Bệ Hạ Nể Vợ

Chương 2: Tần Tình với Bạch Liên Hoa.

Vân Yên

14/06/2017

"Mẫu thân, người nói câu kia sai rồi, chúng ta không đi tìm phiền toái, chẳng lẽ các nàng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"

Tần Tình cùng Nghênh Xuân nhìn nhau sững sờ, nhìn xem trong lúc đó khí chất hoàn toàn không giống như nàng vì rung động mà thốt ra, càng làm cho hai nàng rung động chính là Bùi Vận lời nói này. Mặc dù có đạo lý cực kỳ, nhưng thế nào cũng không giống Bùi Vận Nhi, một người nhát gan mà các nàng quen thuộc kia lại có thể nói ra những lời như vậy.

"Vận Nhi, ngươi. . ." Tần Tình muốn nói cái gì, cuối cùng lại không mở miệng, nhưng ánh mắt của nàng đã nói cho Bùi Vận nàng lời muốn nói là cái gì.

"Mẫu thân cùng Nghênh Xuân nhất định rất muốn biết con vì cái gì trong lúc đó thay đổi người hy vọng có đúng hay không?" Bùi Vận nhìn xem hai người cười hỏi.

Tần Tình cùng Nghênh Xuân gật đầu nhẹ, lại nghênh đón Bùi Vận thần bí cười một tiếng, nàng ở trong lòng tính toán một chút thời gian, nghĩ tới hiện tại chưa phải là lúc nói chuyện.

"Nghênh Xuân ngươi nhanh đi cửa lớn tìm cha ta, biểu hiện càng thê thảm càng tốt. Nhớ kỹ, cái gì khác cũng không nói, chỉ để ý lôi kéo cha ta, nói hai ta sắp chết là được. Chờ chuyện ngày hôm nay qua đi, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân. . ." Nàng phiền muộn nhìn bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài nói.

Nghênh Xuân nhìn biểu hiện của Bùi Vận, trong lòng thoáng chốc đau nhói, nàng hầu hạ khi Bùi Vận năm tuổi, coi như là nhìn tiểu thư lớn lên , những năm tháng qua tính tình tiểu thư ra sao nàng đều biết, gật đầu nhẹ: "Tiểu thư người yên tâm, Nghênh Xuân nhất định đem lão gia mang tới."

Bùi Vận nhìn nàng, gật đầu mỉm cười.

Nghênh Xuân nhìn thoáng qua Tần Tình rồi xoay người chạy ra ngoài.

"Mẫu thân. " Bùi Vận ôm lấy cánh tay Tần Tình thân mật gọi.

"Vận Nhi. . ." Tần Tình nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn động lòng người của con gái, đau lòng lấy tay vuốt ve, "Nữ nhi của ta đã trưởng thành."

"Mẫu thân, hài nhi ở không trưởnh thành, làm sao có thể bảo vệ mẫu thân đây?" Bùi Vận cười hì hì nói.

"Tiền viện là nơi ăn tươi nuốt sống, nương thật sự không hy vọng con qua đó."

Bùi Vận nhìn Tần Tình, đột nhiên cảm thấy mẹ nàng cái gì cũng biết, biết rõ tiền viện lòng người hiểm ác, biết rõ kế hoạch của nàng, nhưng nàng lựa chọn cái gì cũng không nói, chỉ cần đối với con gái của mình tốt, nàng có thể lựa chọn không lên tiếng, quản chi bị người khác khi dễ. Có lẽ trong lòng mẫu thân đã có quyết định, nếu lần này thành công hay không, mẫu thân cũng sẽ đem chuyện này ôm ở trên người mình, chỉ vì bảo vệ nàng.

Mẫu thân, sẽ không thất bại, dù có thất bại,. . . Thì có con sẽ bảo vệ ngươi cùng Nghênh Xuân, đưa hai người đi!



"Ai nha, mẫu thân già rồi làm sao chịu đựng được đây, con xem, lời nói lúc nãy đều đã quên. . ." Tần Tình vỗ trán một cái nói ra, nên không thấy được Bùi Vận trong mắt hiện lên âm ngoan.*

(Ân ngoan: âm hiểm, ngoan độc.)

Nàng sít sao nắm lấy ga giường, nhìn Tần Tình đi ra ngoài. Kiếp trước cũng là bởi vì này một chén dược, Tần Tình tay bị kia đóa tiểu bạch hoa thoạt nhìn vô rạch một vết, để lại một vết sẹo dài, máu đỏ tràn ra làm cho nàng cả đời khó quên, đó là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như thế. Đời trước bởi vì Tần Tình bị thương, nàng xúc động liền hung hăng đánh Bùi Nguyệt Nhi, cũng bởi vì cái dạng này, khi đó nàng bị Triệu Thị cùng Bùi Nguyệt Nhi suýt nữa hành hạ chết.

Hiện thời nàng rõ ràng có thể ngăn cản tất cả mọi chuyện phát sinh, nhưng nàng không làm, không phải bởi vì nàng nhu nhược, mà hiện tại vết thương không thể không nhận. Nàng nếu đã đánh cược Bùi Ngang đối với Tần Tình còn thương, nàng cũng muốn đánh cuộc Tần Tình nhận thương thế kia là đáng, chỉ cần... chỉ cần nàng dở chút thủ đoạn nhỏ, Tần Tình bị thương sẽ không nghiêm trọng giống đời trước...

Thực xin lỗi, mẫu thân. . .

Nàng che mặt khóc thút thít không phát ra tiếng, nước mắt trong suốt từ giữa kẽ tay tràn ra, ướt một mảng lớn ống tay áo.

"Bùi Vận Nhi cái con tiểu tiện nhân đâu? Sống hay chết, mau cút ra đây cho ta." Âm thanh ngang ngược truyền đến, sau đó là tiếng chén sứ bị đánh vỡ vang lên.

"Ơ, còn chịu được sao? Xem ra là chết không thành." Lại một giọng nói ôn ôn nhu nhu truyền đến, thanh âm kia còn mang theo nụ cười thản nhiên, nếu không nói ra lời nói độc địa kia, nhất định sẽ nghĩ trong đầu chủ nhân của thanh âm này là một người tuyệt sắc tuyệt sắc, động lòng người biết bao.

Bùi Vận đang nghe cái thanh âm này, hai tay hung hăng nắm thành quyền, con mắt đang rơi lệ lập tức trừng lên, bên trong ẩn chứa , tràn đầy cừu hận, hận không thể uống máu, xé thịt ả đàn bà đang nói kia.

Bùi Nguyệt Nhi, Bùi Nguyệt Nhi, ngươi quả nhiên lại xuất hiện. . .

Ha ha ha ha, ông trời thương ta, buồn ta, cho ta trùng sinh một đời không có thay hắn đưa đi các ngươi những thứ này ác nhân, cho nên lại đưa ta trở lại , có phải các người rất tuyệt vọng? Bất luận như thế nào, cả đời này, các ngươi phải trả lại nợ cho mẹ con Bùi Vận Nhi tất cả đi. . .

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư. . ." Tần Tình nhíu mày nhìn hai bé gái mười mấy tuổi trước mặt, trong nội tâm bà không khỏi lo lắng. . .

Đã nhiều năm như vậy, ai biết trong lòng người kia còn có bà hay không? Huống chi năm xưa làm ra loại chuyện đó, hắn nhất định hận chết nàng?

"Tần di nương đây là đích thân muội muội nấu thuốc?" Một thân y phục màu trắng xinh đẹp còn giống tiểu tiên nữ giống Bùi Nguyệt Nhi giẫm đạp bước liên tục đi tới nhìn xem từ hòn đá nhấc lên đến, bày đặt bình thuốc đống lửa chồng chất dịu dàng cười nói.

"Không biết đại tiểu thư có gì muốn làm. . ." Tần Tình ánh mắt không biến sắc ngăn cản Bùi Nguyệt Nhi, bế nguyệt tu hoa khuôn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm mặt đất.



Bùi Nguyệt Nhi có chút tức giận nhìn xem Tần Tình, nhìn đến dung dạo được xem là quốc sắc thiên hương, trong mắt là giấu không được ghen tị cùng chán ghét, thanh thuần tinh khiết, thật là khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta yêu thích, có thể nói ra lời, lại mười phần làm cho người ta lau mắt mà nhìn, "Tần di nương chịu đựng những thuốc này thì có ích lợi gì đây, muội muội có thể sống đến bao lâu cũng phải xem tâm tình của bổn tiểu thư? Huống chi muội muội nếu là biết mẫu thân mình cùng một tên nô tài tư thông sinh ra nàng, lúc đoa không cần ta làm cái gì liền gặp trở ngại chết đây."

Tần Tình có chút lo lắng nhìn phía sau cỏ tranh phòng, bên trong không có gì động tĩnh, cho rằng Bùi Vận lại ngủ mất , lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nào biết Bùi Vận ngồi ở trong phòng, đem hết thảy mọi chuyện nghe hết.

Thì ra là như vậy sao? A, mẫu thân nàng cùng người ta tư thông, sợ là không có gì đó mờ ám, đều sẽ cho người cười đến rụng răng?

"Đại tiểu thư tuổi không lớn lắm, tâm tư lại độc ác như vậy, thực khiến người ta lau mắt mà nhìn, Bùi phu nhân có thể nuôi dưỡng được nữ nhi như vậy quả thật không có gì bất ngờ." Tần Tình lạnh giọng cười mỉa nói.

Nghe được nói thế không người nào bất đại kinh, đây là một hướng mặc người chém giết, mặc người khi dễ Tần di nương ( mẫu thân )? Bùi Nguyệt Nhi đoàn người không khỏi buồn bực, Tần thị hôm nay đây là uống lộn thuốc gì? Tính tình lại khác thường như vậy . . .

Bùi Vận kinh ngạc một tý, cũng không phải ngoài ý muốn, Tần Tình nếu đã quyết định ôm tiếp theo cắt, làm cho các nàng sau này nhằm vào nàng một cái người, nàng cũng sẽ không giống như trước đây mềm yếu, nếu không làm người ta sinh nghi chuyện này là không phải là nàng bày ra . Bùi Vận trong nội tâm dâng lên thoáng cái ấm áp, đây là mẹ ruột của nàng...

Mặc dù bất kể là kiếp trước hay hiện tại, nàng đối với Tần Tình mà nói chỉ là chiếm lấy thân thể con gái nàng, nhưng là nhiều năm như vậy, nàng đã sớm xem mình như Bùi Vận trước kia, hưởng thụ tình thương của mẹ, coi nàng như là mẹ ruột của mình, suốt ngày thích bám dính lấy mẹ.

"Ngươi... ngươi cái này đồ đê tiện, lại dám như thế nói ta cùng với mẫu thân của ta." Bùi Nguyệt Nhi khuôn mặc lúc đen lúc trắng, nhìn Tần Tình tức giận nói ra.

"Hừ, mẹ của ngươi có thể dạy ra loại người như ngươi mở miệng nói bẩn nữ nhi, ta thấy ngươi ngay cả nô lệ thấp nhất cũng không bằng, vậy mà tự xưng là xuất thân cao quý, xem ra cũng không có gì hơn cái này." Tần Tình dù sao cũng là bậc trưởng bối, nói chuyện lên đến từ là so Bùi Nguyệt Nhi tăng thêm một bậc.

"Lớn mật, ngươi hạ lưu bại hoại không biết xấu hổ, dám can đảm mắng đại tỷ của ta." Ban đầu là la hét gọi Bùi Vận lăn ra, lục y tiểu cô nương xông lên chua ngoa chửi Tần Tình.

"Hạ lưu bại hoại nói ai?" Tần Tình đảo con mắt phượng qua, lạnh lùng nhìn con oắt mười một tuổi Bùi Bội Nhi hỏi.

"Hạ lưu bại hoại là nói ngươi."

Không đợi Bùi Nguyệt Nhi ngăn cản, Bùi Bội Nhi liền lớn tiếng nổi giận mắng người.

Tần Tình bật cười một tiếng, sát có chuyện lạ gật đầu nhẹ, làm cho Bùi Bội Nhi rất là nghi hoặc.

Bùi Vận rất là ngạc nhiên rướn cổ nhìn ra ngoài, mẹ nàng thân thật đúng là lợi hại, trước kia chưa bao giờ thấy qua nàng như vậy đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bệ Hạ Nể Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook