Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 7: Giải độc

Vi Lạp

24/10/2016

Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, trái tim mềm xuống, lần trước hắn trúng độc thân thể không có nơi nào thoải mái, đau đớn vùng ngực mấy ngày nay cũng không bị phải.

"Được rồi đừng khóc nữa, là Bổn vương hiểu nhầm ngươi." Mộ Dung Thiên Thần luống cuống an ủi nàng.

"Vốn là trách nhiệm còn cái gì mà xem như?" Đường Tĩnh nhất quyết không chịu buông tha.

Nhìn hắn vụng về dỗ nàng, Đường Tĩnh cũng hết thương tâm, nàng vốn không phải người già mồm cãi láo, chỉ mới đến đây, mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu làm cho nàng sợ hãi, sau khi khóc xong lại thư thái hơn nhiều. Hiện tại bắt được cơ hội này chỉ muốn trêu chọc khối băng này, hắn chưa bao giờ bày ra sắc mặt hòa nhã với nàng.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Mộ Dung Thiên Thần có chút bất đắc dĩ.

"Phốc..." Đường Tĩnh không nhịn được mà bật cười.

"Đùa ngươi thôi, ta làm sao lại không phân biệt phải trái như vậy."

Như thế nào lại không phải? Mộ Dung Thiên Thần thầm nghĩ, nhưng lại không dám nói. Nữ nhân khóc là phiền toán nhất, thứ hắn ghét lại gặp phải, không biết hắn sau này muốn nhìn Đường Tĩnh khóc lại rất khó nha.

Đường Tĩnh định trước châm cứu cho hắn.

"Ngươi có võ công sao?" Đường Tĩnh bắt mạch cho hắn gặp được dòng khí cường đại, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua, cũng không dám nói có phải là nội lực mà người cổ đại hay nói tới hay không.

Hắn có võ công không mấy ai biết, Mộ Dung Thiên Thần do dự có nên nói cho nàng hay không.

"Ngươi yên tâm, nếu không phải chữa bệnh cho ngươi thì ta đã không hỏi, chuyện của ngươi ta tuyệt đối không muốn biết." Đường Tĩnh nói thẳng làm cho Mộ Dung Thiên Thần giống như người nhỏ mọn, được rồi thì ra có chuyện nội lực, Đường Tĩnh gật gật đầu.

"Võ công của ngươi rất cao, về sau dạy cho ta có được không?" Hai mắt Đường Tĩnh lóe sáng lấp lánh nhìn hắn.

"Huynh trưởng của ngươi không dạy cho ngươi sao?" Hắn nghe nói Lý Lâm Trúc hết mực thương yêu muội muội này, gây ra tai họa gì cũng thay nàng thu dọn.



Huynh trưởng, hình như nàng không nghe Xuân Ngọc nhắc tới.

"Không có." Đường Tĩnh trả lời rõ ràng lưu loát, nghe ý tứ này hắn không định dạy mình, tìm lý do sứt sẹo như vậy làm gì, không nói hết câu chờ Mộ Dung Thiên Thần cởi áo.

Đôi môi anh đào của Đường Tĩnh nhếch lên, cúi đầu nhìn bàn chân, không dám trực tiếp nhìn hắn.

Nếu như mấy ngày trước nàng không do dự lột quần áo của hắn, nhưng hôm nay thì khác, tuy an ủi mình đang giải độc cho hắn nhưng dù sao Đưỡng Tĩnh cũng là nữ tử, nhìn chằm chằm vào thân thể nam nhân sẽ xấu hổ.

Mộ Dung Thiên Thần đợi lâu cũng không thấy Đường Tĩnh có phản ứng gì, ngẩng dầu liền nhìn thấy hai gò má của nàng đỏ bừng, hiểu ra chuyện gì, trong mắt tràn ngập ý cười, không nghĩ tới nàng cũng biết xấu hổ.

"Vương phi vì sao vẫn chưa bắt đầu?" Mộ Dung Thiên Thần giả vờ khó hiểu

"À..., được." Đường Tĩnh gật đầu, trong lòng đấu tranh mãi mới cầm lấy châm, vẫn như cũ cúi đầu châm cứu cho hắn.

Sau đó Đường Tĩnh để quản gia mang thùng tắm và dược liệu vào nhưng không nghĩ tới Dịch Thiên cũng vào, giống như sợ nàng hại chết bảo bổi Vương gia của hắn.

"Cái này muốn ngâm bao lâu?" Nhìn thùng dược liệu, Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày hỏi.

"Đợi máu đen trong cơ thể của ngươi xuất ra toàn bộ là được." Tế bào tái sinh, sinh ra máu mới để tuần hoàn, nhưng nàng cũng không giải thích nhiều với bọn họ, nói gì bọn họ cũng không hiểu không phải là đàn gảy tai trâu sao?

"Vì sao lại phải phóng xuất?"

"Không phải phóng xuất thì ngươi sẽ sống sao?"

Đường Tĩnh trừng mắt với hắn, đúng là cái gì cũng không biết.

Mộ Dung Thiên Thần đi vào nhưng không thấy Đường Tĩnh có phản ứng gì, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Mặc thúc thấy Vương gia của mình như vậy nên cái gì cũng không dám nói, coi như cho nàng chút mặt mũi vì giải độc cho Vương gia, Vương gia cũng nên có thái độ tốt một chút.

Đường Tĩnh nhìn hắn như vậy cũng hận đến nghiến răng, hận không thể thêm mấy thứ trong thuốc của hắn hành hạ hắn đến chết.



"Vương phi, đã trễ thế này nếu không người đi về trước đi, lão nô ở trong này là được rồi." Mặc thúc ở trong phủ nhiều năm như vậy, là người biết nhìn người, làm sao không nhìn ra được hiện tại Vương phi cực kì tức giận.

"Thôi." Nàng đại nhân đại lượng không chấp nhặt với người như thế.

"Nước ấm phải giữ gìn nhiệt độ, các ngươi nắm không tốt, vẫn để ta ở lại thì hơn. Mặc thúc, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, hắn ở đây là được."

Vương phi biết chiếu cố như vậy Mặc thúc có chút cảm động, Vương phi và lời đồn bên ngoài tuyệt không giống nhau.

Đã sớm dự đoán tảng băng kia sẽ không phản ứng lại mình, Đường Tĩnh từ trong lồng ngực lấy ra một cuốn sách thuốc, tỉ mỉ nghiên cứu, chỉ còn lại một mình Dịch Thiên xấu hổ đứng đó, nhìn Vương gia và Vương phi.

Đường Tĩnh qua một thời gian ngắn liền thử nước, để cho Dịch Thiên thêm một chút nước ấm, sau đó lại đọc sách, hai canh giờ sau Đường Tĩnh mới gọi Mộ Dung Thiên Thần đỡ hắn dậy.

"Cảm giác như thế nào?" Đúng bên cạnh, đặt tay lên mạch đập của hắn.

"Cực kì thoải mái." Có cảm giác sảng khoái không nói nên lời, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác như vậy.

"Ừ, được." Nàng cũng cảm giác được mạch đập của hắn hữu lực, tảng đá trong lòng rơi xuống đất.

"Đã trễ thế này ngươi về sớm nghỉ ngơi đi."

Mộ Dung Thiên Thần nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, trong lòng cảm động, tảng băng trong lòng như được hòa tan, hắn cũng không phát hiện bên trong giọng nói của mình có chút dịu dàng.

"Ừ, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai ta quay lại."

"Nếu có chuyện gì thì đến Thanh Tâm uyển tìm ta." Đây là lời Dịch Thiên nói, vừa rồi mới thi châm đã hao phí nhiều tinh lực, Đường Tĩnh thật sự mệt chết đi, dù sao hiện tại hắn cũng không có việc gì, định về nghỉ ngơi.

"Ngày mai muộn một chút rồi trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook