Chương 228: Chương 140.3
Trắc Nhĩ Thính Phong
05/07/2019
“Lấy quần áo bao bé vào đi.” Bé không khóc, hẳn đã bị tổn thương khi còn trong bụng mẹ.
Bùi Tập Dạ nhìn Nhạc Sở Nhân đầu đầy mồ hôi, thanh âm suy yếu, hắn đặt đứa bé lên người nàng, sau đó cởi quần áo của bản thân.
Cởi nốt quần áo bao bé vào, hắn cũng chỉ còn lại trung y mặc trên người, tuy trung y cũng là màu đen nhưng vẫn không che được một thân đầy máu của hắn.
Quấn bé thật chặt, Bùi Tập Dạ chưa kịp nói gì, nhĩ lực phi phàm khiến hắn nghe thấy chút thanh âm.
“Có người đến.” Ôm đứa nhỏ đứng lên, hắn xoay người gắt gao nhìn vào khu rừng rậm, dựa theo kinh nghiệm của hắn, tiếng bước chân này không dưới ba bốn trăm người.
“Bọn họ đã đến.” Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng đợi được người đến cứu.
Thân hình Bùi Tập Dạ vừa chuyển, Kim Điêu bên kia cũng đứng lên, xù lông cổ, hoàn toàn tiến vào tư thế chiến đấu.
“Lão ta cũng đến.” Bùi Tập Dạ thời dài một hơi, con ngươi chìm vào một mảnh đen tối. Đến lúc này, ai thua ai thắng đã khó có thể nói được.
Trong chớp mắt người đông nghìn nghịt từ trong rừng đi ra, một bóng đén loáng cái đã đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, tốc độ như tên bắn.
“Sở Sở!” Phong Duyên Thương gọi tên Nhạc Sở Nhân, sau đó cởi áo choàng bao lấy toàn bộ người nàng. Khuôn mặt tuấn mĩ chỉ còn lại đau xót, đôi phượng mâu xen lẫn giữa vui mừng và giận giữ.
“Tiểu Thương tử.” Nhạc Sở Nhân mở mắt, cuối cùng cũng đợi được hắn, nàng không biết tại sao nước mắt lại cứ thế mà tràn mi, tựa như chuỗi hạt châu bị đứt dây, nàng muốn khống chế cũng không được.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Phong Duyên Thương xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng, thanh âm run rẩy, cái gì gọi là lòng đau như cắt, hắn rốt cuộc cũng được lĩnh hội.
Bùi Tập Dạ ôm đứa nhỏ đứng một bên nhìn hai người, con ngươi tối tăm không nhìn ra cảm xúc.
Diêm Cận bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Bùi Tập Dạ: “Bắc Vương.”
Bùi Tập Dạ rũ mắt, sau đó chậm rãi xoay người, tuy cả người chật vật nhưng khí thế vẫn không giảm.
Diêm Cận lướt tầm mắt qua khuôn mặt hắn rồi nhìn đứa bé hắn ôm trong lòng: “Đưa bé cho ta.” Diêm Cận đưa tay muốn ôm lấy đứa bé về.
Bùi Tập Dạ cứng người một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua vật nhỏ ngoan ngoãn trong lòng, sau đó đưa cho Diêm Cận.
Nhân mã đông nghẹt vây mọi người thành một vòng, Kim Điêu đứng bên cạnh lùi lại một bước, lông cổ vẫn dựng đứng, há mỏ phát ra những tiếng cảnh cáo.
Diêm Cận ôm đứa nhỏ, sau đó thản nhiên nhìn Phí Tông một cái. Phí Tông cung bàn tay to lên, Diêm Tự quân nghe lệnh dàn binh bảo vệ mọi người.
“Thỉnh Bắc Vương.” Hắn nâng cằm ý bảo Bùi Tập Dạ có thể đi rồi.
Bùi Tập Dạ không nói gì, rũ mắt xoay người rời đi, không một lần quay đầu.
Diêm Cận ôm đứa nhỏ đi đến bên cạnh Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân, thần sắc trên mặt có chút dao động, hắn chưa từng nhìn thấy Nhạc Sở Nhân chật vật suy yếu đến như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần, bên ngoài vẫn trưng cái mặt than ra ngoài.
“Cần Vương, mau dẫn Vương phi đi khỏi đây, nơi này giao lại cho thần.” Ôm đưa nhỏ đưa cho một hộ vệ, Diêm Cận quyết ý cản lại phía sau.
Phong Duyên Thương lắc đầu, vuốt ve hai má Nhạc Sở Nhân, giọng nõi lại bình thản đến lạ: “Chiêm Ninh, ngươi dẫn một đội hộ tống Vương phi và tiểu Thế tử trở về.”
“Chàng muốn làm gì?” Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, đôi mắt vẫn cứ cố gắng mở ra.
Đôi môi mỏng cong lên, khuôn mặt tràn ngập ôn nhu: “Tất nhiên là trả thù cho nàng và con. Ngoan, nghe lời ta, về đi.” Ngữ khí hắn rất nhẹ, giống như lúc hai người vẫn thủ thỉ với nhau, thực dễ nghe.
“Lão ta rất lợi hại, chàng bảo trọng, đừng để bản thân bị thương.” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, vừa dứt câu, đôi mắt đã hoàn toàn khép.
“Ta biết.”Cùi đầu hôn lên cái trán lạnh lẽo của nàng, đáy mắt giận giữ bắt đầu lưu chuyển.
Khép áo choàng bao Nhạc Sở Nhân lại thật chặt, Chiêm Ninh đi tới ôm lấy nàng, cùng mười người khác hộ tống Nhạc Sở Nhân và bé con về an toàn, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp núi rừng, Phong Duyên Thương chậm rãi đứng lên, khuôn mặt tuấn mĩ thanh nhã kết băng sương, ánh mặt trời lên cao vẫn không hòa tan được.
Sắc mặt Diêm Cận đạm mạc như tuyết, con ngươi cũng thực bình tĩnh. Tuốt kiếm ra khỏi vỏ, ngẩng đầu nhìn hướng phát ra tiếng vười, đây là lần đầu tiên hắn động võ sau một năm bị thương.
Biên giới Đại Yến cùng Đông Cương thâm sơn liên miên ngàn dặm, phía nam Đông Cương chính là nơi Diêm Tự quân đóng quân dựng trại.
Trong trấn nhỏ, phủ Cần Vương hiện tại được hộ vệ thủ vệ sâm nghiêm, bên ngoài còn có một đội Diêm Tự quân canh gác, khôi giáp binh khí chuẩn bị đầy đủ như hành quân, người trong trấn nhỏ không dám lại gần.
Trong một căn phòng nhỏ có chút tinh xảo, Đinh Đương ngồi bên giường lau nước mắ. Nhìn người đang mê man trên giường, nước mắt không thể khống chế được.
Mới qua năm ngày, sao Vương phi lại thành ra như thế này? Một người hoàn hảo lúc trước, nay chỉ còn nằm lặng yên trên giường.
Càng nghĩ càng không nhịn được muốn khóc, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng khóc không ngừng.
Vén bức rèm che, một phụ nhân đẫy đà từ bên ngoài đi vào, trong lòng ôm một đứa bé đã được ăn no đang ngoan ngoãn ngủ say.
“Nô tỳ muốn hỏi một chút, tiểu Thế tử đã ngủ, có cần đặt tiểu Thế tử bên cạnh Vương phi hay không?” Phụ nhân này là bà vú ở trấn nhỏ này, tuy là một địa phương gần biên quan nhưng chất lượng sữa của bà vú cũng không kém so với Hoàng Thành.
Đinh Đương xoa xoa nước mắt trên khuôn mặt tròn tròn, nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân vẫn ngủ mê man, thở dài: “Đặt tiểu Thế tử vào trong phòng đi, Vương phi hiện tại không thể chiếu cố bé được.” Nóng dứt lời lại có chút nghẹn ngào.
Bà vú khẽ khuỵu gối, sau đó ôm tiểu Thế tử đi khỏi.
“Vương phi, ngài tỉnh dậy nhìn tiểu Thế tử đi. Thân thể tiểu Thế tử thực khỏe mạnh, Thích hộ vệ đã kiểm tra qua, tiểu Thế tử không chút thương tổn, hu hu hu…” Nói xong lại khóc, không phải nức nở như vừa rồi mà thất thanh khóc rống.
Cửa phòng lại mở, Đinh Đương nghe thấy tiếng mở cửa, ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn cửa phòng. Một bóng dáng bạch y tiến vào, đúng là Phong Duyên Thương đã về.
Hắn đã thay quần áo nhưng sắc mặt vẫn không được tốt cho lắm. Tiến đến bên cạnh giường, Đinh Đương đứng dậy tránh qua một bên, lơ đãng liếc mắt nhìn lưng hắn một cái, đôi mắt nàng trợn tròn.
“Vương gia, ngài bị thương.” Hắn một thân đồ trắng, phía sau lưng máu vẫn không ngừng rỉ ra.
“Ngươi đi xuống đi.” Phong Duyên Thương không nhiều lời, chỉ thản nhiên phân phó nàng lui ra.
Đinh Đương muốn nói lại thôi, phúc thân rồi rời đi.
Phong Duyên Thương ngồi xuống bên cạnh giường, cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân vẫn còn đang mê man, bàn tay chậm rãi vuốt ve gò má nàng, ấm áp, không lạnh lẽo như trong rừng ngày ấy.
Sắc mặt hắn tuy trắng bệch nhưng thần sắc vẫn ổn lắm, ánh mắt ôn nhu của hắn như thể trực tiếp xuyên thấu thân thể Nhạc Sở Nhân nhìn thấy linh hồn nàng.
“Thực xin lỗi.” Ngoài thốt ra ba chữ nàng, thực sự hắn không biết phải nói cái gì.
Đều do hắn, trách hắn ngủ quá trầm. Mỗi đêm ôm nàng ngủ là thời điểm an nhàn nhất của hắn, cái gì cũng đều bị bỏ qua, quên luốn cả trách nhiệm phải bảo hộ nàng an toàn.
Thường ngày biểu hiện của nàng vẫn luôn mạnh mẽ, dù cho có thống khổ vẫn cứ vân đạm phong khinh, khiến hắn xem nhẹ nàng tay không tấc sắt, hiện tại bảo hộ chính bản thân còn khó.
Cùi người, Phong Duyên Thương tựa trán mình vào trán nàng, môi mấp máy ba chữ “Thực xin lỗi.” Trong lòng hắn vẫn luôn âm ỉ đau, nỗi đau thân thể cũng không thể sánh bằng.
“Tiểu Thương tử…” Người dưới thân suy yếu gọi tên hắn, thanh âm rất yếu nhưng hắn vẫn nghre rõ ràng.
Phong Duyên Thương bật cười, ngẩng đầu nhìn nàng: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao?”
Nhạc Sở Nhân chẫm rãi mở mắt, dần dần thấy rõ gương mặt hắn: “Bé con đâu rồi?”
“Yên tâm, ăn no, đã ngủ rồi.” Mặt mày hắn ôn nhu, không nhìn ra bản thân hắn hãy còn bị thương.
Thông báo: Editor đi du lịch cùng gia đình trong vài ngày tới, tuần sau sẽ ra chương lại nhé.
Bùi Tập Dạ nhìn Nhạc Sở Nhân đầu đầy mồ hôi, thanh âm suy yếu, hắn đặt đứa bé lên người nàng, sau đó cởi quần áo của bản thân.
Cởi nốt quần áo bao bé vào, hắn cũng chỉ còn lại trung y mặc trên người, tuy trung y cũng là màu đen nhưng vẫn không che được một thân đầy máu của hắn.
Quấn bé thật chặt, Bùi Tập Dạ chưa kịp nói gì, nhĩ lực phi phàm khiến hắn nghe thấy chút thanh âm.
“Có người đến.” Ôm đứa nhỏ đứng lên, hắn xoay người gắt gao nhìn vào khu rừng rậm, dựa theo kinh nghiệm của hắn, tiếng bước chân này không dưới ba bốn trăm người.
“Bọn họ đã đến.” Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng đợi được người đến cứu.
Thân hình Bùi Tập Dạ vừa chuyển, Kim Điêu bên kia cũng đứng lên, xù lông cổ, hoàn toàn tiến vào tư thế chiến đấu.
“Lão ta cũng đến.” Bùi Tập Dạ thời dài một hơi, con ngươi chìm vào một mảnh đen tối. Đến lúc này, ai thua ai thắng đã khó có thể nói được.
Trong chớp mắt người đông nghìn nghịt từ trong rừng đi ra, một bóng đén loáng cái đã đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, tốc độ như tên bắn.
“Sở Sở!” Phong Duyên Thương gọi tên Nhạc Sở Nhân, sau đó cởi áo choàng bao lấy toàn bộ người nàng. Khuôn mặt tuấn mĩ chỉ còn lại đau xót, đôi phượng mâu xen lẫn giữa vui mừng và giận giữ.
“Tiểu Thương tử.” Nhạc Sở Nhân mở mắt, cuối cùng cũng đợi được hắn, nàng không biết tại sao nước mắt lại cứ thế mà tràn mi, tựa như chuỗi hạt châu bị đứt dây, nàng muốn khống chế cũng không được.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Phong Duyên Thương xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng, thanh âm run rẩy, cái gì gọi là lòng đau như cắt, hắn rốt cuộc cũng được lĩnh hội.
Bùi Tập Dạ ôm đứa nhỏ đứng một bên nhìn hai người, con ngươi tối tăm không nhìn ra cảm xúc.
Diêm Cận bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Bùi Tập Dạ: “Bắc Vương.”
Bùi Tập Dạ rũ mắt, sau đó chậm rãi xoay người, tuy cả người chật vật nhưng khí thế vẫn không giảm.
Diêm Cận lướt tầm mắt qua khuôn mặt hắn rồi nhìn đứa bé hắn ôm trong lòng: “Đưa bé cho ta.” Diêm Cận đưa tay muốn ôm lấy đứa bé về.
Bùi Tập Dạ cứng người một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua vật nhỏ ngoan ngoãn trong lòng, sau đó đưa cho Diêm Cận.
Nhân mã đông nghẹt vây mọi người thành một vòng, Kim Điêu đứng bên cạnh lùi lại một bước, lông cổ vẫn dựng đứng, há mỏ phát ra những tiếng cảnh cáo.
Diêm Cận ôm đứa nhỏ, sau đó thản nhiên nhìn Phí Tông một cái. Phí Tông cung bàn tay to lên, Diêm Tự quân nghe lệnh dàn binh bảo vệ mọi người.
“Thỉnh Bắc Vương.” Hắn nâng cằm ý bảo Bùi Tập Dạ có thể đi rồi.
Bùi Tập Dạ không nói gì, rũ mắt xoay người rời đi, không một lần quay đầu.
Diêm Cận ôm đứa nhỏ đi đến bên cạnh Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân, thần sắc trên mặt có chút dao động, hắn chưa từng nhìn thấy Nhạc Sở Nhân chật vật suy yếu đến như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần, bên ngoài vẫn trưng cái mặt than ra ngoài.
“Cần Vương, mau dẫn Vương phi đi khỏi đây, nơi này giao lại cho thần.” Ôm đưa nhỏ đưa cho một hộ vệ, Diêm Cận quyết ý cản lại phía sau.
Phong Duyên Thương lắc đầu, vuốt ve hai má Nhạc Sở Nhân, giọng nõi lại bình thản đến lạ: “Chiêm Ninh, ngươi dẫn một đội hộ tống Vương phi và tiểu Thế tử trở về.”
“Chàng muốn làm gì?” Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, đôi mắt vẫn cứ cố gắng mở ra.
Đôi môi mỏng cong lên, khuôn mặt tràn ngập ôn nhu: “Tất nhiên là trả thù cho nàng và con. Ngoan, nghe lời ta, về đi.” Ngữ khí hắn rất nhẹ, giống như lúc hai người vẫn thủ thỉ với nhau, thực dễ nghe.
“Lão ta rất lợi hại, chàng bảo trọng, đừng để bản thân bị thương.” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, vừa dứt câu, đôi mắt đã hoàn toàn khép.
“Ta biết.”Cùi đầu hôn lên cái trán lạnh lẽo của nàng, đáy mắt giận giữ bắt đầu lưu chuyển.
Khép áo choàng bao Nhạc Sở Nhân lại thật chặt, Chiêm Ninh đi tới ôm lấy nàng, cùng mười người khác hộ tống Nhạc Sở Nhân và bé con về an toàn, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp núi rừng, Phong Duyên Thương chậm rãi đứng lên, khuôn mặt tuấn mĩ thanh nhã kết băng sương, ánh mặt trời lên cao vẫn không hòa tan được.
Sắc mặt Diêm Cận đạm mạc như tuyết, con ngươi cũng thực bình tĩnh. Tuốt kiếm ra khỏi vỏ, ngẩng đầu nhìn hướng phát ra tiếng vười, đây là lần đầu tiên hắn động võ sau một năm bị thương.
Biên giới Đại Yến cùng Đông Cương thâm sơn liên miên ngàn dặm, phía nam Đông Cương chính là nơi Diêm Tự quân đóng quân dựng trại.
Trong trấn nhỏ, phủ Cần Vương hiện tại được hộ vệ thủ vệ sâm nghiêm, bên ngoài còn có một đội Diêm Tự quân canh gác, khôi giáp binh khí chuẩn bị đầy đủ như hành quân, người trong trấn nhỏ không dám lại gần.
Trong một căn phòng nhỏ có chút tinh xảo, Đinh Đương ngồi bên giường lau nước mắ. Nhìn người đang mê man trên giường, nước mắt không thể khống chế được.
