Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 49:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
Khương đại phu cười, giơ kim lên làm bộ muốn châm vào người Bạch Tử Mục: "Vậy ta sẽ châm gấu con của ngươi."
Tưởng Tiểu Tam đột nhiên ngừng kêu gào, chớp chớp mắt rưng rưng nước mắt, lại không nỡ. Cậu nhóc cảm thấy gấu con quá nhỏ, nhất định không chịu nổi, châm một cái là có thể lập tức lăn đùng ra chết, thế là lại lao tới ôm lấy Bạch Tử Mục.
Tưởng Tiểu Nhất thấy cậu nhóc như chú cún con, vùi đầu vào lòng gấu con cọ cọ, rồi lén chỉ tay ra sau lưng.
Có lẽ cậu nhóc cảm thấy có lỗi, hoặc biết hành động của mình là trái đạo đức nên giọng nói nhỏ xíu.
"Không châm gấu con, ông ơi, ông vẫn châm đại ca con đi, hu hu hu."
Đại ca mạnh nhất, vô địch thiên hạ, đại ca nhất định không sợ.
Tưởng Tiểu Nhất: "..."
Khương đại phu cười ha ha, xoa đầu Tưởng Tiểu Tam: "Ngươi đúng là đệ đệ ngoan của ca ngươi."
Tưởng Tiểu Nhất mặt nghiêm túc, bước tới kéo Tưởng Tiểu Tam ra, đánh vào mông cậu nhóc bốp bốp mấy cái.
Bạch Tử Mục thấy thằng nhóc ôm mông, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, đáng thương hết sức, cười ngặt nghẽo.
Tưởng Tiểu Nhị cũng cười hì hì, mãi đến khi Khương đại phu châm hai kim vào người, cậu nhóc mới không cười nổi nữa.
Tưởng Tiểu Nhất đợi Khương đại phu châm xong, để Tưởng Tiểu Tam và gấu con ở bên cạnh Tưởng Tiểu Nhị, còn mình thì mang rau đi bán.
Lỡ mất một lúc, đi hơi trễ, không chiếm được chỗ tốt. Người trong thị trấn cũng thích mua rau sớm, rổ rau nửa bán nửa tặng cuối cùng còn thừa lại mấy bó, chỉ kiếm được mười mấy đồng, Tưởng Tiểu Nhất mua hai cái bánh bao thịt rồi vội vã quay lại hiệu thuốc.
Tưởng Tiểu Tam ôm bánh bao vui sướng, cười đến mức mắt cũng không thấy. Nhưng thấy Tưởng Tiểu Nhất chỉ mua hai cái, lại còn chia hết cho chúng nó, Tưởng Tiểu Tam chớp mắt, nhìn chằm chằm bánh bao trong tay một lúc, rồi bẻ làm đôi: "Đại ca, cho ca."
Tưởng Tiểu Nhị vừa mới rút kim xong, áo còn chưa mặc, lúc này còn để ngực trần, thằng bé lau nước mắt, cũng đưa nửa cái qua.
"Đại ca cũng ăn đi."
Tưởng Tiểu Nhất rất cảm kích, hai đứa em trai, một đứa sức khỏe không tốt lắm, một đứa lại hơi ngốc, nhưng đều hiểu chuyện. Chỉ cần có chút đồ ăn là đều nghĩ đến cậu, bình thường cũng ngoan ngoãn, không bao giờ gây rối, ngoan đến mức không chê được.
Vì thế mấy năm nay, tuy đôi khi mệt đến thở không ra hơi, cũng không nhìn thấy tương lai, nhưng mỗi lần về nhà, Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam chạy tới, ngẩng đầu gọi cậu đại ca, nói yêu cậu nhất bằng giọng nũng nịu, cậu đều cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Ba anh em ngồi cùng nhau ăn bánh bao, chỉ có hai cái bánh bao thịt, nhưng lại giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, trên mặt tràn ngập hạnh phúc. Cuối cùng Tưởng Tiểu Nhị còn lắc lắc hai bàn chân nhỏ, liếm ngón tay vẻ chưa thỏa mãn.
"Đại ca, bánh bao thịt ngon quá, đại ca thích ăn không?"
Tưởng Tiểu Nhất đã nhiều năm không ăn bánh bao thịt rồi. Trước kia lúc Hoàng Tú Liên chưa làm ầm ĩ đòi hòa ly, điều kiện gia đình còn tạm ổn, một năm cũng có thể ăn được hai ba lần bánh bao thịt. Bánh bao bột mì thơm mềm, nhân thịt bên trong tuy ít nhưng có thêm chút hành lá, rất thơm, cậu cũng thèm lắm.
"Ngon lắm." Cậu nói.
Tưởng Tiểu Nhị nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, nắm chặt nắm tay nhỏ, mềm nhũn hứa hẹn: "Vậy sau này đệ lớn rồi, sẽ mua nhiều cho đại ca ăn, cả cha nữa."
Nghĩ đến Tưởng Tiểu Tam và Bạch Tử Mục lúc nãy cứ ở bên cạnh lau nước mắt cho mình khi châm cứu, cậu nhóc lại to tiếng bổ sung: "Còn cả đệ đệ, cả gấu con nữa, đều cho hết."
"Được." Tưởng Tiểu Nhất cười, trên mặt là nụ cười cưng chiều. Lời của Tưởng Tiểu Nhị khiến cậu còn vui hơn cả khi ăn bánh bao bột mì. Cậu cúi người mang giày cho Tưởng Tiểu Nhị, lại bế cậu nhóc xuống giường:
"Đại ca đợi, chúng ta về nhà trước đã."
Lúc này đã là giữa trưa, mỗi lần Tưởng Tiểu Nhị châm cứu đều phải mất hơn hai canh giờ. Bên ngoài nắng chói chang, người đi đường trên phố cũng đã tan gần hết, lúc này bên đường chỉ lác đác vài hàng rong còn đồ chưa bán hết, vẫn đang đợi khách.
Hai cái bánh bao hoàn toàn không đỡ đói, chỉ có thể đỡ thèm. Tưởng Tiểu Nhất bận rộn từ sáng sớm, bụng trống rỗng, cậu đặt Bạch Tử Mục vào trong sọt của mình, bế Tưởng Tiểu Nhị, dắt Tưởng Tiểu Tam ra ngoài đưa tiền bạc, lại nói với Khương đại phu vài câu rồi ra về.
Khương đại phu thấy bên ngoài nóng quá, nếu là bình thường thì thôi, Tưởng Tiểu Nhất bế Tưởng Tiểu Nhị đi nhanh, nhưng lần này còn dẫn theo cả Tưởng Tiểu Tam.
Tưởng Tiểu Tam tuy nói là khá khỏe mạnh, nhưng đó cũng là so với Tưởng Tiểu Nhị, so với đứa trẻ năm tuổi bên cạnh, Tưởng Tiểu Tam cũng là đứa lùn, có thể đi nhanh đến mức nào chứ? Ông mở miệng: "Hay là các ngươi nghỉ ở hậu viện đi, đợi buổi chiều mát mẻ chút rồi hãy về."
Tưởng Tiểu Nhất lắc đầu từ chối.
Ở nhà còn một đống việc phải làm! Đậu còn chưa gieo, đất cũng chưa cuốc xong, làm sao cậu dám nghỉ ngơi.
Khương đại phu cũng không ép, nhìn ba anh em họ rời đi dưới cái nắng gay gắt, lắc đầu thở dài não nề.
"Ôi..."
Nắng gắt cuối thu thật sự lới hại, vừa ra khỏi hiệu thuốc, hơi nóng đã ào ạt ập vào mặt. Bạch Tử Mục cũng nóng đến mức chịu không nổi. Trong sọt còn vài bó rau, hắn cầm lấy che lên đỉnh đầu, cả người đều bị phơi héo rũ, nằm bẹp trong sọt, nheo mắt đếm những giọt mồ hôi chảy xuống má Tưởng Tiểu Nhất.
Có lẽ vừa nóng vừa mệt, mồ hôi cậu chảy từng giọt, không ngừng tuôn ra. Mặt và cổ lộ ra ngoài quần áo đều bị phơi đỏ bừng, nhưng những chỗ thường xuyên bị che đậy lại trắng nõn khác thường.
Tưởng Tiểu Tam đột nhiên ngừng kêu gào, chớp chớp mắt rưng rưng nước mắt, lại không nỡ. Cậu nhóc cảm thấy gấu con quá nhỏ, nhất định không chịu nổi, châm một cái là có thể lập tức lăn đùng ra chết, thế là lại lao tới ôm lấy Bạch Tử Mục.
Tưởng Tiểu Nhất thấy cậu nhóc như chú cún con, vùi đầu vào lòng gấu con cọ cọ, rồi lén chỉ tay ra sau lưng.
Có lẽ cậu nhóc cảm thấy có lỗi, hoặc biết hành động của mình là trái đạo đức nên giọng nói nhỏ xíu.
"Không châm gấu con, ông ơi, ông vẫn châm đại ca con đi, hu hu hu."
Đại ca mạnh nhất, vô địch thiên hạ, đại ca nhất định không sợ.
Tưởng Tiểu Nhất: "..."
Khương đại phu cười ha ha, xoa đầu Tưởng Tiểu Tam: "Ngươi đúng là đệ đệ ngoan của ca ngươi."
Tưởng Tiểu Nhất mặt nghiêm túc, bước tới kéo Tưởng Tiểu Tam ra, đánh vào mông cậu nhóc bốp bốp mấy cái.
Bạch Tử Mục thấy thằng nhóc ôm mông, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, đáng thương hết sức, cười ngặt nghẽo.
Tưởng Tiểu Nhị cũng cười hì hì, mãi đến khi Khương đại phu châm hai kim vào người, cậu nhóc mới không cười nổi nữa.
Tưởng Tiểu Nhất đợi Khương đại phu châm xong, để Tưởng Tiểu Tam và gấu con ở bên cạnh Tưởng Tiểu Nhị, còn mình thì mang rau đi bán.
Lỡ mất một lúc, đi hơi trễ, không chiếm được chỗ tốt. Người trong thị trấn cũng thích mua rau sớm, rổ rau nửa bán nửa tặng cuối cùng còn thừa lại mấy bó, chỉ kiếm được mười mấy đồng, Tưởng Tiểu Nhất mua hai cái bánh bao thịt rồi vội vã quay lại hiệu thuốc.
Tưởng Tiểu Tam ôm bánh bao vui sướng, cười đến mức mắt cũng không thấy. Nhưng thấy Tưởng Tiểu Nhất chỉ mua hai cái, lại còn chia hết cho chúng nó, Tưởng Tiểu Tam chớp mắt, nhìn chằm chằm bánh bao trong tay một lúc, rồi bẻ làm đôi: "Đại ca, cho ca."
Tưởng Tiểu Nhị vừa mới rút kim xong, áo còn chưa mặc, lúc này còn để ngực trần, thằng bé lau nước mắt, cũng đưa nửa cái qua.
"Đại ca cũng ăn đi."
Tưởng Tiểu Nhất rất cảm kích, hai đứa em trai, một đứa sức khỏe không tốt lắm, một đứa lại hơi ngốc, nhưng đều hiểu chuyện. Chỉ cần có chút đồ ăn là đều nghĩ đến cậu, bình thường cũng ngoan ngoãn, không bao giờ gây rối, ngoan đến mức không chê được.
Vì thế mấy năm nay, tuy đôi khi mệt đến thở không ra hơi, cũng không nhìn thấy tương lai, nhưng mỗi lần về nhà, Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam chạy tới, ngẩng đầu gọi cậu đại ca, nói yêu cậu nhất bằng giọng nũng nịu, cậu đều cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Ba anh em ngồi cùng nhau ăn bánh bao, chỉ có hai cái bánh bao thịt, nhưng lại giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, trên mặt tràn ngập hạnh phúc. Cuối cùng Tưởng Tiểu Nhị còn lắc lắc hai bàn chân nhỏ, liếm ngón tay vẻ chưa thỏa mãn.
"Đại ca, bánh bao thịt ngon quá, đại ca thích ăn không?"
Tưởng Tiểu Nhất đã nhiều năm không ăn bánh bao thịt rồi. Trước kia lúc Hoàng Tú Liên chưa làm ầm ĩ đòi hòa ly, điều kiện gia đình còn tạm ổn, một năm cũng có thể ăn được hai ba lần bánh bao thịt. Bánh bao bột mì thơm mềm, nhân thịt bên trong tuy ít nhưng có thêm chút hành lá, rất thơm, cậu cũng thèm lắm.
"Ngon lắm." Cậu nói.
Tưởng Tiểu Nhị nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, nắm chặt nắm tay nhỏ, mềm nhũn hứa hẹn: "Vậy sau này đệ lớn rồi, sẽ mua nhiều cho đại ca ăn, cả cha nữa."
Nghĩ đến Tưởng Tiểu Tam và Bạch Tử Mục lúc nãy cứ ở bên cạnh lau nước mắt cho mình khi châm cứu, cậu nhóc lại to tiếng bổ sung: "Còn cả đệ đệ, cả gấu con nữa, đều cho hết."
"Được." Tưởng Tiểu Nhất cười, trên mặt là nụ cười cưng chiều. Lời của Tưởng Tiểu Nhị khiến cậu còn vui hơn cả khi ăn bánh bao bột mì. Cậu cúi người mang giày cho Tưởng Tiểu Nhị, lại bế cậu nhóc xuống giường:
"Đại ca đợi, chúng ta về nhà trước đã."
Lúc này đã là giữa trưa, mỗi lần Tưởng Tiểu Nhị châm cứu đều phải mất hơn hai canh giờ. Bên ngoài nắng chói chang, người đi đường trên phố cũng đã tan gần hết, lúc này bên đường chỉ lác đác vài hàng rong còn đồ chưa bán hết, vẫn đang đợi khách.
Hai cái bánh bao hoàn toàn không đỡ đói, chỉ có thể đỡ thèm. Tưởng Tiểu Nhất bận rộn từ sáng sớm, bụng trống rỗng, cậu đặt Bạch Tử Mục vào trong sọt của mình, bế Tưởng Tiểu Nhị, dắt Tưởng Tiểu Tam ra ngoài đưa tiền bạc, lại nói với Khương đại phu vài câu rồi ra về.
Khương đại phu thấy bên ngoài nóng quá, nếu là bình thường thì thôi, Tưởng Tiểu Nhất bế Tưởng Tiểu Nhị đi nhanh, nhưng lần này còn dẫn theo cả Tưởng Tiểu Tam.
Tưởng Tiểu Tam tuy nói là khá khỏe mạnh, nhưng đó cũng là so với Tưởng Tiểu Nhị, so với đứa trẻ năm tuổi bên cạnh, Tưởng Tiểu Tam cũng là đứa lùn, có thể đi nhanh đến mức nào chứ? Ông mở miệng: "Hay là các ngươi nghỉ ở hậu viện đi, đợi buổi chiều mát mẻ chút rồi hãy về."
Tưởng Tiểu Nhất lắc đầu từ chối.
Ở nhà còn một đống việc phải làm! Đậu còn chưa gieo, đất cũng chưa cuốc xong, làm sao cậu dám nghỉ ngơi.
Khương đại phu cũng không ép, nhìn ba anh em họ rời đi dưới cái nắng gay gắt, lắc đầu thở dài não nề.
"Ôi..."
Nắng gắt cuối thu thật sự lới hại, vừa ra khỏi hiệu thuốc, hơi nóng đã ào ạt ập vào mặt. Bạch Tử Mục cũng nóng đến mức chịu không nổi. Trong sọt còn vài bó rau, hắn cầm lấy che lên đỉnh đầu, cả người đều bị phơi héo rũ, nằm bẹp trong sọt, nheo mắt đếm những giọt mồ hôi chảy xuống má Tưởng Tiểu Nhất.
Có lẽ vừa nóng vừa mệt, mồ hôi cậu chảy từng giọt, không ngừng tuôn ra. Mặt và cổ lộ ra ngoài quần áo đều bị phơi đỏ bừng, nhưng những chỗ thường xuyên bị che đậy lại trắng nõn khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.