Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 6: Chương 5.2

Vi Lạp

03/07/2018

Đây cũng là nguyên nhân nàng chọn mở phòng khám, mở phòng khám không giống những nghề khác, cần một lượng tiền lớn để tuyên truyền mà chỉ cần có đại phu tốt là được.

“Nhưng chúng ta đi đâu để tìm đại phu tốt đây?“

“Cái này thì ngươi không cần lo lắng, tục ngữ nói có thưởng lớn tất có người đến, chỉ cần chúng ta trả tiền nhiều một chút thì nhất định sẽ có người tới.“

Một lần nữa bày ra thanh danh của phòng khám, thương lượng với chưởng quầy, Đường Tĩnh mang Xuân Ngọc vui vẻ về phủ.

Chân trước vừa bước vào phủ, sau lưng đã có người đến thư phòng Mộ Dung Thiên Thần.

“Nàng thật sự làm những việc này sao, không đi gặp Thái tử sao?“

“Vâng.“

“Được, tiếp tục theo dõi nàng, có tin tức gì lập tức báo cho ta.“

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.“ Nói xong thì người cũng đi ra, thư phòng lại yên tĩnh như cũ, màn vừa rồi cảm thấy như không phải sự thật.

Mộ Dung Thiên Thần ngày càng không hiểu nổi về vị Vương phi này của hắn rồi. Vốn tưởng rằng nàng muốn tự do xuất phủ là vì muốn đưa tin cho Thái tử, nhưng nàng xuất phủ chỉ là đi dạo phố.

Mấy ngày ở chung, nàng vẫn rất an phận, quy củ sống ở Thanh Tâm uyển, nếu không có việc quan trọng thì sẽ không ra ngoài. Rốt cuộc nàng là nữ nhân như thế nào? Mộ Dung Thiên Thần phát hiện Đường Tĩnh như một bí ẩn từ từ hấp dẫn hắn lại gần.

Ba ngày sau, Đường Tĩnh đúng hẹn đi tới viện của Mộ Dung Thiên Thần để giải độc cho hắn. Đang chuẩn bị thì trước mắt Đường Tĩnh chợt lóe, một thiếu niên áo đen lạnh lùng quỳ thẳng tắp trước mặt Mộ Dung Thiên Thần: “Vương gia. “

Nói xong nhìn Đường Tĩnh một cái cũng không nói gì nữa.



“Các ngươi nói chuyện trước, khi nào nói chuyện xong thì bảo ta.”

Nói xong Đường Tĩnh tao nhã đứng dậy bước ra cửa.

“Vương gia?” Dịch Thiên nghi hoặc nhìn bóng lưng Đường Tĩnh, Lý Linh Lan ngang ngược không nói phải trái hắn đã từng thấy, nhưng hôm nay sao lại biết điều như vậy, không cần mở miệng nàng đã biết tránh đi, thật làm cho người ta khó hiểu đây.

“Không chỉ ngươi mới hiếu kì, Bổn vương cũng rất tò mò đấy.” Nhìn thấy Dịch Thiên đầy nghi hoặc, Mộ Dung Thiên Thần lắc đầu.

“Không nói đến vấn đề này nữa, lần này ngươi đi Tinh Lang quốc có phát hiện gì không?”

“Thái tử quả thật cùng Thái tử Tinh Lang quốc cấu kết...”

Đợi cho Dịch Thiên và Mộ Dung Thiên Thần nói chuyện xong thì đã đến giờ Dần. Mộ Dung Thiên Thần xử lý mấy văn kiện quan trọng, ngẩng đầu đã thấy trời đã tối, không nghĩ đã muộn thế này.

“Mặc thúc.”

Mộ Dung Thiên Thần hướng ra cửa gọi.

“Lão nô ở đây.” Mặc thúc vội vàng chạy vào.

“Nói với Vương phi, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai lại tới giải độc.”

“Vương gia, Vương phi nói mấy ngày trước có bỏ mấy vị thuốc độc trong thuốc, hôm nay nhất định phải giải độc, có phân phó với lão nô dù thế nào chỉ cần Vương gia xong việc đều phải tới gọi nàng.”

“Sao? Vậy thì để nàng đến đại sảnh Hàn Yên đi.”

Đại sảnh Hàn Yên là tẩm điện của Mộ Dung Thiên Thần, trên thực tế lúc hắn cùng Lý Linh Lan thành thân, hắn vẫn ở nơi này, chưa từng cùng phòng với Lý Linh Lan.



Đường Tĩnh ở trong phòng chờ đợi hết kiên nhẫn, lại không có việc gì làm nên định đi ngủ, nhưng lại không yên tâm về mấy vị thuốc độc đó có tác dụng phụ gì hay không nên chỉ có thế cố gắng chống đỡ chờ đợi Mộ Dung Thiên Thần xong việc. Cho nên nói Đường Tĩnh của chúng ta vẫn là đại phu có y đức tốt.

Trông sao trông trăng rốt cuộc thì quản gia cũng đến. Dạo này chữa bệnh mà cũng khó như vậy, nàng nhìn lại mình mỗi khi giải độc cho Mộ Dung Thiên Thần đều ở trong phòng chờ đợi thật lâu, giống như phi tần hậu cung chờ đợi ân sủng, nghĩ vậy cả người Đường Tĩnh rùng mình một cái, nếu như vậy thì thật đáng sợ.

Cảm giác miên man này làm cho nàng hiểu rõ, Đường Tĩnh mặc niệm trong lòng, từ từ suy nghĩ.

“Vương gia, Vương phi đến.”

“Vào đi, Mặc thúc lui ra đi.”

Mộ Dung Thiên Thần cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên phân phó một câu.

Mặc thúc vừa ra ngoài, Mộ Dung Thiên Thần bắt đầu hỏi Đường Tĩnh: “Vì sao lại hạ độc ta, nói muốn giải độc cho Bổn vương nhưng thực ra lại hạ độc, ngươi muốn Bổn vương chết sớm hay sao, hả?”

Nói xong, người chớp lóe một cái, Mộ Dung Thiên Thần bóp chặt cổ Đường Tĩnh.

“Buông tay.” Bị hắn bóp làm cho Đường Tĩnh không thể thở, Đường Tĩnh hắng giọng ra tiếng.

Mộ Dung Thiên Thần không có ý định thả tay ra mà tiếp tục dùng lực. Đường Tĩnh không nhịn được mà níu lấy tay hắn, trở tay một cái thoát khỏi gông xiềng của Mộ Dung Thiên Thần, còn mình thì mệt mỏi thở dồn dập. Xem ra thân thể này còn phải rèn luyện, mới chỉ vận động một chút mà đã thở như vậy rồi.

“Nếu không hạ độc thì sao ngươi lại thêm độc dược vào trong thuốc?” Mộ Dung Thiên Thần lạnh lùng nhìn nàng, như muốn ngay lập tức dồn nàng vào chỗ chết, nhìn bộ dáng lạnh lùng của hắn Đường Tĩnh thấy hết sức oan ức, bản thân nàng cả ngày ở trong phòng chờ đợi không dám đi đâu, chỉ sợ hắn có gì ngoài ý muốn, vậy mà hắn lại muốn bóp chết nàng.

Nghĩ tới đây, Đường Tĩnh không nhịn được mà khóc lớn: “Là ai nói với ngươi trong thuốc có độc, nếu ta muốn độc chết ngươi còn nói cho ngươi ở trong thuốc có độc sao, nếu không phải mấy vị thuốc này mấy ngày qua ngươi có thể thoải mái như vậy sao? Mạng của ngươi với người khác mà nói là đáng giá nhưng đối với ta không đáng một đồng.”

Đường Tĩnh quát lên, mấy ngày nay vất vả lo sợ, không nghĩ tới có một ngày lại oan ức muốn phát tiết, nước mắt không ngừng được mà chảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook