Chương 3: Cha cặn bã xuất hiện
Vân Yên
14/06/2017
Ngay lúc Bùi Nguyệt Nhi cùng Bùi Bội Nhi bước vào hậu viện, so các nàng
Ngênh Xuân đã chạy đến tiền viện sớm hơn một bước, nàng trốn ở một cây
đại thụ hậu thở hồng hộc, ánh mắt lại không rời nhìn phòng thủ hai nha
hoàn ở đại sảnh phòng. Khi thân ảnh cao lớn vừa xuất hiện, nàng liền
hung hăng véo một cái lên đùi mình, nước mắt nước mũi liền trào ra, nàng gào khóc thảm thiết chạy tới.
"Cứu mạng, lão gia, cứu mạng. . ."
Đột nhiên xuất hiện tiếng la giống nhau truyền đến, lập tức dọa Bùi Ngang kêu to một tiếng, hai mắt trừng lên, chỉ thấy một người mặc giặt sạch không biết bao nhiêu trở về, bổ không biết bao nhiêu bánh pút-đing, mặc y phục nha hoàn hướng hắn đánh tới. Hắn nghiêng người tránh khỏi, có chút tức giận trừng mắt Nghênh Xuân, "Xảy ra chuyện gì, lại không ra thể thống gì."
Đây là bọn họ gia đinh nha hoàn sao? Làm sao ăn mặc tàn tạ, ngoại trừ sạch sẽ hơn tí, so với dân chạy nạn ngoài cửa thành giống nhau.
Nếu là Nghênh Xuân biết rõ Bùi Ngang ý tưởng, chắc chắn hướng hắn trợn trắng mắt, sau đó dâng lên một câu: Bổn cô nương là vì ai mới qua thê thảm như thế?
"Lão gia cứu mạng a, phu nhân nhà ta cùng tiểu thư sắp chết, lão gia xin ban phát thiện tâm, đi xem các nàng đi." Nghênh Xuân không quan tâm ngó ngàng, phủ phục trên mặt đất cầm lấy một góc trường bào của Bùi Ngang, gào khóc thê thảm.
Sau đó đi theo Bùi Ngang cùng tới người mỹ phụ nghe được tiếng la của Nghênh Xuân trong lòng không khỏi giật mình, có dự cảm xấu, nhưng khi nghe được lời của Nghênh Xuân, nàng không khỏi hưng phấn mà bỏ quên kia dự cảm xấu.
"Nô tài lớn mật, lại dám cầm lấy y phục của lão gia, thật không ra thể thống gì, có ai không, đem nàng ta nhốt lại quản giáo thật tốt." Người mỹ phụ Triệu Kim Vân khóe miệng câu dẫn hiện ra một tia cười lạnh, nhưng rất nhanh thu lại, đối với Nghênh Xuân phủ phục trên mặt đất nghiêm nghị quát lớn.
"Không cần a lão gia, cầu xin người van xin người, hãy đi xem phu nhân cùng tiểu thư nhà ta một chút, họ sắp chết rồi, cầu xin ngài lão gia, ngài không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật tổ, ngài lòng từ bi hãy đi xem một chút. Đi trễ phu nhân nhà ta cùng tiểu thư thật sự mất mạng sẽ không nhìn thấy ngài." Nghênh Xuân giãy giụa thoát khỏi hai tên đàn ông, tiếp tục phủ phục trên mặt đất, liều mạng cầm lấy y phục Bùi Ngang khóc lớn, thanh âm kia quả thực làm cho người ta đinh óc nhức tai.
Bùi Ngang tức giận đồng thời lại không lịch sự đang suy nghĩ Nghênh Xuân trong miệng phu nhân và tiểu thư là ai, trong đầu lóe qua nhất gương mặt quốc sắc thiên hương, nhưng rất nhanh đã bị hắn hủy bỏ.
"Nhà ngươi phu nhân và tiểu thư là ai? Như thế nào đang yên đang lành sẽ chết rồi?" Bùi Ngang không vui hỏi, mặc dù hắn không hỏi trong phủ nữ quyến chuyện, có thể không có nghĩa là hắn không rõ ràng lắm, trong nơi này lại xuất hiện phu nhân? Kể từ sự kiện kia hậu, hắn có thể không nhớ rõ lại giơ lên ai làm bình thê.
Nàng đã không còn là vợ của hắn.
Chợt nhớ tới gương mặt đó, Bùi Ngang đau lòng một tý, nhưng rất nhanh bị phẫn nộ cùng hận ý che giấu.
Một bên Triệu Kim Vân nghe Bùi Ngang hỏi, trong lòng lại là nhảy dựng, liền vội vàng tiến lên khoác cánh tay Bùi Ngang, "Lão gia chớ để nghe nô tài kia nói hưu nói vượn, các tỷ muội đều sống , cũng không biết là nơi nào ra một nô tì xảo quyệt, ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc, vọng tưởng được lão gia chú ý."
Nghênh Xuân khinh thường nhếch miệng, ai để ý loại cặn bã như vậy cơ chứ? Có cho nàng cũng không thèm!
Triệu Kim Vân đối thị nữ sau lưng nháy mắt, ý bảo nàng mau đem Nghênh Xuân bắt đi.
Bùi Ngang liếc nhìn Nghênh Xuân, lớn lên có vài phần tư sắc, có thể thanh âm kia. . . Thực tại không thể khen tặng, muốn đến trên giường nhất phát ra tiếng, phỏng đoán liền tức giận.
Triệu Kim Vân gặp Bùi Ngang liếc nhìn Nghênh Xuân, trong lòng liền vạn phần không thoải mái.
"Nhìn Bùi Ngang từ hướng cửa chính đi đến, lại nhìn từ đằng xa Triệu thị, bà vú và ba thị nữ cũng đang tới, Nghênh Xuân sắc mặt trầm xuống, hung hăng đạp một cước tên đàn ông đang cầm lấy nàng, xoay người vù vù chạy tới cạnh Bùi Ngang, sau đó bổ nhào về phía trước, tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, chỉ bất quá lần này không cầm lấy y phục Bùi Ngang, mà là trực tiếp ôm lấy chân, không để cho hắn đi .
"Lão gia, phu nhân nhà ta là Tần Tình, tiểu thư nhà ta là Bùi Vận Nhi, các nàng đều trông mong ngươi đến, van cầu người nể tình xưa nghĩa cũ mà đến thăm phu nhân cùng tiểu thư một chút, không các nàng sẽ chết mất."
Bùi Ngang bị Nghênh Xuân như vậy liền hợp lại trụ, lảo đảo một cái, suýt nữa ném tới, hắn đang muốn phát hỏa, có thể đang nghe Nghênh Xuân lời nói hậu, thân thể hắn lập tức cứng lại rồi.
Tần Tình. . .
Bùi Vận Nhi. . .
"Ngang ca, ngươi xem nàng thật đáng yêu, này là nữ nhi của chúng ta đây."
"Ngang ca, ngươi đặt tên nàng là chữ sao?"
"Vận Nhi, Bùi Vận Nhi, thật là dễ nghe. . ."
"Ngang ca. . ."
"Ngươi nói cái gì? Phu nhân nhà ngươi cùng tiểu thư là ai?" Bùi Ngang cứng ngắc quay đầu nhìn Nghênh Xuân hỏi.
"Phu nhân nhà ta là Tần Tình, tiểu thư nhà ta là Bùi Vận Nhi, lão gia. . ." Nghênh Xuân gào thét gào thét khóc lớn đạo.
Triệu Kim Vân oán hận trừng mắt liếc Nghênh Xuân, nhìn bộ dạng của Bùi Ngang, khí cắn nát một ngụm răng ngọc. Thiên tính vạn tính, cuối cùng không có tính đến Tần Tình tiện nhân kia chính là muốn chết cũng không quên cho ả đến một chiêu như vậy.
"Này trong phủ này ngoài Triệu thị cùng đại tiểu thư ra còn có phu nhân và tiểu thư nào nữa, cẩu nô tài kia thật lớn gan." Không ngờ, Bùi Ngang một cước đạp ra Nghênh Xuân, tức giận nhìn nàng quát lớn.
Triệu Kim Vân vui mừng, tất nhiên là biết rõ Bùi Ngang còn nhớ rõ Tần Tình gây cho hắn sỉ nhục gì, ả ta hướng ánh mắt về ba thị nữ một cái, nhu nhu nhược nhược hảo không ủy khuất hướng đi Bùi Ngang, "Lão gia. . . Không có nghĩ nhiều như vậy năm, muội muội chắc nghĩ lúc trước bị ngươi... Ai... Không nói cũng được !"
Xem ả ta một bộ muốn cùng còn hưu, lại điềm đạm đáng yêu, Nghênh Xuân quả thực muốn đánh nàng một trận, nàng ta nói lấp lửng được nửa rồi thôi là có ý gì? Đây không phải là ý nói phu nhân bọn họ lúc trước được Bùi Ngang sủng ái nên ngông cuồng tự đại sao? Đúng là lão tiện nhân, quả thực quá ghê tởm!
"Hừ. . ." Bùi Ngang bắt gặp bộ dạng nhu nhược của Triệu Kim Vân trong lòng mềm nhũn, ông ta nhìn Nghênh Xuân, tức giận hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Thấy Bùi Ngang sẽ phải bước ra cửa chính, Nghênh Xuân nóng nảy, tiểu thư giao cho nhiệm vụ cho nàng nếu không hoàn thành thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ tiểu thư cùng phu nhân một đời người cứ như vậy sao? Nàng như vậy nhất nháo, phu nhân và tiểu thư cuộc sống sau này có thể như thế nào đây?
"Cứu mạng, lão gia, cứu mạng. . ."
Đột nhiên xuất hiện tiếng la giống nhau truyền đến, lập tức dọa Bùi Ngang kêu to một tiếng, hai mắt trừng lên, chỉ thấy một người mặc giặt sạch không biết bao nhiêu trở về, bổ không biết bao nhiêu bánh pút-đing, mặc y phục nha hoàn hướng hắn đánh tới. Hắn nghiêng người tránh khỏi, có chút tức giận trừng mắt Nghênh Xuân, "Xảy ra chuyện gì, lại không ra thể thống gì."
Đây là bọn họ gia đinh nha hoàn sao? Làm sao ăn mặc tàn tạ, ngoại trừ sạch sẽ hơn tí, so với dân chạy nạn ngoài cửa thành giống nhau.
Nếu là Nghênh Xuân biết rõ Bùi Ngang ý tưởng, chắc chắn hướng hắn trợn trắng mắt, sau đó dâng lên một câu: Bổn cô nương là vì ai mới qua thê thảm như thế?
"Lão gia cứu mạng a, phu nhân nhà ta cùng tiểu thư sắp chết, lão gia xin ban phát thiện tâm, đi xem các nàng đi." Nghênh Xuân không quan tâm ngó ngàng, phủ phục trên mặt đất cầm lấy một góc trường bào của Bùi Ngang, gào khóc thê thảm.
Sau đó đi theo Bùi Ngang cùng tới người mỹ phụ nghe được tiếng la của Nghênh Xuân trong lòng không khỏi giật mình, có dự cảm xấu, nhưng khi nghe được lời của Nghênh Xuân, nàng không khỏi hưng phấn mà bỏ quên kia dự cảm xấu.
"Nô tài lớn mật, lại dám cầm lấy y phục của lão gia, thật không ra thể thống gì, có ai không, đem nàng ta nhốt lại quản giáo thật tốt." Người mỹ phụ Triệu Kim Vân khóe miệng câu dẫn hiện ra một tia cười lạnh, nhưng rất nhanh thu lại, đối với Nghênh Xuân phủ phục trên mặt đất nghiêm nghị quát lớn.
"Không cần a lão gia, cầu xin người van xin người, hãy đi xem phu nhân cùng tiểu thư nhà ta một chút, họ sắp chết rồi, cầu xin ngài lão gia, ngài không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật tổ, ngài lòng từ bi hãy đi xem một chút. Đi trễ phu nhân nhà ta cùng tiểu thư thật sự mất mạng sẽ không nhìn thấy ngài." Nghênh Xuân giãy giụa thoát khỏi hai tên đàn ông, tiếp tục phủ phục trên mặt đất, liều mạng cầm lấy y phục Bùi Ngang khóc lớn, thanh âm kia quả thực làm cho người ta đinh óc nhức tai.
Bùi Ngang tức giận đồng thời lại không lịch sự đang suy nghĩ Nghênh Xuân trong miệng phu nhân và tiểu thư là ai, trong đầu lóe qua nhất gương mặt quốc sắc thiên hương, nhưng rất nhanh đã bị hắn hủy bỏ.
"Nhà ngươi phu nhân và tiểu thư là ai? Như thế nào đang yên đang lành sẽ chết rồi?" Bùi Ngang không vui hỏi, mặc dù hắn không hỏi trong phủ nữ quyến chuyện, có thể không có nghĩa là hắn không rõ ràng lắm, trong nơi này lại xuất hiện phu nhân? Kể từ sự kiện kia hậu, hắn có thể không nhớ rõ lại giơ lên ai làm bình thê.
Nàng đã không còn là vợ của hắn.
Chợt nhớ tới gương mặt đó, Bùi Ngang đau lòng một tý, nhưng rất nhanh bị phẫn nộ cùng hận ý che giấu.
Một bên Triệu Kim Vân nghe Bùi Ngang hỏi, trong lòng lại là nhảy dựng, liền vội vàng tiến lên khoác cánh tay Bùi Ngang, "Lão gia chớ để nghe nô tài kia nói hưu nói vượn, các tỷ muội đều sống , cũng không biết là nơi nào ra một nô tì xảo quyệt, ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc, vọng tưởng được lão gia chú ý."
Nghênh Xuân khinh thường nhếch miệng, ai để ý loại cặn bã như vậy cơ chứ? Có cho nàng cũng không thèm!
