Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 43:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
Ở lại e là xảy ra chuyện lớn.
Bạch Tử Mục sau khi quyết định, vẫn âm thầm tìm cơ hội.
Có lẽ là vận may bùng nổ, chiều hôm sau cơ hội đã đến.
Chiều hôm sau Tướng Tiểu Nhất từ trên núi về nhà nghỉ ngơi một lúc, lại ra vườn rau nhổ khá nhiều rau.
Trước đó hạt giống bắp cải rắc nhiều, mọc hơi dày, cậu nhổ hai sọt, nhờ Tướng Tiểu Tam mang một ít qua cho đại phòng.
Bạch Tử Mục thấy cậu bận rộn trong bếp, Tướng Tiểu Nhị trêu hắn một lúc, cũng theo vào.
Tướng Tiểu Tam ôm sọt đi có lẽ không tiện, cổng không đóng kỹ, chỉ khép hờ.
Bạch Tử Mục rình mò ở cửa bếp, thấy hai anh em đang cúi đầu rửa rau, hoàn toàn không chú ý tới mình, lúc này mắt nhỏ xoay tròn, quay người chạy ra ngoài.
Tướng Tiểu Nhị rửa xong rau ra ngoài không thấy Bạch Tử Mục, tìm khắp nơi cũng không thấy gấu, thấy cổng mở toang, cậu nhóc như hiểu ra gì đó, lập tức khóc lóc om sòm.
"Đại ca, đại ca, gấu con mất rồi..."
Trong bếp ầm một tiếng.
Dường như là tiếng chậu nước bị đổ.
"Đại ca?"
Tướng Tiểu Nhất cau mày: "... Gấu con mất rồi à?"
Tướng Tiểu Nhị lau nước mắt: "Dạ."
Tướng Tiểu Nhất tỏ ra hơi hoảng hốt, không kịp suy nghĩ nhiều chạy ra ngoài đuổi theo.
Nhà cậu ở cuối thôn, bên trái cách không xa là Tiền gia, bên phải qua con đường nhỏ là một mảnh ruộng bằng phẳng.
Cuối ruộng sát ngay Nam Sơn.
Tướng Tiểu Nhất chạy qua cửa Tiền gia, không biết nghĩ đến gì, bước chân đột nhiên dừng lại, quay người chạy về phía Nam Sơn.
Con gấu này có linh tính, chắc chắn sẽ không chạy vào trong thôn, nếu không bị người ta bắt được, chắc chắn sẽ gặp quỷ.
Đến chân núi, Tướng Tiểu Nhất cuối cùng cũng phát hiện ra Bạch Tử Mục.
Cậu vô thức thở phào nhẹ nhõm, khi thấy Bạch Tử Mục mất tích, cậu vừa tức vừa nôn nóng, còn có chút hoảng loạn, loại bàng hoàng hoảng hốt này không biết từ đâu mà đến.
Trong đầu trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Không thể để nó chạy mất.
Tuyệt đối không được.
Lúc này nhìn thấy Bạch Tử Mục, Tưởng Tiểu Nhất vội vã tiến lên, tóm sau gáy nó.
Bạch Tử Mục: "..."
Bạch Tử Mục cứng cổ nhìn ra phía sau, quả nhiên thấy Tưởng Tiểu Nhất sắc mặt âm trầm.
Toi rồi.
Sư phụ, sư huynh, e là ta là sắp đi tìm mọi người đây.
Đáy mắt Tưởng Tiểu Nhất ẩn chứa cảm xúc u ám khó hiểu, cậu xách Bạch Tử Mục ngồi xuống bên lề đường, rồi đè hắn lên đùi, không nói hai lời, đánh vào mông hắn một trận.
Thiết sa chưởng của người này quả thật lợi hại.
Bạch Tử Mục bị đánh đến kêu gào thảm thiết, cuối cùng vừa làm nũng lăn lộn vừa uốn éo mông, Tưởng Tiểu Nhất mới rốt cuộc thu tay tha cho hắn.
"Sau này còn chạy nữa không?"
Không chạy là chuyện không thể.
Người xưa nói hay lắm, thất bại là mẹ thành công.
Biết đâu lần sau lại thành công thì sao?
Hơn nữa, ở lại, sớm muộn gì cũng khó giữ được trinh tiết.
Tưởng Tiểu Nhất thấy nó không phản ứng lại, hai con mắt nhỏ vẫn còn xoay trái xoay phải, hình như vẫn đang bày mưu tính kế, tức giận lại đánh nó thêm một cái:
"Bây giờ giả vờ nghe không hiểu tiếng người nói hả? Mày đúng là giỏi đấy, mới lơ là một chút là mày chạy mất, tao đuổi theo mày gần nửa canh giờ mới bắt được đồ chết tiệt mày, chân mày có dài hơn cây đũa đâu! Làm sao chạy giỏi thế? Hả? Mày chạy giỏi như vậy, sao không chạy đi? Để xem tao có đánh nát mông mày không."
Bạch Tử Mục: "..."
