Chương 7: Tình bạn
Thanh Vy
07/02/2015
“9 giờ. Vẫn còn sớm. Nhưng mà mình biệt tích 2 ngày nay rồi thể nào cũng bị tra tấn cho mà xem. Chết chắc!”- An ngửa mặt lên trời thầm than thân trách phận.
Nặng nề lê chân bước vào phòng trọ của ba đứa. Bình thường chỉ có mấy bước là đến mà sao hôm nay lại cảm thấy xa thế nhỉ.
“Cốc... cốc... cốc”.
“Đèn không mở. Không biết hai tụi nó có ở nhà không”- cô mở đại cửa mà đi vào.
“Tách” – mở đèn lên.
“Bốp”- một vật mềm mềm va vào đầu cô, không có chuẩn bị trước nên cô thấy choáng váng, xém tí nữa là ngã lăn.
“Cái gối của con Nhi”- cầm trên tay, An gầm lên trong uất ức.
“Nè! Một gối là chưa đủ đâu nha con kiaaaaa!!!”- con Nhi la lên.
Ngồi phịch chỗ chân giường, An nhăn nhó vì lại sắp phải nghe live show mà cô chẳng hề mong đợi.
“Mày đi đâu mà không báo cho tụi tao? Tao cứ nghĩ mày về quê với mẹ mày nên gọi cho mẹ mày hỏi thăm, ai ngờ mày không có ở đó. Có phải mày đi với trai không? Sao mày hư hỏng thế hả con kia?”- con Nhi tức giận.
“Mày im đi! Biết gì mà nói chứ. Tại sao mày gọi mẹ tao làm gì? Mày chỉ làm bà lo lắng thêm thôi mày biết không? Đồ nhiều chuyện.”- An cũng hùng hổ không kém.
“Mày còn nói vậy nữa hả? Uổng công tao với con Yến lo lắng cho mày. Vậy từ giờ mày muốn làm gì thì làm đi. Tao sẽ không can thiệp vào nữa. Xem như tao với mày chưa hề quen biết”
“Được. Cứ vậy đi đồ mồm to”
“Mày....”- Nhi tức quay đi chỗ khác không thèm nói nữa.
“Kìa... Tụi mày... Nè... Nhi bớt nóng đi mày... Còn mày nữa An... Đừng giận nó nha mày”- tội nghiệp con Yến, hai đứa cãi nhau làm nó xanh hết mặt mày, hết khều đứa này lại lay đứa kia, trông thấy mà thương.
Im lặng...
“An à! Tụi tao lo cho mày lắm. Có chuyện gì thì mày nói cho tụi tao nghe đi. Nha mày. Nhaaa!”- con Yến năn nỉ.
“À thì...” – An xiêu lòng.
Sau đó, cô kể hết cho hai đứa nghe. Mặt hai đứa đổi sắc đủ kiểu. Lúc hậm hực, lúc tức đến mặt mũi tím rịm, lúc thì cười ha hả đỏ hết cả mặt, lúc lại trầm ngâm suy nghĩ gì đó, có lúc tụi nó nhìn nhau cười, mặt cứ nham nhở thế nào ấy.
Kể xong hết sự tình An đã trải qua mấy ngày nay, vẻ mặt con Nhi bỗng trở nên ăn năn hối lỗi, nhìn An mắt rưng rưng. “Tao xin lỗi mày nha! Lúc nãy tao hơi nóng, nhưng mà... tao thực sự lo cho mày”- Nhi cúi gầm mặt.
“Haha, không sao đâu, chuyện hồi nãy tao quên rồi”- An hồn nhiên vỗ đầu con Nhi cái “bốp”. “Nhưng mà chuyện này tụi mày không được kể cho mẹ tao biết nghe chưa?”- cô bổ sung thêm.
“Ơ! Chuyện này...”- Nhi và Yến đồng thanh.
“Không bàn cãi. Dù gì tao cũng không sao mà”- cô cười hề hề. Cô đúng thật là quá vô tư. Hai đứa kia nhìn nhau, chỉ biết lắc đầu và thở dài mệt mỏi với cô.
“A!”- con Nhi lại la lên, làm hết cả hồn.
“Sao mày?”- An, Yến ngán ngẩm trả lời.
“Cái người cứu mày tên gì? Bao nhiêu tuổi? Còn học hay đã đi làm rồi? Nếu học thì học trường nào? Lớp nào? Nếu đi làm rồi thì anh ta làm nghề gì? Ở đâu? Đẹp trai không? Gia cảnh thế nào? Tính cách ra sao? Hắn ta có ý gì với mày không?”- nói một hơi đưa ra hàng đống câu hỏi, Nhi nhìn An với ánh mắt tò mò.
“Mày nghĩ gì thế? Đang hỏi cung tao chắc”- cô ấm ức quay sang Yến cầu cứu. Ai dè... Mắt con Yến cũng sáng không kém gì con Nhi, đúng là bó tay.
“Haizzz.... Thật ra tao chỉ biết hắn học trường mình, tên Minh Quân hay sao ấy, nghe đồn là hot boy trường mình, thật ra tao thấy nhan sắc... ừm... cũng bình thường thôi hà. Chỉ ngạc nhiên sao hắn lại biết tên tao, rồi biết cả lớp tao đang học nữa. Tính cách thì cứ dở hơi thế nào ấy. Còn có ý gì với tao thì sao tao biết được”- An lấy hơi trả lời luôn một lần cho đỡ phiền.
“Ê! Hai cái con này, sao đơ hết vậy? Ngạc nhiên lắm hả? Tao lạ lắm hay sao mà tụi bây nhìn miết vậy?”- đúng là hai tụi nó đơ như cây cơ hết cả rồi.
“Trời ơi!!! Minh Quân- hot boy trường mình”- hai đứa nó đúng là điên hết cả rồi. Đang yên đang lành bỗng la lên làm cô giật cả mình. Cô đưa tay vuốt vuốt tim cho nó đập lại nhịp bình thường.
“Mày đúng là quê mùa mà. Không chịu săn tin tức gì hết”
“Minh Quân- đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, hào hoa, phong lưu, lãng tử, lại thêm vẻ lạnh lùng bất cần. Thần tượng của lòng tao”
“Quân học cùng khóa với mình, khoa quản trị kinh doanh”
“Mày đúng là có số hưởng mà”
“Lại mất thêm một đối tượng tốt rồi. Tao khổ quá mày ơi”
“Nhưng mà trường mình con gái tao thấy hầu hết ai cũng mê mẩn anh ấy cả, ngay cả mấy chị khóa trên cũng theo đuổi anh ấy suốt. Mày nên đề phòng thì vẫn hơn”
“Có thể anh ấy chỉ vui chơi qua đường với mày thôi. Mày đừng ảo tưởng quá nheee”
“Tao ganh tị với mày quá. Tao sẽ không chơi với mày nữa”
“Aaaaaaaaaaa!!!! Đừng nói nữa!!! Nhứt đầu quá!!!”- nãy giờ nghe hai con kia lảm nhảm rồi thêm cả một đống giáo huấn khiến đầu An muốn nổ tung. “Thiệt là không thể chịu nổi hai cái con mê trai này mà”- cô vẫn còn ức chế.
“Được rồi, được rồi, bớt nóng”- Nhi nham nhở vuốt vuốt lưng cho An. Còn con Yến chỉ biết đứng đó nhe răng cầu hòa.
“Có gì cần cứ nói tao nghe, tao sẽ là quân sư tình yêu đáng tin cậy cho mày đó nhoeee!”- con Nhi này đúng là hết sợ ai rồi. Cô lườm Nhi một cái rõ sắc sảo.
“Được rồi, mày đi tắm đi nha, đồ đẹp ghê nha, váy hồng luôn nha, Quân đợp troai mua tặng luôn nha”
“Nhi!!! Mặt dỡn mặt với tao hả???”
“Hahaa... Tao lấy đồ cho mày nha An đẹp gái”- Nhi hả hê.
“Hahaa... Còn tao đi hâm canh với cá kho lại cho mày ăn nha An tốt bụng”- Yến hùa theo.
