Chương 6
Kinh Cức Tiểu Hoa
12/07/2021
Trợ lí Hàn Tu Ngôn yêu cầu công ty cử đến tên Hồ Hiểu An, là một cô gái rất dịu dàng và đáng yêu nhưng làm việc gì cũng có chút chậm chạp không thuộc về loại người hoạt bát.
Ninh Sơ nhìn cô gái ngồi quy quy củ củ ngồi trước giường bệnh gọt táo, gương mặt đỏ bừng tương phản rõ rệt với nước da tái nhợt của cậu, trông nghiêm túc đến đáng yêu, cậu cười nói:" Kì thực tôi ở đoàn làm phim không có nhiều việc phải làm lắm, không cần tuyển một người trợ lí."
Đôi mắt đen bóng như nho của cô gái rời từ quả táo lên nhìn kĩ vào hai mắt cậu, trong lòng đại khái đang đánh giá lời nói vừa rồi của cậu:" Sao lại không cần? Ninh ca, tôi thấy anh so với những nữ nghệ sĩ ngày ngày ăn tổ yến tập yoga còn yếu ớt hơn nhiều."
Ninh Sơ:"...Không đến mức như vậy đâu."
Mấy ngày trước cậu còn một mình đánh gục một tên mập đó!
Tuy rằng có dùng chút mưu mẹo nhưng cũng là đơn đả độc đấu đánh thắng! Là sự thật đấy!
Cậu không nhịn được hỏi:" Hàn Tu Ngôn đã nói gì với cô?"
" Anh Hàn nói, dù sao tôi cũng không để ý ánh mắt của người khác, vừa khéo anh cũng không cần một người trợ lí toàn năng, tôi có thể thành thật ngây ngốc ở bên cạnh chăm sóc anh."
Hồ Hiểu An cắt táo thành từng miếng nhỏ vào đĩa, đưa đến trước mặt cậu:" Vậy nên anh ấy đã cho tôi tới đây, Ninh ca, anh cứ tùy tiện sai bảo, tôi rất cần mẫn."
Ninh Sơ nhìn vào hai mắt cô, nhất thời nghẹn lời.
Cũng không biết là do cô gái này thẳng thắn hay do con hồ ly Hàn Tu Ngôn kia bảo cô thẳng thắn.
Trong giới giải trí quan trọng nhất là " nhân mạch", điểm này cậu căn bản không cần sử lí, xác thực không cần một người trợ lí toàn diện, dù có cũng chỉ lãng phí nhân tài.
" Được rồi..." Chậm rãi cắn một miếng táo nhỏ, cậu nói với Hồ Hiểu An:" Vậy cô đi làm thủ tục xuất viện giúp tôi."
" Nhưng mà anh còn chưa hạ sốt." Trợ lí mới của cậu tức khắc trừng lớn hai mắt:" Bác sĩ nói thể chất anh không tốt, trong người có bện cũ, hạ sốt rất chậm, đêm nay và ngày mai còn cần phải truyền thêm nước."
" Không cần truyền nước." Ninh Sơ sờ thử trán mình, cậu còn không cảm thấy mình phát sốt nữa:" Hạ nhiệt đến mức này là đủ rồi, đoàn phim bên kia yêu cầu tôi có mặt vào lễ khởi động máy ngày mai, không đi không được."
Cậu thấy Hồ Hiểu An đứng yên bất động liền thở dài một hơi.
" Còn chần trừ gì nữa? Thứ nhất, tôi không phải là diễn viên nổi tiếng. Thứ hai, xuất diễn của tôi lại không nhiều, có đến đoàn phim thì thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều, đến đúng giờ cho đoàn phim chút mặt mũi, mọi người đều vui vẻ sẽ không ai làm khó tôi. So với hiện tại tôi ở lại dưỡng bệnh để đến lúc đó lại bị mọi người nói một diễn viên nhỏ mà mặt mũi lớn thì tốt hơn nhiều, hiểu không em gái?"
Cô gái nhỏ đứng trước mặt hơi sửng sốt một cút, cúi đầu nhỏ giọng nói:" Tôi hiểu rồi."
" Vậy mau đi đi, đừng đứng đây nữa." Ninh Sơ phất phất tay với cô:" Nhớ giữ lại hóa đơn để sau đó trả viện phí nhé!"
" Tôi biết."
...
Nhìn thân ảnh Hồ Hiểu An biết mất ở chỗ ngoặt ngoài cửa, cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoạt động cổ rồi ngồi dậy.
Nhập viện quá gấp, đồ đạc mang đến không nhiều, không cần phải thu thập, mặc cái áo khoác, lấy thuốc xong là xong việc rồi.
Lúc đang cúi người tìm chìa khóa, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cậu:" Cậu đang tìm cái gì?"
Trước khi tiếng nói phát ra Ninh Sơ không hề nghe thấy tiếng bước chân, cậu không kịp chuẩn bị tâm lí nên cả người căng thẳng, sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, bả vai đập vào bàn thủy tinh gây nên một tiếng ầm.
" Mẹ nó..."
Cậu đỡ lấy cái bàn chầm chậm đứng lên, nhìn về phía sau thấy hai người áo mũ chỉnh tề đứng ở cửa như hai vị thần giữ cửa, cậu không nhịn được mà phun tào:" Yến tổng... Ngài tới bệnh viện là đi tuyển người mẫu sao?"
Yến Hoài:"... Cậu muốn tham dự tuyển chọn người mẫu? Tôi nghe nói tháng sau Milan có một buổi tuyển người mẫu rất không tồi, muốn đi không?"
"???"
Đây là cái mạch não chín cong mười tám quẹo tới mức nào? Chẳng lẽ không nghe ra lời nói kia của cậu là châm chọc sao? Đầu óc toàn bã đậu?
Hay là anh ta cũng đang trào phúng cậu? Diễn viên mười tám tuyến còn đòi đi dự buổi tuyển mẫu của Milan?
Ninh Sơ bỗng nhiên cảm thấy nhiều năm như vậy không gặp, cậu có chút không hiểu rõ người này rồi.
Nhưng nhìn qua biểu tình của Yến Hoài... lại không thể nhìn ra được hàm nghĩa chính xác, cậu nhất thời không biết nên nói gì, đành đứng yên tại chỗ, hai người cách nhau mấy mét mà mắt to trừng mắt nhỏ.
Ánh mắt giao nhau, cả hai người đều đáng phỏng đoán.
Vài giây sau, vị ngự tỷ mặc một thân màu xám bên cạnh Yến Hoài lên tiếng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Cô nhấc chân lắc lắc, trêu chọc nói:" Ninh tiên sinh thật vui tính, nếu biết sớm phải đi tham dự buổi tuyển mẫu tôi đã không cố ý đi giày đế bằng rồi."
Ánh mắt Ninh Sơ chuyển sang người cô:" Cô là... Vivian?"
Cậu có chút đau đầu, một sự cố thang máy nho nhỏ lại có thể kéo Yến Hoài tới đây là việc cậu không hề nghĩ tới. Nhưng suy cho cùng, sự cố thang máy ngoài ý muốn kia cũng đã sảy ra thì người này cũng không cần phải đích thân tới sử lí mới đúng?
" Không phải tôi đã nói rất rõ ràng với cô trên Wechat rồi sao? Hai người không cần đích thân tới đây."
" Ngài hiểu lầm rồi Ninh tiên sinh." Từ Vi cười nói:" Bệnh viên tư nhân này là công ty con của S&U đầu tư, sang năm Yến tổng muốn tăng thêm tài chính vào đây nên hôm nay tới khảo sát một chút."
Ngụ ý là: tới thăm ngài là thuận tiện, không cần áp lực quá.
Ninh Sơ trong lòng đã sớm rõ:" Ôi, cô không cần nói rõ ra phương hướng đầu tư của công ty cho tôi tỉ mỉ như vậy." Sẽ có cái cảm giác lạy ông tôi ở bụi này đó, hơn nữa cậu cũng không nghĩ tới một bệnh viên được " công ty con" đầu tư có thể khiến đại boss của tổng bộ tới khảo sát, nếu lúc nào cũng vậy thì chẳng phải sẽ mệt chết ư? Phòng tài vụ của bọn họ là để cho vui sao?
Một hơi của Từ Vi nghẹn trong cổ họng - nếu là thật sự thuận đường mà đến cô cũng không cần giải thích kĩ càng tỉ mỉ như vậy được chưa? Đây chẳng phải là do sếp của cô đột nhiên tâm huyết dâng trào nên phải tìm đại một lí do có trăm nghìn kẽ hở như vậy sao?
Suýt chút nữa cô đã đem một vị nào đó ở Tô gia thường xuyên bệnh tật vào ở, lấy cớ để Yến Hoài tới thăm, sau đó ngẫm kĩ lại thì thấy thôi bỏ đi, bởi thứ sự sếp chưa bao giờ đến thăm những người đó.
...
Thấy Yến Hoài còn đứng đó chưa đi, Ninh Sơ thở ra một hơi, cười nhạo nói:" Hay là Yến tổng thấy hai ta cùng bị mắc kẹt trong thang máy rất có cảm giác đồng bệnh tương liên nên mới đặc biệt tới đây thăm tôi? Vậy thì không cần thiết đâu."
" Chúng ta có chỗ nào đồng bệnh tương liên? Tôi lại không đáng thương." Yến Hoài khó hiểu.
Lời này quả thực như một tín hiệu khiêu khích, Ninh Sơ vừa nhớ tới cảnh cậu yếu ớt xụi lơ trong thang máy mà đối phương vẫn áo mũ chỉnh tề, bộ dáng không chút cẩu thả nào liền giận sôi máu, ngữ khí cậu càng thêm ác liệt.
" Ồ, vậy anh đang thương hại tôi? Xin lỗi, tôi không cần sự thương hại của anh."
" Tôi có nói như vậy sao? Tôi có ý này sao? Tại sao cậu lài giở cái giọng âm dương quái khí đó?"
Yến Hoài nhíu mày, lời nói ra khỏi miệng xong cũng có chút kinh hãi, người này không chỉ ảnh hưởng tới khả năng tự khống chế thân thể của anh mà hình như còn dễ dàng châm ngòi cảm xúc của anh. Ngày thường anh không dễ dàng bị kích động như vậy.
Ninh Sơ cũng nghẹn ngào một chút, hai ngày trước cậu mới nói Yến Hoài âm dương quái khí không nghĩ tới lại đổi ngược lại nhanh như vậy, thật đúng là thiên đạo luân hồi...
"Bởi vì tôi là người như vậy, thế nào? Không nghe nổi thì mời anh đi về đi!"
Mặt không biểu tình mà nói xong câu đó, cậu nỗ lực mà ổn định tâm tình, trong lòng có chút chua sót. Cậu cũng không muốn trở nên bén nhọn như vậy nhưng căn bản không khống chế được, dù sao cậu cũng có thói quen bày ra cảm xúc chân thực ở trước mặt Yến Hoài.
Ngay cả khi thói quen này đã được hình thành từ bảy năm trước.
Không khí nhất thời đình trệ, Từ Vi hoảng hốt mà liếc nhìn hai bên, cô không biết tại sao đang yên đang lành cuộc nói chuyện này lại trở nên như vậy. Diễn viên nhỏ sắc mặt tái nhợt kia chẳng nhưng không giống những diễn viên khác xum xoe với sếp của mình mà nhìn dáng vẻ hình như còn muốn ngài ấy cút đi thật nhanh.
Chẳng lẽ là ghét người giàu có? Thái độ như vậy, chẳng trách nhiều năm như vậy không ai nâng đỡ.
" Có lẽ Ninh tiên sinh hiểu lầm gì đó..."
" Các người là ai? Chặn cửa làm gì?"
Từ Vi còn chưa kịp nói xong, trợ lí của Ninh Sơ đã trở lại, cậu thở hắt ra:" Hiểu An, vào đi."
" Xin lỗi, cho tôi qua một chút..."
Hồ Hiểu An co người chen qua hai người đang đứng ở cửa.
" Giấy xuất viện?" Yến Hoài thoáng nhìn qua biên lai kia:" Cậu muốn xuất viện? Trông bộ dáng cậu không giống như đã khỏi bệnh."
" Chỉ là cảm mạo mà thôi, không cần nằm viện." Ninh Sơ thấy anh không chút ý tứ muốn đi nào, càng ngày càng bình tĩnh, trong lòng cậu đã nhận mệnh Phật rồi.
Cứ tùy tiện đi, bệnh viện đều là của anh, thích đi hay ở là việc của anh, dù sao tôi cũng phải đi.
Hồ Hiểu An nghe được câu này ngửa đầu nhìn cậu, trầm giọng phản bác:" Không phải cảm mạo bình thường đâu, đã sốt mấy ngày rồi, nhiệt độ bây giờ còn chưa có bình thường lại đâu."
Ninh Sơ:"..."
Gần đây nội tâm cậu trở nên phức tạp sắp như xoắn ốc rồi, em gái, nói thật đi! Em là gian tế của kẻ địch phái tới, phải không?
" Không cần nói chi tiết như vậy. Bản thân tôi chẳng lẽ tôi còn không rõ sao?" Hiện tại cậu rất muốn đánh chết Hàn Tu Ngôn đã phái cô gái này đến.
" Tức giận cái gì? Người khác quan tâm cậu mà thôi." Yến Hoài tiến vào, đầu ngón tay thong thả chậm rãi lướt trên lưng ghế:" Lí do gì khiến cậu muốn xuất viện?"
" Đây không phải việc của anh, anh tại sao...." lại quen thuộc như vậy! Giống hệt như hồi mới quen ở cao trung.
Ninh Sơ nuốt lại lời nói thiếu chút nữa buột miệng ra, không kiên nhẫn mà nhìn về phía anh, tâm tình tốt hay sấu đều trắng trợn biểu hiện tất lên mặt, nhìn đến mức Từ Vi kinh hồn khiếp vía, cô đã theo sếp làm việc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua trường hợp nào kì lạ như vậy.
Vậy mà sếp của cô còn nhìn lại, mặt không biến sắc mà nói ra chuyện anh vốn không quan tâm chút nào:" Tôi chỉ muốn hiểu rõ một chút nguyên nhân cậy xuất viện, đảm bảo không phải vì bệnh viện sơ sót mà khiến bệnh nhân bất mãn."
Lí do này... hay lắm! Yến thiếu đích thân tới hiện trường thu thập phản hồi chân thật của từng khách hàng - ngày mai cổ phiếu của Yến thị và S&U chắc phải tăng cao lắm!
Đây là đang cho rằng cậu sốt đến ngu luôn sao? Khóe miệng Ninh Sơ run rẩy, không bình tĩnh nổi nữa:"... Nguyên nhân không phải do quý bệnh viên, là do công việc của tôi yêu cầu..."
" Đóng phim?" Yến Hoài nhíu mày:" Đạo diễn nào gấp như vậy, muộn mấy ngày cũng không được?"
Ninh Sơ cười một tiếng:" Vấn đề này không thuộc quyền quản lí của anh đúng không? Tôi có thể cự tuyệt trả lời."
Cậu không cùng đối phương nói chuyện nữa, hất cằm với Hồ Hiểu An:" Cô lấy đồ đi, còn có hóa đơn nữa, đi thôi."
" Hai vị, gặp lại sau."
...
Nhìn bóng dáng người bọc áo khoác, còn mặc đồng phục bệnh nhân tiêu sái rời đi, Từ Vi ưu sầu rũ vai:" Người rời đi rồi, Yến thiếu, ngài... Ngài đang nhìn cái gì vậy?"
Cô quay đầu lại nhận ra Yến Hoài không cùng cô nhìn về một hướng mà hơi khom lưng nhìn chằm chằm vào một góc ghế sô pha.
