Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 229: Trộm đứa nhỏ.

Trắc Nhĩ Thính Phong

11/07/2019

“Đã tìm được bà vú rồi sao? Ta còn muốn tự mình cho con bú mà, xem ra là không được rồi.” Nàng có chút tiếc nuối nói.

Phong Duyên Thương mỉm cười, động tác vuốt ve mặt nàng rất ôn nhu: “Nàng có muốn nhìn con không? Ta cho người bế con lại đây nhé?”

“Không cần, để con ngủ đi. Đúng rồi, con có khóc không?” Từ lúc sinh bé ra đến giờ, nàng chưa nghe thấy bé khóc lần nào.

“Không cần lo lắng, con rất khỏe mạnh. Thích Kiến đã xem qua con, tất cả đều ổn.” Biết nàng lo lắng chuyện gì, Phong Duyên Thương nhẹ giọng trả lời.

“Vậy là tốt rồi, ta lo lắng sẽ làm con bị thương, lưu lại di chứng cả đời.” Nhớ tới nhưng chuyện xảy ra trong sơn động, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Đáy mắt Phong Duyên Thương lóe sáng rồi nhanh chóng tắt ngấm, ngả người nằm bên cạnh nàng, một tay ôm lấy thân thể nàng, một tay đặt dưới để nàng gối đầu: “Đều đã trôi qua rồi, từ nay về sau ta sẽ không rời nàng nửa bước.”

Đôi mối trắng nhợt không một chút máu khẽ cong, Nhạc Sở Nhân mỉm cười nhưng vẫn không có bao nhiêu khí lực: “Bùi Tập Dạ đâu? Lần này nếu như không nhờ có hắn, có khí chàng không tìm được mẹ con ta rồi.”

“Không sao cả. Hắn đã về đây dưỡng thương rồi, giờ này hẳn là đã nghỉ ngơi.” Bùi Tập Dạ bị trọng thương hắn biết, còn tình hình hiện tại hắn chẳng có tinh lực đâu mà quan tâm nữa.

Nhạc Sở Nhân thở dài, nghiêng đầu nhìn hắn: “Lúc đó là tình huống khẩn cấp, hắn giúp ta đỡ đẻ, chàng sẽ không tức giận chứ?”

Phong Duyên Thương cười khẽ, cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng: “Đừng suy nghĩ lung tung, trong lòng nàng ta là người vô lý như vậy sao?”

Nhạc Sở Nhân lắc đầu, nhắm mắt lại. Mặc kệ như thế nào, từ giờ lập trường của nàng sẽ thay đổi. Bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với người khác phái, đừng nói chamh vào nàng, đến cả dắt tay cũng không được. Từ nay về sau…

“Nói ta nghe nàng có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu hỏi.

“Đói!” Nàng ăn ngay nói thật, nàng không nhớ rõ chính xác là bao nhiêu này nàng không ăn cơm rồi. Thậm chí bây giờ là ngày nào nàng cũng không biết.



“Được, nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta gọi người đi làm đồ ăn cho nàng.” Đưa tay lên xoa xoa đôi mắt nàng ý nói nàng nhắm mắt lại, sau đó Phong Duyên Thương mới đứng dây. Mảng áo phía sau lưng đã thấm đẫm máu đỏ nhưng cước bộ của hắn vẫn như bình thường, nếu như không nhìn hắn, cơ bản không ai nhìn ra hắn bị thương.

Nhạc Sở Nhân nhắm mắt, hô hấp an ổn ngủ trên giường.

Tuy hiện tại nàng vô lực nhưng trong lòng lửa giận vẫn đang thiêu đốt. Giống như có ai đó đang kéo căng tất cả dây thần kinh trên đầu nàng khiến nàng khó có thể chịu đựng được.

Nàng không phải chưa từng trải qua trường hợp tìm đường sống trong chỗ chết, nhưng lần này không chỉ suýt chút nữa mất mạng mà còn là nỗi nhục nhã không thể quên.

Lão ta mơ ước Nguyên Cổ tráp của Thiên Tổ Thánh, vừa vặn nàng cũng đã từng xem qua Nguyên Cổ tráp, khi đó chưa từng nghĩ sẽ sử dụng đến những thứ đó nhưng hiện tại cân nhắc chưa phải là quá chậm.

Nguyên Cổ tráp chứa nhiều bí thuật, nàng nhớ được đến bảy tám phần. Có một vài chỗ nhớ không rõ nhưng có thể lấy cái khác bù vào.

Dịch Vọng sư? Lão ta rất giỏi sao? Nàng muốn bầm thân vạn đoạn hắn mới giải được mối hận trong lòng.

Vô ý thức hô hấp dồn dập, lửa giận công tâm, thân thể suy yếu hiện tại của nàng có chút không chịu nổi, toàn bộ cơ thể đều kêu gào đau đớn.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên, Phong Duyên Thương đi tới vừa vặn nhìn thấy.

Hắn lo lắng chạy tới bên cạnh giường, cầm tay nàng: “Sở Sở, nàng làm sao vậy?”

“Ta tức giận.” Âm thanh ấm ách truyền ra từ cổ họng, có thể dễ dàng nghe ra cơn giận dữ của nàng.

“Đừng suy nghĩ nữa, hôm nay ta đã trút giận thay nàng.” Xoa xoa khuôn ngực đang phập phồng của nàng, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được tốc độ tim đập.

“Chàng không bị thương chứ?” Nhạc Sở Nhân nhíu mi, trợn mắt nhìn hắn. Nàng cảm thấy nếu như Phong Duyên Thương giao thủ cùng lão già kia hẳn sẽ không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, Bùi Tập Dạ còn bị hắn đánh đến mẹ còn chẳng nhận ra.

Phong Duyên Thương lắc đầu, tươi cười ôn nhu: “ Không có.”



“Vậy những người khác đâu?” Nhạc Sở Nhân nhìn hắn cười, nàng biết hắn đang nói dối. Thế nhưng về tình về lý đúng là họ đánh không lại lão ta.

“Đừng hỏi nữa, đồ ăn sắp được bưng lên rồi. Ta giúp nàng.” Nhẹ nhàng nâng nàng dậy, chèn một cái gối êm ái ra sau lưng nàng, tầm mắt thủy chung đều không rời khỏi người nàng.

“Gọi Thích Kiến tới, ta có việc muốn hắn làm.” Nhạc Sở Nhân mặt vẫn tái nhợt như cũ nhưng đôi ngươi lại rất sáng.

Phong Duyên Thương thoáng trầm ngâm, sau đó mới gật đầu: “Được.”

“Chàng không cần lo lắng, ta sẽ dưỡng thân thể thật tốt. Chờ đến khí khỏe rồi, chúng ta liền tìm lão già đó đòi nợ.” Cổ nhân có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thế nhưng nàng chờ không được nữa rồi.

Vỗ vỗ tay nàng, Phong Duyên Thương không nói gì nữa nhưng lại dùng ánh mắt vừa ôn nhu vừa kiên định mà nhìn nàng, nói cho nàng biết hắn luôn luôn bên cạnh nàng.

Phương Bắc, vùng biên quan tiếp giáp Đông Cương đã đổ một trận tuyết lớn. Thế nhưng khí hậu ở đây ấm áp ẩm ướt hơn Kinh thành nhiều cho nên trận tuyết này rơi cũng không lâu liền biến thành mưa to nhỏ thi nhau rơi xuống.

Quan khẩu nơi trấn nhỏ, nơi này dân chúng sinh sống thực an nhàn, mọi người đều không biết đến khi nào Đại Yến và Đông Cương mới phát sinh xung đột thế nhưng vẫn an ổn như bình thường.

Trấn nhỏ này thời gian gần đây xuất hiện chuyện lạ, nói đúng hơn là hai quốc cùng hội tụ. Không chỉ có vị Cần Vương dưới một người trên vạn người kia và Trung Vực Nguyên soái Diêm Cận tiếng tăm lừng lẫy, còn có cả Bắc Vương của Bắc Cương Bùi Tập Dạ. Nhân mã Bắc Cương đóng quân gần trấn nhỏ, người bên ngoài đều không dám tự ý đến gần.

Trong căn phòng ấm áp, Nhạc Sở Nhân đã khôi phục chút khí sắc, nàng dựa lưng vào đầu giường, Đinh Đương đứng cạnh bên giường, bà vú đẫy đà đứng sang một bên, tầm mắt tất cả đều tập trung lên đứa nhỏ đang nằm bên người Nhạc Sở Nhân.

Bé vẫn còn có chút yếu ớt, hơn nữa đại khái vì sinh không đủ tháng mà thân hình có vẻ nhỏ hơn những đứa trẻ khác. Thế nhưng thân thể bé thực khỏe mạnh, đây chính là chuyện duy nhất Nhạc Sở Nhân cảm thấy vui mừng.

Nho nhỏ như vậy nhưng có thể bồi bổ dài dài.

Đứa nhỏ không đầy tháng rất thích ngủ, bé cũng không phải là ngoại lệ, đôi môi nho nhỏ khẽ mân mê, thi thoảng làm ra vài động tác tựa như đang hút sữa, giống như bé đang nằm mơ được ăn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook