Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 44:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
Cậu nhóc ghét châm cứu.
Cũng sợ châm cứu.
Người khác châm cứu không biết có đau không, nhưng lão đại phu châm cho cậu nhóc lại rất đau.
Tổng cộng mười hai châm, có cái châm trên đầu ngón tay, trên trán, bụng và lòng bàn chân cũng có, phải nằm hai canh giờ, lão đại phu lại xoay mấy cây kim châm, khi đó đau muốn chết.
Cu cậu không muốn đi, đến nói chuyện cũng nói ít hơn, lúc Tưởng Tiểu Nhất về, cậu nhóc bám dính lấy Tưởng Tiểu Nhất, sau buổi tối càng dính chặt lấy cậu.
Trẻ con sợ hãi thường theo bản năng tìm cha mẹ, cha Tưởng cũng ở đó, nhưng Tưởng Tiểu Nhị lại dựa dẫm vào Tưởng Tiểu Nhất nhiều hơn.
Có lẽ là do Tưởng Tiểu Nhất dành nhiều thời gian bên cậu nhóc nhất, đối với nó mà nói, Tưởng Tiểu Nhất còn thân thiết hơn cả cha ruột.
Tưởng Tiểu Nhất ôm cậu nhóc, dỗ dành hồi lâu mà khóe mắt và mũi nhỏ vẫn đỏ hoe, cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, không khóc cũng không quấy. Cha Tưởng thấy cậu nhóc như vậy, cũng đau lòng, quay về phòng lấy túi tiền ra, đưa cho Tưởng Tiểu Nhất, nói trong đó có bốn mươi đồng, là tiền công ông mới nhận, dặn ngày mai mua cho Tưởng Tiểu Nhị cái bánh bao, dỗ dành nó.
Tưởng Tiểu Tam ở bên nghe mà mắt sáng rực, mút ngón tay, nước miếng cũng chảy ra.
Cu cậu cũng muốn ăn.
Nó chưa từng ăn bánh bao nhân thịt bao giờ đâu!
Mỗi lần Tưởng Tiểu Nhất dẫn Tưởng Tiểu Nhị đi châm cứu, cậu đều để Tưởng Tiểu Tam ở nhà cho cha Tưởng trông nom. Tưởng Tiểu Tam biết bánh bao không có phần của mình, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nằm úp trên lưng cha Tưởng nghe bọn họ nói chuyện.
Có bánh bao ăn rồi mà Tưởng Tiểu Nhị cũng không vui nổi, vẫn cứ ra vẻ sắp chết.
Tưởng Tiểu Nhất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tưởng Tiểu Nhị, vô tình ngẩng đầu lên, thấy cửa phòng đang mở, giường của cậu đối diện cửa ra vào, gấu con đang dang bốn chân ngáy o o trên giường.
Tưởng Tiểu Nhất phát hiện gấu con này rất thích ngủ, cũng đặc biệt ngủ nhiều, chỉ cần Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam không chơi với nó, ngoài lúc gặm măng, thời gian còn lại nó đều ngáy o o, tựa như ngủ mãi cũng không đủ.
Còn lợi hại hơn con lợn nái mà bà nội Đường nuôi.
Tưởng Tiểu Nhất cụp mắt suy nghĩ một chút, lại dỗ Tưởng Tiểu Nhị, nói: "Ngày mai ca dẫn Tiểu Tam với gấu con cùng đi với đệ, được không?"
Mắt Tưởng Tiểu Nhị lập tức sáng lên, cả người lên tinh thần hẳn: "Đệ đệ và gấu con cùng đi với đệ?"
Tưởng Tiểu Tam cũng mở to mắt, đầy hi vọng nhìn Tưởng Tiểu Nhất.
Hồi nhỏ Tưởng Tiểu Nhất và cha Tưởng từng dẫn cậu nhóc vào thị trấn, nhưng sau này đã biết đi, Tưởng Tiểu Nhất không dẫn cậu nhóc đi nữa, sợ trông không kịp mà bị lạc mất.
Tưởng Tiểu Tam nghe Tưởng Tiểu Nhị nói chuyện về thị trấn, biết trong thị trấn có rất nhiều người, còn có rất nhiều đồ ăn ngon.
Trẻ con trong thôn đều đã từng lên hội chợ, chỉ có mình nhóc là chưa, cu cậu nghe những đứa trẻ khác kháo nhau mà thèm thuồng lắm.
Nó cũng muốn vào thị trấn một lần.
Tưởng Tiểu Tam từ sau lưng cha Tưởng chạy ra, lại úp trên lưng Tưởng Tiểu Nhất, ôm cổ cậu, đầu tựa lên cổ cậu, mắt lấp lánh nhìn cậu, giọng sữa hỏi:
"Đại ca, ca cũng dẫn Tiểu Tam và gấu con đi cùng hả?"
"Ừ!" Tưởng Tiểu Nhất cười nói: "Dẫn các đệ đi với nhị ca đệ, cho nên Tiểu Nhị đừng sợ nữa, được không?"
"Được, Tiểu Nhị không sợ."
Tưởng Tiểu Nhị lập tức vui mừng.
Hình như chỉ cần Tưởng Tiểu Tam và Bạch Tử Mục cùng đi, nó sẽ không phải châm cứu nữa vậy, cười toe toét, mắt cũng cười thành một đường chỉ, vui vẻ không biết trời đất.
Cha Tưởng thấy vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thầm nghĩ ca nhi nhà mình quả nhiên biết cách dỗ trẻ con.
Việc nhà Lý đã làm xong, ngày mai Tưởng Tiểu Tam cũng đi, vậy thì ông không cần ở nhà, có thể lên núi đốn ít củi.
Hôm sau trời chưa sáng, ông và Tưởng Tiểu Nhất trong làn sương sớm, cùng nhau đi hái một sọt rau.
Tưởng Tiểu Nhị châm cứu xong không cần người bên cạnh, trong y quán có giường, cậu nhóc chỉ cần nằm yên không quấy phá là được, Tưởng Tiểu Nhất thường chỉ bầu bạn với cậu nhóc nửa canh giờ, thời gian còn lại thì sang phía Tây bên kia bán rau.
Tưởng Tiểu Tam phấn khích cả đêm không ngủ được, sáng sớm đã tự mình bò dậy.
Cu cậu mặc y phục, vào bếp lấy nước rửa mặt, rồi mới chạy ra cổng, ngoan ngoãn ngồi đợi Tưởng Tiểu Nhất về.
Tưởng Tiểu Nhất hâm nóng chút thức ăn thừa hôm qua, ăn qua loa vài miếng, mới dẫn cậu nhóc lên đường.
Tưởng Tiểu Tam có sức, Tưởng Tiểu Nhất đeo cho nó một cái sọt, rồi để Bạch Tử Mục vào trong, còn mình thì vác rau, bế Tưởng Tiểu Nhị.
Tưởng Tiểu Nhị đêm qua không nghỉ ngơi tốt, bây giờ vẫn còn đang ngủ.
Cha Tưởng tiễn bọn họ đến cổng làng, lo lắng dặn dò: "Trông chừng Tiểu Tam, đừng để nó chạy lung tung."
Tưởng Tiểu Nhất còn chưa nói gì, Tưởng Tiểu Tam đã kiêu ngạo nói: "Không cần trông Tiểu Tam đâu, Tiểu Tam thông minh nhất, không chạy lung tung, cha đừng lo lắng lung tung."
Thấy cu cậu nôn nóng, cha Tưởng cười vỗ nhẹ nó một cái: "Đi đi, nhớ nghe lời đại ca."
Lúc này trời còn chưa sáng, xét thấy Tưởng Tiểu Tam vẫn còn nhỏ, chân ngắn, đi chậm, Tưởng Tiểu Nhất chỉ có thể dẫn nó đi sớm một chút.
Cũng sợ châm cứu.
Người khác châm cứu không biết có đau không, nhưng lão đại phu châm cho cậu nhóc lại rất đau.
Tổng cộng mười hai châm, có cái châm trên đầu ngón tay, trên trán, bụng và lòng bàn chân cũng có, phải nằm hai canh giờ, lão đại phu lại xoay mấy cây kim châm, khi đó đau muốn chết.
Cu cậu không muốn đi, đến nói chuyện cũng nói ít hơn, lúc Tưởng Tiểu Nhất về, cậu nhóc bám dính lấy Tưởng Tiểu Nhất, sau buổi tối càng dính chặt lấy cậu.
Trẻ con sợ hãi thường theo bản năng tìm cha mẹ, cha Tưởng cũng ở đó, nhưng Tưởng Tiểu Nhị lại dựa dẫm vào Tưởng Tiểu Nhất nhiều hơn.
Có lẽ là do Tưởng Tiểu Nhất dành nhiều thời gian bên cậu nhóc nhất, đối với nó mà nói, Tưởng Tiểu Nhất còn thân thiết hơn cả cha ruột.
Tưởng Tiểu Nhất ôm cậu nhóc, dỗ dành hồi lâu mà khóe mắt và mũi nhỏ vẫn đỏ hoe, cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, không khóc cũng không quấy. Cha Tưởng thấy cậu nhóc như vậy, cũng đau lòng, quay về phòng lấy túi tiền ra, đưa cho Tưởng Tiểu Nhất, nói trong đó có bốn mươi đồng, là tiền công ông mới nhận, dặn ngày mai mua cho Tưởng Tiểu Nhị cái bánh bao, dỗ dành nó.
Tưởng Tiểu Tam ở bên nghe mà mắt sáng rực, mút ngón tay, nước miếng cũng chảy ra.
Cu cậu cũng muốn ăn.
Nó chưa từng ăn bánh bao nhân thịt bao giờ đâu!
Mỗi lần Tưởng Tiểu Nhất dẫn Tưởng Tiểu Nhị đi châm cứu, cậu đều để Tưởng Tiểu Tam ở nhà cho cha Tưởng trông nom. Tưởng Tiểu Tam biết bánh bao không có phần của mình, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nằm úp trên lưng cha Tưởng nghe bọn họ nói chuyện.
Có bánh bao ăn rồi mà Tưởng Tiểu Nhị cũng không vui nổi, vẫn cứ ra vẻ sắp chết.
Tưởng Tiểu Nhất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tưởng Tiểu Nhị, vô tình ngẩng đầu lên, thấy cửa phòng đang mở, giường của cậu đối diện cửa ra vào, gấu con đang dang bốn chân ngáy o o trên giường.
Tưởng Tiểu Nhất phát hiện gấu con này rất thích ngủ, cũng đặc biệt ngủ nhiều, chỉ cần Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam không chơi với nó, ngoài lúc gặm măng, thời gian còn lại nó đều ngáy o o, tựa như ngủ mãi cũng không đủ.
Còn lợi hại hơn con lợn nái mà bà nội Đường nuôi.
Tưởng Tiểu Nhất cụp mắt suy nghĩ một chút, lại dỗ Tưởng Tiểu Nhị, nói: "Ngày mai ca dẫn Tiểu Tam với gấu con cùng đi với đệ, được không?"
Mắt Tưởng Tiểu Nhị lập tức sáng lên, cả người lên tinh thần hẳn: "Đệ đệ và gấu con cùng đi với đệ?"
Tưởng Tiểu Tam cũng mở to mắt, đầy hi vọng nhìn Tưởng Tiểu Nhất.
Hồi nhỏ Tưởng Tiểu Nhất và cha Tưởng từng dẫn cậu nhóc vào thị trấn, nhưng sau này đã biết đi, Tưởng Tiểu Nhất không dẫn cậu nhóc đi nữa, sợ trông không kịp mà bị lạc mất.
Tưởng Tiểu Tam nghe Tưởng Tiểu Nhị nói chuyện về thị trấn, biết trong thị trấn có rất nhiều người, còn có rất nhiều đồ ăn ngon.
Trẻ con trong thôn đều đã từng lên hội chợ, chỉ có mình nhóc là chưa, cu cậu nghe những đứa trẻ khác kháo nhau mà thèm thuồng lắm.
Nó cũng muốn vào thị trấn một lần.
Tưởng Tiểu Tam từ sau lưng cha Tưởng chạy ra, lại úp trên lưng Tưởng Tiểu Nhất, ôm cổ cậu, đầu tựa lên cổ cậu, mắt lấp lánh nhìn cậu, giọng sữa hỏi:
"Đại ca, ca cũng dẫn Tiểu Tam và gấu con đi cùng hả?"
"Ừ!" Tưởng Tiểu Nhất cười nói: "Dẫn các đệ đi với nhị ca đệ, cho nên Tiểu Nhị đừng sợ nữa, được không?"
"Được, Tiểu Nhị không sợ."
Tưởng Tiểu Nhị lập tức vui mừng.
Hình như chỉ cần Tưởng Tiểu Tam và Bạch Tử Mục cùng đi, nó sẽ không phải châm cứu nữa vậy, cười toe toét, mắt cũng cười thành một đường chỉ, vui vẻ không biết trời đất.
Cha Tưởng thấy vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thầm nghĩ ca nhi nhà mình quả nhiên biết cách dỗ trẻ con.
Việc nhà Lý đã làm xong, ngày mai Tưởng Tiểu Tam cũng đi, vậy thì ông không cần ở nhà, có thể lên núi đốn ít củi.
Hôm sau trời chưa sáng, ông và Tưởng Tiểu Nhất trong làn sương sớm, cùng nhau đi hái một sọt rau.
Tưởng Tiểu Nhị châm cứu xong không cần người bên cạnh, trong y quán có giường, cậu nhóc chỉ cần nằm yên không quấy phá là được, Tưởng Tiểu Nhất thường chỉ bầu bạn với cậu nhóc nửa canh giờ, thời gian còn lại thì sang phía Tây bên kia bán rau.
Tưởng Tiểu Tam phấn khích cả đêm không ngủ được, sáng sớm đã tự mình bò dậy.
Cu cậu mặc y phục, vào bếp lấy nước rửa mặt, rồi mới chạy ra cổng, ngoan ngoãn ngồi đợi Tưởng Tiểu Nhất về.
Tưởng Tiểu Nhất hâm nóng chút thức ăn thừa hôm qua, ăn qua loa vài miếng, mới dẫn cậu nhóc lên đường.
Tưởng Tiểu Tam có sức, Tưởng Tiểu Nhất đeo cho nó một cái sọt, rồi để Bạch Tử Mục vào trong, còn mình thì vác rau, bế Tưởng Tiểu Nhị.
Tưởng Tiểu Nhị đêm qua không nghỉ ngơi tốt, bây giờ vẫn còn đang ngủ.
Cha Tưởng tiễn bọn họ đến cổng làng, lo lắng dặn dò: "Trông chừng Tiểu Tam, đừng để nó chạy lung tung."
Tưởng Tiểu Nhất còn chưa nói gì, Tưởng Tiểu Tam đã kiêu ngạo nói: "Không cần trông Tiểu Tam đâu, Tiểu Tam thông minh nhất, không chạy lung tung, cha đừng lo lắng lung tung."
Thấy cu cậu nôn nóng, cha Tưởng cười vỗ nhẹ nó một cái: "Đi đi, nhớ nghe lời đại ca."
Lúc này trời còn chưa sáng, xét thấy Tưởng Tiểu Tam vẫn còn nhỏ, chân ngắn, đi chậm, Tưởng Tiểu Nhất chỉ có thể dẫn nó đi sớm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.