Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 50:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
Bạch Tử Mục nhìn chằm chằm vào cổ cậu hồi lâu, Tưởng Tiểu Nhất như có cảm giác, quay đầu cười với hắn.
Bạch Tử Mục: "..."
Có cảm giác như đang lén nhìn mỹ nhân bị bắt gặp, Bạch Tử Mục lập tức dời mắt đi, ngồi xổm trong sọt, cảm thấy nóng đến mức mặt cũng nóng ran.
Đến đường cái, Tưởng Tiểu Nhất định dẫn Tưởng Tiểu Tam đi về phía cổng thành, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân rung trời, sau đó một đội quan binh đông đảo chạy tới.
Những người đó mặc áo giáp, thắt lưng đeo kiếm, vẻ mặt uy nghiêm, hành quân thống nhất chỉnh tề.
Nhìn là biết đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Không phải quan binh trong phủ nha môn.
Tuy thị trấn Bình Dương giàu có hơn trong thôn, nhưng so với phía Bắc thì thị trấn Bình Dương coi như vùng đất nghèo nàn.
Quan binh trong địa phương nhỏ không phải chính thống, bọn họ không phải là tiểu binh đánh trận ở tiền tuyến hai ba năm rồi giải ngũ, thì cũng là bách tính có quan hệ mua chức vị.
Vì thế tuy đều mặc áo giáp, nhưng bọn họ chạy trên phố, chẳng khác gì giá đỗ đi tản bộ, so với binh lính chính thống đã trải qua huấn luyện đặc biệt rốt cuộc vẫn có sự chênh lệch, vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Tưởng Tiểu Nhất vội kéo Tưởng Tiểu Tam tránh sang một bên.
Các bách tính xung quanh đều thắc mắc.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Có việc gì sao?"
"Không biết!" Có người nói: "Trông có vẻ bọn họ đi về phía nha môn, chúng ta qua xem thử."
Tưởng Tiểu Nhất cũng là người thích xem náo nhiệt, nha môn cũng không xa lắm, bèn dắt Tưởng Tiểu Tam đi qua.
Khi cậu tới nơi, bên ngoài nha môn đã vây quanh một vòng người, Tưởng Tiểu Nhất chen vào, chỉ thấy trên tường dán một tờ truy nã.
Bạch Tử Mục liếc mắt nhìn, lập tức không nói nên lời.
Trên tờ thông báo bên trái vẽ một tên đàn ông râu ria xồm xoàm, bên phải liệt kê một dòng chữ...
Truy nã Hào Ca.
Hào Ca?
Cái tên này còn làm người ta muốn đánh hơn tên của hắn.
Trước kia hắn muốn tự đặt tên là Hùng Gia, hắn cảm thấy cái tên này sang trọng đẳng cấp, nhưng sư phụ và sư huynh không chịu, cứ bảo tên hắn thô tục, nghe như đồ ngốc, ra ngoài dễ bị người ta đánh. Khuyên hắn ba ngày, cuối cùng không quan tâm đến sự sống chết của hắn, cứ khăng khăng đặt tên hắn là Bạch Tử Mục.
Bây giờ nhìn thấy chuyện này, Bạch Tử Mục phát hiện, người ở đây còn không biết đặt tên bằng mình.
Như Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam, một đứa như tiểu nhị trong khách điếm, một đứa như hồ ly tinh, nghe là biết số phận bị đánh.
Còn cái tên này lại càng ngang ngược, trực tiếp là Hào Ca...
Nghĩ năm đó đại sư huynh của hắn, đệ tử ưu tú nhất môn phái, luyện đan, ra dẻ ngầu, tán gái đều tinh thông, cũng không dám ngang ngược như vậy, đều phải ngoan ngoãn tên là Bạch Tử Hào. Người này lai lịch thế nào, lại dám tên Hào Ca.
"Trên đó viết gì vậy?" Có người không biết chữ.
"Để ta xem, ồ, là triều đình muốn bắt tên Hào Ca này, trời ơi, nếu nhìn thấy rồi tố giác sẽ được thưởng một nghìn lượng bạc."
"Gì, thật hay giả?"
"Trên đây viết đen trắng rõ ràng đây này!"
"Người này phạm tội gì mà tiền thưởng nhiều như vậy?"
Bạch Tử Mục nhìn kỹ vài lần, cảm thấy tờ truy nã này có chỗ kỳ lạ. Nói là truy nã, người này mang tội trốn chạy, đặc phái Ngự lâm quân truy lùng khắp nơi. Nếu có người biết chuyện mà báo lên đều được thưởng, che giấu không báo sẽ bị tội chém cả nhà. Còn đặc biệt nhấn mạnh, không được làm tổn thương tính mạng hắn ta. Góc trái dưới tờ truy nã còn đóng dấu quốc ấn, như vậy là lệnh truy nã do Hoàng thượng trực tiếp ban xuống, không phải từ các phủ huyện địa phương.