" Chìa khóa." Yến Hoài đột nhiên mở miệng.
" Hả???"
" Chìa khóa của cậu ấy rơi ở đây, vừa rồi còn chưa tìm được."
Ninh Sơ nhìn cô gái ngồi quy quy củ củ ngồi trước giường bệnh gọt táo, gương mặt đỏ bừng tương phản rõ rệt với nước da tái nhợt của cậu, trông nghiêm túc đến đáng yêu, cậu cười nói:" Kì thực tôi ở đoàn làm phim không có nhiều việc phải làm lắm, không cần tuyển một người trợ lí."
Đôi mắt đen bóng như nho của cô gái rời từ quả táo lên nhìn kĩ vào hai mắt cậu, trong lòng đại khái đang đánh giá lời nói vừa rồi của cậu:" Sao lại không cần? Ninh ca, tôi thấy anh so với những nữ nghệ sĩ ngày ngày ăn tổ yến tập yoga còn yếu ớt hơn nhiều."
Ninh Sơ:"...Không đến mức như vậy đâu."
Mấy ngày trước cậu còn một mình đánh gục một tên mập đó!
Tuy rằng có dùng chút mưu mẹo nhưng cũng là đơn đả độc đấu đánh thắng! Là sự thật đấy!
Cậu không nhịn được hỏi:" Hàn Tu Ngôn đã nói gì với cô?"
" Anh Hàn nói, dù sao tôi cũng không để ý ánh mắt của người khác, vừa khéo anh cũng không cần một người trợ lí toàn năng, tôi có thể thành thật ngây ngốc ở bên cạnh chăm sóc anh."
Hồ Hiểu An cắt táo thành từng miếng nhỏ vào đĩa, đưa đến trước mặt cậu:" Vậy nên anh ấy đã cho tôi tới đây, Ninh ca, anh cứ tùy tiện sai bảo, tôi rất cần mẫn."
Ninh Sơ nhìn vào hai mắt cô, nhất thời nghẹn lời.
Cũng không biết là do cô gái này thẳng thắn hay do con hồ ly Hàn Tu Ngôn kia bảo cô thẳng thắn.
Trong giới giải trí quan trọng nhất là " nhân mạch", điểm này cậu căn bản không cần sử lí, xác thực không cần một người trợ lí toàn diện, dù có cũng chỉ lãng phí nhân tài.
" Được rồi..." Chậm rãi cắn một miếng táo nhỏ, cậu nói với Hồ Hiểu An:" Vậy cô đi làm thủ tục xuất viện giúp tôi."
" Nhưng mà anh còn chưa hạ sốt." Trợ lí mới của cậu tức khắc trừng lớn hai mắt:" Bác sĩ nói thể chất anh không tốt, trong người có bện cũ, hạ sốt rất chậm, đêm nay và ngày mai còn cần phải truyền thêm nước."
" Không cần truyền nước." Ninh Sơ sờ thử trán mình, cậu còn không cảm thấy mình phát sốt nữa:" Hạ nhiệt đến mức này là đủ rồi, đoàn phim bên kia yêu cầu tôi có mặt vào lễ khởi động máy ngày mai, không đi không được."
Cậu thấy Hồ Hiểu An đứng yên bất động liền thở dài một hơi.
" Còn chần trừ gì nữa? Thứ nhất, tôi không phải là diễn viên nổi tiếng. Thứ hai, xuất diễn của tôi lại không nhiều, có đến đoàn phim thì thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều, đến đúng giờ cho đoàn phim chút mặt mũi, mọi người đều vui vẻ sẽ không ai làm khó tôi. So với hiện tại tôi ở lại dưỡng bệnh để đến lúc đó lại bị mọi người nói một diễn viên nhỏ mà mặt mũi lớn thì tốt hơn nhiều, hiểu không em gái?"
Cô gái nhỏ đứng trước mặt hơi sửng sốt một cút, cúi đầu nhỏ giọng nói:" Tôi hiểu rồi."
" Vậy mau đi đi, đừng đứng đây nữa." Ninh Sơ phất phất tay với cô:" Nhớ giữ lại hóa đơn để sau đó trả viện phí nhé!"
" Tôi biết."
...
Nhìn thân ảnh Hồ Hiểu An biết mất ở chỗ ngoặt ngoài cửa, cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoạt động cổ rồi ngồi dậy.
Nhập viện quá gấp, đồ đạc mang đến không nhiều, không cần phải thu thập, mặc cái áo khoác, lấy thuốc xong là xong việc rồi.
Lúc đang cúi người tìm chìa khóa, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cậu:" Cậu đang tìm cái gì?"
Trước khi tiếng nói phát ra Ninh Sơ không hề nghe thấy tiếng bước chân, cậu không kịp chuẩn bị tâm lí nên cả người căng thẳng, sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, bả vai đập vào bàn thủy tinh gây nên một tiếng ầm.
" Mẹ nó..."
Cậu đỡ lấy cái bàn chầm chậm đứng lên, nhìn về phía sau thấy hai người áo mũ chỉnh tề đứng ở cửa như hai vị thần giữ cửa, cậu không nhịn được mà phun tào:" Yến tổng... Ngài tới bệnh viện là đi tuyển người mẫu sao?"
Yến Hoài:"... Cậu muốn tham dự tuyển chọn người mẫu? Tôi nghe nói tháng sau Milan có một buổi tuyển người mẫu rất không tồi, muốn đi không?"
"???"
Đây là cái mạch não chín cong mười tám quẹo tới mức nào? Chẳng lẽ không nghe ra lời nói kia của cậu là châm chọc sao? Đầu óc toàn bã đậu?
Hay là anh ta cũng đang trào phúng cậu? Diễn viên mười tám tuyến còn đòi đi dự buổi tuyển mẫu của Milan?
Ninh Sơ bỗng nhiên cảm thấy nhiều năm như vậy không gặp, cậu có chút không hiểu rõ người này rồi.
Nhưng nhìn qua biểu tình của Yến Hoài... lại không thể nhìn ra được hàm nghĩa chính xác, cậu nhất thời không biết nên nói gì, đành đứng yên tại chỗ, hai người cách nhau mấy mét mà mắt to trừng mắt nhỏ.
Ánh mắt giao nhau, cả hai người đều đáng phỏng đoán.
Vài giây sau, vị ngự tỷ mặc một thân màu xám bên cạnh Yến Hoài lên tiếng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Cô nhấc chân lắc lắc, trêu chọc nói:" Ninh tiên sinh thật vui tính, nếu biết sớm phải đi tham dự buổi tuyển mẫu tôi đã không cố ý đi giày đế bằng rồi."
Ánh mắt Ninh Sơ chuyển sang người cô:" Cô là... Vivian?"
Cậu có chút đau đầu, một sự cố thang máy nho nhỏ lại có thể kéo Yến Hoài tới đây là việc cậu không hề nghĩ tới. Nhưng suy cho cùng, sự cố thang máy ngoài ý muốn kia cũng đã sảy ra thì người này cũng không cần phải đích thân tới sử lí mới đúng?
" Không phải tôi đã nói rất rõ ràng với cô trên Wechat rồi sao? Hai người không cần đích thân tới đây."
" Ngài hiểu lầm rồi Ninh tiên sinh." Từ Vi cười nói:" Bệnh viên tư nhân này là công ty con của S&U đầu tư, sang năm Yến tổng muốn tăng thêm tài chính vào đây nên hôm nay tới khảo sát một chút."
Ngụ ý là: tới thăm ngài là thuận tiện, không cần áp lực quá.
Ninh Sơ trong lòng đã sớm rõ:" Ôi, cô không cần nói rõ ra phương hướng đầu tư của công ty cho tôi tỉ mỉ như vậy." Sẽ có cái cảm giác lạy ông tôi ở bụi này đó, hơn nữa cậu cũng không nghĩ tới một bệnh viên được " công ty con" đầu tư có thể khiến đại boss của tổng bộ tới khảo sát, nếu lúc nào cũng vậy thì chẳng phải sẽ mệt chết ư? Phòng tài vụ của bọn họ là để cho vui sao?
Một hơi của Từ Vi nghẹn trong cổ họng - nếu là thật sự thuận đường mà đến cô cũng không cần giải thích kĩ càng tỉ mỉ như vậy được chưa? Đây chẳng phải là do sếp của cô đột nhiên tâm huyết dâng trào nên phải tìm đại một lí do có trăm nghìn kẽ hở như vậy sao?
Suýt chút nữa cô đã đem một vị nào đó ở Tô gia thường xuyên bệnh tật vào ở, lấy cớ để Yến Hoài tới thăm, sau đó ngẫm kĩ lại thì thấy thôi bỏ đi, bởi thứ sự sếp chưa bao giờ đến thăm những người đó.
...
Thấy Yến Hoài còn đứng đó chưa đi, Ninh Sơ thở ra một hơi, cười nhạo nói:" Hay là Yến tổng thấy hai ta cùng bị mắc kẹt trong thang máy rất có cảm giác đồng bệnh tương liên nên mới đặc biệt tới đây thăm tôi? Vậy thì không cần thiết đâu."
" Chúng ta có chỗ nào đồng bệnh tương liên? Tôi lại không đáng thương." Yến Hoài khó hiểu.
Lời này quả thực như một tín hiệu khiêu khích, Ninh Sơ vừa nhớ tới cảnh cậu yếu ớt xụi lơ trong thang máy mà đối phương vẫn áo mũ chỉnh tề, bộ dáng không chút cẩu thả nào liền giận sôi máu, ngữ khí cậu càng thêm ác liệt.
" Ồ, vậy anh đang thương hại tôi? Xin lỗi, tôi không cần sự thương hại của anh."
" Tôi có nói như vậy sao? Tôi có ý này sao? Tại sao cậu lài giở cái giọng âm dương quái khí đó?"
Yến Hoài nhíu mày, lời nói ra khỏi miệng xong cũng có chút kinh hãi, người này không chỉ ảnh hưởng tới khả năng tự khống chế thân thể của anh mà hình như còn dễ dàng châm ngòi cảm xúc của anh. Ngày thường anh không dễ dàng bị kích động như vậy.
Ninh Sơ cũng nghẹn ngào một chút, hai ngày trước cậu mới nói Yến Hoài âm dương quái khí không nghĩ tới lại đổi ngược lại nhanh như vậy, thật đúng là thiên đạo luân hồi...
"Bởi vì tôi là người như vậy, thế nào? Không nghe nổi thì mời anh đi về đi!"
Mặt không biểu tình mà nói xong câu đó, cậu nỗ lực mà ổn định tâm tình, trong lòng có chút chua sót. Cậu cũng không muốn trở nên bén nhọn như vậy nhưng căn bản không khống chế được, dù sao cậu cũng có thói quen bày ra cảm xúc chân thực ở trước mặt Yến Hoài.
Ngay cả khi thói quen này đã được hình thành từ bảy năm trước.
Không khí nhất thời đình trệ, Từ Vi hoảng hốt mà liếc nhìn hai bên, cô không biết tại sao đang yên đang lành cuộc nói chuyện này lại trở nên như vậy. Diễn viên nhỏ sắc mặt tái nhợt kia chẳng nhưng không giống những diễn viên khác xum xoe với sếp của mình mà nhìn dáng vẻ hình như còn muốn ngài ấy cút đi thật nhanh.
Chẳng lẽ là ghét người giàu có? Thái độ như vậy, chẳng trách nhiều năm như vậy không ai nâng đỡ.
" Có lẽ Ninh tiên sinh hiểu lầm gì đó..."
" Các người là ai? Chặn cửa làm gì?"
Từ Vi còn chưa kịp nói xong, trợ lí của Ninh Sơ đã trở lại, cậu thở hắt ra:" Hiểu An, vào đi."
" Xin lỗi, cho tôi qua một chút..."
Hồ Hiểu An co người chen qua hai người đang đứng ở cửa.
" Giấy xuất viện?" Yến Hoài thoáng nhìn qua biên lai kia:" Cậu muốn xuất viện? Trông bộ dáng cậu không giống như đã khỏi bệnh."
" Chỉ là cảm mạo mà thôi, không cần nằm viện." Ninh Sơ thấy anh không chút ý tứ muốn đi nào, càng ngày càng bình tĩnh, trong lòng cậu đã nhận mệnh Phật rồi.
Cứ tùy tiện đi, bệnh viện đều là của anh, thích đi hay ở là việc của anh, dù sao tôi cũng phải đi.
Hồ Hiểu An nghe được câu này ngửa đầu nhìn cậu, trầm giọng phản bác:" Không phải cảm mạo bình thường đâu, đã sốt mấy ngày rồi, nhiệt độ bây giờ còn chưa có bình thường lại đâu."
Ninh Sơ:"..."
Gần đây nội tâm cậu trở nên phức tạp sắp như xoắn ốc rồi, em gái, nói thật đi! Em là gian tế của kẻ địch phái tới, phải không?
" Không cần nói chi tiết như vậy. Bản thân tôi chẳng lẽ tôi còn không rõ sao?" Hiện tại cậu rất muốn đánh chết Hàn Tu Ngôn đã phái cô gái này đến.
" Tức giận cái gì? Người khác quan tâm cậu mà thôi." Yến Hoài tiến vào, đầu ngón tay thong thả chậm rãi lướt trên lưng ghế:" Lí do gì khiến cậu muốn xuất viện?"
" Đây không phải việc của anh, anh tại sao...." lại quen thuộc như vậy! Giống hệt như hồi mới quen ở cao trung.
Ninh Sơ nuốt lại lời nói thiếu chút nữa buột miệng ra, không kiên nhẫn mà nhìn về phía anh, tâm tình tốt hay sấu đều trắng trợn biểu hiện tất lên mặt, nhìn đến mức Từ Vi kinh hồn khiếp vía, cô đã theo sếp làm việc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua trường hợp nào kì lạ như vậy.
Vậy mà sếp của cô còn nhìn lại, mặt không biến sắc mà nói ra chuyện anh vốn không quan tâm chút nào:" Tôi chỉ muốn hiểu rõ một chút nguyên nhân cậy xuất viện, đảm bảo không phải vì bệnh viện sơ sót mà khiến bệnh nhân bất mãn."
Lí do này... hay lắm! Yến thiếu đích thân tới hiện trường thu thập phản hồi chân thật của từng khách hàng - ngày mai cổ phiếu của Yến thị và S&U chắc phải tăng cao lắm!
Đây là đang cho rằng cậu sốt đến ngu luôn sao? Khóe miệng Ninh Sơ run rẩy, không bình tĩnh nổi nữa:"... Nguyên nhân không phải do quý bệnh viên, là do công việc của tôi yêu cầu..."
" Đóng phim?" Yến Hoài nhíu mày:" Đạo diễn nào gấp như vậy, muộn mấy ngày cũng không được?"
Ninh Sơ cười một tiếng:" Vấn đề này không thuộc quyền quản lí của anh đúng không? Tôi có thể cự tuyệt trả lời."
Cậu không cùng đối phương nói chuyện nữa, hất cằm với Hồ Hiểu An:" Cô lấy đồ đi, còn có hóa đơn nữa, đi thôi."
" Hai vị, gặp lại sau."
...
Nhìn bóng dáng người bọc áo khoác, còn mặc đồng phục bệnh nhân tiêu sái rời đi, Từ Vi ưu sầu rũ vai:" Người rời đi rồi, Yến thiếu, ngài... Ngài đang nhìn cái gì vậy?"
Cô quay đầu lại nhận ra Yến Hoài không cùng cô nhìn về một hướng mà hơi khom lưng nhìn chằm chằm vào một góc ghế sô pha.
" Chìa khóa." Yến Hoài đột nhiên mở miệng.
" Hả???"
" Chìa khóa của cậu ấy rơi ở đây, vừa rồi còn chưa tìm được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.