Chương 8: Sắp khổ rồi!...
Thanh Vy
07/02/2015
Tắm rửa, cơm nước xong xuôi, An yên vị tại giường của mình. Đèn tắt. An đang thiu thỉu thì... Reng....Reng... Reng..... Điện thoại cô reo lên ầm ĩ.
“Chậc, ai mà lại gọi vào giờ này nhỉ?”- An nhăn nhó. Nhìn vào màn hình điện thoại: “Ơ... Honey?? Là ai chứ?”- cô hấp tấp bấm nút gọi- “Alô, Hoàng An nghe”
“Giờ này mà vẫn chưa ngủ sao?”- một giọng nam hí hửng vang lên trong điện thoại.
“Gọi phá giấc ngủ của tôi rồi giờ còn hỏi lãng vậy hả?”- An tức tưởi- “Nhưng mà anh là ai?”
“Quên ân nhân rồi sao?”
“A! Là anh sao? Tên biến thái ở thư viện?”
“Cô thật là, dám nói tôi biến thái ư? Chiếc áo sơ mi và cái quần jeans của cô vẫn còn bên nhà tôi đấy. Ngày mai qua lấy đi rồi biết tay tôi”- sau đó là một tràng cười rõ gian.
Tút... Tút... Tút...- hắn ta ngắt máy trước.
Tít tít... Tít tít... “Bạn có một tin nhắn mới từ Honey”. Mở ra xem. “Ngủ cho ngon, mơ thấy tôi, rồi ngày mai tới lấy quần mình về đi *mặt cười*”
Ngẩn người một lúc, cô mới kịp định thần lại: “Nè. Nè. Khoan đã. Tên khốn, bỉ ổi, vô liêm sỉ, lợi dụng thời cơ, thừa nước đục thả câu hả?”- cô vừa vội vàng xóa tin nhắn rồi tiện tay sửa luôn tên liên lạc thành “Quân BT”, điên tiết cô gào lên chửi rủa làm bọn kia tỉnh giấc.
“Gì vậy mày?”- con Nhi nằm trên chiếc chiếu trải dưới đất ngẩng đầu lên hỏi.
“À à, không có gì, mày ngủ đi”
“Nói chuyện với hot boy ấy mà”- tiếng con Yến ở giường tầng dưới nói vọng lên.
Tụi nó lại được dịp cười hả hê, rồi sau đó lại lăn quay ra ngủ tiếp một cách ngon lành, chỉ tội cho người nào đó phải trằn trọc cả đêm suy nghĩ, một phần là lo vì không biết ngày mai hắn sẽ lại bày trò gì, một phần khi cô nhìn vào số điện thoại kia, không hiểu tại sao, bất giác cô lại cảm thấy trong lòng vui vui.
4 giờ sáng.
“Renggggggggggggggggg....... Rengggggggggggggg.... Renggggggggggggg”- lần này là tiếng chuông báo thức từ điện thoại An vang lên inh ỏi.
An tỉnh giấc, cô dụi mắt, với tay tắt chuông báo, rồi nhảy phóc đáp xuống đất, nhanh nhẹn làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo tươm tất.
Nửa tiếng sau cô đã có mặt ở chỗ đại lí sữa, lấy một thùng sữa đặt lên chiếc xe đạp của mình để đi giao cho từng nhà. Xong xuôi, cô lại đi tới quầy báo, lấy đủ các loại, rồi tất bật đem đến từng nơi mà các khách hàng quen hay đặt.
Hai tiếng trôi qua, hầu như là ngày nào cũng vậy, 6 giờ rưỡi cô mới xong hết nhiệm vụ, 7 giờ vào lớp, đi bằng xe đạp đến trường mất khoảng 25 phút, nên hầu như là không kịp ăn sáng.
“Reng... Reng... Reng...”- điện thoại cô reo. “Là Quân”- cô nói khẽ.
“Có chuyện gì không?”- cô hỏi
“Tôi đang đứng trước nhà cô. Mau ra rồi đi học cùng tôi”
“Hả? Nhưng mà tôi không có ở nhà”
“Mau về nhanh. Tôi đợi”- Quân cúp máy.
An quay đầu xe rồi nhanh chân đạp về nhà. Về tới nhà thì thấy Quân đang đứng tựa lưng vào xe hơi, mắt hơi cụp xuống, ai đi ngang qua cũng không thể nào rời mắt khỏi anh, nhất là mấy đứa con gái học chung trường.
“Cô mau đi. Còn đứng đó làm gì?”- Quân ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô thì vội giục.
Cất xe. An đi ra nhìn Quân. Quân đã mở cửa xe đợi An sẵn. “Mau lên”- Quân nôn nóng.
“Cô ăn gì chưa?”- đang lái xe thì Quân quay đầu sang hỏi.
“Chưa”- cô chậm chạp đáp.
“Vậy chúng mình đi ăn”- Quân thản nhiên trả lời.
Cái gì mà chúng mình cơ chứ.
Dừng xe trước cổng trường, Quân ra trước, rồi nhanh nhẹn sang mở cửa cho An.
Quân dẫn An đi đến một quán cơm nho nhỏ ở gần trường. An cũng hơi bất ngờ vì không ngờ tên này cũng đến những nơi chỉ dành cho người bình dân như cô. Nhưng cô thực sự rất vui, vì anh không phân biệt đẳng cấp hay giàu nghèo gì cả, vui hơn nữa là cô được ăn sáng miễn phí à nha, lâu lắm mới được ăn sáng phải ăn cho no mới được.
Có điều mà cả hai người đều không để ý là... từ khi mà Quân và An bước xuống xe, rồi lại vào quán cơm bình dân như thế này, có biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo bọn họ, từ ganh ghét đến ngưỡng mộ rồi khinh thường đủ kiểu, nhưng hầu như đều là ganh ghét cả.
“Cô vào lớp đi. Trưa ra căn tin ăn cơm tôi cần nói chuyện”
“Nhưng mà... Còn Nhi và Yến thì sao?”- An biết rằng trước sau gì cô cũng sẽ bị mỉa mai cho một trận vì cái tội theo trai bỏ bạn, nhưng sự thật thì không phải thế. Cô bị ép mà. Mặt cô nhăn nhở đến tội nghiệp.
“Đồ của cô còn chưa lấy về đâu nha”- Quân tằng hắng nói một cách lạnh nhạt.
Cô cúi gằm mặt gật nhè nhẹ. Đúng là ép người quá đáng. Song, cô quay người đi vào lớp.
“Chậc, ai mà lại gọi vào giờ này nhỉ?”- An nhăn nhó. Nhìn vào màn hình điện thoại: “Ơ... Honey?? Là ai chứ?”- cô hấp tấp bấm nút gọi- “Alô, Hoàng An nghe”
“Giờ này mà vẫn chưa ngủ sao?”- một giọng nam hí hửng vang lên trong điện thoại.
“Gọi phá giấc ngủ của tôi rồi giờ còn hỏi lãng vậy hả?”- An tức tưởi- “Nhưng mà anh là ai?”
“Quên ân nhân rồi sao?”
“A! Là anh sao? Tên biến thái ở thư viện?”
“Cô thật là, dám nói tôi biến thái ư? Chiếc áo sơ mi và cái quần jeans của cô vẫn còn bên nhà tôi đấy. Ngày mai qua lấy đi rồi biết tay tôi”- sau đó là một tràng cười rõ gian.
Tút... Tút... Tút...- hắn ta ngắt máy trước.
Tít tít... Tít tít... “Bạn có một tin nhắn mới từ Honey”. Mở ra xem. “Ngủ cho ngon, mơ thấy tôi, rồi ngày mai tới lấy quần mình về đi *mặt cười*”
Ngẩn người một lúc, cô mới kịp định thần lại: “Nè. Nè. Khoan đã. Tên khốn, bỉ ổi, vô liêm sỉ, lợi dụng thời cơ, thừa nước đục thả câu hả?”- cô vừa vội vàng xóa tin nhắn rồi tiện tay sửa luôn tên liên lạc thành “Quân BT”, điên tiết cô gào lên chửi rủa làm bọn kia tỉnh giấc.
“Gì vậy mày?”- con Nhi nằm trên chiếc chiếu trải dưới đất ngẩng đầu lên hỏi.
“À à, không có gì, mày ngủ đi”
“Nói chuyện với hot boy ấy mà”- tiếng con Yến ở giường tầng dưới nói vọng lên.
Tụi nó lại được dịp cười hả hê, rồi sau đó lại lăn quay ra ngủ tiếp một cách ngon lành, chỉ tội cho người nào đó phải trằn trọc cả đêm suy nghĩ, một phần là lo vì không biết ngày mai hắn sẽ lại bày trò gì, một phần khi cô nhìn vào số điện thoại kia, không hiểu tại sao, bất giác cô lại cảm thấy trong lòng vui vui.
4 giờ sáng.
“Renggggggggggggggggg....... Rengggggggggggggg.... Renggggggggggggg”- lần này là tiếng chuông báo thức từ điện thoại An vang lên inh ỏi.
An tỉnh giấc, cô dụi mắt, với tay tắt chuông báo, rồi nhảy phóc đáp xuống đất, nhanh nhẹn làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo tươm tất.
Nửa tiếng sau cô đã có mặt ở chỗ đại lí sữa, lấy một thùng sữa đặt lên chiếc xe đạp của mình để đi giao cho từng nhà. Xong xuôi, cô lại đi tới quầy báo, lấy đủ các loại, rồi tất bật đem đến từng nơi mà các khách hàng quen hay đặt.
Hai tiếng trôi qua, hầu như là ngày nào cũng vậy, 6 giờ rưỡi cô mới xong hết nhiệm vụ, 7 giờ vào lớp, đi bằng xe đạp đến trường mất khoảng 25 phút, nên hầu như là không kịp ăn sáng.
“Reng... Reng... Reng...”- điện thoại cô reo. “Là Quân”- cô nói khẽ.
“Có chuyện gì không?”- cô hỏi
“Tôi đang đứng trước nhà cô. Mau ra rồi đi học cùng tôi”
“Hả? Nhưng mà tôi không có ở nhà”
“Mau về nhanh. Tôi đợi”- Quân cúp máy.
An quay đầu xe rồi nhanh chân đạp về nhà. Về tới nhà thì thấy Quân đang đứng tựa lưng vào xe hơi, mắt hơi cụp xuống, ai đi ngang qua cũng không thể nào rời mắt khỏi anh, nhất là mấy đứa con gái học chung trường.
“Cô mau đi. Còn đứng đó làm gì?”- Quân ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô thì vội giục.
Cất xe. An đi ra nhìn Quân. Quân đã mở cửa xe đợi An sẵn. “Mau lên”- Quân nôn nóng.
“Cô ăn gì chưa?”- đang lái xe thì Quân quay đầu sang hỏi.
“Chưa”- cô chậm chạp đáp.
“Vậy chúng mình đi ăn”- Quân thản nhiên trả lời.
Cái gì mà chúng mình cơ chứ.
Dừng xe trước cổng trường, Quân ra trước, rồi nhanh nhẹn sang mở cửa cho An.
Quân dẫn An đi đến một quán cơm nho nhỏ ở gần trường. An cũng hơi bất ngờ vì không ngờ tên này cũng đến những nơi chỉ dành cho người bình dân như cô. Nhưng cô thực sự rất vui, vì anh không phân biệt đẳng cấp hay giàu nghèo gì cả, vui hơn nữa là cô được ăn sáng miễn phí à nha, lâu lắm mới được ăn sáng phải ăn cho no mới được.
Có điều mà cả hai người đều không để ý là... từ khi mà Quân và An bước xuống xe, rồi lại vào quán cơm bình dân như thế này, có biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo bọn họ, từ ganh ghét đến ngưỡng mộ rồi khinh thường đủ kiểu, nhưng hầu như đều là ganh ghét cả.
“Cô vào lớp đi. Trưa ra căn tin ăn cơm tôi cần nói chuyện”
“Nhưng mà... Còn Nhi và Yến thì sao?”- An biết rằng trước sau gì cô cũng sẽ bị mỉa mai cho một trận vì cái tội theo trai bỏ bạn, nhưng sự thật thì không phải thế. Cô bị ép mà. Mặt cô nhăn nhở đến tội nghiệp.
“Đồ của cô còn chưa lấy về đâu nha”- Quân tằng hắng nói một cách lạnh nhạt.
Cô cúi gằm mặt gật nhè nhẹ. Đúng là ép người quá đáng. Song, cô quay người đi vào lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.