Cái mông của Bạch Tử Mục đau muốn chết, đối mặt với sự công kích của Tưởng Tiểu Nhất, hắn không dám nói gì, cực kỳ sợ hãi, nhưng trong lòng có chút không vui.
Rõ ràng là có ý đồ xấu với hắn, kết quả mới nổi nóng một chút, hắn đã thành đồ chết tiệt rồi!
Chẳng khác gì mấy cô gái kia, hôm nay gọi là anh yêu, ngày mai lại gọi là đồ quỷ sứ.
Phụ nữ và ca nhi, thật sự khó chiều.
"Lần sau còn chạy nữa không?" Tưởng Tiểu Nhất lại chỉ vào hắn hỏi.
Bạch Tử Mục lắc đầu nước mắt ròng ròng.
Trước khi mông lành lại, y sẽ không chạy nữa.
Tưởng Tiểu Nhất hiểu rõ cách dùng vừa đấm vừa xoa, dọa xong, lại xoa đầu Bạch Tử Mục, cho nó một cái kẹo ngọt: "Mày ngoan ngoãn, tao sẽ không đánh mày nữa, còn cho mày ăn nhiều măng nữa."
Chẳng lẽ hắn không tự bẻ được chắc?
Bạch Tử Mục lại bị ôm về nhà, Tưởng Tiểu Nhị sắp khóc, ngồi xổm bên cạnh cổng, vươn cổ nhỏ ra ngoài nhìn chằm chằm, thấy Tưởng Tiểu Nhất ôm hắn trở về, lập tức mếu máo vui mừng: "Gấu con về rồi, đại ca, ca giỏi quá."
Bạch Tử Mục: "..."
Đương nhiên phải giỏi, bây giờ mông hắn to hơn một vòng rồi, quyến rũ cực luôn.
Tưởng Tiểu Nhất cười không nói gì, đợi Tưởng Tiểu Tam về, lại dặn dò cu cậu, sau này nhất định phải khóa chặt cổng, Tưởng Tiểu Tam vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Mấy ngày sau, Tưởng Tiểu Nhất vẫn bận rộn làm việc, ngày ngày sáng đi tối về, mãi đến giữa tháng, tích cóp đủ tiền bạc, cậu mới dẫn theo Tưởng Tiểu Nhị đi vào thị trấn.
Ngày mười bốn, Tưởng Tiểu Nhị đã bắt đầu rầu rĩ không vui, cả ngày không có tinh thần, buổi trưa nằm giường cùng Bạch Tử Mục cũng không ngủ được, thẫn thờ cả ra, bữa tối cũng chỉ ăn qua loa vài miếng rồi nói không ăn được nữa.
Bạch Tử Mục sau khi quyết định, vẫn âm thầm tìm cơ hội.
Có lẽ là vận may bùng nổ, chiều hôm sau cơ hội đã đến.
Chiều hôm sau Tướng Tiểu Nhất từ trên núi về nhà nghỉ ngơi một lúc, lại ra vườn rau nhổ khá nhiều rau.
Trước đó hạt giống bắp cải rắc nhiều, mọc hơi dày, cậu nhổ hai sọt, nhờ Tướng Tiểu Tam mang một ít qua cho đại phòng.
Bạch Tử Mục thấy cậu bận rộn trong bếp, Tướng Tiểu Nhị trêu hắn một lúc, cũng theo vào.
Tướng Tiểu Tam ôm sọt đi có lẽ không tiện, cổng không đóng kỹ, chỉ khép hờ.
Bạch Tử Mục rình mò ở cửa bếp, thấy hai anh em đang cúi đầu rửa rau, hoàn toàn không chú ý tới mình, lúc này mắt nhỏ xoay tròn, quay người chạy ra ngoài.
Tướng Tiểu Nhị rửa xong rau ra ngoài không thấy Bạch Tử Mục, tìm khắp nơi cũng không thấy gấu, thấy cổng mở toang, cậu nhóc như hiểu ra gì đó, lập tức khóc lóc om sòm.
"Đại ca, đại ca, gấu con mất rồi..."
Trong bếp ầm một tiếng.
Dường như là tiếng chậu nước bị đổ.
"Đại ca?"
Tướng Tiểu Nhất cau mày: "... Gấu con mất rồi à?"
Tướng Tiểu Nhị lau nước mắt: "Dạ."
Tướng Tiểu Nhất tỏ ra hơi hoảng hốt, không kịp suy nghĩ nhiều chạy ra ngoài đuổi theo.
Nhà cậu ở cuối thôn, bên trái cách không xa là Tiền gia, bên phải qua con đường nhỏ là một mảnh ruộng bằng phẳng.
Cuối ruộng sát ngay Nam Sơn.
Tướng Tiểu Nhất chạy qua cửa Tiền gia, không biết nghĩ đến gì, bước chân đột nhiên dừng lại, quay người chạy về phía Nam Sơn.
Con gấu này có linh tính, chắc chắn sẽ không chạy vào trong thôn, nếu không bị người ta bắt được, chắc chắn sẽ gặp quỷ.
Đến chân núi, Tướng Tiểu Nhất cuối cùng cũng phát hiện ra Bạch Tử Mục.