“Đồ hai cái con nịnh bợ”- An đanh giọng, nhưng trong cô lại nhóm lên một ngọn lửa lan tỏa khắp người, khiến lòng cô ấm áp vô cùng, có lẽ cái đó được gọi là... tình bạn.
Nặng nề lê chân bước vào phòng trọ của ba đứa. Bình thường chỉ có mấy bước là đến mà sao hôm nay lại cảm thấy xa thế nhỉ.
“Cốc... cốc... cốc”.
“Đèn không mở. Không biết hai tụi nó có ở nhà không”- cô mở đại cửa mà đi vào.
“Tách” – mở đèn lên.
“Bốp”- một vật mềm mềm va vào đầu cô, không có chuẩn bị trước nên cô thấy choáng váng, xém tí nữa là ngã lăn.
“Cái gối của con Nhi”- cầm trên tay, An gầm lên trong uất ức.
“Nè! Một gối là chưa đủ đâu nha con kiaaaaa!!!”- con Nhi la lên.
Ngồi phịch chỗ chân giường, An nhăn nhó vì lại sắp phải nghe live show mà cô chẳng hề mong đợi.
“Mày đi đâu mà không báo cho tụi tao? Tao cứ nghĩ mày về quê với mẹ mày nên gọi cho mẹ mày hỏi thăm, ai ngờ mày không có ở đó. Có phải mày đi với trai không? Sao mày hư hỏng thế hả con kia?”- con Nhi tức giận.
“Mày im đi! Biết gì mà nói chứ. Tại sao mày gọi mẹ tao làm gì? Mày chỉ làm bà lo lắng thêm thôi mày biết không? Đồ nhiều chuyện.”- An cũng hùng hổ không kém.
“Mày còn nói vậy nữa hả? Uổng công tao với con Yến lo lắng cho mày. Vậy từ giờ mày muốn làm gì thì làm đi. Tao sẽ không can thiệp vào nữa. Xem như tao với mày chưa hề quen biết”
“Được. Cứ vậy đi đồ mồm to”
“Mày....”- Nhi tức quay đi chỗ khác không thèm nói nữa.
“Kìa... Tụi mày... Nè... Nhi bớt nóng đi mày... Còn mày nữa An... Đừng giận nó nha mày”- tội nghiệp con Yến, hai đứa cãi nhau làm nó xanh hết mặt mày, hết khều đứa này lại lay đứa kia, trông thấy mà thương.
Im lặng...
“An à! Tụi tao lo cho mày lắm. Có chuyện gì thì mày nói cho tụi tao nghe đi. Nha mày. Nhaaa!”- con Yến năn nỉ.
“À thì...” – An xiêu lòng.
Sau đó, cô kể hết cho hai đứa nghe. Mặt hai đứa đổi sắc đủ kiểu. Lúc hậm hực, lúc tức đến mặt mũi tím rịm, lúc thì cười ha hả đỏ hết cả mặt, lúc lại trầm ngâm suy nghĩ gì đó, có lúc tụi nó nhìn nhau cười, mặt cứ nham nhở thế nào ấy.
Kể xong hết sự tình An đã trải qua mấy ngày nay, vẻ mặt con Nhi bỗng trở nên ăn năn hối lỗi, nhìn An mắt rưng rưng. “Tao xin lỗi mày nha! Lúc nãy tao hơi nóng, nhưng mà... tao thực sự lo cho mày”- Nhi cúi gầm mặt.
“Haha, không sao đâu, chuyện hồi nãy tao quên rồi”- An hồn nhiên vỗ đầu con Nhi cái “bốp”. “Nhưng mà chuyện này tụi mày không được kể cho mẹ tao biết nghe chưa?”- cô bổ sung thêm.
“Ơ! Chuyện này...”- Nhi và Yến đồng thanh.
“Không bàn cãi. Dù gì tao cũng không sao mà”- cô cười hề hề. Cô đúng thật là quá vô tư. Hai đứa kia nhìn nhau, chỉ biết lắc đầu và thở dài mệt mỏi với cô.
“A!”- con Nhi lại la lên, làm hết cả hồn.
“Sao mày?”- An, Yến ngán ngẩm trả lời.
“Cái người cứu mày tên gì? Bao nhiêu tuổi? Còn học hay đã đi làm rồi? Nếu học thì học trường nào? Lớp nào? Nếu đi làm rồi thì anh ta làm nghề gì? Ở đâu? Đẹp trai không? Gia cảnh thế nào? Tính cách ra sao? Hắn ta có ý gì với mày không?”- nói một hơi đưa ra hàng đống câu hỏi, Nhi nhìn An với ánh mắt tò mò.
“Mày nghĩ gì thế? Đang hỏi cung tao chắc”- cô ấm ức quay sang Yến cầu cứu. Ai dè... Mắt con Yến cũng sáng không kém gì con Nhi, đúng là bó tay.
“Haizzz.... Thật ra tao chỉ biết hắn học trường mình, tên Minh Quân hay sao ấy, nghe đồn là hot boy trường mình, thật ra tao thấy nhan sắc... ừm... cũng bình thường thôi hà. Chỉ ngạc nhiên sao hắn lại biết tên tao, rồi biết cả lớp tao đang học nữa. Tính cách thì cứ dở hơi thế nào ấy. Còn có ý gì với tao thì sao tao biết được”- An lấy hơi trả lời luôn một lần cho đỡ phiền.
“Ê! Hai cái con này, sao đơ hết vậy? Ngạc nhiên lắm hả? Tao lạ lắm hay sao mà tụi bây nhìn miết vậy?”- đúng là hai tụi nó đơ như cây cơ hết cả rồi.
“Trời ơi!!! Minh Quân- hot boy trường mình”- hai đứa nó đúng là điên hết cả rồi. Đang yên đang lành bỗng la lên làm cô giật cả mình. Cô đưa tay vuốt vuốt tim cho nó đập lại nhịp bình thường.
“Mày đúng là quê mùa mà. Không chịu săn tin tức gì hết”
“Minh Quân- đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, hào hoa, phong lưu, lãng tử, lại thêm vẻ lạnh lùng bất cần. Thần tượng của lòng tao”
“Quân học cùng khóa với mình, khoa quản trị kinh doanh”
“Mày đúng là có số hưởng mà”
“Lại mất thêm một đối tượng tốt rồi. Tao khổ quá mày ơi”
“Nhưng mà trường mình con gái tao thấy hầu hết ai cũng mê mẩn anh ấy cả, ngay cả mấy chị khóa trên cũng theo đuổi anh ấy suốt. Mày nên đề phòng thì vẫn hơn”
“Có thể anh ấy chỉ vui chơi qua đường với mày thôi. Mày đừng ảo tưởng quá nheee”
“Tao ganh tị với mày quá. Tao sẽ không chơi với mày nữa”
“Aaaaaaaaaaa!!!! Đừng nói nữa!!! Nhứt đầu quá!!!”- nãy giờ nghe hai con kia lảm nhảm rồi thêm cả một đống giáo huấn khiến đầu An muốn nổ tung. “Thiệt là không thể chịu nổi hai cái con mê trai này mà”- cô vẫn còn ức chế.
“Được rồi, được rồi, bớt nóng”- Nhi nham nhở vuốt vuốt lưng cho An. Còn con Yến chỉ biết đứng đó nhe răng cầu hòa.
“Có gì cần cứ nói tao nghe, tao sẽ là quân sư tình yêu đáng tin cậy cho mày đó nhoeee!”- con Nhi này đúng là hết sợ ai rồi. Cô lườm Nhi một cái rõ sắc sảo.
“Được rồi, mày đi tắm đi nha, đồ đẹp ghê nha, váy hồng luôn nha, Quân đợp troai mua tặng luôn nha”
“Nhi!!! Mặt dỡn mặt với tao hả???”
“Hahaa... Tao lấy đồ cho mày nha An đẹp gái”- Nhi hả hê.
“Hahaa... Còn tao đi hâm canh với cá kho lại cho mày ăn nha An tốt bụng”- Yến hùa theo.
“Đồ hai cái con nịnh bợ”- An đanh giọng, nhưng trong cô lại nhóm lên một ngọn lửa lan tỏa khắp người, khiến lòng cô ấm áp vô cùng, có lẽ cái đó được gọi là... tình bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.