Triệu Kim Vân đối thị nữ sau lưng nháy mắt, ý bảo nàng mau đem Nghênh Xuân bắt đi.
Bùi Ngang liếc nhìn Nghênh Xuân, lớn lên có vài phần tư sắc, có thể thanh âm kia. . . Thực tại không thể khen tặng, muốn đến trên giường nhất phát ra tiếng, phỏng đoán liền tức giận.
Triệu Kim Vân gặp Bùi Ngang liếc nhìn Nghênh Xuân, trong lòng liền vạn phần không thoải mái.
"Nhìn Bùi Ngang từ hướng cửa chính đi đến, lại nhìn từ đằng xa Triệu thị, bà vú và ba thị nữ cũng đang tới, Nghênh Xuân sắc mặt trầm xuống, hung hăng đạp một cước tên đàn ông đang cầm lấy nàng, xoay người vù vù chạy tới cạnh Bùi Ngang, sau đó bổ nhào về phía trước, tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, chỉ bất quá lần này không cầm lấy y phục Bùi Ngang, mà là trực tiếp ôm lấy chân, không để cho hắn đi .
"Lão gia, phu nhân nhà ta là Tần Tình, tiểu thư nhà ta là Bùi Vận Nhi, các nàng đều trông mong ngươi đến, van cầu người nể tình xưa nghĩa cũ mà đến thăm phu nhân cùng tiểu thư một chút, không các nàng sẽ chết mất."
Bùi Ngang bị Nghênh Xuân như vậy liền hợp lại trụ, lảo đảo một cái, suýt nữa ném tới, hắn đang muốn phát hỏa, có thể đang nghe Nghênh Xuân lời nói hậu, thân thể hắn lập tức cứng lại rồi.
Tần Tình. . .
Bùi Vận Nhi. . .
"Ngang ca, ngươi xem nàng thật đáng yêu, này là nữ nhi của chúng ta đây."
"Ngang ca, ngươi đặt tên nàng là chữ sao?"
"Vận Nhi, Bùi Vận Nhi, thật là dễ nghe. . ."
"Ngang ca. . ."
"Ngươi nói cái gì? Phu nhân nhà ngươi cùng tiểu thư là ai?" Bùi Ngang cứng ngắc quay đầu nhìn Nghênh Xuân hỏi.
"Phu nhân nhà ta là Tần Tình, tiểu thư nhà ta là Bùi Vận Nhi, lão gia. . ." Nghênh Xuân gào thét gào thét khóc lớn đạo.
Triệu Kim Vân oán hận trừng mắt liếc Nghênh Xuân, nhìn bộ dạng của Bùi Ngang, khí cắn nát một ngụm răng ngọc. Thiên tính vạn tính, cuối cùng không có tính đến Tần Tình tiện nhân kia chính là muốn chết cũng không quên cho ả đến một chiêu như vậy.
"Này trong phủ này ngoài Triệu thị cùng đại tiểu thư ra còn có phu nhân và tiểu thư nào nữa, cẩu nô tài kia thật lớn gan." Không ngờ, Bùi Ngang một cước đạp ra Nghênh Xuân, tức giận nhìn nàng quát lớn.
Triệu Kim Vân vui mừng, tất nhiên là biết rõ Bùi Ngang còn nhớ rõ Tần Tình gây cho hắn sỉ nhục gì, ả ta hướng ánh mắt về ba thị nữ một cái, nhu nhu nhược nhược hảo không ủy khuất hướng đi Bùi Ngang, "Lão gia. . . Không có nghĩ nhiều như vậy năm, muội muội chắc nghĩ lúc trước bị ngươi... Ai... Không nói cũng được !"
Xem ả ta một bộ muốn cùng còn hưu, lại điềm đạm đáng yêu, Nghênh Xuân quả thực muốn đánh nàng một trận, nàng ta nói lấp lửng được nửa rồi thôi là có ý gì? Đây không phải là ý nói phu nhân bọn họ lúc trước được Bùi Ngang sủng ái nên ngông cuồng tự đại sao? Đúng là lão tiện nhân, quả thực quá ghê tởm!
"Hừ. . ." Bùi Ngang bắt gặp bộ dạng nhu nhược của Triệu Kim Vân trong lòng mềm nhũn, ông ta nhìn Nghênh Xuân, tức giận hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Thấy Bùi Ngang sẽ phải bước ra cửa chính, Nghênh Xuân nóng nảy, tiểu thư giao cho nhiệm vụ cho nàng nếu không hoàn thành thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ tiểu thư cùng phu nhân một đời người cứ như vậy sao? Nàng như vậy nhất nháo, phu nhân và tiểu thư cuộc sống sau này có thể như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.