Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 37:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
Tưởng Tiểu Nhất thấy vậy, mím môi, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ. Sau khi lên giường, cậu lại bắt đầu ôm Bạch Tử Mục như tối qua, dường như coi hắn như gối ôm vậy.
Mệt cả ngày, nằm xuống giường thả lỏng người, không khỏi cảm thấy mệt mỏi, Tưởng Tiểu Nhất vuốt ve lưng mềm mại của Bạch Tử Mục, vuốt lông cho hắn, nghĩ đến lời Tưởng Tiểu Nhị, giọng mang vẻ buồn ngủ, dù biết đối phương không hiểu, cậu vẫn tự nói:
"Tiểu Nhị nói hôm nay cho mày ăn mày cũng không ăn, mày không đói sao?"
Không ăn thì thôi, Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam sợ hắn chết đói, đánh thức hắn dậy muốn nhét giun vào miệng hắn, Bạch Tử Mục tức đến nỗi lông dựng đứng.
Hổ không nổi giận, hai đứa nhóc này chắc muốn bay lên trời.
Hôm nay hắn không làm người nữa.
Hắn nhe răng, để lộ nanh, đuổi theo Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam cả buổi chiều.
Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam vừa chạy vừa cười khúc khích, chỉ thấy thật thú vị, nhưng chuyện cần mách thì vẫn phải mách, tối Tưởng Tiểu Nhất vừa về, Tưởng Tiểu Nhị lập tức mách lẻo, nói gấu con không ngoan, đệ đào được nhiều giun lắm, nhưng gấu không ăn, còn muốn cắn người.
Tưởng Tiểu Nhị thật sự lo lắng cho Bạch Tử Mục.
Cậu nhóc không ăn một bữa đã thấy đói, Bạch Tử Mục mấy bữa không ăn rồi, Tưởng Tiểu Nhị đều lo lắng, nhưng Bạch Tử Mục không ăn cỏ, cũng không ăn châu chấu, Tưởng Tiểu Nhị không biết phải làm sao, trưa Tưởng Tiểu Tam vác cái cuốc nhỏ thiếu mất nửa chạy ra chân núi, thở hổn hển đào được một ống tre đầy giun đất về, hai đứa trẻ bẻ miệng Bạch Tử Mục ra, muốn ép hắn, kết quả làm Bạch Tử Mục nổi giận, tức giận đuổi theo đánh chúng.
Tưởng Tiểu Nhị chạy chẳng khác nào đi bộ, bị Bạch Tử Mục nhảy lên đá hai cái, lại bị đè xuống đánh mông. Hắn biết sức khỏe Tưởng Tiểu Nhị không tốt, cũng không dùng sức mấy, chỉ đánh yêu cái mông nhỏ của cậu nhóc một trận.
Tưởng Tiểu Tam là đứa trẻ trọng nghĩa, còn chạy đến ôm Bạch Tử Mục ra, Tưởng Tiểu Nhị thừa cơ bò dậy rồi trốn về phòng, nằm bên khe cửa, nhìn Tưởng Tiểu Tam bị Bạch Tử Mục đuổi đến kêu oai oái, chỉ thấy vui không thể tả.
Tưởng Tiểu Tam kêu quá to, đến nỗi Tiền thúc nhà bên cũng nghe thấy tiếng cười trong trẻo của bọn chúng, qua đứng trước hàng rào nhìn, Tưởng Tiểu Tam đang chạy loạn khắp sân, cười đến mặt đỏ bừng.
Bạch Tử Mục nghĩ đến chuyện này là tức giận, hắn trợn mắt, giận dữ trừng mắt nhìn Tưởng Tiểu Nhất.
Ăn cái búa á.
Dạ dày hắn đâu phải làm bằng sắt, làm sao có thể không đói.
Nhưng có con gấu trúc nào ăn giun đất và ngô đâu?
Hắn tự nhận mình khá ngầu, nhưng cũng không thể ngầu đến mức ăn giun đất.
Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam đúng là không phải người.
Hai đứa này chắc là trời phái xuống để hành hạ hắn.
Đệt con mẹ nó.
Dám cho hắn ăn giun.
Bạch Tử Mục càng nghĩ càng tức, nếu không phải lúc này chân ngắn, anh đã sớm đá hai thằng nhóc hôi này bay sang châu Phi rồi.
Tưởng Tiểu Nhất nhìn ra được, Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam rất thích con gấu con này, mấy ngày nay nụ cười trên mặt Tưởng Tiểu Nhị cũng nhiều hơn, Tưởng Tiểu Nhất nghĩ nghĩ, hôm sau dậy sớm, thừa lúc trời còn mờ sáng, đã ôm Bạch Tử Mục đang ngủ say vào bếp.
Cậu múc một chậu nước lạnh, ngồi xổm trên đất rửa mặt, khăn vừa vắt khô, Bạch Tử Mục nhảy xuống từ ghế, chạy đến bên chậu, Tưởng Tiểu Nhất thấy nó thò chân vào chậu, rồi chùi lên mặt...
Tưởng Tiểu Nhất: "..."
Đây là một con gấu kỹ tính.
Còn biết rửa mặt.
Tưởng Tiểu Nhất thấy nó rửa mặt xong, sau đó hai chân chống vào mép chậu nước, thò người ra lấy nước làm gương soi liên tục, thấy lông trên đầu hơi rối, còn dùng chân chải chải, cậu không hiểu sao muốn cười, nhưng vừa cười được hai tiếng, Bạch Tử Mục chợt ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu.
Đầu có thể đứt máu có thể chảy, duy chỉ có kiểu tóc không thể rối.
Người anh em này thật chẳng hiểu chuyện gì cả.
Hắn là một trai đẹp tinh tế, rửa mặt có làm sao?
Cười ông nội nhà mi.
Tưởng Tiểu Nhất nể mặt nó, mím môi, ánh mắt vẫn còn ý cười, ôm nó ra khỏi cửa.
Vì không biết nó ăn gì, nên cứ thử từng món một, chắc sẽ tìm được thứ gì đó gấu con thích.
Ăn cỏ thì nuôi, ăn thịt thì làm thịt.
Trên đường đi, cậu thấy cỏ là hái, hái xong đưa cho Bạch Tử Mục.
Bạch Tử Mục: "..."
Hắn là gấu trúc, không phải cừu!
Có thể tôn trọng hắn một chút được không?
Tưởng Tiểu Nhất thấy nó không ăn gì cả, ban đầu chỉ quay đầu từ chối cỏ mình đưa tới, sau đó nghiến răng ken két, mắt phun lửa, giơ cánh tay ngắn ngủn đánh vào người cậu.
Không đau, chỉ như gãi ngứa.
Tưởng Tiểu Nhất thấy phản ứng của nó rất mạnh, nhìn cỏ trên tay, à, ngũ hương đằng, loại cỏ này có mùi hôi.
Chẳng trách gấu con tức giận.
"Rốt cuộc mày ăn gì?"
Tưởng Tiểu Nhất bất lực hỏi.
Cậu đành lấy một dây cỏ buộc chân Bạch Tử Mục lại, rồi đặt nó xuống đất, muốn để nó tự tìm đồ ăn.
Động vật đều có bản năng tìm kiếm thức ăn.
Mệt cả ngày, nằm xuống giường thả lỏng người, không khỏi cảm thấy mệt mỏi, Tưởng Tiểu Nhất vuốt ve lưng mềm mại của Bạch Tử Mục, vuốt lông cho hắn, nghĩ đến lời Tưởng Tiểu Nhị, giọng mang vẻ buồn ngủ, dù biết đối phương không hiểu, cậu vẫn tự nói:
"Tiểu Nhị nói hôm nay cho mày ăn mày cũng không ăn, mày không đói sao?"
Không ăn thì thôi, Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam sợ hắn chết đói, đánh thức hắn dậy muốn nhét giun vào miệng hắn, Bạch Tử Mục tức đến nỗi lông dựng đứng.
Hổ không nổi giận, hai đứa nhóc này chắc muốn bay lên trời.
Hôm nay hắn không làm người nữa.
Hắn nhe răng, để lộ nanh, đuổi theo Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam cả buổi chiều.
Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam vừa chạy vừa cười khúc khích, chỉ thấy thật thú vị, nhưng chuyện cần mách thì vẫn phải mách, tối Tưởng Tiểu Nhất vừa về, Tưởng Tiểu Nhị lập tức mách lẻo, nói gấu con không ngoan, đệ đào được nhiều giun lắm, nhưng gấu không ăn, còn muốn cắn người.
Tưởng Tiểu Nhị thật sự lo lắng cho Bạch Tử Mục.
Cậu nhóc không ăn một bữa đã thấy đói, Bạch Tử Mục mấy bữa không ăn rồi, Tưởng Tiểu Nhị đều lo lắng, nhưng Bạch Tử Mục không ăn cỏ, cũng không ăn châu chấu, Tưởng Tiểu Nhị không biết phải làm sao, trưa Tưởng Tiểu Tam vác cái cuốc nhỏ thiếu mất nửa chạy ra chân núi, thở hổn hển đào được một ống tre đầy giun đất về, hai đứa trẻ bẻ miệng Bạch Tử Mục ra, muốn ép hắn, kết quả làm Bạch Tử Mục nổi giận, tức giận đuổi theo đánh chúng.
Tưởng Tiểu Nhị chạy chẳng khác nào đi bộ, bị Bạch Tử Mục nhảy lên đá hai cái, lại bị đè xuống đánh mông. Hắn biết sức khỏe Tưởng Tiểu Nhị không tốt, cũng không dùng sức mấy, chỉ đánh yêu cái mông nhỏ của cậu nhóc một trận.
Tưởng Tiểu Tam là đứa trẻ trọng nghĩa, còn chạy đến ôm Bạch Tử Mục ra, Tưởng Tiểu Nhị thừa cơ bò dậy rồi trốn về phòng, nằm bên khe cửa, nhìn Tưởng Tiểu Tam bị Bạch Tử Mục đuổi đến kêu oai oái, chỉ thấy vui không thể tả.
Tưởng Tiểu Tam kêu quá to, đến nỗi Tiền thúc nhà bên cũng nghe thấy tiếng cười trong trẻo của bọn chúng, qua đứng trước hàng rào nhìn, Tưởng Tiểu Tam đang chạy loạn khắp sân, cười đến mặt đỏ bừng.
Bạch Tử Mục nghĩ đến chuyện này là tức giận, hắn trợn mắt, giận dữ trừng mắt nhìn Tưởng Tiểu Nhất.
Ăn cái búa á.
Dạ dày hắn đâu phải làm bằng sắt, làm sao có thể không đói.
Nhưng có con gấu trúc nào ăn giun đất và ngô đâu?
Hắn tự nhận mình khá ngầu, nhưng cũng không thể ngầu đến mức ăn giun đất.
Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam đúng là không phải người.
Hai đứa này chắc là trời phái xuống để hành hạ hắn.
Đệt con mẹ nó.
Dám cho hắn ăn giun.
Bạch Tử Mục càng nghĩ càng tức, nếu không phải lúc này chân ngắn, anh đã sớm đá hai thằng nhóc hôi này bay sang châu Phi rồi.
Tưởng Tiểu Nhất nhìn ra được, Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam rất thích con gấu con này, mấy ngày nay nụ cười trên mặt Tưởng Tiểu Nhị cũng nhiều hơn, Tưởng Tiểu Nhất nghĩ nghĩ, hôm sau dậy sớm, thừa lúc trời còn mờ sáng, đã ôm Bạch Tử Mục đang ngủ say vào bếp.
Cậu múc một chậu nước lạnh, ngồi xổm trên đất rửa mặt, khăn vừa vắt khô, Bạch Tử Mục nhảy xuống từ ghế, chạy đến bên chậu, Tưởng Tiểu Nhất thấy nó thò chân vào chậu, rồi chùi lên mặt...
Tưởng Tiểu Nhất: "..."
Đây là một con gấu kỹ tính.
Còn biết rửa mặt.
Tưởng Tiểu Nhất thấy nó rửa mặt xong, sau đó hai chân chống vào mép chậu nước, thò người ra lấy nước làm gương soi liên tục, thấy lông trên đầu hơi rối, còn dùng chân chải chải, cậu không hiểu sao muốn cười, nhưng vừa cười được hai tiếng, Bạch Tử Mục chợt ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu.
Đầu có thể đứt máu có thể chảy, duy chỉ có kiểu tóc không thể rối.
Người anh em này thật chẳng hiểu chuyện gì cả.
Hắn là một trai đẹp tinh tế, rửa mặt có làm sao?
Cười ông nội nhà mi.
Tưởng Tiểu Nhất nể mặt nó, mím môi, ánh mắt vẫn còn ý cười, ôm nó ra khỏi cửa.
Vì không biết nó ăn gì, nên cứ thử từng món một, chắc sẽ tìm được thứ gì đó gấu con thích.
Ăn cỏ thì nuôi, ăn thịt thì làm thịt.
Trên đường đi, cậu thấy cỏ là hái, hái xong đưa cho Bạch Tử Mục.
Bạch Tử Mục: "..."
Hắn là gấu trúc, không phải cừu!
Có thể tôn trọng hắn một chút được không?
Tưởng Tiểu Nhất thấy nó không ăn gì cả, ban đầu chỉ quay đầu từ chối cỏ mình đưa tới, sau đó nghiến răng ken két, mắt phun lửa, giơ cánh tay ngắn ngủn đánh vào người cậu.
Không đau, chỉ như gãi ngứa.
Tưởng Tiểu Nhất thấy phản ứng của nó rất mạnh, nhìn cỏ trên tay, à, ngũ hương đằng, loại cỏ này có mùi hôi.
Chẳng trách gấu con tức giận.
"Rốt cuộc mày ăn gì?"
Tưởng Tiểu Nhất bất lực hỏi.
Cậu đành lấy một dây cỏ buộc chân Bạch Tử Mục lại, rồi đặt nó xuống đất, muốn để nó tự tìm đồ ăn.
Động vật đều có bản năng tìm kiếm thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.