nói như thế? Có câu 'vuốt mặt phải nể mũi', dù bà không thích Tưởng ca nhi thì cũng phải nể mặt Đại Nha chứ. Đừng quên là thằng Hổ Tử nhà ta có thể vào làm tiểu nhị ở khách điếm Phúc Lai là nhờ Trương ca giới thiệu đấy. Không có Trương ca thì làm gì có được Hổ Tử ngày hôm nay?"
"Thế thì sao chứ? Lúc đầu đúng là tỷ phu giới thiệu Hổ Tử vào làm, nhưng những năm qua ta đối xử với Đại Nha không tốt hay sao? Nhà có gì ngon, nó đến lần nào mà ta không cho ăn? Bằng không thì tẩu ta làm sao nuôi nó được như vậy?"
Lưu thị cầm ấm trà trên bàn rót một chén nước, tu ừng ực.
"Lúc đầu tỷ phu cũng chỉ nói một câu thôi, Hổ Tử có thể đứng vững ở khách điếm Phúc Lai, có được ngày hôm nay là nhờ nó có tiền đồ. Ân tình Trương gia, những năm qua chúng ta cũng đã trả xong rồi, bây giờ Lưu gia chúng ta không thiếu Trương gia gì cả."
Trước đây, cha Trương vào núi săn được thú thường đem bán ở khách điếm Phúc Lai, qua lại nhiều lần nên quen biết với người quản sự trong đó. Lúc ấy đúng lúc trong đó thiếu tiểu nhị, con trai ông còn nhỏ, lại khá chất phác, không lanh lợi lắm. Công việc tiểu nhị cần người khéo léo, miệng lưỡi ngọt ngào mới phù hợp, cha Trương lập tức nghĩ đến Lưu Hổ Tử.
Người quản sự nể mặt cha Trương, bèn nói có thể để Hổ Tử đến thử.
Công việc tiểu nhị này, chỉ cần có tâm thì hầu như ai cũng làm được. Vì lúc đó Hổ Tử mới vào làm, Lưu thị đối đãi với Trương gia rất là xu nịnh, muốn cha Trương nói tốt với người quản sự, quan tâm giúp đỡ Hổ Tử nhiều hơn. Nhưng mấy năm nay cha Trương đã lớn tuổi, không thường xuyên vào núi săn bắn nữa, lên thị trấn cũng ít đi, Hổ Tử bây giờ đã đứng vững, Lưu thị đối đãi với Trương gia tất nhiên không cần phải "cẩn thận" như trước nữa.
Chẳng ai muốn mãi cúi đầu khom lưng.
Lúc này Trương Đại Nha "chọc" đến tay bà ta, bà ta tất nhiên không còn nể mặt như trước nữa.
"Nhưng bà cũng không thể la lối ở ngoài như vậy!" Lão Lưu không vui nói: "Hổ Tử vốn thân thiết với Đại Nha, bây giờ Đại Nha gả cho Tưởng gia, tất nhiên sẽ nghĩ cho Tưởng gia, bà không muốn thì từ chối là được. Bà làm vậy chẳng phải đắc tội với người ta sao!"
Lưu thị khoát tay, thờ ơ nói: "Đắc tội thì đắc tội, chúng ta sợ sao?"
Đúng là như vậy.
Lão Lưu suy nghĩ một lúc, vẫn nói: "Chuyện này đợi Hổ Tử tối về nói với nó một tiếng."
Chuyện hôn sự tất nhiên không thành.
Trương Đại Nha nghe lời Trương thị, trở về không nói thật với người Tưởng gia, dù sao những lời của Lưu thị khó nghe, đúng là đã chà đạp mặt mũi Tưởng Tiểu Nhất và Tưởng gia xuống đất. Trương thị sợ Trương Đại Nha nói thật, người Tưởng gia nghe xong sẽ oán hận cả Trương Đại Nha, bèn dạy Đại Nha chỉ nói Lưu gia đã có nhà ưng ý rồi.
Như vậy cũng không thể ép được, đại thẩm chỉ thấy đáng tiếc, tối đến tìm, cũng không vào nhà ngồi, ở ngoài sân nói chuyện với cha Tưởng.
Bạch Tử Mục lúc này đang bị hai đứa nhỏ làm phiền, đây là lần đầu tiên hắn gặp đại thẩm của Tưởng Tiểu Nhất, là một phụ nhân trung niên hơi mập, hơi thấp, cười rất hiền hòa, không có gì đáng ngại.
Cái miệng nhỏ của Tưởng Tiểu Tam không yên, cứ líu lo bên cạnh hắn, Bạch Tử Mục nghe không rõ họ nói gì, chỉ mơ hồ nghe thấy chuyện này không thành, đáng tiếc, rồi xem mắt gì đó.
Tưởng Tiểu Nhất trong bếp hai tai nghe lóm được, cũng không để bụng, dù sao lúc đầu cậu đã thấy chuyện này chắc không thành, nhà điều kiện tốt hơn, phần nhiều muốn cưới cô nương, nếu muốn tìm ca nhi thì cũng muốn tìm người trẻ tuổi, đâu phải không còn ai để chọn mới chọn cậu.
Rau trong vườn trồng xong, Tưởng Tiểu Nhất lại chạy lên núi hốt củi.
Trước đó cậu và cha Tưởng đã chặt khá nhiều, vì phải phơi khô mới bán được, nếu là củi ướt, không chỉ nặng khó vác mà người trong thị trấn cũng không thích mua, dù sao mua về không thể đốt được, phơi trong sân còn chiếm chỗ, trong thị trấn tấc đất tấc vàng, có nhà còn không có sân, vì vậy trước đó không buộc lại, để rải rác thành một đống.
Tưởng Tiểu Nhất bận rộn cả ngày trên núi, mãi đến khi buộc xong tất cả củi, tối về đã gần như kiệt sức.
Tưởng Tiểu Nhị biết khi phải bán củi là lúc Tưởng Tiểu Nhất bận rộn và mệt mỏi nhất, nên từ trưa khi mặt trời chưa lặn đã tự đun nước tắm trong sân, lúc này đang ôm Bạch Tử Mục và Tưởng Tiểu Tam chơi trong nhà, cũng chẳng chơi gì, Bạch Tử Mục nằm trên chiếu tre, cử động vài cái, hai đứa nhỏ đã cười ha ha.
Bạch Tử Mục cũng không biết chúng nó cười cái gì, cho đến khi đi ngủ, hắn mới chạy vào phòng Tưởng Tiểu Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.