Mới qua năm ngày, sao Vương phi lại thành ra như thế này? Một người hoàn hảo lúc trước, nay chỉ còn nằm lặng yên trên giường.
Càng nghĩ càng không nhịn được muốn khóc, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng khóc không ngừng.
Vén bức rèm che, một phụ nhân đẫy đà từ bên ngoài đi vào, trong lòng ôm một đứa bé đã được ăn no đang ngoan ngoãn ngủ say.
“Nô tỳ muốn hỏi một chút, tiểu Thế tử đã ngủ, có cần đặt tiểu Thế tử bên cạnh Vương phi hay không?” Phụ nhân này là bà vú ở trấn nhỏ này, tuy là một địa phương gần biên quan nhưng chất lượng sữa của bà vú cũng không kém so với Hoàng Thành.
Đinh Đương xoa xoa nước mắt trên khuôn mặt tròn tròn, nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân vẫn ngủ mê man, thở dài: “Đặt tiểu Thế tử vào trong phòng đi, Vương phi hiện tại không thể chiếu cố bé được.” Nóng dứt lời lại có chút nghẹn ngào.
Bà vú khẽ khuỵu gối, sau đó ôm tiểu Thế tử đi khỏi.
“Vương phi, ngài tỉnh dậy nhìn tiểu Thế tử đi. Thân thể tiểu Thế tử thực khỏe mạnh, Thích hộ vệ đã kiểm tra qua, tiểu Thế tử không chút thương tổn, hu hu hu…” Nói xong lại khóc, không phải nức nở như vừa rồi mà thất thanh khóc rống.
Cửa phòng lại mở, Đinh Đương nghe thấy tiếng mở cửa, ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn cửa phòng. Một bóng dáng bạch y tiến vào, đúng là Phong Duyên Thương đã về.
Hắn đã thay quần áo nhưng sắc mặt vẫn không được tốt cho lắm. Tiến đến bên cạnh giường, Đinh Đương đứng dậy tránh qua một bên, lơ đãng liếc mắt nhìn lưng hắn một cái, đôi mắt nàng trợn tròn.
“Vương gia, ngài bị thương.” Hắn một thân đồ trắng, phía sau lưng máu vẫn không ngừng rỉ ra.
“Ngươi đi xuống đi.” Phong Duyên Thương không nhiều lời, chỉ thản nhiên phân phó nàng lui ra.
Đinh Đương muốn nói lại thôi, phúc thân rồi rời đi.
Phong Duyên Thương ngồi xuống bên cạnh giường, cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân vẫn còn đang mê man, bàn tay chậm rãi vuốt ve gò má nàng, ấm áp, không lạnh lẽo như trong rừng ngày ấy.
Sắc mặt hắn tuy trắng bệch nhưng thần sắc vẫn ổn lắm, ánh mắt ôn nhu của hắn như thể trực tiếp xuyên thấu thân thể Nhạc Sở Nhân nhìn thấy linh hồn nàng.
“Thực xin lỗi.” Ngoài thốt ra ba chữ nàng, thực sự hắn không biết phải nói cái gì.
Đều do hắn, trách hắn ngủ quá trầm. Mỗi đêm ôm nàng ngủ là thời điểm an nhàn nhất của hắn, cái gì cũng đều bị bỏ qua, quên luốn cả trách nhiệm phải bảo hộ nàng an toàn.
Thường ngày biểu hiện của nàng vẫn luôn mạnh mẽ, dù cho có thống khổ vẫn cứ vân đạm phong khinh, khiến hắn xem nhẹ nàng tay không tấc sắt, hiện tại bảo hộ chính bản thân còn khó.
Cùi người, Phong Duyên Thương tựa trán mình vào trán nàng, môi mấp máy ba chữ “Thực xin lỗi.” Trong lòng hắn vẫn luôn âm ỉ đau, nỗi đau thân thể cũng không thể sánh bằng.
“Tiểu Thương tử…” Người dưới thân suy yếu gọi tên hắn, thanh âm rất yếu nhưng hắn vẫn nghre rõ ràng.
Phong Duyên Thương bật cười, ngẩng đầu nhìn nàng: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao?”
Nhạc Sở Nhân chẫm rãi mở mắt, dần dần thấy rõ gương mặt hắn: “Bé con đâu rồi?”
“Yên tâm, ăn no, đã ngủ rồi.” Mặt mày hắn ôn nhu, không nhìn ra bản thân hắn hãy còn bị thương.
Thông báo: Editor đi du lịch cùng gia đình trong vài ngày tới, tuần sau sẽ ra chương lại nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.