Bị Bắt Ở Nhà Dẫn Đến Phát Tình
Chương 25: .2: Bị Đè Trước Cửa Sổ Sát Đất Đụ Tàn Nhẫn, Chân Chính Tỏ Tình ( H )
Kiều Đồn Tiểu Nãi Cẩu
03/02/2024
Mặc dù lúc này Lâm Mặc đã thanh tỉnh hơn, cô thấy mình được Tiêu Quân Đình đỡ, vô cùng xấu hổ, giãy giụa rời xa hắn.
Vừa đi được một bước, cảm giác khác thường ở hoa huyệt khiến chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, cũng may Tiêu Quân Đình tay mắt lanh lẹ giơ tay đỡ được cô.
Nhưng Lâm Mặc lại không cảm kích, nếu không phải ban đêm Tiêu Quân Đình đánh lén, khiến cô chết khiếp, cô sẽ không chật vật như vậy đâu!
Tiêu Quân Đình cũng không cưỡng bách cô, chỉ săn sóc đỡ cánh tay Lâm Mặc, đỡ cô khập khiễng đi theo mọi người đến sân thể dục của đại học C.
Sân thể dục này khá hẻo lánh, Lâm Mặc gian nan đi đến sân thể dục liền đặt mông ngồi trên mặt đất, thịt non trong huyệt bị ma sát đến càng thêm khó chịu.
Cô vừa sờ, phát hiện di động lại ở trong túi, đang leng keng vang lên, vội vàng mở ra xem tin tức.
Những người còn chưa ngủ đang thảo luận trận động đất vừa rồi, mấy người còn phỉ nhổ không có nơi an toàn tránh né, đi ra ngoài lại sợ người tụ tập, lây bệnh viêm phổi hay virus gì đó, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Tạ Án rất ít khi lên tiếng cũng không nhịn được mở miệng an ủi mọi người, Lâm Mặc chợt nghĩ ra, vội vàng nói: “Các cậu tới sân thể dục lại lưng chừng núi của trường học đi, hiện tại tớ đang ở đây, ít người còn khá trống trải.”
Mọi người trong nhóm sôi nổi đồng ý, nửa giờ sau đã lục tục chạy tới sân thể dục.
Mấy nam sinh đám Tạ Án mang theo rất nhiều lều trại, nói là trên đường đến đây, vừa lúc gặp người phát vật tư, cho nên tiện đường giúp bọn họ mang đồ đến bên này.
Quản lý của sân thể dục đại học C tuyên bố, phòng ngừa có quá nhiều người, khoảng cách giữa các lều trại ít nhất phải ba mét, mọi người bận một đống việc, cuối cùng cũng sắp xếp xong.
Buổi tối, một đám người trẻ tuổi không ngủ được, nghĩ hay là dứt khoát cùng nhau đánh bài, không khí nơi này lại mát mẻ, sao trời lại rất sáng, kết quả bị nhân viên quản lý phòng dịch bắt cầm nước sát trùng chạy về lều trại.
Nhà của Lâm Mặc ở một cái lều lớn, bên trong có ba túi ngủ, rèm vải rũ xuống phân biệt ngăn cách ba người bọn họ, hiện tại vừa có dịch bệnh vừa có động đất, cũng không chú ý nhiều đến chuyện phân chia phòng nam nữ được.
Cả đêm trôi qua, Lâm Mặc căn bản không ngủ được, ngày hôm sau đầu cô choáng váng, bàn tay run rẩy đưa lên sờ trán mình, sợ mình phát sốt.
Lại nói, nếu cô bị cảm nhiễm, chắc hẳn sẽ lập tức bị cách ly, hiện tại bệnh viện nhiều người bệnh như vậy...... Đến lúc đó có thể sống đi ra hay không cũng không biết. Cô còn chưa tỏ tình với học trưởng đâu, như vậy cũng quá đáng tiếc.
Ôm đầu gối cuốn trong túi ngủ suy nghĩ một lát, Lâm Mặc liền tìm cớ đi ra ngoài, sau đó tìm được lều trại của Tạ Án.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu trên cỏ, giọt sương xinh đẹp chớp mắt một cái đã lướt qua.
Cô ở bên ngoài lều trại gọi một tiếng: “Học trưởng Tạ Án?”
“A, Tiểu Lâm?”
Vài giây sau, học trưởng Tạ Án từ trong khe hở của lều trại lộ ra một con mắt, không dám đi ra, hiển nhiên cảm thấy trong lúc dịch bệnh, hai người tốt nhất không nên gặp mặt, “Tìm anh có chuyện gì vậy?”
“Em......”
Lâm Mặc lui ra phía sau một bước, cúi đầu nhìn mũi chân mình, không dám nhìn đối mắt với học trưởng, hít sâu ba lần, cuối cùng cô cũng nói ra miệng, “Em muốn nói một tiếng với anh, chuyện là...... Em, em thích anh.”
Sau đó cô lại lắp bắp bắt đầu nói ra lời tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời mình, “Ở buổi tiệc tối, từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh biểu diễn......”, “Còn nữa, ngày thường mỗi lần gặp anh......”, “Lúc chơi trò chơi, anh......”...... Blah blah, cô nói một đống lớn những chuyện vụn vặt.
Tốt xấu gì cô cũng luyện trong mộng rồi, không phải sợ, Lâm Mặc!
“Cho nên, học trưởng, anh có thể làm bạn trai của em không?”
Sau một trận lẩm nhẩm nói chuyện, Lâm Mặc nhỏ giọng hỏi những lời này.
Vừa đi được một bước, cảm giác khác thường ở hoa huyệt khiến chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, cũng may Tiêu Quân Đình tay mắt lanh lẹ giơ tay đỡ được cô.
Nhưng Lâm Mặc lại không cảm kích, nếu không phải ban đêm Tiêu Quân Đình đánh lén, khiến cô chết khiếp, cô sẽ không chật vật như vậy đâu!
Tiêu Quân Đình cũng không cưỡng bách cô, chỉ săn sóc đỡ cánh tay Lâm Mặc, đỡ cô khập khiễng đi theo mọi người đến sân thể dục của đại học C.
Sân thể dục này khá hẻo lánh, Lâm Mặc gian nan đi đến sân thể dục liền đặt mông ngồi trên mặt đất, thịt non trong huyệt bị ma sát đến càng thêm khó chịu.
Cô vừa sờ, phát hiện di động lại ở trong túi, đang leng keng vang lên, vội vàng mở ra xem tin tức.
Những người còn chưa ngủ đang thảo luận trận động đất vừa rồi, mấy người còn phỉ nhổ không có nơi an toàn tránh né, đi ra ngoài lại sợ người tụ tập, lây bệnh viêm phổi hay virus gì đó, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Tạ Án rất ít khi lên tiếng cũng không nhịn được mở miệng an ủi mọi người, Lâm Mặc chợt nghĩ ra, vội vàng nói: “Các cậu tới sân thể dục lại lưng chừng núi của trường học đi, hiện tại tớ đang ở đây, ít người còn khá trống trải.”
Mọi người trong nhóm sôi nổi đồng ý, nửa giờ sau đã lục tục chạy tới sân thể dục.
Mấy nam sinh đám Tạ Án mang theo rất nhiều lều trại, nói là trên đường đến đây, vừa lúc gặp người phát vật tư, cho nên tiện đường giúp bọn họ mang đồ đến bên này.
Quản lý của sân thể dục đại học C tuyên bố, phòng ngừa có quá nhiều người, khoảng cách giữa các lều trại ít nhất phải ba mét, mọi người bận một đống việc, cuối cùng cũng sắp xếp xong.
Buổi tối, một đám người trẻ tuổi không ngủ được, nghĩ hay là dứt khoát cùng nhau đánh bài, không khí nơi này lại mát mẻ, sao trời lại rất sáng, kết quả bị nhân viên quản lý phòng dịch bắt cầm nước sát trùng chạy về lều trại.
Nhà của Lâm Mặc ở một cái lều lớn, bên trong có ba túi ngủ, rèm vải rũ xuống phân biệt ngăn cách ba người bọn họ, hiện tại vừa có dịch bệnh vừa có động đất, cũng không chú ý nhiều đến chuyện phân chia phòng nam nữ được.
Cả đêm trôi qua, Lâm Mặc căn bản không ngủ được, ngày hôm sau đầu cô choáng váng, bàn tay run rẩy đưa lên sờ trán mình, sợ mình phát sốt.
Lại nói, nếu cô bị cảm nhiễm, chắc hẳn sẽ lập tức bị cách ly, hiện tại bệnh viện nhiều người bệnh như vậy...... Đến lúc đó có thể sống đi ra hay không cũng không biết. Cô còn chưa tỏ tình với học trưởng đâu, như vậy cũng quá đáng tiếc.
Ôm đầu gối cuốn trong túi ngủ suy nghĩ một lát, Lâm Mặc liền tìm cớ đi ra ngoài, sau đó tìm được lều trại của Tạ Án.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu trên cỏ, giọt sương xinh đẹp chớp mắt một cái đã lướt qua.
Cô ở bên ngoài lều trại gọi một tiếng: “Học trưởng Tạ Án?”
“A, Tiểu Lâm?”
Vài giây sau, học trưởng Tạ Án từ trong khe hở của lều trại lộ ra một con mắt, không dám đi ra, hiển nhiên cảm thấy trong lúc dịch bệnh, hai người tốt nhất không nên gặp mặt, “Tìm anh có chuyện gì vậy?”
“Em......”
Lâm Mặc lui ra phía sau một bước, cúi đầu nhìn mũi chân mình, không dám nhìn đối mắt với học trưởng, hít sâu ba lần, cuối cùng cô cũng nói ra miệng, “Em muốn nói một tiếng với anh, chuyện là...... Em, em thích anh.”
Sau đó cô lại lắp bắp bắt đầu nói ra lời tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời mình, “Ở buổi tiệc tối, từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh biểu diễn......”, “Còn nữa, ngày thường mỗi lần gặp anh......”, “Lúc chơi trò chơi, anh......”...... Blah blah, cô nói một đống lớn những chuyện vụn vặt.
Tốt xấu gì cô cũng luyện trong mộng rồi, không phải sợ, Lâm Mặc!
“Cho nên, học trưởng, anh có thể làm bạn trai của em không?”
Sau một trận lẩm nhẩm nói chuyện, Lâm Mặc nhỏ giọng hỏi những lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.