Bị Bắt Ở Nhà Dẫn Đến Phát Tình
Chương 26: .1: Lúc Hái Rau Dại Bị Cưỡng Gian, Gian Đến Quá Mạnh ( H )
Kiều Đồn Tiểu Nãi Cẩu
03/02/2024
Bên trong vẫn chậm chạp không có tiếng động.
Lâm Mặc dường như cho rằng học trưởng đã không ở trong lều trại, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lộ ra qua khe hở.
Tim đập gia tốc...... Sắp vọt ra cổ họng.
Đôi mắt kia khẽ chớp, sau đó giọng nói của học trưởng Tạ Án đã từ trong lều trại truyền ra: “Tiểu Lâm, em là người tốt......”
Cái gì...... Thẻ người tốt?
Sau đó cô nghe thấy giọng nói đầy ý cười của Tạ Án: “Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, chúng ta...... Sau này gặp lại, tương lai còn dài. Em về trước đi, mặc nhiều một chút, đừng để cảm lạnh.”
Dứt lời, đôi mắt của Tạ Án đã biến mất phía sau lều trại.
Cái gì, tương lai còn dài......? Có ý gì?
Chính xác là ngày nào?
Lâm Mặc mơ màng trở về lều trại của mình, mới bất giác phát hiện, ngay cả Tạ Án uyển chuyển cự tuyệt cô hay là đồng ý với cô, cô cũng không rõ.
A! Sao lại thế này? Tỏ tình xong cũng không có câu trả lời rõ ràng!
Lâm Mặc ảo não gãi đầu.
Trở lại lều trại nhà mình, Tiêu Quân Đình và mẹ Lâm đều đã rời giường.
Công việc của mẹ Lâm bận rộn, một ngày cũng không thể rời khỏi công ty được, đang mở máy tính tiến hành hội nghị trực tuyến.
Mặc dù Tiêu Quân Đình lao lực một đêm nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, thoạt nhìn một chút cũng không giống Lâm Mặc túng dục quá độ, Lâm Mặc thở phì phì trừng hắn một cái.
“Mặc Mặc, đi đào rau dại với tôi đi.” Tiêu Quân Đình nói.
“A? Vì sao, đi siêu thị mua không được à?”
Lâm Mặc trừng lớn đôi mắt, không hiểu, sao lại có người đi đào rau dại?
“Siêu thị quá xa, chúng ta đi được đến đó sao? Hơn nữa hiện tại động đất, dọc đường đi có quá nhiều người cũng không an toàn.” Tiêu Quân Đình nói có sách mách có chứng, khiến người ta tin phục, “Chúng ta đi đào chút rau dại tự nhiên, còn có thể tiết kiệm vật tư cho quốc gia.”
Lúc này mẹ Lâm cũng vẫy tay với Lâm Mặc, ý bảo cô đi theo Tiêu Quân Đình đi đào đồ ăn, Lâm Mặc đành phải không tình nguyện nghe lời.
Mặc dù Lâm Mặc là sinh viên của đại học C, nhưng ngày thường không đến dãy núi phía sau này, hơn nữa cô cũng không thích vận động, ngay cả sân thể dục cũng rất ít tới.
Tiêu Quân Đình đi phía trước dẫn đường, cho dù đường núi có gồ ghề, nhưng khí chất đi đường của hắn vẫn rất nhàn nhã trầm ổn như hạc.
Lều trại phía sau bọn họ dần trở thành một đám nấm nhỏ, một lát sau đã biến mất.
Càng đi càng ít người, lúc Lâm Mặc sắp không nhịn được đặt câu hỏi, Tiêu Quân Đình đã quay đầu lại chỉ vào cây đại thụ phía trước, “Nơi đó có khá nhiều, hái xong là có thể trở về rồi.”
Lâm Mặc vui vẻ xách rổ nhỏ vọt quacong lưng bắt đầu hái rau dại.
Tiêu Quân Đình híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Mặc, vòng eo tinh tế, đường cong tuyệt đẹp, kéo xuống phía dưới là vòng hông mượt mà, vải áo ngủ dán sát lên làn da, phác họa ra cái mông nhỏ tròn trịa cao vểnh vô cùng rõ ràng, theo động tác hái rau dại của cô, mông vểnh càng cao lên.
—— Nhớ đến từng câu chữ và hình ảnh Lâm Mặc tỏ tình với học trưởng vừa rồi, ánh mắt Tiêu Quân Đình lập tức trầm xuống.
Khuôn mặt người đàn ông âm trầm đi từng bước đến gần Lâm Mặc.
Dưới gốc cây, Lâm Mặc còn không biết nguy hiểm đang tới gần, vẻ mặt ngốc bạch ngọt hái lá cải, cô muốn nhanh chóng trở về, nói không chừng sẽ gặp được học trưởng Tạ Án thì sao?
Chờ cô phản ứng lại, quần đã bị người ta lột ra, ngay cả tiếng kêu cứu cũng nghẹn ở trong miệng.
Lâm Mặc dường như cho rằng học trưởng đã không ở trong lều trại, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lộ ra qua khe hở.
Tim đập gia tốc...... Sắp vọt ra cổ họng.
Đôi mắt kia khẽ chớp, sau đó giọng nói của học trưởng Tạ Án đã từ trong lều trại truyền ra: “Tiểu Lâm, em là người tốt......”
Cái gì...... Thẻ người tốt?
Sau đó cô nghe thấy giọng nói đầy ý cười của Tạ Án: “Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, chúng ta...... Sau này gặp lại, tương lai còn dài. Em về trước đi, mặc nhiều một chút, đừng để cảm lạnh.”
Dứt lời, đôi mắt của Tạ Án đã biến mất phía sau lều trại.
Cái gì, tương lai còn dài......? Có ý gì?
Chính xác là ngày nào?
Lâm Mặc mơ màng trở về lều trại của mình, mới bất giác phát hiện, ngay cả Tạ Án uyển chuyển cự tuyệt cô hay là đồng ý với cô, cô cũng không rõ.
A! Sao lại thế này? Tỏ tình xong cũng không có câu trả lời rõ ràng!
Lâm Mặc ảo não gãi đầu.
Trở lại lều trại nhà mình, Tiêu Quân Đình và mẹ Lâm đều đã rời giường.
Công việc của mẹ Lâm bận rộn, một ngày cũng không thể rời khỏi công ty được, đang mở máy tính tiến hành hội nghị trực tuyến.
Mặc dù Tiêu Quân Đình lao lực một đêm nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, thoạt nhìn một chút cũng không giống Lâm Mặc túng dục quá độ, Lâm Mặc thở phì phì trừng hắn một cái.
“Mặc Mặc, đi đào rau dại với tôi đi.” Tiêu Quân Đình nói.
“A? Vì sao, đi siêu thị mua không được à?”
Lâm Mặc trừng lớn đôi mắt, không hiểu, sao lại có người đi đào rau dại?
“Siêu thị quá xa, chúng ta đi được đến đó sao? Hơn nữa hiện tại động đất, dọc đường đi có quá nhiều người cũng không an toàn.” Tiêu Quân Đình nói có sách mách có chứng, khiến người ta tin phục, “Chúng ta đi đào chút rau dại tự nhiên, còn có thể tiết kiệm vật tư cho quốc gia.”
Lúc này mẹ Lâm cũng vẫy tay với Lâm Mặc, ý bảo cô đi theo Tiêu Quân Đình đi đào đồ ăn, Lâm Mặc đành phải không tình nguyện nghe lời.
Mặc dù Lâm Mặc là sinh viên của đại học C, nhưng ngày thường không đến dãy núi phía sau này, hơn nữa cô cũng không thích vận động, ngay cả sân thể dục cũng rất ít tới.
Tiêu Quân Đình đi phía trước dẫn đường, cho dù đường núi có gồ ghề, nhưng khí chất đi đường của hắn vẫn rất nhàn nhã trầm ổn như hạc.
Lều trại phía sau bọn họ dần trở thành một đám nấm nhỏ, một lát sau đã biến mất.
Càng đi càng ít người, lúc Lâm Mặc sắp không nhịn được đặt câu hỏi, Tiêu Quân Đình đã quay đầu lại chỉ vào cây đại thụ phía trước, “Nơi đó có khá nhiều, hái xong là có thể trở về rồi.”
Lâm Mặc vui vẻ xách rổ nhỏ vọt quacong lưng bắt đầu hái rau dại.
Tiêu Quân Đình híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Mặc, vòng eo tinh tế, đường cong tuyệt đẹp, kéo xuống phía dưới là vòng hông mượt mà, vải áo ngủ dán sát lên làn da, phác họa ra cái mông nhỏ tròn trịa cao vểnh vô cùng rõ ràng, theo động tác hái rau dại của cô, mông vểnh càng cao lên.
—— Nhớ đến từng câu chữ và hình ảnh Lâm Mặc tỏ tình với học trưởng vừa rồi, ánh mắt Tiêu Quân Đình lập tức trầm xuống.
Khuôn mặt người đàn ông âm trầm đi từng bước đến gần Lâm Mặc.
Dưới gốc cây, Lâm Mặc còn không biết nguy hiểm đang tới gần, vẻ mặt ngốc bạch ngọt hái lá cải, cô muốn nhanh chóng trở về, nói không chừng sẽ gặp được học trưởng Tạ Án thì sao?
Chờ cô phản ứng lại, quần đã bị người ta lột ra, ngay cả tiếng kêu cứu cũng nghẹn ở trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.