Hơn nữa, phía trên còn nói, tên Hào Ca này là một thái giám.
Bạch Tử Mục xem đến đây cũng cạn lời.
Thái giám đã bị xẻo đi thì làm sao còn râu ria xồm xoàm được?
Đùa hắn à?
Hơn nữa một thái giám, làm gì mà đáng để cả nước truy nã? Trận chiến lớn như vậy, lừa bạc của Hoàng thượng sao?
Chắc là không thể, Hoàng thượng giàu nhất nước, phải bị lừa bao nhiêu mới tức giận đến mức này?
Đã huy động Ngự lâm quân bắt người, chắc là phạm tội không nhỏ. Vậy sao không "bắn chết' tại chỗ cho sướng?
Chẳng lẽ là sờ mó mông Hoàng thượng?
Đều nói đừng động vào mông hổ, mông rồng chắc càng đáng sợ hơn.
Bạch Tử Mục suy nghĩ lung tung, nhưng dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại đúng như hắn nghĩ. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh, càng nhìn càng thấy hơi quen thuộc. Đôi mắt đào hoa của nam nhân rất đẹp, khá giống sư huynh của hắn.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Bạch Tử Mục giật mình.
Chẳng lẽ là sư huynh?
Nhận thức này khiến hắn kích động vô cớ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lại cảm thấy không thể nào.
Sư huynh hắn đã về với ông bà ông vải từ lâu, hơn nữa khi còn sống tuy không đẹp bằng hắn nhưng cũng đẹp trai rụng rời, dáng vẻ nho nhã phong lưu, còn rất kỹ tính chưng diện, tóc không hề rối một sợi, tuyệt đối không thể râu ria xồm xoàm.
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, khi thì đoán người này phạm lỗi gì, khi thì ảo tưởng hão huyền muốn lấy một nghìn lượng bạc, khi thì lại khoe khoang mình từng gặp Hoàng thượng.
Người nói câu này là một ông lão. Lời vừa thốt ra, mấy thanh niên bên cạnh cười một tiếng, nói ông đừng nói khoác.
Thị trấn Bình Dương cách kinh thành rất xa, một Nam một Bắc, chỉ riêng đi xe ngựa cũng phải hơn hai tháng.
Có nơi lưu dân và sơn tặc hoành hành, trừ thương nhân, quan phủ, đa số bách tính dù có chút tiền trong túi, bình thường cũng không dám đi lung tung ra ngoài, đặc biệt là những nơi xa xôi như kinh thành.
Bạch Tử Mục: "..."
Có cảm giác như đang lén nhìn mỹ nhân bị bắt gặp, Bạch Tử Mục lập tức dời mắt đi, ngồi xổm trong sọt, cảm thấy nóng đến mức mặt cũng nóng ran.
Đến đường cái, Tưởng Tiểu Nhất định dẫn Tưởng Tiểu Tam đi về phía cổng thành, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân rung trời, sau đó một đội quan binh đông đảo chạy tới.
Những người đó mặc áo giáp, thắt lưng đeo kiếm, vẻ mặt uy nghiêm, hành quân thống nhất chỉnh tề.
Nhìn là biết đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Không phải quan binh trong phủ nha môn.
Tuy thị trấn Bình Dương giàu có hơn trong thôn, nhưng so với phía Bắc thì thị trấn Bình Dương coi như vùng đất nghèo nàn.
Quan binh trong địa phương nhỏ không phải chính thống, bọn họ không phải là tiểu binh đánh trận ở tiền tuyến hai ba năm rồi giải ngũ, thì cũng là bách tính có quan hệ mua chức vị.
Vì thế tuy đều mặc áo giáp, nhưng bọn họ chạy trên phố, chẳng khác gì giá đỗ đi tản bộ, so với binh lính chính thống đã trải qua huấn luyện đặc biệt rốt cuộc vẫn có sự chênh lệch, vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Tưởng Tiểu Nhất vội kéo Tưởng Tiểu Tam tránh sang một bên.
Các bách tính xung quanh đều thắc mắc.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Có việc gì sao?"
"Không biết!" Có người nói: "Trông có vẻ bọn họ đi về phía nha môn, chúng ta qua xem thử."
Tưởng Tiểu Nhất cũng là người thích xem náo nhiệt, nha môn cũng không xa lắm, bèn dắt Tưởng Tiểu Tam đi qua.
Khi cậu tới nơi, bên ngoài nha môn đã vây quanh một vòng người, Tưởng Tiểu Nhất chen vào, chỉ thấy trên tường dán một tờ truy nã.
Bạch Tử Mục liếc mắt nhìn, lập tức không nói nên lời.
Trên tờ thông báo bên trái vẽ một tên đàn ông râu ria xồm xoàm, bên phải liệt kê một dòng chữ...
Truy nã Hào Ca.
Hào Ca?
Cái tên này còn làm người ta muốn đánh hơn tên của hắn.
Trước kia hắn muốn tự đặt tên là Hùng Gia, hắn cảm thấy cái tên này sang trọng đẳng cấp, nhưng sư phụ và sư huynh không chịu, cứ bảo tên hắn thô tục, nghe như đồ ngốc, ra ngoài dễ bị người ta đánh. Khuyên hắn ba ngày, cuối cùng không quan tâm đến sự sống chết của hắn, cứ khăng khăng đặt tên hắn là Bạch Tử Mục.
Bây giờ nhìn thấy chuyện này, Bạch Tử Mục phát hiện, người ở đây còn không biết đặt tên bằng mình.
Như Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam, một đứa như tiểu nhị trong khách điếm, một đứa như hồ ly tinh, nghe là biết số phận bị đánh.
Còn cái tên này lại càng ngang ngược, trực tiếp là Hào Ca...
Nghĩ năm đó đại sư huynh của hắn, đệ tử ưu tú nhất môn phái, luyện đan, ra dẻ ngầu, tán gái đều tinh thông, cũng không dám ngang ngược như vậy, đều phải ngoan ngoãn tên là Bạch Tử Hào. Người này lai lịch thế nào, lại dám tên Hào Ca.
"Trên đó viết gì vậy?" Có người không biết chữ.
"Để ta xem, ồ, là triều đình muốn bắt tên Hào Ca này, trời ơi, nếu nhìn thấy rồi tố giác sẽ được thưởng một nghìn lượng bạc."
"Gì, thật hay giả?"
"Trên đây viết đen trắng rõ ràng đây này!"
"Người này phạm tội gì mà tiền thưởng nhiều như vậy?"
Bạch Tử Mục nhìn kỹ vài lần, cảm thấy tờ truy nã này có chỗ kỳ lạ. Nói là truy nã, người này mang tội trốn chạy, đặc phái Ngự lâm quân truy lùng khắp nơi. Nếu có người biết chuyện mà báo lên đều được thưởng, che giấu không báo sẽ bị tội chém cả nhà. Còn đặc biệt nhấn mạnh, không được làm tổn thương tính mạng hắn ta. Góc trái dưới tờ truy nã còn đóng dấu quốc ấn, như vậy là lệnh truy nã do Hoàng thượng trực tiếp ban xuống, không phải từ các phủ huyện địa phương.
Hơn nữa, phía trên còn nói, tên Hào Ca này là một thái giám.
Bạch Tử Mục xem đến đây cũng cạn lời.
Thái giám đã bị xẻo đi thì làm sao còn râu ria xồm xoàm được?
Đùa hắn à?
Hơn nữa một thái giám, làm gì mà đáng để cả nước truy nã? Trận chiến lớn như vậy, lừa bạc của Hoàng thượng sao?
Chắc là không thể, Hoàng thượng giàu nhất nước, phải bị lừa bao nhiêu mới tức giận đến mức này?
Đã huy động Ngự lâm quân bắt người, chắc là phạm tội không nhỏ. Vậy sao không "bắn chết' tại chỗ cho sướng?
Chẳng lẽ là sờ mó mông Hoàng thượng?
Đều nói đừng động vào mông hổ, mông rồng chắc càng đáng sợ hơn.
Bạch Tử Mục suy nghĩ lung tung, nhưng dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại đúng như hắn nghĩ. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh, càng nhìn càng thấy hơi quen thuộc. Đôi mắt đào hoa của nam nhân rất đẹp, khá giống sư huynh của hắn.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Bạch Tử Mục giật mình.
Chẳng lẽ là sư huynh?
Nhận thức này khiến hắn kích động vô cớ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lại cảm thấy không thể nào.
Sư huynh hắn đã về với ông bà ông vải từ lâu, hơn nữa khi còn sống tuy không đẹp bằng hắn nhưng cũng đẹp trai rụng rời, dáng vẻ nho nhã phong lưu, còn rất kỹ tính chưng diện, tóc không hề rối một sợi, tuyệt đối không thể râu ria xồm xoàm.
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, khi thì đoán người này phạm lỗi gì, khi thì ảo tưởng hão huyền muốn lấy một nghìn lượng bạc, khi thì lại khoe khoang mình từng gặp Hoàng thượng.
Người nói câu này là một ông lão. Lời vừa thốt ra, mấy thanh niên bên cạnh cười một tiếng, nói ông đừng nói khoác.
Thị trấn Bình Dương cách kinh thành rất xa, một Nam một Bắc, chỉ riêng đi xe ngựa cũng phải hơn hai tháng.
Có nơi lưu dân và sơn tặc hoành hành, trừ thương nhân, quan phủ, đa số bách tính dù có chút tiền trong túi, bình thường cũng không dám đi lung tung ra ngoài, đặc biệt là những nơi xa xôi như kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.