Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 38:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
Bạch Tử Mục đói ba ngày, đã gầy teo như que củi, thật sự không chịu nổi nữa, sợ cứ thế này sẽ chết đói mất. Lúc này, sau một hồi do dự, giữa việc bại lộ thân phận và chết đói, hắn quyết định chọn cái trước.
Hắn bắt đầu ra hiệu.
Tưởng Tiểu Nhất thấy nó không đi tìm đồ ăn, mà lại đứng dậy "múa may quay cuồng", vừa kêu chít chít, thân hình mập mạp lắc lư, cái mông trụi lông lắc qua lắc lại, trông như bị điên vậy. Vẻ mặt cậu không thay đổi, nhưng đồng tử thì co lại.
Ban đầu Tưởng Tiểu Nhất chỉ thấy con gấu con nhặt về này có chút linh tính, dường như hiểu được tiếng người, nhưng cậu từng thấy những con chó nhà giàu nuôi ở thị trấn, bảo ngồi là ngồi, bảo dừng là dừng, ngoan ngoãn lại thông minh, nên lúc trước cũng không thấy có gì kỳ lạ. Nhưng lúc này, khi Bạch Tử Mục làm như vậy, Tưởng Tiểu Nhất đã hoàn toàn sửng sốt.
Tức là nó còn giỏi hơn cả chó.
Nhưng cậu cũng không thấy sợ.
Trên đời này, không có gì đáng sợ hơn cái nghèo.
Nghèo cậu còn không sợ, sao phải sợ một con gấu con?
Hơn nữa, con gấu con này trông ngờ nghệch đần độn, nhìn không thông minh cho lắm, nghĩ lại biểu hiện mấy ngày nay của nó, rõ ràng là tham sống sợ chết, khiến người ta thật sự không thể sợ được.
Cậu hít một hơi sâu, bình tĩnh lại, ngồi xuống, nhìn kỹ một hồi lâu, cũng không biết nó đang làm gì.
Bạch Tử Mục ra hiệu nửa ngày, mệt lử, nhưng Tưởng Tiểu Nhất vẫn một mực không hiểu, trong mắt còn ẩn hiện vài phần bối rối.
Cái tên này thiếu não à?
Nó ra hiệu rõ ràng thế mà vẫn không hiểu? Trên cổ trưng đầu heo hả?
Bạch Tử Mục trừng mắt nhìn Tưởng Tiểu Nhất, nhìn nửa ngày, thấy Tưởng Tiểu Nhất thật sự không hiểu, mặt lập tức trở nên cau có.
Lúc này nếu Tưởng Tiểu Tam có ở đây, chắc chắn sẽ hiểu được.
Bạch Tử Mục đầy bực bội và bất lực lại giơ móng vuốt lên, làm động tác chặt đồ vật, chặt vào không khí mấy cái, rồi lại khoanh hai móng vuốt lại.
Hắn muốn nói với Tưởng Tiểu Nhất, thứ hắn muốn ăn là từng đoạn một, to cỡ này.
Liếc thấy cành cây rơi bên đường, Tưởng Tiểu Nhất chợt nghĩ ra điều gì đó, chép miệng, cảm thấy mình có vẻ đã hiểu, mắt sáng lên nói: "... Mày muốn ăn gậy hả?"
Bạch Tử Mục: "..."
Bộ hắn ngứa da nên muốn ăn gậy chắc?
Xem đi đây có phải là lời người nên nói không?
Bạch Tử Mục phát hiện tên này không chỉ không làm việc của con người, mà còn không nói tiếng người.
Hắn hết cách rồi, cuối cùng vươn cổ nhìn quanh, cái mũi nhỏ động đậy, dường như đang ngửi mùi gì đó, cuối cùng dẫn Tưởng Tiểu Nhất đi về phía núi Tây.
Trên đỉnh núi đó có một rừng trúc.
Bọn họ đứng dưới chân núi Tây, hai bên đường đều là cỏ dại, lên trên nữa là những thửa ruộng, bên này chưa trồng đậu nành, thân ngô trong ruộng cũng chưa bị chặt xuống, ngước đầu nhìn lên, ngoài những thân ngô khô vàng, không thể nhìn thấy đỉnh núi.
Tưởng Tiểu Nhất còn phải vào núi gánh củi, không có nhiều thời gian, cậu kéo dây cỏ trong tay, không cho Bạch Tử Mục đi tiếp.
"Về nhà thôi!"