Cậu vô thức thở phào nhẹ nhõm, khi thấy Bạch Tử Mục mất tích, cậu vừa tức vừa nôn nóng, còn có chút hoảng loạn, loại bàng hoàng hoảng hốt này không biết từ đâu mà đến.
Trong đầu trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Không thể để nó chạy mất.
Tuyệt đối không được.
Lúc này nhìn thấy Bạch Tử Mục, Tưởng Tiểu Nhất vội vã tiến lên, tóm sau gáy nó.
Bạch Tử Mục: "..."
Bạch Tử Mục cứng cổ nhìn ra phía sau, quả nhiên thấy Tưởng Tiểu Nhất sắc mặt âm trầm.
Toi rồi.
Sư phụ, sư huynh, e là ta là sắp đi tìm mọi người đây.
Đáy mắt Tưởng Tiểu Nhất ẩn chứa cảm xúc u ám khó hiểu, cậu xách Bạch Tử Mục ngồi xuống bên lề đường, rồi đè hắn lên đùi, không nói hai lời, đánh vào mông hắn một trận.
Thiết sa chưởng của người này quả thật lợi hại.
Bạch Tử Mục bị đánh đến kêu gào thảm thiết, cuối cùng vừa làm nũng lăn lộn vừa uốn éo mông, Tưởng Tiểu Nhất mới rốt cuộc thu tay tha cho hắn.
"Sau này còn chạy nữa không?"
Không chạy là chuyện không thể.
Người xưa nói hay lắm, thất bại là mẹ thành công.
Biết đâu lần sau lại thành công thì sao?
Hơn nữa, ở lại, sớm muộn gì cũng khó giữ được trinh tiết.
Tưởng Tiểu Nhất thấy nó không phản ứng lại, hai con mắt nhỏ vẫn còn xoay trái xoay phải, hình như vẫn đang bày mưu tính kế, tức giận lại đánh nó thêm một cái:
"Bây giờ giả vờ nghe không hiểu tiếng người nói hả? Mày đúng là giỏi đấy, mới lơ là một chút là mày chạy mất, tao đuổi theo mày gần nửa canh giờ mới bắt được đồ chết tiệt mày, chân mày có dài hơn cây đũa đâu! Làm sao chạy giỏi thế? Hả? Mày chạy giỏi như vậy, sao không chạy đi? Để xem tao có đánh nát mông mày không."
Bạch Tử Mục: "..."
Cái mông của Bạch Tử Mục đau muốn chết, đối mặt với sự công kích của Tưởng Tiểu Nhất, hắn không dám nói gì, cực kỳ sợ hãi, nhưng trong lòng có chút không vui.
Rõ ràng là có ý đồ xấu với hắn, kết quả mới nổi nóng một chút, hắn đã thành đồ chết tiệt rồi!
Chẳng khác gì mấy cô gái kia, hôm nay gọi là anh yêu, ngày mai lại gọi là đồ quỷ sứ.
Phụ nữ và ca nhi, thật sự khó chiều.
"Lần sau còn chạy nữa không?" Tưởng Tiểu Nhất lại chỉ vào hắn hỏi.
Bạch Tử Mục lắc đầu nước mắt ròng ròng.
Trước khi mông lành lại, y sẽ không chạy nữa.
Tưởng Tiểu Nhất hiểu rõ cách dùng vừa đấm vừa xoa, dọa xong, lại xoa đầu Bạch Tử Mục, cho nó một cái kẹo ngọt: "Mày ngoan ngoãn, tao sẽ không đánh mày nữa, còn cho mày ăn nhiều măng nữa."
Chẳng lẽ hắn không tự bẻ được chắc?
Bạch Tử Mục lại bị ôm về nhà, Tưởng Tiểu Nhị sắp khóc, ngồi xổm bên cạnh cổng, vươn cổ nhỏ ra ngoài nhìn chằm chằm, thấy Tưởng Tiểu Nhất ôm hắn trở về, lập tức mếu máo vui mừng: "Gấu con về rồi, đại ca, ca giỏi quá."
Bạch Tử Mục: "..."
Đương nhiên phải giỏi, bây giờ mông hắn to hơn một vòng rồi, quyến rũ cực luôn.
Tưởng Tiểu Nhất cười không nói gì, đợi Tưởng Tiểu Tam về, lại dặn dò cu cậu, sau này nhất định phải khóa chặt cổng, Tưởng Tiểu Tam vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Mấy ngày sau, Tưởng Tiểu Nhất vẫn bận rộn làm việc, ngày ngày sáng đi tối về, mãi đến giữa tháng, tích cóp đủ tiền bạc, cậu mới dẫn theo Tưởng Tiểu Nhị đi vào thị trấn.
Ngày mười bốn, Tưởng Tiểu Nhị đã bắt đầu rầu rĩ không vui, cả ngày không có tinh thần, buổi trưa nằm giường cùng Bạch Tử Mục cũng không ngủ được, thẫn thờ cả ra, bữa tối cũng chỉ ăn qua loa vài miếng rồi nói không ăn được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.