Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 39:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
Nhìn cách ăn mặc, so với bộ đồ đầy vá víu của Tưởng Tiểu Nhất thì tốt hơn nhiều, nhưng nhà chắc cũng không khá giả gì, với điều kiện này mà còn ăn to bụng thế này, quả là người có bản lĩnh.
Bạch Tử Mục thầm lắc đầu thở dài, khi xưa lúc hắn mới ra khỏi núi làm việc ở công trường, những anh lớn nói thời buổi này cưới vợ khó lắm khó lắm, nhưng Bạch Tử Mục không cảm thấy có gì khó cả, dù sao hắn vừa ra ngoài, thường xuyên có phú bà đưa danh thiếp cho hắn, còn có cô gái theo đuổi hắn, nhiều đến nỗi gạt không hết, nếu như hắn có ý, vợ có thể cưới cả đống.
Nhưng Bạch Tử Mục không muốn cưới vợ, phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ngủ của hắn.
Hơn nữa, ngủ một mình, chẳng phải rất thoải mái sao?
Đám anh lớn thấy hắn không tin, biết người này có một khuôn mặt có thể ăn bám, còn có chút thế lực, tuy làm việc rất giỏi, một người làm bằng ba, nhưng những người lười khác là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới. Bạch Tử Mục còn quá đáng hơn, làm một ngày nghỉ ba ngày, ngủ đủ rồi mới đến, vậy mà ông chủ vẫn không dám đuổi hắn.
Hơn nữa Bạch Tử Mục miệng luôn nói mình nghèo, ước mơ cả đời chỉ là muốn mua trả góp một chiếc xe điện, nhưng đi làm không đi Maybach thì Rolls-Royce Phantom, khiến một đám cô gái ngày nào cũng chặn ngoài công trường, đòi gặp hắn, ảnh hưởng quá lớn, đội trưởng bất đắc dĩ, nói chuyện với hắn cả buổi chiều.
Sau đó Bạch Tử Mục nghe lời không lái nữa, đi làm hôm nay cục trưởng đưa, mai viện trưởng đón, mấy người họ hỏi Bạch Tử Mục có quan hệ gì với những người đó, hắn nói đó là các cháu chắt của hắn, còn nói khoác rằng trước kia thành phố ABCD đều là của môn phái họ, hắn là tiểu thái tử của môn phái, sư phụ nói hắn không có bản lĩnh bằng đại sư huynh, nên để lại những giấy tờ đất đai này cho hắn, để sau này có cơm ăn. Nhưng bây giờ phong tục đổi thay, lòng người không còn như xưa, hắn tìm đến cơ quan liên quan, kết quả người ta nói rằng cái rương giấy tờ đất đai của hắn đã hết hạn, không công nhận, nói hắn làm giả, còn muốn bắt hắn đi tù, hắn cũng đi, đạp máy may hai ngày, kiếm được bốn cái bánh bao lớn, hai bát cơm trắng, sướng phát điên.
Bọn họ nghe xong đều ngạc nhiên, hỏi hắn thực sự đã từng đi tù?
Bạch Tử Mục thật thà gật đầu: "Đúng vậy! Tôi vào tù tám lần rồi, máy may trong đó bị tôi đạp hỏng hai cái."
Mặc dù Bạch Tử Mục đã tu luyện ba trăm năm, nhưng yêu quái phần lớn đều trường thọ, tuổi của hắn thật ra còn nhỏ, hóa thành người trông chỉ như mười tám mười chín tuổi.
Các anh lớn thấy tuổi hắn còn trẻ măng mà đã ngồi tù tám lần, còn khoác lác rằng vào đồn công an với hắn giống như về nhà vậy, lần nào hắn cũng muốn ở trong đó lâu một chút, nhưng cục trưởng không đồng ý, lúc nào cũng đích thân đến, khóc lóc van xin hắn ra ngoài, khiến hắn rất bất đắc dĩ.
Nói bậy đến mức này mà vẫn có thể thoải mái sống ngoài đời như không có chuyện gì, nếu không có chút thân thế lai lịch, quỷ cũng méo tin. Có nhan sắc có quyền lực, Bạch Tử Mục không thể hiểu được nỗi cay đắng của những người đi làm thuê như bọn họ được.
Sau đó các anh lớn chỉ vào người khác nói với hắn, trong đội bốc vác gạch của họ có hơn hai mươi người, những người kia, còn có những người kia nữa, thấy chưa, hơn ba mươi tuổi rồi, vẫn còn độc thân.
Bạch Tử Mục không tin: "Chẳng phải anh Tào đã có vợ rồi sao? Sao còn nói anh ấy độc thân, anh này, đừng thấy tôi thật thà mà lừa tôi!"
Anh lớn nói: "Nó làm việc ở ngoài, ba năm không về nhà, lần trước về quê dịp Quốc khánh, vợ nó đã mang thai bảy tháng, bây giờ lão Tào cũng là người của trại độc thân chúng ta rồi."
Bạch Tử Mục: "..."
Sau đó Bạch Tử Mục lăn lộn xã hội mấy năm, mười người bạn làm thì chín người độc thân, dần dần cũng nhận ra, thời buổi này kiếm vợ thật không dễ.
May mà hắn không muốn cưới vợ, không thì cũng khó xử lắm.
Nhìn là biết tên này nghèo, chắc chuột trong nhà cũng gầy đét, vậy mà bụng to thế này, sợ là tám phần mười không kiếm được vợ rồi.
Đáng thương, thật đáng thương.
Bạch Tử Mục thở dài.
Người trong làng gặp nhau trên đường, thường phải chuyện trò vài câu.
Tưởng Tiểu Nhất và Vương ca nhi đứng cùng nhau, cũng bắt đầu nói chuyện, Bạch Tử Mục lặng lẽ nghe hai người nói, nghe một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sao Cẩu Tử ca không đi cùng ngươi?" Tưởng Tiểu Nhất hỏi.
Cẩu Tử là con trai thứ ba của trưởng thôn.
Vương ca nhi nhìn Tưởng Tiểu Nhất với vẻ muốn nói lại thôi, miệng mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện nói, cuối cùng chỉ đáp: "Hôm nay hắn còn phải đi cuốc đất trồng đậu với cha, ta tự đi một mình."
"Vậy à!" Tưởng Tiểu Nhất nhìn vào bụng cậu ta, cười nói: "Ta thấy ngươi như này... chắc sắp sinh rồi nhỉ?"
Vương ca nhi vuốt bụng, nét mặt dịu dàng ấm áp, cậu ta và Vương Cẩu Tử thành thân đã nhiều năm lần này mới có thai, quý lắm: "Ừ, gần chín tháng rồi, dù sao ca nhi cũng không giống như cô nương, chín tháng là sinh được, ước chừng cũng mấy ngày này thôi."
Tưởng Tiểu Nhất có chút ghen tị: "Vậy Vương ca nhi cẩn thận nhé."
"Biết rồi."
Bạch Tử Mục: "..."
Bạch Tử Mục thầm lắc đầu thở dài, khi xưa lúc hắn mới ra khỏi núi làm việc ở công trường, những anh lớn nói thời buổi này cưới vợ khó lắm khó lắm, nhưng Bạch Tử Mục không cảm thấy có gì khó cả, dù sao hắn vừa ra ngoài, thường xuyên có phú bà đưa danh thiếp cho hắn, còn có cô gái theo đuổi hắn, nhiều đến nỗi gạt không hết, nếu như hắn có ý, vợ có thể cưới cả đống.
Nhưng Bạch Tử Mục không muốn cưới vợ, phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ngủ của hắn.
Hơn nữa, ngủ một mình, chẳng phải rất thoải mái sao?
Đám anh lớn thấy hắn không tin, biết người này có một khuôn mặt có thể ăn bám, còn có chút thế lực, tuy làm việc rất giỏi, một người làm bằng ba, nhưng những người lười khác là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới. Bạch Tử Mục còn quá đáng hơn, làm một ngày nghỉ ba ngày, ngủ đủ rồi mới đến, vậy mà ông chủ vẫn không dám đuổi hắn.
Hơn nữa Bạch Tử Mục miệng luôn nói mình nghèo, ước mơ cả đời chỉ là muốn mua trả góp một chiếc xe điện, nhưng đi làm không đi Maybach thì Rolls-Royce Phantom, khiến một đám cô gái ngày nào cũng chặn ngoài công trường, đòi gặp hắn, ảnh hưởng quá lớn, đội trưởng bất đắc dĩ, nói chuyện với hắn cả buổi chiều.
Sau đó Bạch Tử Mục nghe lời không lái nữa, đi làm hôm nay cục trưởng đưa, mai viện trưởng đón, mấy người họ hỏi Bạch Tử Mục có quan hệ gì với những người đó, hắn nói đó là các cháu chắt của hắn, còn nói khoác rằng trước kia thành phố ABCD đều là của môn phái họ, hắn là tiểu thái tử của môn phái, sư phụ nói hắn không có bản lĩnh bằng đại sư huynh, nên để lại những giấy tờ đất đai này cho hắn, để sau này có cơm ăn. Nhưng bây giờ phong tục đổi thay, lòng người không còn như xưa, hắn tìm đến cơ quan liên quan, kết quả người ta nói rằng cái rương giấy tờ đất đai của hắn đã hết hạn, không công nhận, nói hắn làm giả, còn muốn bắt hắn đi tù, hắn cũng đi, đạp máy may hai ngày, kiếm được bốn cái bánh bao lớn, hai bát cơm trắng, sướng phát điên.
Bọn họ nghe xong đều ngạc nhiên, hỏi hắn thực sự đã từng đi tù?
Bạch Tử Mục thật thà gật đầu: "Đúng vậy! Tôi vào tù tám lần rồi, máy may trong đó bị tôi đạp hỏng hai cái."
Mặc dù Bạch Tử Mục đã tu luyện ba trăm năm, nhưng yêu quái phần lớn đều trường thọ, tuổi của hắn thật ra còn nhỏ, hóa thành người trông chỉ như mười tám mười chín tuổi.
Các anh lớn thấy tuổi hắn còn trẻ măng mà đã ngồi tù tám lần, còn khoác lác rằng vào đồn công an với hắn giống như về nhà vậy, lần nào hắn cũng muốn ở trong đó lâu một chút, nhưng cục trưởng không đồng ý, lúc nào cũng đích thân đến, khóc lóc van xin hắn ra ngoài, khiến hắn rất bất đắc dĩ.
Nói bậy đến mức này mà vẫn có thể thoải mái sống ngoài đời như không có chuyện gì, nếu không có chút thân thế lai lịch, quỷ cũng méo tin. Có nhan sắc có quyền lực, Bạch Tử Mục không thể hiểu được nỗi cay đắng của những người đi làm thuê như bọn họ được.
Sau đó các anh lớn chỉ vào người khác nói với hắn, trong đội bốc vác gạch của họ có hơn hai mươi người, những người kia, còn có những người kia nữa, thấy chưa, hơn ba mươi tuổi rồi, vẫn còn độc thân.
Bạch Tử Mục không tin: "Chẳng phải anh Tào đã có vợ rồi sao? Sao còn nói anh ấy độc thân, anh này, đừng thấy tôi thật thà mà lừa tôi!"
Anh lớn nói: "Nó làm việc ở ngoài, ba năm không về nhà, lần trước về quê dịp Quốc khánh, vợ nó đã mang thai bảy tháng, bây giờ lão Tào cũng là người của trại độc thân chúng ta rồi."
Bạch Tử Mục: "..."
Sau đó Bạch Tử Mục lăn lộn xã hội mấy năm, mười người bạn làm thì chín người độc thân, dần dần cũng nhận ra, thời buổi này kiếm vợ thật không dễ.
May mà hắn không muốn cưới vợ, không thì cũng khó xử lắm.
Nhìn là biết tên này nghèo, chắc chuột trong nhà cũng gầy đét, vậy mà bụng to thế này, sợ là tám phần mười không kiếm được vợ rồi.
Đáng thương, thật đáng thương.
Bạch Tử Mục thở dài.
Người trong làng gặp nhau trên đường, thường phải chuyện trò vài câu.
Tưởng Tiểu Nhất và Vương ca nhi đứng cùng nhau, cũng bắt đầu nói chuyện, Bạch Tử Mục lặng lẽ nghe hai người nói, nghe một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sao Cẩu Tử ca không đi cùng ngươi?" Tưởng Tiểu Nhất hỏi.
Cẩu Tử là con trai thứ ba của trưởng thôn.
Vương ca nhi nhìn Tưởng Tiểu Nhất với vẻ muốn nói lại thôi, miệng mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện nói, cuối cùng chỉ đáp: "Hôm nay hắn còn phải đi cuốc đất trồng đậu với cha, ta tự đi một mình."
"Vậy à!" Tưởng Tiểu Nhất nhìn vào bụng cậu ta, cười nói: "Ta thấy ngươi như này... chắc sắp sinh rồi nhỉ?"
Vương ca nhi vuốt bụng, nét mặt dịu dàng ấm áp, cậu ta và Vương Cẩu Tử thành thân đã nhiều năm lần này mới có thai, quý lắm: "Ừ, gần chín tháng rồi, dù sao ca nhi cũng không giống như cô nương, chín tháng là sinh được, ước chừng cũng mấy ngày này thôi."
Tưởng Tiểu Nhất có chút ghen tị: "Vậy Vương ca nhi cẩn thận nhé."
"Biết rồi."
Bạch Tử Mục: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.