Bạch Tử Mục: "..."
Thật là ra ngoài một chuyến vô ích.
Hắn luyến tiếc nhìn lên đỉnh núi một cái, rồi cúi đầu nhìn xuống chân, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tưởng Tiểu Nhất, nếu như mình cắn đứt dây cỏ này, liệu có chạy thoát được tên lòng dạ xấu xa này không?
Lúc này chân đối phương dài hơn một mét, còn chân của hắn... đũa còn dài hơn chân hắn nữa, thôi, đừng mạo hiểm nữa, không thì về nhà tên này mài dao làm thịt mình thì sao?
Tưởng Tiểu Nhất cởi dây cỏ, bế Bạch Tử Mục định đi về.
"Tiểu Nhất?"
Có người gọi cậu.
Tưởng Tiểu Nhất quay đầu nhìn, là phu lang nhà trưởng thôn, gả tới từ thôn Tiểu Hà bên kia, gọi là Vương ca nhi.
Cậu ta gả về thôn Tiểu Sơn này đã nhiều năm, là người chăm chỉ, thường xuống đồng làm việc, thỉnh thoảng gặp Tưởng Tiểu Nhất trên đường, qua lại nhiều lần nên cũng quen biết.
Tưởng Tiểu Nhất thấy cậu ta cầm dao đốn củi, một cây gậy hai đầu nhọn, và một số dây tre, người trong làng thường dùng để buộc củi, liền hỏi: "Vương ca nhi đi đốn củi à?"
Vương ca nhi ngó nghiêng một lúc, nhìn chằm chằm Bạch Tử Mục một hồi lâu, mới lắc đầu nói không phải, chỉ là đi lấy ít ruột ngô về đốt.
Thứ này nhóm lửa tốt nhất, mang về một ít, nấu cơm dễ dàng hơn, nhưng dân làng cũng để lại một số ngoài đồng, để đốt làm phân bón, Tưởng Tiểu Nhất những năm trước cũng vậy, khi ruột ngô không đủ đốt mới lên núi tìm lá thông.
Bạch Tử Mục nhìn vào bụng Vương ca nhi, chỉ thấy tên này xong đời rồi, người trông khá thanh tú, tuổi cũng không lớn, chừng hai mươi mấy tuổi, nhưng bụng bia lại to như người mang thai tám chín tháng, thế này sau này còn làm sao tìm được vợ?
Hắn bắt đầu ra hiệu.
Tưởng Tiểu Nhất thấy nó không đi tìm đồ ăn, mà lại đứng dậy "múa may quay cuồng", vừa kêu chít chít, thân hình mập mạp lắc lư, cái mông trụi lông lắc qua lắc lại, trông như bị điên vậy. Vẻ mặt cậu không thay đổi, nhưng đồng tử thì co lại.
Ban đầu Tưởng Tiểu Nhất chỉ thấy con gấu con nhặt về này có chút linh tính, dường như hiểu được tiếng người, nhưng cậu từng thấy những con chó nhà giàu nuôi ở thị trấn, bảo ngồi là ngồi, bảo dừng là dừng, ngoan ngoãn lại thông minh, nên lúc trước cũng không thấy có gì kỳ lạ. Nhưng lúc này, khi Bạch Tử Mục làm như vậy, Tưởng Tiểu Nhất đã hoàn toàn sửng sốt.
Tức là nó còn giỏi hơn cả chó.
Nhưng cậu cũng không thấy sợ.
Trên đời này, không có gì đáng sợ hơn cái nghèo.
Nghèo cậu còn không sợ, sao phải sợ một con gấu con?
Hơn nữa, con gấu con này trông ngờ nghệch đần độn, nhìn không thông minh cho lắm, nghĩ lại biểu hiện mấy ngày nay của nó, rõ ràng là tham sống sợ chết, khiến người ta thật sự không thể sợ được.
Cậu hít một hơi sâu, bình tĩnh lại, ngồi xuống, nhìn kỹ một hồi lâu, cũng không biết nó đang làm gì.
Bạch Tử Mục ra hiệu nửa ngày, mệt lử, nhưng Tưởng Tiểu Nhất vẫn một mực không hiểu, trong mắt còn ẩn hiện vài phần bối rối.
Cái tên này thiếu não à?
Nó ra hiệu rõ ràng thế mà vẫn không hiểu? Trên cổ trưng đầu heo hả?
Bạch Tử Mục trừng mắt nhìn Tưởng Tiểu Nhất, nhìn nửa ngày, thấy Tưởng Tiểu Nhất thật sự không hiểu, mặt lập tức trở nên cau có.
Lúc này nếu Tưởng Tiểu Tam có ở đây, chắc chắn sẽ hiểu được.
Bạch Tử Mục đầy bực bội và bất lực lại giơ móng vuốt lên, làm động tác chặt đồ vật, chặt vào không khí mấy cái, rồi lại khoanh hai móng vuốt lại.
Hắn muốn nói với Tưởng Tiểu Nhất, thứ hắn muốn ăn là từng đoạn một, to cỡ này.
Liếc thấy cành cây rơi bên đường, Tưởng Tiểu Nhất chợt nghĩ ra điều gì đó, chép miệng, cảm thấy mình có vẻ đã hiểu, mắt sáng lên nói: "... Mày muốn ăn gậy hả?"
Bạch Tử Mục: "..."
Bộ hắn ngứa da nên muốn ăn gậy chắc?
Xem đi đây có phải là lời người nên nói không?
Bạch Tử Mục phát hiện tên này không chỉ không làm việc của con người, mà còn không nói tiếng người.
Hắn hết cách rồi, cuối cùng vươn cổ nhìn quanh, cái mũi nhỏ động đậy, dường như đang ngửi mùi gì đó, cuối cùng dẫn Tưởng Tiểu Nhất đi về phía núi Tây.
Trên đỉnh núi đó có một rừng trúc.
Bọn họ đứng dưới chân núi Tây, hai bên đường đều là cỏ dại, lên trên nữa là những thửa ruộng, bên này chưa trồng đậu nành, thân ngô trong ruộng cũng chưa bị chặt xuống, ngước đầu nhìn lên, ngoài những thân ngô khô vàng, không thể nhìn thấy đỉnh núi.
Tưởng Tiểu Nhất còn phải vào núi gánh củi, không có nhiều thời gian, cậu kéo dây cỏ trong tay, không cho Bạch Tử Mục đi tiếp.
"Về nhà thôi!"
Bạch Tử Mục: "..."
Thật là ra ngoài một chuyến vô ích.
Hắn luyến tiếc nhìn lên đỉnh núi một cái, rồi cúi đầu nhìn xuống chân, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tưởng Tiểu Nhất, nếu như mình cắn đứt dây cỏ này, liệu có chạy thoát được tên lòng dạ xấu xa này không?
Lúc này chân đối phương dài hơn một mét, còn chân của hắn... đũa còn dài hơn chân hắn nữa, thôi, đừng mạo hiểm nữa, không thì về nhà tên này mài dao làm thịt mình thì sao?
Tưởng Tiểu Nhất cởi dây cỏ, bế Bạch Tử Mục định đi về.
"Tiểu Nhất?"
Có người gọi cậu.
Tưởng Tiểu Nhất quay đầu nhìn, là phu lang nhà trưởng thôn, gả tới từ thôn Tiểu Hà bên kia, gọi là Vương ca nhi.
Cậu ta gả về thôn Tiểu Sơn này đã nhiều năm, là người chăm chỉ, thường xuống đồng làm việc, thỉnh thoảng gặp Tưởng Tiểu Nhất trên đường, qua lại nhiều lần nên cũng quen biết.
Tưởng Tiểu Nhất thấy cậu ta cầm dao đốn củi, một cây gậy hai đầu nhọn, và một số dây tre, người trong làng thường dùng để buộc củi, liền hỏi: "Vương ca nhi đi đốn củi à?"
Vương ca nhi ngó nghiêng một lúc, nhìn chằm chằm Bạch Tử Mục một hồi lâu, mới lắc đầu nói không phải, chỉ là đi lấy ít ruột ngô về đốt.
Thứ này nhóm lửa tốt nhất, mang về một ít, nấu cơm dễ dàng hơn, nhưng dân làng cũng để lại một số ngoài đồng, để đốt làm phân bón, Tưởng Tiểu Nhất những năm trước cũng vậy, khi ruột ngô không đủ đốt mới lên núi tìm lá thông.
Bạch Tử Mục nhìn vào bụng Vương ca nhi, chỉ thấy tên này xong đời rồi, người trông khá thanh tú, tuổi cũng không lớn, chừng hai mươi mấy tuổi, nhưng bụng bia lại to như người mang thai tám chín tháng, thế này sau này còn làm sao tìm được vợ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.