Chương 9
mewzakuro
17/05/2013
1 ngày,2 ngày,3 ngày...tôi cứ như bị bệnh tâm thần vậy.Cứ nhìn ngoài cửa sổ mà nhẩm đếm.Lúc tôi đi về bố mẹ không phát hiện nhưng bù lại ngày
hôm sau thấy 2 má tôi sưng vù.Mẹ tôi hoảng hốt làm ầm tùm lum,cuối cùng
là bảo tôi nghỉ học vài hôm và cũng cấm túc tôi đi ra ngoài.Cả ngày ngồi ngủ thật chán,không biết 3 người họ sao rồi.Khoan!Lí do gì mà tôi lại
lo lắng cho cả 3??!!Trong khi đó họ đã tàn nhẫn "tặng" tôi 3 cái tát.Các bạn biết sức con trai rồi đấy.Nó khiến tôi đau tê buốt ăn cơm không
được.Nực cười quá!Tôi đang mãi vẩn vơ thì mẹ gọi tôi xuống nói
chuyện.Tôi ngồi vào ghế salon,tay ăn bánh:
_Có lẽ chúng ta sẽ chuyển nhà đấy
Tôi nghe xong bị sặc,mẹ đưa nước cho tôi uống.Sau khi đã bình tĩnh tôi hỏi bố mẹ:
_Chuyển qua đâu vậy mẹ?
_Sang Nhật,vì công ty phân bố mẹ sang công tác bên ấy,con thông cảm cho bố mẹ nhé-mẹ cười hiền nhìn tôi
_Bao giờ trở lại đây...
_Bố mẹ cũng không biết nữa,mai sẽ bay qua đó luôn,bây giờ con có thể đi tạm biệt bạn bè
_Vâng,con hiểu rồi...
Đầu óc tôi rối như tơ vò,mọi chuyện cứ ập lên đầu tôi.Tôi không biết mình ra khỏi nhà và đến công viên bằng cách nào.Tôi ngắm những đứa trẻ đang vui đùa,gương mặt chúng vô tư thật.Giá như mình được như vậy...
_Tuyết Linh,làm gì ngoài này thế?
Tôi quay nơi phát ra giọng nói,ăn mặc bình thường,tóc cột 2 bím nhìn rất dễ thương.Là bà 8 Vương Tuyết,cậu ấy đến chỗ tôi hỏi ấp úp:
_Cậu...vụ...hôm ấy
_Cậu đừng nhắc nữa,tớ không muốn nhắc về bọn họ,dạo này học hành ổn chứ?-tôi lảnh tránh sang chuyện khác
_Cũng bình thường,tức chết nhất là tên Nguyên Tinh.Hắn cứ chọc tớ mãi,vài lúc dù biện pháp mạnh cũng không xi nhê gì với hắn-Vương Tuyết kể khổ,tay cứ nắm chặt lại
_Không chừng tên đó thích cậu rồi đấy
_Không thể nào có chuyện đó được-Vương Tuyết la lên
_Ừ không có,cho tớ ôm cậu 1 lát được không?
Tôi ôm Vương Tuyết để che đi giọt nước mắt sắp trào ra.Tuy chỉ chơi với nhau vài tuần nhưng chúng tôi như những người bạn thân.Tôi nghẹn ngào nói:
_Cậu nhớ có chuyện gì thì gọi cho tụi Bảo Ly nhé,học hành đàng hoàng lại,giữ sức khỏe cho tôi
_Cậu...sắp đi mô hay sao mà dặn này dặn nọ như bà cụ non vậy-Vương Tuyết ngạc nhiên
_Chúng ta đi chơi mấy game trong công viên không?-tôi cố chỉnh lại giọng nói
Tôi kéo tay Vương Tuyết,chơi nhiều trò chơi,trong suốt quá trình đi tràn ngập tiếng cười.Tôi sẽ không quên ngày này đâu,nó có thể là kỉ niệm ở đây đối với tôi...
"Máy bay từ Việt Nam đến Nhật Bản đã cất cánh..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
2 năm sau
Có cô gái bước ra từ sân bay,tóc đen thả dài,mặc chiếc váy chấm bi màu trắng đen rất xinh,khuôn mặt được che bởi kính đen.Ở cô gái phát ra sự quyến rũ khó cưỡng,khiến nhiều người phải quay đầu lại.Cô gái đó chính là tôi.Hít thở bầu không khí trong lành,tôi bắt taxi về nhà.Vào trong căn nhà mọi thứ vẫn như cũ.Bây giờ tôi sẽ ở 1 mình ở đây,bố mẹ tôi ở lại Nhật.Công việc cũng trở nên phát triển,nên tôi đi về 1 mình.Tôi sắp xếp lại hành lí,hồi hộp vì ngày mai tôi sẽ đi học lại.Đặc biệt hơn là ở học viện Ruby.
Vì quá căng thẳng mà mắt tôi như con gấu trúc vậy.Tôi đang ở trước cổng học viện Ruby.Tâm trạng tôi vừa hồi hộp,lo lắng,...Tôi bước chân vào học viện,bây giờ cũng có khá nhiều người.Tôi nhìn thấy lớp mà tôi đã từng học.Tôi tiến đến sờ tay vào khung chữ nổi màu vàng lấp lánh:12D21.Nhớ lại hồi đó trông mình thật đầu gấu.Bỗng có tiếng nói phát lên:
_Em nhầm lớp rồi,Tuyết Linh.Em học lớp 12A1 ấy
Cái gì??!!Tôi nhớ đã nói với ông hiệu trưởng vào lớp này học mà.Như thấy được thắc mắc của tôi,cô giáo tiến về phía tôi giải thích:
_Vì lớp này không cho người khác vào đây học,không phải là xin vào lớp này học được đâu.Thôi chúng ta về lớp đi
Tôi đi theo cô giáo,mắt liếc về lớp đó đầy luyến tiếc.Tôi vừa bước vào lớp,mấy bạn gặp người quen hét lên um sùm.Báo hại cô giáo can ngăn không được.Tôi ngồi bên cạnh Hải Quân(mời mí bạn coi trang 1 để biết về nhân vật này).
Căn tin
Tôi đi ăn cùng với Hải Quân,bật mí là tôi và Bảo Quân nhanh chóng trở thành bạn thân vì nói chuyện rất hợp.Hải Quân nhìn rất tri thức,cặp kính của cậu ấy làm cho cậu ấy đẹp trai hơn.Nhiều bạn nữ cũng đổ trước Hải Quân,cậu bạn tri thức.Chúng tôi mang đồ ăn ngồi chiếc bàn gần cửa sổ.Hải Quân nói chuyện với tôi:
_Nè Tuyết Linh,cậu biết cái ngày mà cậu rời khỏi đây,lớp 12D21 ráo riết tìm cậu đấy
_Thật sao?-tôi ngạc nhiên
_Ừ nhưng bây giờ thì...-Hải Quân bỏ lửng câu cuối
_Thì sao????-tôi thắc mắc
_Họ mà thấy cậu ở đây là cậu toi đời đấy-Hải Quân nhỏ giọng lại
_Sao cậu biết điều đó?-tôi cũng bắt chước Hải Quân
_Bởi vì mình là em họ của Giang Hoàng Nguyên mà,nên chuyện gì về lớp đó tôi rành lắm
_Á Á Á!!Lớp 12D21 kìa
_I luv u,12D21
Giọng của mấy đứa con trai và mấy đứa con gái cắt ngang lời Hải Quân.Tôi hồi hộp quay lại,cánh cửa căn tin bật mở ra...
Họ bước vào làm căn tin im lặng.Đám học sinh dõi theo từng bước chân của họ,đến khi họ ngồi xuống.Những cử chỉ của họ làm cho mọi người lo lắng.Tại sao phải lo lắng nhỉ?Tôi liếc về họ,trở nên xinh đẹp và trưởng thành hơn trước.Nhưng sao xa lạ quá,tôi cảm thấy họ có 1 bức tường vô hình khiến cho người khác khó lòng tiếc cận.Bàn họ ngồi gần chỗ tôi,có nên chào hỏi không ta.Tôi rời khỏi chỗ ngồi,tiến về phía họ Hải Quân cố níu tôi lại nhưng đều vô dụng.Tôi vụng về mở lời:
_Chào mấy cậu
Không khí trong căn tin lại căng thẳng hơn.Có mấy học sinh còn lẩm bẩm cái gì đó cứ như cầu nguyện vậy.Cô gái gần tôi đứng dậy lấy ly nước đổ vào đầu tôi,bực tức nói:
_Cậu không có tư cách đến chào chúng tôi-Vương Tuyết
_Đủ rồi đấy,sao không đi luôn đi-Bảo Ly nói mỉa tôi
Mọi chuyện trở nên tồi tệ từ khi nào vậy?Tôi chết lặng nhìn người tôi coi là bạn thân lại nói những lời lẽ đấy.Tôi đã làm gì sai chứ,chỉ là đi không thông báo cho họ biết thôi chứ có làm gì đâu.Hải Quân kéo tôi ra sau lưng điềm tĩnh nói:
_Không cần phải giận dai như thế chứ
_Đây không phải là việc của em nên đừng chen vào-Hoàng Nguyên lên tiếng
_Các người làm như vậy có được lợi gì,cậu ấy đã trở nên rồi nếu như có 1 ngày cậu ấy sẽ mãi mãi ra đi thì chắc các người còn hơn thế này quá-Hải Quân nói lại
Ơ cái tên khỉ này,cái gì mà "sẽ mãi mãi ra đi" tính trù dập tôi chắc.Tôi chưa chết đâu đấy.Trong lúc hầm hực,Hải Quân kéo tôi ra khỏi căn tin.Bỏ lại đằng sau những con người với đôi mắt vừa vui vừa tức đó
Gió mát thật,tôi đưa tay đón gió.Tôi và Hải Quân đang ở trên sân thượng ngắm cảnh.Hải Quân vờn tóc tôi nói:
_Tớ nói vậy thôi chứ cậu cũng phải nên xin lỗi họ
_Mình biết nhưng hình như họ giận ghê lắm-tôi thở dài
_Ha ha tự làm tự chịu
_Tên khỉ,tôi còn chưa xử cậu việc lúc nãy đấy,sẽ ra đi mãi mãi là sao
_Ai biết được-Hải Quân nhìn lên trời
Đúng là tên quái dị chưa từng thấy,mình thật sự thấy sợ tên này rồi.Suốt nguyên 1 tuần,tôi đi theo họ xin lỗi muốn gãy lưỡi mà chẳng xi nhê gì cả.Họ còn tránh tôi như tránh tà vậy.Tôi rầu rĩ bước xuống cầu thang,bỗng trật chân té,cuộc đời sao mà đen dữ,tôi còn quá trẻ để chết mà
Đây là thiên đường phải không,trước mặt tôi là bàn đầy thức ăn tôi thích.Tôi sắp đụng tới thì nghe tiếng kêu gọi của ai đó.Khốn!Sắp được ăn mà gọi làm gì,kệ ăn là chính.Giả vờ như không nghe,tôi ăn 1 cách ngoan lành.Tiếng léo nhéo đó ngày 1 nhiều hơn.Tức quá đi,tôi bật tỉnh lại.Trước mặt tôi là 8 khuôn mặt đầy lo lắng,mấy bà thì nước mắt còn mấy ông thì đổ mồ hôi hột.Đông đủ thiệt,hôm nay là ngày gì nhỉ?Tuyết Đan gào khóc:
_Lần sau chị đừng hù em nữa nha,hức hức hức,bọn này tha lỗi cho chị đó,em cứ tưởng là chị chết rồi chứ
_Cô cũng thật là...hậu đậu hết thuốc chữa-Lâm Phong cầm ràm
_....
Mỗi người 1 cậu,c.h.ử.i tôi nhưng cũng lo lắng cho tôi.Ôi xúc động làm sao,có điều là sao tôi không đứng lên được.Nhìn vào cái chân bó bột tôi đã hiểu ra được phần nào.Hải Quân như hiểu ý tôi bèn nói:
_Bây giờ Tuyết Linh bị bong gân khó đi lại,ai xung phong chở cậu ấy đến trường
_Để tôi
Mọi người ngạc nhiên quay lại tiếng nói đó,Lâm Phong là cậu sao.Tên này tốt đột xuất với tôi ư,khó tin quá.Minh Tuấn cũng không chịu thua:
_Tôi nữa
_Cả tôi luôn-Hoàng Nguyên phun ra 1 câu
_Có tôi rồi không cần làm phiền mấy cậu đâu-Lâm Phong lên tiếng
_Tôi không yên tâm giao Tuyết Linh cho cậu đâu,ai mà biết cậu sẽ làm gì cô ấy-Minh Tuấn đá đểu lại
_Cậu nói cái gì đó-Lâm Phong tức đỏ 2 con mắt
_Nói chung là để tôi,2 cậu đi xe như sắp ngã-Hoàng Nguyên cũng không chịu thua
_Cậu cũng đâu kém gì chúng tôi về khoản đó,người im như cậu mới là đáng sợ-Lâm Phong,Minh Tuấn đồng thanh nói
_...
3 tên khỉ ngố cãi nhau chí chóe về việc chở tôi đến trường,cuộc sống của tôi lại bị họ phá thêm lần nữa rồi _Cái gì thế này?-tôi chỉ vào đống đồ đằng sau lưng Lâm Phong
Đằng sau lưng hắn là đống hành lí,hắn đi đâu mà đến tạm biệt tôi sao.Không lẽ hắn định...
_Đương nhiên là chuyển qua nhà cô rồi-Lâm Tĩnh trả lời tỉnh rủi
_Không cần phải vậy chứ-tôi e dè
_Cái chân của cô thì cô nghĩ làm được gì,đúng còn không nổi nữa huống gì,vì thế tôi chuyển vào nhà cô cho đến khi hết đau chân-Lâm Phong bực dọc trả lời
Hắn nói đúng,tôi đứng còn không vững nữa là.Tôi đành im lặng để hắn mang hành lí lên trên phòng,hắn đang đi giữ chừng thì nghe tiếng chuông cửa.Tôi đến mở cửa,thấy Minh Tuấn cũng xách thứ tương tự như Lâm Phong tự nhiên bước vào nhà tôi.Lâm Phong nhìn nói giọng chẳng đàng hoàng tí nào:
_Cậu đến đây làm gì?
_Tôi cũng giống như cậu thôi,cậu đến được sao tôi lại không đến được-Minh Tuấn khích lại
_Muốn chết hả?-Lâm Phong dứ nắm đấm với Minh Tuấn
_Tôi muốn chết từ lâu rồi-Minh Tuấn cười
Tôi nhìn 2 tên kia mà lắc đầu.Bỗng có bóng người qua tôi,mái tóc bạc kim,lần này là...
_Hoàng Nguyên,cậu làm gì ở đây?-Minh Tuấn hỏi
_Đương nhiên là đến canh chừng Tuyết Linh trước nanh vuốt của 2 cậu rồi-Hoàng Nguyên bình thản
_Cậu dám nói cái gì?-đồng thanh tập 2
Đau đầu quá mẹ ơi!Nhìn 3 người họ cãi nhau như sắp đánh nhau.Tôi lấy đầu đập vào tường,3 người thấy lạ liền hỏi:
_Cô bị gì hả?-Lâm Phong
_Đau đầu hay sao mà đập vậy-Minh Tuấn
_Coi chừng nứt đầu đó-Hoàng Nguyên
Ôi!Còn gì là cuộc sống của tôi nữa.Sau khi sắp xếp phòng,3 người họ ở phòng đối diện tôi.Tôi đi tắm mà thấy lo lắng sao sao ấy.Lần đầu tiên ở với con trai nên phải ngó trước ngó sau.Tôi quấn khăn tắm bước ra,ở Nhật tôi hay làm vậy cho mát để khỏi làm ướt quần áo.Tôi đang lấy đồ thì lỡ đẩy hộp các tông đổ xuống tùm lum đồ.Tôi đành cúi xuống lấy đồ,cửa phòng bật mở,3 tên khỉ xông vào nhìn quanh.Tôi ngạc nhiên hỏi:
_Mấy cậu vào đây làm gì?
_Lúc nãy tôi nghe tiếng đổ vỡ-Hoàng Nguyên trả lời
_Không có gì đâu-tôi phẩy tay
Nhưng sao mấy tên này mặt đỏ như trái cà vậy ta.Tôi cúi xuống thì ra mình đang mặt khăn tấm để lộ bờ vai và đùi.Còn mấy tên kia ở trần mang mỗi cái quần.Hoàn cảnh tức cảnh sinh tình khiến nhiều người hiểu nhầm.May mà mấy tên kia không uống rượu nếu không...Tôi hắng giọng đuổi khéo:
_Các cậu có thể ra ngoài được rồi
3 tên khỉ ngố gãi đầu bước ra ngoài,đúng là ở nhà với con trai thật nguy hiểm.Tôi thay đồ xong nghe tiếng gọi xuống ăn.Tôi cố lết chân đi,tôi cảm thấy chân mình không chạm đứng nữa.Quay lại thấy Hoàng Nguyên đang bế tôi,tôi ngượng quá không nói gì.Bước vào phòng ăn thấy 2 tên đang phát tia lửa điện vào Hoàng Nguyên.Hoàng Nguyên đặt tôi xuống ghế,rồi ngồi xuống bàn ăn tối.Không khí trở nên im lặng,chẳng ai nói câu nào.Tôi gắp cho Hoàng Nguyên mỉm cười nói:
_Cảm ơn anh đã giúp tôi xuống đây
_Không sao-Hoàng Nguyên cười
_Này cô cũng phải gắp thức ăn cho tôi chứ-Lâm Phong bực mình
_Cả tôi nữa-Minh Tuấn cũng chẳng nhường
Tôi đành gắp cho 2 người này và cuộc chiến thức ăn bắt đầu:
_Cô nên ăn món thịt gà quay nó rất bổ do tôi nầu đấy-Lâm phong gắp cánh gà cho tôi
_Cô ăn tôm sẽ tốt cho cô hơn-Minh Tuấn gắp cho tôi con tôm to hơn
_Cô nên ăn thịt là tốt nhất-Hoàng Nguyên gắp thịt bỏ vào bát tôi
Thế là cả 3 cứ gắp liên tục cho tôi không chịu nhường đến khi bát tôi chứa đầy thức ăn.Tôi khóc không ra nước mắt,dù sao cũng vui vì có người quan tâm tới mình
Buổi sáng
_Dậy đi học,cô muốn đi học trễ hả-Lâm Phong đập cửa phòng tôi
Tôi mắt mở mắt nhắm nhìn đồng hồ,6h45.Còn 10' nữa là vào lớp,tôi bật dậy làm VSCN xong rồi mở cửa ra.Thấy cả 3 đã ăn mặc chỉnh tề,liền kéo tôi xuống nhà lấy xe oto đi.Lâm Phong chở,tôi ngồi bên ghế lái,2 tên ngồi đằng sau.Tên Lâm Phong phóng xe nhanh đến mức chóng mặt,tôi chưa ăn gì cả.Hoàng Nguyên thấy thế nói:
_Phong,cậu đi chậm lại đi,Tuyết Linh chóng mặt đó
_Trễ thì có sao đâu-Minh Tuấn nhún vai
Chừng này mà nhằm nhò gì,chỉ là hôm nay tôi mệt nên mới thế.Xe phóng thẳng vào học viện,đến bãi đỗ xe.3 tên lại giành nhau cổng tôi lên lớp.May mà có Hải Quân nói cổng tôi vì cùng lớp.3 tên khỉ tuy không cam lòng nhưng đành phải để Hải Quân cổng tôi.Trên đường Hải Quân hỏi tôi:
_Sướng nhỉ,được 3 hoàng tử của học viện Ruby quan tâm
_Phiền thì có nhưng dù sao cũng vui-tôi cười
_Lâu rồi tôi mới thấy anh Nguyên cười đấy,cảm ơn cậu đã khiến cho anh tôi trở lại như trước-Hải Quân cúi mặt
_Cậu đừng nói vậy-tôi nói
2 chúng tôi trò chuyện đến khi vào lớp,cô giáo cũng cho phép tôi không cần tập thể dục trong thời gian này.Đến giờ ra chơi,tôi đành ngồi im ở lớp.Chân đau chẳng đi đâu được.3 tên khỉ ngố không biết chui từ đâu ra đem cho tôi nhiều thứ ăn,công nhận chân đau cũng là 1 cái lợi,ăn chùa miễn phí.Ra về Hải Quân cõng tôi ra bãi đỗ xe,nhưng không phải đi xe hơi mà đi xe đạp của cậu ấy.Hải Quân bế tôi ngồi lên yên,cậu dựng xe và đạp.Gió mát quá,tôi ôm eo Hải Quân khẽ hát.Hải Quân cũng tham gia hát với tôi nếu nhìn vào tưởng tôi và cậu ấy là cặp tình nhân.Đến trước nhà tôi,Hải Quân dựng xe rồi bế tôi vào nhà,tôi thắc mắc hỏi:
_Sao cậu biết nhà tôi?
_Cái chức lớp trưởng để trưng àh?-Hải Quân nhếch môi
Á khẩu luôn,khi vào trong nha thấy có sát khí.3 gương mặt như muốn bằm vay Hải Quân.Cậu đặt tôi xuống ghế salon,quay lại hỏi:
_Các cậu nhìn tôi dữ vậy?
_Tại sao cậu lại đem cô ấy đi mà không hỏi tôi?-Lâm Phong chỉ thẳng Hải Quân
_Cứ ghen đi,tình cảnh này vẫn diễn ra hằng ngày đấy-Hải Quân vẫy tay bước ra khỏi cửa
Tôi đổ mồ hôi nhiều 3 người,họ lại sắp cãi lộn với nhau về việc ai sẽ bế tôi lên lầu.Quả nhiên là không ngoài dự đoán,cuối cùng Minh Tuấn bế tôi.
Những tháng cứ thế mà trôi qua,Hải Quân vẫn chở tôi đi mặc cho những lời cảnh cáo 3 tên khỉ ngố.3 người họ tuy cãi nhau nhưng có vẻ thân với nhau hơn trước.Tôi nhớ vì giành coi TV mà 3 tên đánh lộn với nhau,vỡ hết cả đồ đành phải mua lại.Còn có hôm coi phim với nhau,Lâm Phong dựa vào tay phải của tôi,Minh Tuấn dựa vào tay trái của tôi và Hoàng Nguyên ngồi dưới đất nằm trên đùi tôi ngủ.Đến sáng cả người tôi nhức mỏi vì bị họ dựa vào.Có biết bao là kỉ niệm với 3 tên khỉ ngố tôi nhớ mãi.Nhưng bây giờ thì chân tôi cũng đã lành,Lâm Phong về vì bị ba kêu,Minh Tuấn có việc với mẹ cậu ở nước ngoài,Hoàng Nguyên đi họp mặt gia đình ở bên Đức.Căn nhà trống vắng lạ thường,không còn những tiếng cãi lộn nữa,tôi ăn cơm mà không ngon tiếng nào.3 người họ biệt tích nguyên 1 tuần,lên trường tôi cứ tìm kiếm hình ảnh của họ.Bảo Ly,Tuyết Đan,Vương Tuyết,Nguyên Tinh cũng giúp tôi vơi đi nỗi buồn.Giờ tôi đã hiểu ra rằng họ đã phá rối cuộc sống của tôi nhưng tôi lại không thể sống nếu thiếu 3 người.Có nên bảo họ chuyển luôn về nhà tôi không nhỉ?Nghe thì trơ trẽn thật,bởi vì tôi muốn mỗi ngày được nhìn mặt họ
_Có lẽ chúng ta sẽ chuyển nhà đấy
Tôi nghe xong bị sặc,mẹ đưa nước cho tôi uống.Sau khi đã bình tĩnh tôi hỏi bố mẹ:
_Chuyển qua đâu vậy mẹ?
_Sang Nhật,vì công ty phân bố mẹ sang công tác bên ấy,con thông cảm cho bố mẹ nhé-mẹ cười hiền nhìn tôi
_Bao giờ trở lại đây...
_Bố mẹ cũng không biết nữa,mai sẽ bay qua đó luôn,bây giờ con có thể đi tạm biệt bạn bè
_Vâng,con hiểu rồi...
Đầu óc tôi rối như tơ vò,mọi chuyện cứ ập lên đầu tôi.Tôi không biết mình ra khỏi nhà và đến công viên bằng cách nào.Tôi ngắm những đứa trẻ đang vui đùa,gương mặt chúng vô tư thật.Giá như mình được như vậy...
_Tuyết Linh,làm gì ngoài này thế?
Tôi quay nơi phát ra giọng nói,ăn mặc bình thường,tóc cột 2 bím nhìn rất dễ thương.Là bà 8 Vương Tuyết,cậu ấy đến chỗ tôi hỏi ấp úp:
_Cậu...vụ...hôm ấy
_Cậu đừng nhắc nữa,tớ không muốn nhắc về bọn họ,dạo này học hành ổn chứ?-tôi lảnh tránh sang chuyện khác
_Cũng bình thường,tức chết nhất là tên Nguyên Tinh.Hắn cứ chọc tớ mãi,vài lúc dù biện pháp mạnh cũng không xi nhê gì với hắn-Vương Tuyết kể khổ,tay cứ nắm chặt lại
_Không chừng tên đó thích cậu rồi đấy
_Không thể nào có chuyện đó được-Vương Tuyết la lên
_Ừ không có,cho tớ ôm cậu 1 lát được không?
Tôi ôm Vương Tuyết để che đi giọt nước mắt sắp trào ra.Tuy chỉ chơi với nhau vài tuần nhưng chúng tôi như những người bạn thân.Tôi nghẹn ngào nói:
_Cậu nhớ có chuyện gì thì gọi cho tụi Bảo Ly nhé,học hành đàng hoàng lại,giữ sức khỏe cho tôi
_Cậu...sắp đi mô hay sao mà dặn này dặn nọ như bà cụ non vậy-Vương Tuyết ngạc nhiên
_Chúng ta đi chơi mấy game trong công viên không?-tôi cố chỉnh lại giọng nói
Tôi kéo tay Vương Tuyết,chơi nhiều trò chơi,trong suốt quá trình đi tràn ngập tiếng cười.Tôi sẽ không quên ngày này đâu,nó có thể là kỉ niệm ở đây đối với tôi...
"Máy bay từ Việt Nam đến Nhật Bản đã cất cánh..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
2 năm sau
Có cô gái bước ra từ sân bay,tóc đen thả dài,mặc chiếc váy chấm bi màu trắng đen rất xinh,khuôn mặt được che bởi kính đen.Ở cô gái phát ra sự quyến rũ khó cưỡng,khiến nhiều người phải quay đầu lại.Cô gái đó chính là tôi.Hít thở bầu không khí trong lành,tôi bắt taxi về nhà.Vào trong căn nhà mọi thứ vẫn như cũ.Bây giờ tôi sẽ ở 1 mình ở đây,bố mẹ tôi ở lại Nhật.Công việc cũng trở nên phát triển,nên tôi đi về 1 mình.Tôi sắp xếp lại hành lí,hồi hộp vì ngày mai tôi sẽ đi học lại.Đặc biệt hơn là ở học viện Ruby.
Vì quá căng thẳng mà mắt tôi như con gấu trúc vậy.Tôi đang ở trước cổng học viện Ruby.Tâm trạng tôi vừa hồi hộp,lo lắng,...Tôi bước chân vào học viện,bây giờ cũng có khá nhiều người.Tôi nhìn thấy lớp mà tôi đã từng học.Tôi tiến đến sờ tay vào khung chữ nổi màu vàng lấp lánh:12D21.Nhớ lại hồi đó trông mình thật đầu gấu.Bỗng có tiếng nói phát lên:
_Em nhầm lớp rồi,Tuyết Linh.Em học lớp 12A1 ấy
Cái gì??!!Tôi nhớ đã nói với ông hiệu trưởng vào lớp này học mà.Như thấy được thắc mắc của tôi,cô giáo tiến về phía tôi giải thích:
_Vì lớp này không cho người khác vào đây học,không phải là xin vào lớp này học được đâu.Thôi chúng ta về lớp đi
Tôi đi theo cô giáo,mắt liếc về lớp đó đầy luyến tiếc.Tôi vừa bước vào lớp,mấy bạn gặp người quen hét lên um sùm.Báo hại cô giáo can ngăn không được.Tôi ngồi bên cạnh Hải Quân(mời mí bạn coi trang 1 để biết về nhân vật này).
Căn tin
Tôi đi ăn cùng với Hải Quân,bật mí là tôi và Bảo Quân nhanh chóng trở thành bạn thân vì nói chuyện rất hợp.Hải Quân nhìn rất tri thức,cặp kính của cậu ấy làm cho cậu ấy đẹp trai hơn.Nhiều bạn nữ cũng đổ trước Hải Quân,cậu bạn tri thức.Chúng tôi mang đồ ăn ngồi chiếc bàn gần cửa sổ.Hải Quân nói chuyện với tôi:
_Nè Tuyết Linh,cậu biết cái ngày mà cậu rời khỏi đây,lớp 12D21 ráo riết tìm cậu đấy
_Thật sao?-tôi ngạc nhiên
_Ừ nhưng bây giờ thì...-Hải Quân bỏ lửng câu cuối
_Thì sao????-tôi thắc mắc
_Họ mà thấy cậu ở đây là cậu toi đời đấy-Hải Quân nhỏ giọng lại
_Sao cậu biết điều đó?-tôi cũng bắt chước Hải Quân
_Bởi vì mình là em họ của Giang Hoàng Nguyên mà,nên chuyện gì về lớp đó tôi rành lắm
_Á Á Á!!Lớp 12D21 kìa
_I luv u,12D21
Giọng của mấy đứa con trai và mấy đứa con gái cắt ngang lời Hải Quân.Tôi hồi hộp quay lại,cánh cửa căn tin bật mở ra...
Họ bước vào làm căn tin im lặng.Đám học sinh dõi theo từng bước chân của họ,đến khi họ ngồi xuống.Những cử chỉ của họ làm cho mọi người lo lắng.Tại sao phải lo lắng nhỉ?Tôi liếc về họ,trở nên xinh đẹp và trưởng thành hơn trước.Nhưng sao xa lạ quá,tôi cảm thấy họ có 1 bức tường vô hình khiến cho người khác khó lòng tiếc cận.Bàn họ ngồi gần chỗ tôi,có nên chào hỏi không ta.Tôi rời khỏi chỗ ngồi,tiến về phía họ Hải Quân cố níu tôi lại nhưng đều vô dụng.Tôi vụng về mở lời:
_Chào mấy cậu
Không khí trong căn tin lại căng thẳng hơn.Có mấy học sinh còn lẩm bẩm cái gì đó cứ như cầu nguyện vậy.Cô gái gần tôi đứng dậy lấy ly nước đổ vào đầu tôi,bực tức nói:
_Cậu không có tư cách đến chào chúng tôi-Vương Tuyết
_Đủ rồi đấy,sao không đi luôn đi-Bảo Ly nói mỉa tôi
Mọi chuyện trở nên tồi tệ từ khi nào vậy?Tôi chết lặng nhìn người tôi coi là bạn thân lại nói những lời lẽ đấy.Tôi đã làm gì sai chứ,chỉ là đi không thông báo cho họ biết thôi chứ có làm gì đâu.Hải Quân kéo tôi ra sau lưng điềm tĩnh nói:
_Không cần phải giận dai như thế chứ
_Đây không phải là việc của em nên đừng chen vào-Hoàng Nguyên lên tiếng
_Các người làm như vậy có được lợi gì,cậu ấy đã trở nên rồi nếu như có 1 ngày cậu ấy sẽ mãi mãi ra đi thì chắc các người còn hơn thế này quá-Hải Quân nói lại
Ơ cái tên khỉ này,cái gì mà "sẽ mãi mãi ra đi" tính trù dập tôi chắc.Tôi chưa chết đâu đấy.Trong lúc hầm hực,Hải Quân kéo tôi ra khỏi căn tin.Bỏ lại đằng sau những con người với đôi mắt vừa vui vừa tức đó
Gió mát thật,tôi đưa tay đón gió.Tôi và Hải Quân đang ở trên sân thượng ngắm cảnh.Hải Quân vờn tóc tôi nói:
_Tớ nói vậy thôi chứ cậu cũng phải nên xin lỗi họ
_Mình biết nhưng hình như họ giận ghê lắm-tôi thở dài
_Ha ha tự làm tự chịu
_Tên khỉ,tôi còn chưa xử cậu việc lúc nãy đấy,sẽ ra đi mãi mãi là sao
_Ai biết được-Hải Quân nhìn lên trời
Đúng là tên quái dị chưa từng thấy,mình thật sự thấy sợ tên này rồi.Suốt nguyên 1 tuần,tôi đi theo họ xin lỗi muốn gãy lưỡi mà chẳng xi nhê gì cả.Họ còn tránh tôi như tránh tà vậy.Tôi rầu rĩ bước xuống cầu thang,bỗng trật chân té,cuộc đời sao mà đen dữ,tôi còn quá trẻ để chết mà
Đây là thiên đường phải không,trước mặt tôi là bàn đầy thức ăn tôi thích.Tôi sắp đụng tới thì nghe tiếng kêu gọi của ai đó.Khốn!Sắp được ăn mà gọi làm gì,kệ ăn là chính.Giả vờ như không nghe,tôi ăn 1 cách ngoan lành.Tiếng léo nhéo đó ngày 1 nhiều hơn.Tức quá đi,tôi bật tỉnh lại.Trước mặt tôi là 8 khuôn mặt đầy lo lắng,mấy bà thì nước mắt còn mấy ông thì đổ mồ hôi hột.Đông đủ thiệt,hôm nay là ngày gì nhỉ?Tuyết Đan gào khóc:
_Lần sau chị đừng hù em nữa nha,hức hức hức,bọn này tha lỗi cho chị đó,em cứ tưởng là chị chết rồi chứ
_Cô cũng thật là...hậu đậu hết thuốc chữa-Lâm Phong cầm ràm
_....
Mỗi người 1 cậu,c.h.ử.i tôi nhưng cũng lo lắng cho tôi.Ôi xúc động làm sao,có điều là sao tôi không đứng lên được.Nhìn vào cái chân bó bột tôi đã hiểu ra được phần nào.Hải Quân như hiểu ý tôi bèn nói:
_Bây giờ Tuyết Linh bị bong gân khó đi lại,ai xung phong chở cậu ấy đến trường
_Để tôi
Mọi người ngạc nhiên quay lại tiếng nói đó,Lâm Phong là cậu sao.Tên này tốt đột xuất với tôi ư,khó tin quá.Minh Tuấn cũng không chịu thua:
_Tôi nữa
_Cả tôi luôn-Hoàng Nguyên phun ra 1 câu
_Có tôi rồi không cần làm phiền mấy cậu đâu-Lâm Phong lên tiếng
_Tôi không yên tâm giao Tuyết Linh cho cậu đâu,ai mà biết cậu sẽ làm gì cô ấy-Minh Tuấn đá đểu lại
_Cậu nói cái gì đó-Lâm Phong tức đỏ 2 con mắt
_Nói chung là để tôi,2 cậu đi xe như sắp ngã-Hoàng Nguyên cũng không chịu thua
_Cậu cũng đâu kém gì chúng tôi về khoản đó,người im như cậu mới là đáng sợ-Lâm Phong,Minh Tuấn đồng thanh nói
_...
3 tên khỉ ngố cãi nhau chí chóe về việc chở tôi đến trường,cuộc sống của tôi lại bị họ phá thêm lần nữa rồi _Cái gì thế này?-tôi chỉ vào đống đồ đằng sau lưng Lâm Phong
Đằng sau lưng hắn là đống hành lí,hắn đi đâu mà đến tạm biệt tôi sao.Không lẽ hắn định...
_Đương nhiên là chuyển qua nhà cô rồi-Lâm Tĩnh trả lời tỉnh rủi
_Không cần phải vậy chứ-tôi e dè
_Cái chân của cô thì cô nghĩ làm được gì,đúng còn không nổi nữa huống gì,vì thế tôi chuyển vào nhà cô cho đến khi hết đau chân-Lâm Phong bực dọc trả lời
Hắn nói đúng,tôi đứng còn không vững nữa là.Tôi đành im lặng để hắn mang hành lí lên trên phòng,hắn đang đi giữ chừng thì nghe tiếng chuông cửa.Tôi đến mở cửa,thấy Minh Tuấn cũng xách thứ tương tự như Lâm Phong tự nhiên bước vào nhà tôi.Lâm Phong nhìn nói giọng chẳng đàng hoàng tí nào:
_Cậu đến đây làm gì?
_Tôi cũng giống như cậu thôi,cậu đến được sao tôi lại không đến được-Minh Tuấn khích lại
_Muốn chết hả?-Lâm Phong dứ nắm đấm với Minh Tuấn
_Tôi muốn chết từ lâu rồi-Minh Tuấn cười
Tôi nhìn 2 tên kia mà lắc đầu.Bỗng có bóng người qua tôi,mái tóc bạc kim,lần này là...
_Hoàng Nguyên,cậu làm gì ở đây?-Minh Tuấn hỏi
_Đương nhiên là đến canh chừng Tuyết Linh trước nanh vuốt của 2 cậu rồi-Hoàng Nguyên bình thản
_Cậu dám nói cái gì?-đồng thanh tập 2
Đau đầu quá mẹ ơi!Nhìn 3 người họ cãi nhau như sắp đánh nhau.Tôi lấy đầu đập vào tường,3 người thấy lạ liền hỏi:
_Cô bị gì hả?-Lâm Phong
_Đau đầu hay sao mà đập vậy-Minh Tuấn
_Coi chừng nứt đầu đó-Hoàng Nguyên
Ôi!Còn gì là cuộc sống của tôi nữa.Sau khi sắp xếp phòng,3 người họ ở phòng đối diện tôi.Tôi đi tắm mà thấy lo lắng sao sao ấy.Lần đầu tiên ở với con trai nên phải ngó trước ngó sau.Tôi quấn khăn tắm bước ra,ở Nhật tôi hay làm vậy cho mát để khỏi làm ướt quần áo.Tôi đang lấy đồ thì lỡ đẩy hộp các tông đổ xuống tùm lum đồ.Tôi đành cúi xuống lấy đồ,cửa phòng bật mở,3 tên khỉ xông vào nhìn quanh.Tôi ngạc nhiên hỏi:
_Mấy cậu vào đây làm gì?
_Lúc nãy tôi nghe tiếng đổ vỡ-Hoàng Nguyên trả lời
_Không có gì đâu-tôi phẩy tay
Nhưng sao mấy tên này mặt đỏ như trái cà vậy ta.Tôi cúi xuống thì ra mình đang mặt khăn tấm để lộ bờ vai và đùi.Còn mấy tên kia ở trần mang mỗi cái quần.Hoàn cảnh tức cảnh sinh tình khiến nhiều người hiểu nhầm.May mà mấy tên kia không uống rượu nếu không...Tôi hắng giọng đuổi khéo:
_Các cậu có thể ra ngoài được rồi
3 tên khỉ ngố gãi đầu bước ra ngoài,đúng là ở nhà với con trai thật nguy hiểm.Tôi thay đồ xong nghe tiếng gọi xuống ăn.Tôi cố lết chân đi,tôi cảm thấy chân mình không chạm đứng nữa.Quay lại thấy Hoàng Nguyên đang bế tôi,tôi ngượng quá không nói gì.Bước vào phòng ăn thấy 2 tên đang phát tia lửa điện vào Hoàng Nguyên.Hoàng Nguyên đặt tôi xuống ghế,rồi ngồi xuống bàn ăn tối.Không khí trở nên im lặng,chẳng ai nói câu nào.Tôi gắp cho Hoàng Nguyên mỉm cười nói:
_Cảm ơn anh đã giúp tôi xuống đây
_Không sao-Hoàng Nguyên cười
_Này cô cũng phải gắp thức ăn cho tôi chứ-Lâm Phong bực mình
_Cả tôi nữa-Minh Tuấn cũng chẳng nhường
Tôi đành gắp cho 2 người này và cuộc chiến thức ăn bắt đầu:
_Cô nên ăn món thịt gà quay nó rất bổ do tôi nầu đấy-Lâm phong gắp cánh gà cho tôi
_Cô ăn tôm sẽ tốt cho cô hơn-Minh Tuấn gắp cho tôi con tôm to hơn
_Cô nên ăn thịt là tốt nhất-Hoàng Nguyên gắp thịt bỏ vào bát tôi
Thế là cả 3 cứ gắp liên tục cho tôi không chịu nhường đến khi bát tôi chứa đầy thức ăn.Tôi khóc không ra nước mắt,dù sao cũng vui vì có người quan tâm tới mình
Buổi sáng
_Dậy đi học,cô muốn đi học trễ hả-Lâm Phong đập cửa phòng tôi
Tôi mắt mở mắt nhắm nhìn đồng hồ,6h45.Còn 10' nữa là vào lớp,tôi bật dậy làm VSCN xong rồi mở cửa ra.Thấy cả 3 đã ăn mặc chỉnh tề,liền kéo tôi xuống nhà lấy xe oto đi.Lâm Phong chở,tôi ngồi bên ghế lái,2 tên ngồi đằng sau.Tên Lâm Phong phóng xe nhanh đến mức chóng mặt,tôi chưa ăn gì cả.Hoàng Nguyên thấy thế nói:
_Phong,cậu đi chậm lại đi,Tuyết Linh chóng mặt đó
_Trễ thì có sao đâu-Minh Tuấn nhún vai
Chừng này mà nhằm nhò gì,chỉ là hôm nay tôi mệt nên mới thế.Xe phóng thẳng vào học viện,đến bãi đỗ xe.3 tên lại giành nhau cổng tôi lên lớp.May mà có Hải Quân nói cổng tôi vì cùng lớp.3 tên khỉ tuy không cam lòng nhưng đành phải để Hải Quân cổng tôi.Trên đường Hải Quân hỏi tôi:
_Sướng nhỉ,được 3 hoàng tử của học viện Ruby quan tâm
_Phiền thì có nhưng dù sao cũng vui-tôi cười
_Lâu rồi tôi mới thấy anh Nguyên cười đấy,cảm ơn cậu đã khiến cho anh tôi trở lại như trước-Hải Quân cúi mặt
_Cậu đừng nói vậy-tôi nói
2 chúng tôi trò chuyện đến khi vào lớp,cô giáo cũng cho phép tôi không cần tập thể dục trong thời gian này.Đến giờ ra chơi,tôi đành ngồi im ở lớp.Chân đau chẳng đi đâu được.3 tên khỉ ngố không biết chui từ đâu ra đem cho tôi nhiều thứ ăn,công nhận chân đau cũng là 1 cái lợi,ăn chùa miễn phí.Ra về Hải Quân cõng tôi ra bãi đỗ xe,nhưng không phải đi xe hơi mà đi xe đạp của cậu ấy.Hải Quân bế tôi ngồi lên yên,cậu dựng xe và đạp.Gió mát quá,tôi ôm eo Hải Quân khẽ hát.Hải Quân cũng tham gia hát với tôi nếu nhìn vào tưởng tôi và cậu ấy là cặp tình nhân.Đến trước nhà tôi,Hải Quân dựng xe rồi bế tôi vào nhà,tôi thắc mắc hỏi:
_Sao cậu biết nhà tôi?
_Cái chức lớp trưởng để trưng àh?-Hải Quân nhếch môi
Á khẩu luôn,khi vào trong nha thấy có sát khí.3 gương mặt như muốn bằm vay Hải Quân.Cậu đặt tôi xuống ghế salon,quay lại hỏi:
_Các cậu nhìn tôi dữ vậy?
_Tại sao cậu lại đem cô ấy đi mà không hỏi tôi?-Lâm Phong chỉ thẳng Hải Quân
_Cứ ghen đi,tình cảnh này vẫn diễn ra hằng ngày đấy-Hải Quân vẫy tay bước ra khỏi cửa
Tôi đổ mồ hôi nhiều 3 người,họ lại sắp cãi lộn với nhau về việc ai sẽ bế tôi lên lầu.Quả nhiên là không ngoài dự đoán,cuối cùng Minh Tuấn bế tôi.
Những tháng cứ thế mà trôi qua,Hải Quân vẫn chở tôi đi mặc cho những lời cảnh cáo 3 tên khỉ ngố.3 người họ tuy cãi nhau nhưng có vẻ thân với nhau hơn trước.Tôi nhớ vì giành coi TV mà 3 tên đánh lộn với nhau,vỡ hết cả đồ đành phải mua lại.Còn có hôm coi phim với nhau,Lâm Phong dựa vào tay phải của tôi,Minh Tuấn dựa vào tay trái của tôi và Hoàng Nguyên ngồi dưới đất nằm trên đùi tôi ngủ.Đến sáng cả người tôi nhức mỏi vì bị họ dựa vào.Có biết bao là kỉ niệm với 3 tên khỉ ngố tôi nhớ mãi.Nhưng bây giờ thì chân tôi cũng đã lành,Lâm Phong về vì bị ba kêu,Minh Tuấn có việc với mẹ cậu ở nước ngoài,Hoàng Nguyên đi họp mặt gia đình ở bên Đức.Căn nhà trống vắng lạ thường,không còn những tiếng cãi lộn nữa,tôi ăn cơm mà không ngon tiếng nào.3 người họ biệt tích nguyên 1 tuần,lên trường tôi cứ tìm kiếm hình ảnh của họ.Bảo Ly,Tuyết Đan,Vương Tuyết,Nguyên Tinh cũng giúp tôi vơi đi nỗi buồn.Giờ tôi đã hiểu ra rằng họ đã phá rối cuộc sống của tôi nhưng tôi lại không thể sống nếu thiếu 3 người.Có nên bảo họ chuyển luôn về nhà tôi không nhỉ?Nghe thì trơ trẽn thật,bởi vì tôi muốn mỗi ngày được nhìn mặt họ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.